Mục lục
[Dịch] Chích Thủ Già Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những ngày này ở An Châu phàm là quan viên đều rất rối rít hỏi han tin tức. Chỉ cần ai có người quen ở Sát Sự Thính là lập tức sai người đi hỏi thăm, tại sao Công chúa Vũ Dương nước Ngô lại biến thành gian tế? Tin tức của Tần Phi từ đâu tới? Có phải có mật chỉ từ Đông Đô đưa đến cho Tần Phi? Bảo toạ của Thái Tử còn có thể vững vàng được bao lâu, có thể vì chuyện này mà mà Thái tử bị kéo xuống đài hay không?

Vô số vấn đề cần phải hỏi Sát Sự Thính phân sở An Châu, ngay cả đầu bếp mỗi khi ra khỏi đại môn cũng đều bị người quen kéo tay hỏi một tràng.

Nhưng cho dù là quan viên trung cấp hay là tạp dịch, ai gặp phải những câu hỏi về chuyện của thái từ đều lộ ra vẻ sầu khổ: "Huynh đệ, chúng ta giao tình nhiều năm như vậy, nếu có thể nói ta còn không lập tức nói cho ngươi biết à. Đúng là không thể nói, Tổng trấn hạ tử lệnh, người nào tiết lộ bí mật thì chính ngài sẽ xuống tay chém bỏ. "

"Tỷ phu... Ngươi đừng hỏi ta nữa, đừng nói ta một việc mà ta không biết, cho dù có biết thì chuyện này mà là chuyện chúng ta có thể nói sao? Thái tử đấy, đó là nhân vật nào vậy... "

Tất cả vấn đề đều bị từ chối truyền ra bên ngoài nên điều này làm cho Sát Sự Thính càng thêm thần bí. Sau khi Thái tử tỉnh rượu đã dẫn người đến cửa Sát Sự Thính la hét, nhất định đòi Tần Phi thả người. Canh giữ ở cửa là Chu Lễ Uyên, gã hướng về phía Thái tử thi lễ nói giọng rất khó xử: "Điện hạ, Tổng trấn đại nhân nói, nếu như người tới làm khách thì mời tới phòng khách dùng trà. Muốn ở ngoài cửa la mắng, chúng ta có thể cấp nước trà và ghế ngồi. Nhưng là nếu như dẫn người đánh vào Sát Sự Thính thì cứ làm theo phép tắc. "

"Phép tắc là sao? " Thái tử hừ lạnh hỏi.

Chu Lễ Uyên đàng hoàng nói: "Thái tử là thân thể ngàn vàng, chúng ta không dám động đến, cùng lắm thì khống chế ngài lại, những người còn lại chỉ xông vào Sát Sự Thính một bước là giết không tha! "

"Lời của Tần Phi cứ thế mà tuân theo sao?" Thái tử cười lạnh một hồi, y xoay người lại hướng về phía bọn thị vệ lớn tiếng quát : "Xông hết vào đem Công chúa Vũ Dương mang ra cho ta. Người nào dám phản kháng cứ chém đầu cho ta, có chuyện gì sau này ta chịu trách nhiệm. "

Ở trong lòng Thái tử thì đây chính là âm mưu của Tần Phi. Nhất định là bọn chúng biết việc Vũ Dương mang thai nên vì phòng ngừa mình sinh hoàng tôn, làm rối đại kế của Đoan Vương đây. Vì thế nên Tần Phi to gan vu cáo Vũ Dương là gian tế nước Ngô rồi bắt nàng vào Sát Sự Thính mời nàng một ngụm thuốc sẩy thai. Sau rồi thế nào cũng chơi bài thông báo là đã bắt nhầm người rồi thả ra. Toàn bộ mọi chuyện thế là tan thành mây khói... Nhiều lắm thì mình đi kiện củ khoai với mấy lão chỗ dựa của Tần Phi là Đường Ẩn và Dịch Tổng Đốc.

Thái tử không thể mạo hiểm như vậy, sau khi bị Sở đế khiển trách thì hài tử trong bụng của Vũ Dương chính là chiêu bài duy nhất mà y có thể trông cậy vào. Nếu Tần Phi xuống tay với đứa bé thì Thái tử hận, không thể không tự mình xách cây đao đi tìm Tần Phi đòi nợ máu.

Vừa nghe Thái tử hạ lệnh đánh, Chu Lễ Uyên lập tức nghiêm túc lên, hàn quang lóe lên trường kiếm đã nắm trong tay. Gã hô to: "Sát Sự Thính không tha cho kẻ xông vào, dám xông lên thêm một bước, giết!"

Bọn thị vệ xưa nay đi theo Thái tử cũng có chút ngang ngược kiêu ngạo, chúng nghe thấy thái tử gia hò hét mọi người cùng nhau xông tới, chả lẽ tên kiếm thủ của Sát Sự Thính thật sự dám giết? Chẳng lẽ nó không sợ đắc tội với Thái tử thì sau này cái mạng nhỏ của mình cũng không giữ được chăng?

Xông vào đầu tiên là hai tên thị vệ, mũi chân hai tên vừa mới vọt qua cánh cửa thì mắt hoa lên toàn ánh chớp bạc. Chu Lễ Uyên lấy khoái kiếm thành danh, vừa ra tay liền như thủy ngân chảy, vừa giống như mưa phùn không ngớt, nhưng mỗi một giọt mưa đều là ánh sáng giết người. Trong nháy mắt, trên thân thể hai tên thị vệ đã trúng hơn mười kiếm, máu tươi chảy ra, may mà vết thương đều không phải là nơi trí mạng.

Chu Lễ Uyên thu kiếm đứng thẳng: "Kiếm thứ nhất, cảnh cáo một phen. Kế tiếp, chính là kiếm giết người!"

..............

Ngọn đèn dầu leo lét cháy soi sáng mật thất, ở đây không có hình cụ, không có không khí ẩm ướt gây cảm giác không thở nổi. Công chúa Vũ Dương ngồi trên ghế dựa vào tường. Bên trong phòng có ba nữ nhân. Ngoài Tần Phi ra thì còn lại toàn nữ!

Tần Phi ngồi ở phía đối diện Công chúa Vũ Dương, hắn mỉm cười hỏi: "Đến đây rồi thì mọi người chắc cũng thấy không cần phải quanh co làm gì đúng không?"

Công chúa Vũ Dương thở dài ai oán: "Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Lần này ông trời muốn hại ta, còn có biện pháp gì đây?"

Tần Phi nhấc hai chân lên ung dung đổi tư thế ngồi, hắn thản nhiên nói: "Phải nói là ta thật rất bội phục các ngươi, các ngươi lại có thể chu đáo chặt chẽ sắp sẵn một kế hoạch lâu dài. Nếu như không phải ta ngẫu nhiên đến Thuận phong đảo gặp được người trong rương sắt kia... thì kế hoạch này ngươi đã thành công rồi!" Tần Phi chỉ chỉ một cô bé ngồi ở trong góc. Cô bé không bị trói nhưng nhìn qua cũng không thấy hoạt bát gì, có vẻ như đã bị phong bế khí hải nên không có chút uy hiếp nào cả.

"Ta đã thẩm vấn qua nó nên coi như đã hiểu rõ tình huống rồi. Ta đã đoán được cả kế hoạch của các người, để ta kể từ đầu nhé. "Tần Phi ngưng thần suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Nếu như ta nói không đúng chỗ nào thì mời hai vị chỉ cho. "

"Ngàn năm trước có xuất hiện một môn công pháp tên là Mỵ công. Khi truyền thừa thì đã bị khuyết thiếu một ít bí quyết nhưng sau này cũng có người nghiên cứu ra cách thức mới, thí dụ như nam nhân cũng có thể luyện tập được công pháp này. Người tu hành Mỵ công vốn rất ít, hơn nữa không có mấy người thành công thậm chí còn bị người ta gọi là bàng môn tà đạo. Cho nên, Mỵ công gần như bị chặt đứt truyền thừa. Bây giờ số người tu luyện Mỵ công có lẽ chỉ cần một bàn tay cũng đủ để đếm. "

"Trong nước Sở đã có người tu luyện mị công thì chắc hẳn nước Ngô cũng có. Có một nhà chuyện tu luyện Mỵ công, năm nọ sinh ra được hai chị em sinh đôi. Hai tỷ muội lớn lên có những sở thích khác nhua. Một thích đọc sách viết chữ còn một thì rất thích Mỵ công. May là cha mẹ của các nàng khá sáng suốt nên không bắt ép nhất thiết phải đi học. Nàng thích đọc sách kia bởi vì thông minh lanh lợi lại khéo léo nên có thể đi học cùng đám công chúa. Mặt khác cha mẹ nàng có quan hệ thân thiết cùng hoàng thất nên sau này được phong làm công chúa."

"Dù làm công chúa lá ngọc cành vàng nhưng hoài bão của nàng rất lớn không chấp nhận chỉ là một nữ nhân bình thường ăn không ngồi rồi. Tình hình nước Ngô càng ngày càng xuống dốc, hoàng thất đã suy nghĩ nhiều cách chống đỡ. Địch nhân lớn nhất là nước Sở, chẳng hiểu sao hai ý nghĩ kỳ lạ của cô gái kia và gã Chỉ huy sức Trấn phủ ty nước Ngô thế nào mà giống nhau. Cả hai kết hợp nghĩ ra một kế hoạch thật đáng kinh ngạc."

Đôi môi Công chúa Vũ Dương khẽ mấp máy cứ như muốn nói điều gì đó rồi lại thôi. Nàng lại lạnh lùng nhìn Tần Phi xem hắn có thể kể thêm điều gì nữa không.

Tần Phi vẫn để mắt nhìn những biến hoá trên khuôn mặt của nàng bèn ung dung bảo:"Đừng gấp, chờ ta nói xong rồi thì hãy nói xem ta đã nói sai ở đâu."

"Ta đã bảo là gia tộc của nàng có quan hệ mật thiết với hoàng thất nên không ngần ngại gả nữ nhi nhà mình cho hoàng tử nước Ngô. Mà các hoàng tử hỏi cưới không phải chỉ một hai lần. Kế hoạch lớn mật là để cho cô bé đi học kia gả cho thái tử nước Sở. Đồng thời, cô bé tu luyện mỵ công sẽ cùng với hoàng tử nước Ngô cùng lẻn vào nước Sở. Rồi cả đám chờ cơ hội lần này thái tử đưa công chúa Vũ Dương đi du lịch."

Tần Phi bổ sung thêm:"Lẻn vào hoàng cung quả thật quá nguy hiểm, không ai dám diễn ảo thuật dưới con mắt của Bàng Chân đại sư. Đương nhiên các ngươi cũng không dám mạo hiểm, nếu như thái tử không mang theo Vũ Dương đi du lịch thì các ngươi sẽ phải nghĩ biện pháp và chờ cơ hội khác."

Công chúa Vũ Dương thờ ơ đáp:"Chuyện ngươi sáng tác hay lắm, kể tiếp đi!"

"Nếu khách nhân cảm thấy hay thì tiểu sinh sẽ kể tiếp!" Da mặt Tần Phi khá dày nên chẳng sợ người ta châm chọc, mà hắn lại cảm thấy như được tiếp thêm sinh khí kể tiếp:" Ta gọi nàng là công chúa Vũ Dương mới đúng. Cô bé ta đón ở bờ sông chính là nàng. Còn ngươi thì..." Tần Phi chỉ vào 'Công chúa Vũ Dương' đang ngồi ở đối diện rồi lại tiếp tục nói:"Ngươi là tỷ muội của nàng, tên gọi ra sao? Hay cứ gọi là hảo tiểu muội nhé."

"Thời điểm thái tử đi tuần thì có công chúa Vũ Dương đi theo. Dọc đường đi thỉnh thoảng xảy ra tình trạng chỉ có hai người cô nam quả nữ. Công chúa Vũ Dương sẽ cho y một số ám hiệu để thái tử khí huyết phương phương, dục tâm bừng bừng không nén được. Lúc này người tiểu muội đang tu luyện mị công kia sẽ cùng hoàng tử nước Ngô gấp gáp sản xuất người cho đến khi ngươi cảm thấy có bầu." Tần Phi ngoái đầu lại hỏi Tiểu Ngọc:"Có phải người tu luyện mị công khi có bầu sẽ có cảm giác ngay phải không?"

"Đúng vậy, Mỵ công có hai thời điểm không thể phát huy được mười phần uy lực. Một là khi kinh nguyệt, hai là thời điểm mang thai. Nếu như cảm thấy hành công trở ngại mà không phải thời điểm có kinh nguyệt thì chỉ có thể là có tin mừng." Tiểu Ngọc nghiêm trang đáp lại.

"Ừ!" Tần Phi gật đầu kể tiếp:"Tiểu muội mị công phát hiện thấy mình có thai liền lẻn vào trong trướng tráo đổi thân phận với công chúa Vũ Dương. Rồi sắp xếp cho mật thám nước Ngô tiếp đón công chúa để nhanh chóng rời khỏi hành dinh thái tử. Sau đó, ngươi dụ dỗ thái tử quan hệ nam nữ với nhau. Là một người tu luyện mị công nên ngươi có nhiều cách để thái tử không thể phát hiện ngươi không còn tấm thân xử nữ."

Tần Phi thở dài:"Đó là một kế hoạch rất thâm hiểm. Ngươi mà đẻ một lần ra con trai thì sẽ dựa vào nó để tăng thêm địa vị trong hoàng thất nước Sở. Nếu sinh được hoàng nhi thì bảo ngươi và thái tử có thể hô phong hoán vũ cũng không quá đáng lắm. Nhưng sẽ không ai biết đứa trẻ đó là người nước Ngô, thậm chí là hoàng tử nước Ngô."

Cô gái được gọi là 'công chúa Vũ Dương' khẽ biến sắc nhưng vẫn nén nhịn không thốt lên lời nào.

Tần Phi khen:"Kế sách hay lắm. Cho dù có ngày Sở diệt Ngô nhưng đứa bé cũng có cơ hội lên ngôi rồng trở thành hoàng đế thống nhất thiên hạ. Trăm vạn tướng sĩ đánh nhau sống chết, cuối cùng dù người Sở cho rằng mình thắng nhưng người có thể cười lớn cuối cùng lại là người Ngô!"

Tiểu Ngọc thản nhiên nói:"Vậy nếu Sở Ngô không ai đủ sức tiêu diệt ai thì sao?"

"Vậy còn đơn giản hơn. Bởi vì đứa trẻ nên địa vị của thái tử và công chúa Vũ Dương sẽ tăng lên dẫn tới sẽ nắm được một số quyền lực quan trọng trong hoàng tộc. Vũ Dương trở thành hoàng hậu tương lai, chẳng phải đứa trẻ sẽ thuận lý thành chương trở thành thái tử tương lai?" Tần Phi rung đùi đắc ý nói:"Đây là một khoản lời, chỉ có lãi ròng không bao giờ lỗ hay không!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK