Người dịch: johnwu88
Sau khi cửa phòng bệnh mở ra, Trình lão đã tỉnh lại, đang nhìn vào Lưu Phi, đôi mắt của Trình lão vốn tiều tụy vô thần đột nhiên trở lên lóe sáng, tinh thần quắc thước.
- Phi, lại đây, ngồi đi.
- Ừm
Lưu Phi gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế mà Thần Thần mang tới, mặt hướng về Trình lão.
- Cho ta xem tác phẩm của cậu nào.
Trình lão thoáng nhìn qua chiếc hộp được gói kĩ trong tay của Lưu Phi.
- Ừm
Lưu Phi mở hộp, cầm tượng gỗ đặt vào bàn tay của Trình lão.
- Không tồi, không tồi, Phi à, trong mấy năm qua ta thấy cậu là nghệ nhân khắc tượng có thiên phú nhất đấy, ta tin rằng nếu cậu tiếp tục phát huy thế mạnh ở phương diện này thì muốn vượt qua đại sư La Đan sẽ không phải là việc khó.
Trình lão tấm tắc khen, đôi tay khô gầy nhẹ nhàng vuốt ve bức tượng "Hùng ưng giương cánh", bức hùng ưng này không hề đối xứng, thoạt nhìn giống như một tác phẩm tùy hứng, thế nhưng dưới đao pháp linh động này vẫn duy trì được những luật lệ cơ bản, vẫn đạt được sự trang trọng thể hiện ra sự sống động của hình ảnh con hùng ưng muốn được tung cánh, đồng thời mang theo cả vẻ ngang ngược của loài chim vương giả này, phải nói rằng nó đã đạt đến cảnh giới "muốn sao thì được vậy".
Thấy ánh mắt đó của Trình lão, Lưu Phi không đáp lại, nếu như chưa thấy qua trận chiến giữa "Tú hoa châm-111" và cỗ cơ giáp màu đen kia, chí ít Lưu Phi cũng có thể cân nhắc lấy khắc tượng làm kế mưu sinh, nhưng hiện tại, loại khả năng này đã về không.
Giờ đây, cơ giáp mới chính là ước mơ của Lưu Phi, mà việc tiến vào đại học cơ giáp Trác Nhĩ là mục tiêu duy nhất.
- Ài!
Trông thấy biểu tình của Lưu Phi, Trình lão thở dài, lão là kẻ già đời, thấu hiểu hết nhân tình thế thái, đương nhiên là thấy được ra tâm chí kiên định của Lưu Phi, tuyệt nhiên sẽ không bị mê hoặc bởi ngoại giới mà dao động quyết tâm của bản thân, cũng không thể khiễn cầu được.
Trong phòng bệnh được một phen trầm mặc.
Lưu Phi rất muốn nói vài câu an ủi, thế mà nhất thời một lời cũng không thể mở ra để an ủi nhân vật có tiếng tăm và danh vọng trong nghề điêu khắc này.
- Phi này, cậu có biết tại vì sao tiền lương ta gửi cậu vẫn luôn rất thấp không?
Trình lão phá tan vẻ trầm mặc, chậm rãi nói.
- Như vậy là rất cao rồi.
Lưu Phi lắc đầu, hắn cũng không cho rằng sức lao động và tiền lương phải tỉ lệ thuận, ngược lại, hắn thấy Trình lão trả công cho hắn thế là rất cao, vượt xa sự tưởng tượng của hắn.
- Không, không cao đâu, mà là cực thấp đấy, mỗi một kiện tác phẩm của cậu có giá đủ để trả học phí trong 4 năm đại học của cậu, chỉ vì không muốn cậu dưỡng thành cái thói tư tưởng mắt cao hơn đầu mà ta vẫn luôn chỉ đưa cho cậu bằng một phần mười số tiền đáng nhẽ cậu nhận được. Giờ này, tượng gỗ họ Trình đã đóng cửa, tổ nghiệp mấy trăm năm cũng lụn bại trong tay ta rồi...
Vẻ mặt Trình lão ngán ngẩm, có vẻ mệt mỏi, nói đến đây chợt dừng lại, dường như đang nhớ lại chuyện cũ.
Mấy năm nay, ta cũng có chút tiền để dành, đợi lát nữa Thần Thần sẽ gửi lại cậu tiền lương...
- Không cần đâu!
Lưu Phi lắc đầu, cương quyết từ chối.
- Trước hết cậu cứ nghe ta nói xong đã, Phi ạ, tuy rằng cậu có thiên phú cao trong điêu khắc, nhưng ta biết chí của cậu không đặt nơi đây, ta cũng không hy vọng cậu có thể kéo dài sự nghiệp nhà họ Trình, hà hà, mà đó cũng chẳng thể coi là sự nghiệp gì cả, tương gỗ họ Trình đã có mấy trăm năm lịch sử, tuy rằng đạt được chút danh tiếng nhưng chưa bao giờ có nhân tài đạt đến bậc đại sư, cái sự nghiệp này, thôi khỏi cần cũng được...khụ...khụ...khụ....
- Gia gia, nghỉ ngơi trước đã.
Thần Thần vội vàng tới bên đầu giường, nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng Trình lão.
Ông lão ho khan kịch liệt, khuôn mặt ho khan đến xung huyết.
- Không sao, không sao hết, ha ha, bây giờ không nói thì sau này sẽ chẳng còn cơ hội được nói nữa, cô cứ ngồi xuống đó.
Trình lão phẩy phẩy tay, tỏ ý Thần Thần ngồi xuống. Thần Thần bướng bỉnh không lại gia gia, đành ngồi xuống mép giường.
- Phi ạ, thời gian không còn nhiều nữa, với ta, ngoài Thần Thần ra, cũng chẳng còn lưu luyến việc gì nữa, Thần Thần từ nhỏ mồ côi cha mẹ, nên nó không hiểu được tình yêu thương của cha mẹ, bề ngoài trông nó nhu nhược yếu đuối nhưng thật ra tính nó rất cứng cỏi và cố chấp, ta thực là có chút không yên lòng...
Nét mặt ông lão hết mực trìu mến nhìn Thần Thần.
- Ông...
Thần Thần nắm tay ông lão, nước mắt rưng rưng, hai tay nắm chặt lấy bàn tay khô gầy của ông lão.
- Phi à, ta hi vọng cậu có thể giúp ta chăm sóc Thần Thần.
Ánh mắt ông lão nhìn chằm chằm vào Lưu Phi, Thần Thần vốn đang thương tâm tuyệt vọng, đột nhiên cúi đầu xuống, khuôn mặt đỏ bừng, giống như có một rặng mây đỏ phủ kín khuôn mặt, lan xuống tận cổ, nàng thật không dám nghĩ ông nội lại nói thẳng toẹt ra, hơn nữa còn nói trước mặt nàng.
- Tôi...
Lưu Phi lặng người, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tôi muốn đi học.
- Ha ha, ta biết cậu muốn học, ta cũng không bảo cậu lấy Thần Thần...
- Gia gia!
Thần Thần giận dỗi day day cánh tay của ông lão, đôi con mắt không dám nhìn Lưu Phi, hận không tìm được cái lỗ nào để trốn.
- Hà hà, đừng lắc, đừng lắc, gia gia ta còn nhiều điều muốn nói, vẫn chưa nói hết mà... khụ...khụ...
Khuôn mặt ông lão cười, rút tay ra, đặt lên đầu Thần Thần vỗ về, vẻ cưng chiều không sao biểu lộ hết.
- Lưu Phi, cậu có thể đáp ứng ta một chuyện được không?
Trình lão đột nhiên nghiêm túc nói.
- Ông nói đi.
Ý tứ của Lưu Phi rất rõ ràng, nếu như làm được nhất định hắn sẽ làm.
- Giúp ta bảo vệ Thần Thần!
- Được thôi.
Lưu Phi không kìm nổi, thở ra một hơi, hắn sợ nhất việc Trình lão bắt hắn lấy Thần Thần rồi tiếp tục làm kinh doanh cửa hàng tượng gỗ, còn như bảo vệ Thần Thần thì đơn giản hơn nhiều, có thể nhận lời được, việc này đối với Lưu Phi không thành vấn đề.
Gừng càng già càng cay, một lời hứa thoáng nghe thì có vẻ đơn giản nhưng lập tức đã đưa Lưu Phi vào tròng, với một kẻ già đời như Trình lão, ông ta đương nhiên hiểu Lưu Phi là loại người không dễ dàng nhận lời một ai cả, nhưng khi đã đáp ứng thì tuyệt đối hắn sẽ giữ lời.
Nếu như Đầu bàn ủi chưa chết, tất nhiên Lưu Phi sẽ không bị mắc lừa, so với kẻ cáo già như Trình Lão thì một đứa như Lưu Phi quả thật còn quá non và xanh đi.
Ánh mắt Trình lão lóe lên một chút vẻ gian giảo, đương nhiên Lưu Phi sao mà hiểu được rằng lời hứa này của hắn đã bao hàm cả hai từ trách nhiệm, mà lời hứa này cũng sẽ khiến cho cuộc đời vùng vẫy trong giang hồ rộng lớn sau này của Lưu Phi biến thành nên muôn màu muôn vẻ.
- Được rồi, ta đã nói xong, mệt rồi, cậu sớm về nhà nghỉ ngơi đi.
Dường như Trình lão thực sự đã mệt, đôi mắt khép hờ lại, nhẹ nhàng phẩy tay về phía Lưu Phi.
- Ừm
- Tôi tiễn anh.
- Thôi khỏi.
Lưu Phi bước nhanh ra cửa, Thần Thần cũng không nhiều lời, theo đuôi Lưu Phi đi ra, Lưu Phi cũng chẳng hề ngăn lại, đối với tính cách của Thần Thần, hắn hiểu được đôi chút, Thần Thần thuộc về loại phụ nữ kiên cường, ít nói, thêm nữa, ý chí tương đối kiên định.
Mỗi lần, Lưu Phi đến cửa hàng, Thần Thần đều rót cho hắn một ly trà thơm, thực ra Lưu Phi cũng chẳng hứng thú gì với trà cả. Lúc đầu, Lưu Phi nhìn cũng chẳng thèm nhìn, không chú ý đến, dù Thần Thần không nói chuyện nhưng lại cứ đứng ở bên cạnh Lưu Phi, hai tay bưng trà, về sau, Lưu Phi cũng bó tay, không thể lúc nào cũng có một cô gái cứ kè kè bên cạnh được, hắn không quen như thế, cuối cùng, Lưu Phi đành lựa chọn uống trà, bởi thế mỗi lần Lưu Phi đến cửa hàng, sau khi vào cửa, Lưu Phi đều nuốt ực một ly trà thơm...
- Đưa thẻ cho tôi, tôi chuyển khoản cho anh.
Vừa ra khỏi phòng, Thần Thần đứng sau lưng Lưu Phi, nhẹ nhàng nói.
- Không cần.
- Đưa đây.
- Không cần.
Lưu Phi lắc đầu, vẻ mặt kiên định.
- Thế...tiền học anh định tính thế nào?
Thần Thần hơi do dự hỏi.
- Tôi tự có cách của tôi.
Lưu Phi bước nhanh đi ra ngoài.
- Đợi đã.
Thần Thần cúi đầu, âm thanh nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy.
- Hả?
Lưu Phi ngoảnh đầu lại, nhìn sắc mặt như trời chiều của Thần Thần, hắn có chút không hiểu về cấu tạo sinh lý của phụ nữ, tại sao lại cứ luôn đỏ mặt như vậy? Xem ra lúc nào rảnh cần phải chăm đọc sách, tìm hiểu một chút về cấu tạo sinh lý của phụ nữ và đàn ông xem có điểm gì không giống nhau mới được.
- Khi nãy....khi nãy...khi nãy chuyện anh nhận lời gia gia, anh không cần coi là thật.... đâu....
- Tại sao?
- Tôi.. Tôi không cần anh bảo vệ, tôi tự biết cách chăm sóc mình.
Hai tay Thần Thần ra sức day áo, đối phương thật là một tên đầu đất, chẳng lẽ chuyện gì cũng phải nói trắng ra sao.
- Ờ.... Thế thì tốt, tôi đi đây.
- Ơ....
Nhìn bóng lưng biến mất thật nhanh trong thang máy, đột nhiên Thần Thần cảm thấy hối hận, sao mình lại ngu thế ? tại sao lại không muốn hắn bảo vệ ?
- Làm sao vậy?
Trình lão mở mắt, nhìn Thần Thần mặt mày ủ rũ đi tới, trìu mến hỏi.
- Không sao ạ
Thần Thần cúi đầu ngồi xuống, lắc lắc đầu.
- Con nói con không cần hắn bảo vệ ?
Trình lão cười nói.
- A... Gia gia... sao người biết ?
Thần Thần kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ông nội.
- Ha ha, ta nhìn con lớn lên từng ngày mà, con nghĩ lẽ nào gia gia lại không biết sao?
Khuôn mặt Trình lão từ ái nhìn Thần Thần nói.
- Gia gia...
Thần Thần nhào vào lòng Trình lão, úp mặt vào ngực ông, khóc thút thít.
- Có phải hắn nói "thế thì tốt" ?
Trình lão hỏi.
- Ừm.
- Có phải con rất hối hận vì đã từ chối hắn?
- ... Ừm
Âm thanh Thần Thần giống như tiếng muỗi kêu.
- Không sao hết, Lưu Phi là loại người không dễ nhận lời hứa, chỉ cần hắn đã hứa, hắn nhất định sẽ làm, con nhất định phải nhớ, không được dễ dàng để Lưu Phi phải bảo vệ con, từ đao pháp của Lưu Phi chắc con cũng nhìn ra, sát khí cực kì nặng. Nếu như con xảy ra chuyện, chỉ sợ hắn sẽ giết người mất, cho nên con cần phải biết tự bảo vệ lấy mình, không được dễ dàng để Lưu Phi ra tay, đã hiểu chưa ?
- Lưu Phi sẽ vì con mà giết người sao ?
Thần Thần ngẩng đầu, tỏ vẻ không dám tin.
- Tại sao lại không ?
Trình lão cười hỏi.
- Hắn...hắn...không...
- Có phải hắn không thích con ?
Trình Lão cười khẽ.
- Gia gia...
Thần thần giận dỗi lấy tay che miệng ông lão lại, ra vẻ không chịu.
- Hiện giờ Lưu Phi một lòng một dạ muốn thực hiện ước mơ của mình, đương nhiên sẽ không coi trọng chuyện nam nữ, sao con dám khẳng định hắn sẽ không thích con ? Tuy gia gia không thể đoán Lưu Phi thích hay không, nhưng gia gia có thể khẳng định, Lưu Phi không hề chán ghét con.
- Tại sao ?
- Dựa vào tính cách Lưu Phi, nếu như hắn chán ghét một ai thì tuyệt đối sẽ không uống trà của người đó đưa cho đâu, hắn không phải là loại người cả nể, con nên nhớ, cho hắn uống nước lọc hắn mới thích.
- A... Hắn thích uống nước lọc sao ? Gia Gia, sao người không nói sớm với con ?
Vẻ mặt Thần Thần kinh ngạc nhìn Trình lão.
- Hà hà, để hắn uống nước lọc thì là con nhường hắn, mà để cho hắn uống trà thì tức là hắn phải nhường con, con nói xem, gia gia muốn hắn nhường con hay con nhường hắn đây ?
- Nhưng ... Nhưng mà ...
Trên mặt Thần Thần lộ ra vẻ bất an, chưa bao giờ cô nghĩ đến việc Lưu Phi lại không thích uống trà.
- Nhưng cái gì mà nhưng ? Ha ha, việc gia gia thích uống trà không đồng nghĩa với việc Lưu Phi cũng phải thích uống trà, uống là uống thôi, Lưu Phi cũng không hề có ý kiến, chẳng phải mỗi lần hắn đều ực một phát là uống sạch đó sao ? Thật đáng tiếc, phí mất cả trà ngon, đến gia gia cũng không dễ mà uống được loại trà ngon đến vậy a....
- Gia gia.
Thần Thần mắc cỡ, mặt đỏ tía tai.
- Thần Thần, con phải nhớ kĩ, chuyện cảm tình nam nữ là chuyện có thể bồi đắp được. Như gia gia với bà nội con đó, chỉ sau có ba ngày biết nhau, bọn ta đã kết hôn rồi, chẳng phải sống với nhau được một đời vui vẻ hạnh phúc đó sao, bà nội con lúc ra đi còn nói rằng, có kiếp nhau nhất định sẽ lại lấy ta, ha ha... Cha mẹ con cũng đâu phải tự do yêu đương, lúc ấy đôi bên đều không thuận mắt nhau, thậm chí mẹ con còn đòi tự sát để uy hiếp việc lấy cha con, thế mà kết hôn rồi, cảm tình của hai người lại vô cùng hòa hợp, như hình với bóng. Vào lần tai nạn đó, cả hai vợ chồng đã không hề rời xa, tuy rằng không cùng sinh, nhưng lại cùng chết, trong đống di vật của mẹ con còn có một bức thư viết cho cha con, nói rằng "ông xã ạ, lấy được mình là hạnh phúc của đời tôi, tôi yêu mình!" ...
- Gia gia ... Con ... Con nên làm thế nào ?
Thần Thần nhẹ nhàng hỏi.
- Không cần tận lực làm gì hết, tròng lòng con nghĩ như thế nào thì chính là như vậy, không được sợ hãi, không được lui bước! Phải có dũng khí, phải có quyết tâm, khi cạnh tranh với những người phụ nữ khác của hắn, con phải đứng ở chỗ đầu tiên, hàng trên cùng, hắn đã hứa với gia gia, hắn phải bảo vệ được con!
- Cảm ơn gia gia.
- Con bé này, đương nhiên gia gia hy vọng con sống tốt, gia gia đi rồi, con cũng không cần quá thương tâm, gia gia đã 87 tuổi rồi, cũng vừa vặn sống được đến độ tuổi bình quân, coi như là chết già, cũng không nên quá thương tâm, tượng hỗ họ Trình cũng chẳng còn gì lưu luyến nữa... Thôi chết rồi, hỏng rồi...
- Gia gia, sao vậy ?
- Gia gia quên mất một chuyện rất quan trọng.
- Chuyện gì ạ.
- Hai năm sau, tại hành tinh Phi Ni Đạt Tư sẽ tổ chức một hoạt động từ thiện, bên trong sẽ bán hàng để quyên góp, nhà tổ chức đã mời ta, ta hy vọng Lưu Phi có thể mang theo tác phẩm của ta đến tham dự.
- Con có thể đi thay người.
- Hắn thích hợp hơn so với con, sáng mai con bảo Lưu Phi qua đây một chuyến.
- Dạ được, gia gia, người cũng nên sớm nghỉ ngơi đi.
- Ừ, hy vọng là ta còn có thể nhìn thấy được ánh bình mình của ngày mai.
Nghĩ đến đại hội từ thiện vào hai năm sau, trên mặt Trình lão lướt qua một chút vẻ tiếc nuối.