Sau khi kết thúc công việc vệ sinh phòng thực nghiệm quang não, Lưu Phi lập tức chạy sang phòng thực nghiệm cơ giáp kế bên, bên trong phòng âm u, mấy chục chiếc cơ giáp đứng sừng sững uy nghiêm dưới ánh đền toản ra một loại khí tức lạnh băng băng, làm người ta cảm giác bị đè nén không gì sánh được.
Lý Mãnh đang khởi động một chiếc xe dỡ hàng chạy điện, bận tối mặt tối mũi, so với bên phòng thực nghiệm quang não, thì rõ ràng công việc bên này có phần nặng nề hơn, bởi vì chỉ tính riêng các linh kiện cơ giáp không thôi tùy tiện cũng phải nặng mấy trăm cân rồi, thậm chí đến hàng tấn. Phần lớn các đồ vật đều phải dùng công cụ để vận chuyển, chỉ có vài bộ phận nhỏ và dụng cụ mới cần đến sức người làm mà thôi.
Cũng chính bởi nguyên nhân này, Lý Mãnh vạm vỡ được phân về làm trong phòng thực nghiệm cơ giáp, mà Lưu Phi nhìn qua quá gầy yếu nên được phân về làm việc nhẹ nhàng tại phòng thực nghiệm quang não.
Sau khi nhìn qua danh sách đồ vật được cung cấp bởi hệ thống máy chủ, Lưu Phi lập tức gia nhập công việc với Lý Mãnh.
Sau một hồi bận rộn, cả hai mệt mỏi lăn quay xuống sàn, đặt mông ngồi lên bàn chân của một cơ giáp, há to miệng thở dốc từng hơi.
- Con bà nó chứ, cái công việc này thật chẳng phải cho người làm, Ai da...
Lý Mãnh đột nhiên sút mạnh một cái vào cơ giáp, kết quả làm gã đau đến mức mặt mũi méo mó.
- Ừ, đi ăn cơm thôi!
Vừa nghe đến ăn cơm, Lý Mãnh lập tức hăng hái, nước bọt từ khóe miệng nhanh chóng chảy ra ngoài.
Nhà trường cung cấp miễn phí cho Lý Mãnh và Lưu Phi suất cơm trưa, điều này đối với bất cứ người nào ở khu ổ chuột mà nói đều là một chuyện rất xa xỉ, phải biết rằng, đại bộ phận dân nghèo khu ổ chuột đều dùng dịch dinh dưỡng làm bữa ăn chính, mà theo ý kiến các nhà khoa học, tuy rằng dịch dinh dưỡng có thể giúp con người cung cấp đủ dưỡng chất, nhưng dạ dày con người về lâu về dài không được ăn những đồ ăn bình thường sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, dễ bị mắc nhiều loại bệnh.
Lý Mãnh không thích công việc này, hắn vào làm việc, hoàn toàn là vì muốn dành dụm tiền để tiến nhập trường võ cộng thêm được ăn một bữa miễn phí thịnh soạn.
Bữa trưa là bữa ăn tự phục vụ, các sinh viên cùng nhau ăn tại phòng ăn của trường.
Sức ăn của Lý Mãnh thật kinh người, với hắn mà nói, thời gian bữa trưa mỗi ngày chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất.
Chỉ vài phút, khay đồ ăn của Lý Mãnh đã chất chồng như núi, dưới con mắt khinh thường của đám đông, Lý Mãnh và Lưu Phi ngồi xuống một góc phòng, ngay lập tức, đám sinh viên xung quanh nhìn bọn họ như nhìn hai thằng ôn dịch, vội vã đứng dậy chuyển chỗ ngồi.
Đương nhiên, đối với Lưu Phi và Lý Mãnh thì những ánh mắt khinh bỉ đó chẳng đáng là gì cả.
Phần cơm của Lưu Phi khá bình thường, cách hắn ăn cũng khác xa so với cái kiểu ăn vồ ăn vập của Lý Mãnh, vô cùng kỹ càng, vô cùng cẩn thận, hắn tuyệt đối sẽ không lãng phí cho dù chỉ là một hạt cơm. Đầu bàn ủi từng nói qua với hắn, thức ăn chính là sinh mạng, quý trọng thức ăn chính là quý trọng sinh mạng, tuy rằng có đôi lúc Lưu Phi không tán đồng với những cách nói của Đầu bàn ủi, nhưng chỉ cần cái gì hắn cảm thấy đúng, hắn sẽ nghiêm chỉnh chấp hành.
Đột nhiên, phòng ăn đang huyên náo chợt biến thành một mảnh yên tĩnh, một hồi tiếng giầy cao gót vô cùng chói tai, mấy trăm đôi con mắt tất cà đều nhao nhao hướng về phía cửa chính nhìn lại, chỉ trông thấy từ cửa phòng, một thiếu nữ nước da trắng nõn, vóc người cao gầy đang tiến vào.
Toàn bộ phòng ăn im lặng như tờ, cô gái trong nháy mắt đã bước tới, cả căn phòng ăn như được tô điểm.
Cô gái này xinh đến nỗi làm người ta hoa cả mắt, đẹp đến nỗi khiến chúng nhân phải ngừng thở. Mái tóc dài như mây che ngang khuôn mặt tròn như quả trứng ngỗng, một vài sợi tóc nhẹ nhàng tung bay trên đôi con mắt to như biết nói.
Có vẻ như đã thành thói quen khi được người người ngắm nhìn, cô gái rất thoải mái gắp lấy đồ ăn, mọi người đều có thể thấy, dưới cái mũi ngọc đó là một khóe môi lộ ra nụ cười thần bí cao ngạo đầy lãnh đạm.
- Cộp ! Cộp!
Thanh âm giầy cao gót dừng lại phía sau Lưu Phi và Lý Mãnh, trong mũi hai gã ngửi được một phen thơm ngát đầy thanh nhã, làm con người ta như mê như say.
Hai gã cũng không ngoảnh đầu lại, bọn họ biết cô gái này là ai.
Thiếu nữ này tên là Tô Tử Tinh, bạn học cô ta kêu cô ta là Tô Tô, chuyên ngành về quang mạch và quang não, trong hai kì liên tiếp được bầu là đệ nhất mỹ nữ của đại học Trác Nhĩ, rồi thì danh hiệu hoa hậu giảng đường việc nghĩa không từ nan.
- Thơm thế nhỉ.
Lý Mãnh tham lam hít một hơi thật sâu, khuôn mặt tỏ vẻ mê đắm.
- Ăn no chưa?
Lưu Phi thản nhiên nói.
- No rồi
Lý Mãnh đương nhiên hiểu ý của Lưu Phi, lúng túng nói.
- No rồi thì tốt, nếu như chú mày không muốn bị giết chết bằng ánh mắt thì mau đi thôi.
Lưu Phi đứng dậy, bước nhanh về phía ngoài phòng ăn, thậm chí từ đầu chí cuối hắn còn chẳng thèm liếc nhìn Tô Tô, trong mắt hắn, Tô Tô đẹp còn chưa bằng Thần Thần của tượng gỗ họ Trình, mà ngay cả Thần Thần hắn cũng chưa bao giờ nhìn thẳng, cô Tô Tô này thì càng không cần phải nói.
Tư tưởng mà Đầu bàn ủi gieo rắc cho hắn khiến hắn không coi sự tồn tại của phụ nữ.
Đầu bàn ủi nói rằng đàn bà càng đẹp thì càng là mầm mống của tai họa, trong lịch sử, đám hại nước hại dân đa phần đều là mỹ nữ, như Điêu Thuyền, Dương Quý Phi, Đát Kỷ, Tây Thi, rồi cả Trần Viên Viên nữa, đều là mầm mống của tai họa.
Còn có một nguyên nhân khác khiến Lưu Phi miễn dịch đối với mỹ nữ đó là chính hắn đã mắt thấy tai nghe những điều Đầu bàn ủi nói. Ở đại học Trác Nhĩ, đều có những chuyện bạo lực liên quan đến mỹ nữ, mà cái cô đệ nhất mỹ nữ Tô Tô này thì cứ cách một khoảng thời gian y như rằng lại có kẻ vì tranh giành người đẹp mà đánh nhau đến bể đầu chảy máu.
Lưu Phi tin nếu như bọn họ không sớm rời đi, đảm bảo không quá 5 phút, sẽ có kẻ tìm đến gây chuyện, đối với đám sinh viên, việc bắt nạt những lao công như bọn họ lại là niềm vui của chúng.
Lưu Phi không ngán kẻ kiếm chuyện, nhưng hắn cũng không phải là kẻ thích gây chuyện, có lúc hắn rất không thể hiểu tại sao người ta lại có thể đánh nhau chỉ vì một phụ nữ, do vậy mỗi khi Tô Tô đến phòng ăn, Lưu Phi đều lựa chọn rời đi.
Đương nhiên, cái phong cách sống không nổi bật ấy của hắn ngoài nguyên nhân về thân phận thì còn vì một điều khác nữa, nếu như Lưu Phi trong thời gian làm việc xảy ra đánh nhau, vậy thì tư cách nhập học của hắn sẽ bị xóa bỏ, với Lưu Phi mà nói, cái giá phải trả cho chuyện quần ẩu là rất lớn, vì thế trong hoàn cảnh bình thường, hắn sẽ chọn cách rút lui trước mỗi vòng xoáy có khả năng phát sinh mẫu thuẫn.
Thấy Lưu Phi bước ra ngoài, Lý Mãnh không cam lòng đành đứng dậy, theo đuôi đi ra, trước khi đi còn không quên ngoảnh đầu liếc nhìn Tô Tô một cái, đầu lưỡi liếm liếm, cũng may, không kẻ nào nhìn thấy động tac này, nếu không thì chuyện một tên lao công lại dám bất kính với người tình trong mộng của đám sinh viên, tuyệt đối đây sẽ là một vụ trọng án.
Thật tiếc vì hôm nay quá đen đi, người ở phòng ăn thì không nhìn thấy nhưng mấy kẻ mới vào thì nhìn thấy rồi.
- Mày cười dâm cái gì đấy?
Một nam sinh thân hình cao lớn đứng chắn trước người Lý Mãnh, thể hình của nam sinh này cũng tương đương Lý Mãnh, lông mày rậm đen kịt, mặc áo may ô đen, lộ ra một cánh tay vạm vỡ, gây cho người ta có cảm giác bị đè nén.
- Đâu có...
Lý Mãnh chột dạ, ú a ú ớ.
- Sao mày dám không tôn trọng người đẹp của bọn tao hả?
Nam sinh vạm vỡ hừ lạnh. Lưu Phi đi ở phía trước chợt dừng lại, trong lòng lạnh xuống, gã sinh viên này thật có khướu nói chuyện, chỉ đơn giản từ một câu nói đã gán cho Lỹ Mãnh cái mác kẻ thù rồi.
- Hừm, xã hội này loạn thật rồi, một thằng lao công lại dám khinh nhờn với người đẹp...
- Đúng đó, xem chừng đại học Trác Nhĩ này hết người thật rồi, ha ha...
Quả nhiên!
Thói đời này vĩnh viễn không thiếu những kẻ ăn theo, lập tức có người đứng ra phất cờ hò reo, mà sau khi phát cờ lại được đông đảo khán thính giả hưởng ứng, ngay lập tức, mấy tên đầu bò đầu bướu trong trường nhanh chóng đứng dậy, tụ tập xung quanh Lý Mãnh.
Phòng ăn ngập tràn mùi thuốc súng nồng nặc.
- Không phải mà.
Đối diện với đám người hùng hổ, Lý Mãnh tranh cãi yếu ớt , vô ý thức thân hình lùi về phía sau một bước, rốt cuộc vẫn chỉ là đứa trẻ lớn lên ở khu ổ chuột, chưa từng thấy qua cảnh đời, bị một nhóm người bao vây, lập tức sinh ra khiếp sợ, chính vì cái biểu hiện này của gã đã khiến cho tình thế chuyển biến xấu.
Con người trời sinh vốn tồn tại một thói xấu, nếu như thấy một con chó rơi xuống nước, mọi người đều hô hào, hăm hở thay nhau cầm gạch đáp, nhưng nếu như con chó đó là một con chó dại thì trái lại, chẳng có mấy người dám nhìn nó, tránh để đánh chó lại bị chó cắn lại.
- Không phải ?
Gã vạm vỡ lên tiếng, nét mặt đắc ý hẳn lên.
- Không...
Lý Mãnh hoảng sợ nháo nhác nhìn quanh, tìm kiếm bóng dáng Lưu Phi, cuôi cùng thấy Lưu Phi đang cố chen lấn vào, không kiềm nổi thở dài một hơi, chỉ cần có Lưu Phi ở bên, gã sẽ có được một cảm giác an toàn khó tả.
- Thấy bạn lâm nguy, không thể đứng nhìn!
Lưu Phi đi đến bên Lý Mãnh, thản nhiên nói.
Thật kì lạ, cả căn phòng vốn đang ồn ào chợt trở nên an tĩnh, mấy trăm con mắt đều đổ về Lưu Phi.
- Ha ha... Mọi người xem, mau mau xem, anh hùng xuất hiện rồi kìa!
Nam sinh cơ bắp đột nhiên cười như điên, đập tan sự yên tĩnh.
Ngay lập tức, cả phòng ăn lại vang lên một trận cười trào phúng, như vừa thấy được một câu chuyện cười đến vỡ bụng.
Cánh tay Lưu Phi hơi giơ lên, căn phòng lại yên tĩnh trở lại, bọn họ muốn xem xem thằng này đang tính nói điều gì.
- Cậu ức hiếp một lao công đơn giản cậu chỉ muốn chứng tỏ cho người đẹp cậu mạnh mẽ nhường nào, thế nhưng, cậu lại sợ bản thân một mình kham không nổi, bởi vậy cậu mới phải lôi kéo sự chú ý của mọi người, thực ra cậu chỉ là một kẻ đáng thương, kẻ đáng thương chỉ dám bắt nạt một lao công.
Lưu Phi lạnh lùng nói.
Lời vừa mới dứt, lập tức có kẻ lùi về phía sau, lời Lưu Phi nói mang lực sát thương quá lớn, nếu như giờ còn có người đứng về phe gã vạm vỡ nọ thì rõ ràng trên mặt hắn phải gánh cái tiếng xấu là kẻ vì gái mà đi bắt nạt đám lao công.
Tình thế đột ngột chuyển biến, trong vài giây ngắn ngủi, tất cả mọi người đều lùi về sau, phân chia rõ gianh rới với tên vạm vỡ.
- Tôi đâu có!
Khuôn mặt nam sinh vạm vỡ lập tức đỏ bừng, rõ ràng lời nói của Lưu Phi làm gã có phần bối rối.
- Thật không?
Lưu Phi thản nhiên nói.
- Nếu như không phải vậy, sao cậu bắt nạt nó?
- Tôi...
Nam sinh lắp ba lắp bắp không biết nên đối đáp ra sao.
- Thôi được rồi, nếu như cậu khăng khăng cho rằng nó không tôn trọng người đẹp của các cậu, vậy thì, cậu có thể khiêu chiến với nó!
Lưu Phi tung ra đòn sát thủ.
Trác Nhĩ tinh từng phát sinh chiến tranh với đám dị hình, điều này làm cho Trác Nhĩ tinh có một tinh thần thượng võ, ở đại học cơ giáp Trác Nhĩ cũng vậy, chỉ có điều nhà trường nghiêm cấm đánh lộn, nhưng nếu hai bên có ân oán thì có thể xin nhà trường cho phép được khiêu chiến, đó là kiểu khiêu chiến chính thức, mà khi đã khiêu chiến trước mấy ngàn con người, thắng là thắng quang minh chính đại, mà thua là thua tâm phục khẩu phục.
Thực tế, ở đại học Trác Nhĩ mỗi tuần đều có các cuộc khiêu chiến giữa những sinh viên, cách thức khiêu chiến có nhiều loại, có kiểu chiến đấu bằng cơ giáp mô phỏng, hoặc bằng cơ giáp thật, cũng có khi là tay không mà đánh...
- Phải rồi, nếu như mày thoải mái, có thể khiêu chiến ta!
Lúc này, Lý Mãnh đã được Lưu Phi tiếp thêm sự tự tin, khuôn mặt cười gằn nhìn nam sinh vạm vỡ.
- Ta đảm bảo cho sẽ cho mày răng rơi đầy đất!
- Vì sao tôi phải khiêu chiến nó!
Nam sinh vạm vỡ phẫn nộ, gã quả thật không muốn thấy tình cảnh này, đối phương chỉ là một tên lao công mà thôi, có thắng cũng chẳng vẻ vang gì, mà nếu thua thì nhục cả một đời.
- Anh đây khinh bỉ mày!
Lý Mãnh chiếm được thế thượng phong, lập tức trở nên hăng hái, đánh rắn giập đầu mà đắc ý dạt dào.
- Mày!
Nam sinh vạm vỡ tức tới nỗi sùi bọt mép, nét mặt dữ tợn, căm tức nhìn Lý Mãnh. Vào lúc này, đám sinh viên xung quanh cũng thay đổi thái độ, biểu tình xem náo nhiệt, càng làm cho tên vạm vỡ điên tiết hơn.
- Chúng ta đi thôi.
Lưu Phi thản nhiên nhìn thoáng qua nam sinh, kéo tay Lỹ Mãnh hướng phía cửa bước tới.
- Được, tao khiêu chiến với mày!
Lưu Phi lặng người, hắn đương nhiên không nghĩ đến chính cái vẻ thản nhiên coi thường đó của hắn đã kích thích lửa giận trong lòng tên nam sinh, làm gã này mất đi lý trí.