- Buông cô ta ra!
Ánh mắt Lưu Phi lạnh lùng nhìn thẳng vào gã trai cường tráng ăn mặc diêm dúa.
Tại sao lại nói là cường tráng ?
Trước tiên, tuy rằng gã trai này chiều cao chỉ tương đương với Lưu Phi, nhưng thể hình lại to hơn hắn rất nhiều, đặc biệt là độ dầy của lồng ngực, nhìn qua đã biết là một kẻ tứ chi phát triển.
- Ha ha...Mày biết tao là ai không ?
Do gã trai đang đứng trên bậc thềm lối ra của nhà nghỉ, vị trí có phần cao, ánh mắt gã nhìn xuống Lưu Phi mang đầy vẻ khoa trương.
Đúng như mọi người nhận xét về ngoại hình giữa hai người, gã trai vạm vỡ không hề coi vào mắt cậu thanh niên gầy yếu muốn được làm anh hùng này, suy nghĩ của gã cũng giống như vị trí mà gã đang đứng, khinh bỉ kẻ nghèo đói mạt rệp có chút quen mặt đang đứng phía dưới, nhưng gã lại không nhớ nổi Lưu Phi, không biết được rằng Lưu Phi hiện đang làm lao công tại trường học. Tất nhiên, nói trắng ra thì là do gã chưa từng chú ý đến Lưu Phi mà thôi.
So với gã trai ăn mặc diêm dúa kia, tuy rằng trang phục Lưu Phi có chút sạch sẽ, nhưng với kẻ có mắt nhìn, sẽ đoán ra được ngay quần áo Lưu Phi mặc vốn là hàng sida, điều này đủ nói lên, Lưu Phi chỉ là kẻ nằm ở đáy của xã hội.
- Cho mày 3 giây để cút khỏi đây...
Gã trai cường tráng một tay tóm tóc Tô Tử Tinh, vẻ mặt hung ác nhìn Lưu Phi, nếu như không phải bên cạnh có người đẹp, y cũng chẳng rảnh đi dạy dỗ cái thằng cha không biết trời cao đất dày này.
Đột nhiên!
Lưu Phi động rồi, vốn Lưu Phi vẫn luôn lạnh lùng nhìn gã trai, nhưng trong chớp mắt hắn đã phi thân nhào đến giống như một mũi tiễn vừa rời cung.
Tốc độ thật sự là quá nhanh, không chỉ gã thanh niên mà ngay cả đám người xem cũng chẳng kịp phản ứng.
Nếu như có ai đó hiểu được bản chất của Lưu Phi, sẽ nhìn ra ngay đây chính là phong cách chiến đấu của Đầu bàn ủi, thế nhưng, mọi người xung quanh đều không biết Lưu Phi, bởi vì hắn là một cá thể tồn tại độc lập tại khu ổ chuột. Phần lớn dân cư đều biết Đầu bàn có một đứa con nuôi, nhưng kẻ hiểu rõ thì cũng không nhiều.
Vóc người Đầu bàn ủi tuy nhỏ con, ấy thế mà lại sở hữu một sức lực đến kinh người, khi đánh lộn lão không từ mọi thủ đoạn, tiên hạ thủ vi cường, một khi lão đã tóm được kẻ địch, lão sẽ giống như kẻ điên, đánh y cho đến chết. Đây chính là điểm khiến cho mọi người phải úy kỵ Đầu bàn ủi.
Bước!
Xông ra!
Nhấc chân!
Sút!
Tất cả mọi động tác đều lưu loát liền mạch như nước chảy mây trôi, Lưu Phi không chỉ kế thừa phong cách chiến đấu "tiên hạ thủ vi cường" của Đầu bàn ủi mà hắn còn thừa hưởng loại phương thức tác chiến "không từ bất cứ mọi thủ đoạn".
Thân thể gã trai cường tráng hoàn toàn đang ở trạng thái không được phòng bị, mới lờ mờ chỉ nghe tiếng gió, đã hứng trọn cả một cước vào háng.
Toàn bộ phố Đọa Lạc trở nên yên tĩnh, dường như mọi người đều nghe thấy một âm thanh giống với tiếng trứng bị đập vỡ, không kìm nổi sống lưng ai nấy đều một phen phát rét, thậm chí còn có kẻ vô tình sờ mó qua đáy quần mình.
Chỉ chớp mắt, gã trai khựng người lại, ngơ ngác nhìn Lưu Phi, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
1 giây!
2 giây!
- Ah.......
Một tiếng thét thảm thiết đến não lòng não ruột, xé rách cả khoảng không tĩnh mịch, cảm giác đau đớn từ dưới háng truyền ngược lên trung khu thần kinh khiến thân thể gã trai đổ "phịch" xuống mặt đường, hai tay che ở đáy quần, cơ thể vặn vẹo thành một đống.
Tô Tử Tinh sau khi được giải thoát, giống như con chim sợ càng cong, vội vàng ẩn núp ở phía sau lưng Lưu Phi.
- Trả tiền!
Lưu Phi chẳng buồn liếc gã trai đang lăn lộn, xoay người nhìn khuôn mặt đầy hoảng hốt của Tô Tử Tinh.
- À...
- 1000 Trác Nhĩ tệ.
Lời nói Lưu Phi không hề mang theo một chút cảm tình nào.
Trên thực tế, việc này với Lưu Phi cơ bản chỉ là cuộc giao dịch, một giao dịch rất công bằng. Trong suy nghĩ của Lưu Phi, trị giá của Tô Tử Tinh chính là 1000 Trác Nhĩ tệ, cái này nếu so với giá gái điếm khoảng 200 Trác Nhĩ tệ một đêm thì còn cao hơn nhiều. Giá cả này tất nhiên là giá hắn đã tính qua cả việc Tô Tử Tinh có đôi chút nhan sắc cộng thêm việc hắn phải dùng vũ lực để giải quyết, bao gồm cả tỷ lệ nguy hiểm có thể phát sinh.
Nếu như Tô Tử Tinh biết được Lưu Phi vốn tham khảo giá gái điếm phố Đọa Lạc để báo giá là 1000 thì chắc sẽ hộc máu mà chết mất.
Tất nhiên, Tô Tử Tinh làm sao biết được.
- Tiền...Tiền... Tôi có, tôi đưa...
Tô Tử Tinh có chút nói năng lộn xộn, vội vàng từ trên người rút ra một chiếc thẻ thông minh màu vàng kim đưa cho Lưu Phi. Đây là một chiếc thẻ thông minh loại cao cấp, có thể chuyển hóa thân nhiệt thành điện năng, hơn nữa, trên mặt thẻ có một màn hình và một đầu tiếp nối, chỉ cần đem loại thẻ khác đặt vào là có thể tiếp nhận dữ liệu, tiến hành chức năng chuyển khoản.
- Là cô mà.
Lưu Phi cau mày, cầm thẻ của mình đưa cho Tô Tử Tinh.
- À....ừ ừ...
Tô Tử Tinh vội vàng tiếp lấy, chuyển khoản cho Lưu Phi.
- Tao...tao cho mày một vạn Trác Nhĩ tệ...bắt nó lại cho tao!
Có vẻ nỗi đau của gã trai vạm vỡ đã giảm bớt, ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng bệch, lấm tấm giọt mồ hôi to như hạt đậu, lộ ra vẻ vô cùng nhếch nhác, một cước vừa rồi của Lưu Phi đã làm y mất đi sức chiến đấu. Đối với những tư tưởng được Đầu bàn ủi truyền bá cho, Lưu Phi đã khắc sâu vào xương tủy.
"Một vạn"
Chân mày Lưu Phi giật giật, học phí một năm đến bốn vạn Trác Nhĩ tệ, không nghi ngờ gì nữa, một vạn này với hắn mà nói là một sự mê hoặc khổng lồ.
- Tôi trả anh hai vạn, hai vạn, bây giờ đưa, đưa luôn...
Khuôn mặt Tô Tử Tinh đột nhiên biến sắc.
- Năm vạn, tao trả năm vạn, không phải là muốn tiền sao?
Thanh niên vạm vỡ nghiến răng nghiến lợi.
- Đừng...đừng... tôi trả mười... tôi trả năm vạn rưỡi...
- Mười vạn, là mười vạn, bằng bất cứ giá nào nếu hôm nay ông không mang được con điếm thối này lên gường thì ông không phải họ Triệu!
Nét mặt thanh niên vạm vỡ nhăn nhó đầy dữ tợn, giống như một con thú vừa mất đi sự khống chế.
- Mười vạn...Tôi...tôi có thể ghi nợ không?
Thân thể Tô Tử Tinh đột nhiên cứng đờ lại, chiếc thẻ này của cô mỗi ngày chỉ thanh toán được tối đa đến mười vạn.
- Khỏi cần, tiền của cô tôi đã nhận.
Trong lòng Lưu Phi có một phen tranh đấu kịch liệt, áp chế lại vẻ mê hoặc của mười vạn kia, thở ra một hơi dài, hắn tin, nếu như là Đầu bàn ủi, lão sẽ không cho phép hắn được làm như vậy.
Đầu bàn ủi đã nói qua, giang hồ có luật lệ của giang hồ!
Giang hồ là cái gì?
Lưu Phi không hề hiểu ý nghĩa từ "giang hồ" đó trong miệng Đầu bàn ủi, nhưng Đầu bàn ủi đã nhiều lần nói rằng "Chỗ nào có người thì chỗ đó có giang hồ". Thật đáng tiếc, Lưu Phi chỗ hiểu chỗ không, chỉ có điều, trong tiềm thức nói cho hắn biết, nếu như hắn nhận lấy mười vạn này thì dù cho Đầu bàn ủi còn sống, lão cũng sẽ phản đối hắn. Hắn chỉ lấy làm tiếc vì ngay từ đầu thanh niên kia đã không chịu trả hắn mười vạn thôi.
Là mười vạn nha...
Lưu Phi âm thầm rên rỉ, hắn cảm giác tim mình như vừa bị ai đó chọc cho một dao, nếu như có mười vạn Trác Nhĩ tệ, cộng thêm khoản để dành của bản thân, thì chỉ trong chín tháng, hắn đã có thể thực hiện được ước mơ vào đại học rồi.
Lắc lắc đầu, Lưu Phi bước nhanh về phía trong, rất nhanh đã đến điểm cuối phố Đọa Lạc, chỉ cần đâm qua một con ngõ nhỏ nữa thì sẽ đến căn nhà cơ giáp của hắn.
- Ai giúp ta giết nó, hai mươi vạn Trác Nhĩ tệ!
Mắt thấy Tô Tử Tinh chuẩn bị rời đi, Lưu Phi cũng chuyển thân, gã thanh niên đang nằm ở dưới đất đột nhiên đứng hẳn dậy, hét điên cuồng như một gã tâm thần.
Một luồng hơi thở đầy nguy hiểm tràn ngập trong không khí...
Đột nhiên Lưu Phi xoay người lại, hai con mắt lạnh lẽo nổi lên một chút vẻ hung ác.
Hai mươi vạn Trác Nhĩ tệ!
Hai mươi vạn Trác Nhĩ tệ là cái khái niệm gì ?
Trong con mắt nhà giàu, hai mươi vạn không phải con số lớn, thế nhưng với dân cư khu ổ chuột, hai mươi vạn đồng nghĩa với việc thay đổi cả cuộc đời, nếu như là kẻ có chút đầu óc thì thậm chí còn có thể thoát ly khỏi khu ổ chuột đầy rác rưởi và nhơ nhớp này.
Hai mươi vạn Trác Nhĩ tệ tạo ra sức mê hoặc khổng lồ, mấy chục đôi mắt đang vây xem cũng trở nên giống như mắt sói đói, một vòng vây rộng lớn được hình thành, những khuôn mặt tham lam đầy dữ tợn như muốn nhảy bổ vào.
"Trọng thưởng vạn xu, tất có dũng phu!"
Đây là chân lý thiên cổ không bao giờ sai.
Tình hình chuyển biến đột ngột, mùi nguy hiểm cực độ ngập tràn trong không khí, cơ thể mềm yếu của Tô Tử Tinh hơi hơi run rẩy, trên khuôn mặt như hoa như ngọc hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Lưu Phi đứng yên, không hề nhúc nhích, sừng sững giống như một ngọn núi, đôi con mắt trở nên hung hãn đầy sắc bén, trong đầu hắn đang tính toán đến điên cuồng.
Nếu như Đầu bàn ủi còn sống, lão sẽ làm thế nào ?
Làm thế nào ?
Phán đoán dựa theo cách làm việc của Đầu bàn ủi dường như đã trở thành thói quen của Lưu Phi, lập tức hắn đã có đáp án.
Trong nháy mắt, cơ thể Lưu Phi làm ra một động tác biến hướng đột ngột vô cùng đẹp mắt, để lại vô số tàn ảnh, thoáng chốc đã khiến cho chúng nhân sản sinh ra một cảm giác máu huyết chảy ngược.
Lưu Phi không chạy trốn.
Mà cũng không phải công kích về đám đông.
Giống như một viên đạn, hắn đang lao thẳng về phía gã thanh niên vạm vỡ.
"Ầm!"
Hai thân hình va chạm vào nhau, phát ra một âm thanh nặng nề, cơ thể gã vạm vỡ bắn thẳng ra.
"Bịch!"
Thanh niên vạm vỡ gục trước cửa nhà nghỉ, cánh cửa vốn làm bằng kim loại đã rỉ hoen rỉ hoét của nhà nghỉ bị đụng phải thậm chí trở nên méo mó biến dạng.
Lưu Phi không dừng lại, đôi chân thần tốc biến ảo giao thoa lại với nhau thành những tàn ảnh, thân hình theo sát ngay sau đó, thanh niên vạm vỡ đụng trúng phải cánh cửa, cơ thể đang gục xuống thì cổ gã bị tóm bởi một bàn tay cứng như chiếc kìm sắt khiến cho cả người gã treo lơ lửng trước cánh cửa.
Xuất quyền!
Một quyền mạnh mẽ bồi thẳng vào bụng dưới gã thanh niên, Lưu Phi thả tay ra khỏi cổ, toàn thân gã thanh niên đã giống như kẻ không xương, thoi thóp nằm im dưới mặt đường.
Bi kịch cũng chưa dừng lại ở đây, một đôi giày có vẻ cũ kĩ dẫm lên cổ họng tay thanh niên, là đôi giày cũ của Đầu bàn ủi. Lúc trước Lưu Phi vẫn luôn muốn có nó, tiếc là Đầu bàn ủi nói rằng nó có ý nghĩa kỷ niệm, bình thường coi nó như vật báu, giữ gìn vô cùng cẩn thận, lão nói trừ phi lão chết, còn không thì đừng hòng Lưu Phi được xỏ nó.
Giờ đây, Đầu bàn ủi đã chết, cho nên Lưu Phi đã có thể xỏ nó. Lưu Phi cũng không thấy áy náy, bởi chính miệng Đầu bàn ủi đã nói vậy.
- Ai dám tới, ta giết chết hắn!
Tiếng nói Lưu Phi phảng phất như trời đông giá rét, lạnh đến thấu xương.
Mọi người lặng đi, trong nháy mắt, bọn họ không kịp phản ứng trước việc tại sao Lưu Phi lại lấy gã sinh viên làm cái cớ để uy hiếp bọn họ, bọn họ đâu có quen biết gì tên này đâu, giết chết gã thì có quái gì liên quan đến bọn họ chứ.
Chỉ có điều, những kẻ hiểu chuyện lập tức sáng tỏ ra, đầu tiên sẽ là không ai nắm được chỗ tốt, thêm nữa, rất có thể dính đến họa sát thân, dẫu sao, từ tính cách ngang ngược hống hách của tay sinh viên này thì có thể nhìn ra được bối cảnh của y khẳng định không đơn giản, nếu như y chết thật, rất có thể bọn họ sẽ tránh không thoát chuyện giận cá mà chém thớt.
Có đôi lúc, với kẻ có tiền không thể dùng lý mà khuyên răn được, bởi vì trong tay bọn nọ nắm giữ tài phú và nhân mạch, việc bọn họ trả thù cũng vô cùng đáng sợ. Nghe nói khoảng 20 năm về trước, một đám bang hội khu ổ chuột chỉ vì giết chết một tay sinh viên đại học Trác Nhĩ mà bọn chúng đã phải chịu trận đồ sát đầy máu tanh của gia tộc người sinh viên kia, top 10 sát thủ của 7 đại tinh vực dường như tất cả đều tề tựu tại đây, chỉ trong vòng một tuần lễ, cả bang hội đã biến mất, biến mất một cách sạch sành sanh...
Ở trong khu ổ chuột, bất luận là dân phổ thông hay đám côn đồ, hoặc là các bang hội đều tuân theo một luật chơi, đó là cố gắng không quấy nhiễu đám sinh viên.
Tại vì sao phố Đọa Lạc có thể phồn hoa, kỳ thực cùng với chuyện đám sinh viên được đảm bảo an toàn về tính mạng có một sự liên quan rất lớn.
Nếu như phố Đọa Lạc biến thành một nơi quá nguy hiểm vậy ai còn dám đến phố Đọa Lạc vung tiền nữa ?
Thực tế thì từ trước đến nay, đám sinh viên đại học cơ giáp Trác Nhĩ chưa bao giờ gặp bất trắc tại phố Đọa Lạc này, kể cả các giáo viên cũng có chung một suy nghĩ.
Đối với những phần tử bất hảo ở khu ổ chuột mà nói, phí tổn cho việc gây chuyện với đám sinh viên thật sự là quá cao, cho nên dân cư ở đay, không biết vô tình hay hữu ý đều cố gắng đảm bảo an toàn cho đám sinh viên, tất nhiên, sẽ không bao gồm những chuyện kiểu như bọn sinh viên và lũ côn đồ câu kết lại với nhau làm chuyện xấu.
Nếu thật gã sinh viên này toi mạng, nếu thật gia cảnh y không bình thường...
Nếu thật sau đó lại phải chịu cơn cuồng phong báo thù đầy mùi máu!
Thấy có người lui lại, thêm vài người cũng từ từ lui lại, dường như họ cũng nhận ra được một vài điểm mấu chốt, không kìm nổi, rùng mình một cái, có vẻ muốn tránh xa khỏi cái ân oán của gã thanh niên kia. Sinh viên đại học cơ giáp Trác Nhĩ nào phải đám dễ bắt nạt, có bắt nạt cũng không đến phiên bọn bần dân khu ổ chuột.
Ở phố Đọa Lạc, cư dân khu ổ chuột thông thường không tham gia vào chuyện ân oán giữa đám sinh viên.
Lưu Phi lạnh lùng nhìn thoáng qua đám người xung quanh, xoay người bước nhanh ra phía ngoài, động tác chầm chậm nhưng vững chắc, vốn đám đông đang đứng chắn trước người hắn, lập tức rẽ ra thành lối đi, đám người trơ mắt nhìn Lưu Phi và Tô Tử Tinh rời đi...
Rốt cuộc đã ra khỏi phố Đọa Lạc, tiến vào một hẻm nhỏ dẫn về chiếc cơ giáp của Lưu Phi, da thịt hắn đang căng thẳng lập tức được thả lỏng, thân thể dừng bước, ngoảnh đầu nhìn.
- Giao dịch của chúng ta đã kết thúc.
Nét mặt Lưu Phi ngơ ngẩn nhìn Tô Tử Tinh đang theo sát phía sau.
- Đưa tôi về trường, có được không ?
Đột nhiên Lưu Phi ngoảnh đầu lại dọa cho Tô Tử Tinh hoảng sợ giật lùi về phía sau, duy trì khoảng cách với Lưu Phi, dè dặt hỏi.
- Được, 5000 Trác Nhĩ tệ!
- Hả... 5000 Trác Nhĩ tệ, ngươi ăn cướp hả!
Tô Tử Tinh cố nén tức giận, hiện tại đối với nàng ấn tượng của Lưu Phi đã kém đến cực điểm. Trong mắt nàng, Lưu Phi chính là một kẻ chuyên lợi dụng người ta lúc khó khăn để kiếm lời, là một tên tiểu nhân bỉ ổi thấy tiền là sáng mắt, 5000 Trác Nhĩ tệ tuy rằng không nhiều, nhưng dù sao nàng cũng chỉ là sinh viên, cộng thêm từ nhỏ đã được dạy thói quen không tiêu tiền lung tung, từ sau khi thoát được khỏi hiểm cảnh, lập tức lại cảm thấy có vẻ mình bị lỗ.
Lưu Phi hừ lạnh một tiếng, bước nhanh về phía cơ giáp, trong màn đêm, đã loáng thoáng nhìn ra cỗ cơ giáp cao ngất.
- 5000 thì 5000, đừng có đi...
Trông thấy Lưu Phi rảo bước rời đi, Tô Tử Tinh nhịn không được thoáng ngoảnh đầu nhìn đường phố tối om trong đêm đen, bị dọa cho một phen, cuống cuồng cắm đầu chạy theo đuôi Lưu Phi. Chỉ có điều, khiến cho Tô Tử Tinh đau đầu chính là việc dường như Lưu Phi không nghe thấy, buộc lòng nàng cứ phải theo sát ngay sau gã, lúc này bảo nàng quay lại trường, đánh chết cô ta cũng không dám, nên nhớ rằng muốn về trường cần đi qua phố Đọa Lạc, đi qua cái chỗ nhục nhã khi nãy.
Rất nhanh, hai người một trước một sau đã đến dưới cơ giáp, Lưu Phi không dừng lại, lập tức hắn leo lên phía trên, biến mất trong cửa vào khoang động cơ tối om om.
Thấy Lưu Phi nhanh nhẹn leo lên cỗ cơ giáp phải cao đến 20 mét, Tô Tử Tinh liếc nhìn xung quanh bốn phía đều tối đen, nghiến răng nghiến lợi, hình như cỗ cơ giáp này không có thang máy, đành phải bò lên thôi.
Nàng không còn lựa chọn!
Không nghi ngờ gì nữa, cứ đi theo Lưu Phi là an toàn nhất, gã Lưu Phi tuy rằng có chút lạnh, thậm chí còn có vẻ hung ác, tuy nhiên ít nhất gã cũng không háo sắc, đây là theo trực giác của Tô Tử Tinh.
Rốt cuộc, sau một hồi vất vả Tô Tử Tinh đã bò lên được khoang động cơ, trong khoang không có một bóng người, thấy phía trên có ánh đèn le lói, Tô Tử Tinh lại đành cố bò tiếp lên.
Sau khi tiền vào khoang điều khiển, Tô Tử Tinh không kìm nổi ngơ ngẩn mất một lúc, trên tay Lưu Phi đang bọc lấy một thanh kim loại tốt bằng một tấm vải trắng, động tác vô cùng chuyên chú, cẩn thận. Dưới ánh đèn, thanh kim loại lấp lánh ánh sáng lạnh như băng, Tô Tử Tinh không hiểu ra sao cả, trong lòng nàng được một phen run rẩy kịch liệt, nàng nhìn vào thanh kim loại dài cỡ ba gang tay, trông nó thật sắc bén...
- Anh... anh định làm gì thế ?
Tô Tử Tinh cảm thấy cổ họng mình khô rát, trên cơ thể tay lao công này tỏa ra sát khí thật nặng nề, làm nàng thấy khó thở.
- Ta đưa cô về, 5000 Trác Nhĩ tệ, trả tiền luôn!
Lưu Phi cuối cùng đã làm xong, chầm chậm đứng dậy, tay trái cầm thẻ đưa cho Tô Tử Tinh.
- Anh... muốn giết người hả ?
Một tia sợ hãi lan tràn trong không khí, Tô Tử Tinh lùi lại phía sau một bước, cũng không tiếp lấy tấm thẻ của Lưu Phi.
- Chưa thể biết được.
Lưu Phi lắc đầu, đây chỉ là phòng trừ mà thôi.
- Nhanh lên nào!
Lưu Phi có chút sốt ruột.
- Tôi... có thể ở lại đây không ?
- Cô chắc chứ ?
Lưu Phi lặng người.
- Tôi...không muốn anh giết người...
Tô Tử Tinh liếm đầu lưỡi, nhìn xuống dưới thanh kim loại được bọc lại nằm trên tay của Lưu Phi. Sát khí phát ra của lưỡi dao sắc bén khiến cho tay chân cô phát lạnh. Cô ta tin, tên lao công này sẽ sẵn sàng giết người chỉ vì tiền, mỗi khi nhắc đến tiền, ánh mắt hắn đều sáng rực.
- Không thể đoán trước.
- Tôi ở lại đây, ngày mai đi có được không ?
- Được, 200 Trác Nhĩ tệ.
- Ừ ừ... 200 Trác Nhĩ tệ, đưa luôn cho anh.
Tô Tử Tinh lập tức vui mừng, liên tục gật đầu, cô có chút không hiểu, tại sao từ 5000 đột nhiên lại biến thành 200, sai số thật quá lớn, tất nhiên với Tô Tử Tinh thì càng ít càng tốt. Chỉ có điều nếu như Tô Tử Tinh biết được Lưu Phi dựa vào giá gái điếm 200 đồng một đêm để báo giá, chắc là cô sẽ muốn tốn cho hắn đến 5000 Trác Nhĩ tệ.
Đối với giá gái điếm ở khu ổ chuột, nói chung Lưu Phi cũng tương đối rõ, bởi vì Đầu bàn ủi thỉnh thoảng thường tha về nhà đám đàn bà dở dở ương ương để qua đêm, mỗi lần như thế Lưu Phi đành phải ngủ ở trong khoang động cơ, đây là điều khiến Lưu Phi khó quên nhất.
Nhìn Tô Tử Tinh chuyển khoản, trên mặt Lưu Phi lộ ra vẻ tiếc nuối, 5000 Trác Nhĩ tệ đã trôi sông, là 5000 Trác Nhĩ tệ đấy!
Lưu Phi cảm thấy mình nghèo đến phát điên rồi.
- Có chỗ nào tắm rửa không ?
Lúc này, Tô Tử Tinh mới phát hiện, người mình toàn bùn đất, đầu tóc thì rũ rượi, khi nãy nàng bị người ta tóm tóc lôi ngã xuống đất, với một người thích sự sạch sẽ như Tô Tử Tinh, sao có thể tha thứ cho việc bản thân trông nhếch nhác được, hiện tại việc nàng muốn làm nhất chính là tắm một cái để tẩy hết nỗi sỉ nhục.
- Có, 50 tệ.
Bàn tay vốn đang mải tháo miếng vải chợt Lưu Phi ngẩng đầu lên nói.
- Anh... trả anh 50 tệ!
Tô Tử Tinh một tay đoạt lấy tấm thẻ trên tay của Lưu Phi.
- Ừ, chuyển luôn 100 đi.
Lưu Phi nói.
- Tại sao ?
Cả người Tô Tử Tinh sớm đã bị tên lao công không nói lý lẽ này làm cho phát điên, nhất thời quên mất việc gã này sẵn sàng đi giết người chỉ vì tiền, ấy vậy còn dám to tiếng chất vấn hắn.
- Với 100 Trác Nhĩ tệ, cô được phép sử dụng tất cả mọi đồ đạc ở đây, ví dụ như toilet.
Đối với vẻ tức giận của Tô Tử Tinh, Lưu Phi vờ làm như không thấy, chậm rãi thong thả nói.
Đầu bàn ủi từng nói với Lưu Phi, tức giận không giải quyết được bản chất của vấn đề, trái lại sẽ khiến cho khả năng xử lý bị giảm sút, do đó từ trước lúc 5 tuổi, Lưu Phi đã học được cách khắc chế tình cảm của bản thân.