- Dậy thôi nào!
Lưu Phi hô lên một tiếng, dường như biết tiếng hô không hiệu quả, lời còn chưa dứt, cánh tay đã vung, đặt lên một két nước để bên bức vách tường kim loại đa công năng, ấn van nước, nước lạnh như băng đổ thẳng xuống mặt Lỹ Mãnh.
- Ôi...
Lý Mãnh gào thét, đột nhiên chồm dậy, khóc lóc nói:
- Hu hu, anh Phi à, anh không đổi sang cách khác được hay sao? Nước rất đắt đó.
- Đây là cách tốt nhất rồi, không còn cách khác.
Lưu Phi thản nhiên nói:
- Mày có 5 phút.
- 5 phút...
Lý Mãnh như bị kim châm, đột nhiên nhảy khỏi giường, cầm theo chậu rửa mặt và bô nước tiểu ôm vào trong ngực, nhanh như chớp liền xông ra ngoài.
Sau 5 phút, Lý Mãnh xong xuôi đã quay trở lại.
- Anh Phi, lần sau nhớ đừng lãng phí nước nghe, tài nguyên nước ở Trác Nhi tinh là rất trân quý đó, nên làm một công dân Trác Nhĩ có văn hóa có tố chất, chúng ta phải làm gương, bản thân phải biết quý trọng từng giọt nước...
Theo cùng câu chuyện nhảm, dưới tia nắng ban mai, hai người lấy ra vài lọ dịch dinh dưỡng, ăn qua loa một chút, rồi một trước một sau hướng con đường tắt tiến đến, trèo lên cành cây, bay qua tường vây, công việc quen thuộc để tiến vào trong trường. Dọc đường đi, hai người đụng phải ít nhất 5 toán bảo an có vũ trang, đương nhiên, tất cả đám bảo an đều nhận ra bọn họ, đã quen với sự xuất hiện của hai kẻ này, chỉ chào hỏi qua loa rồi lại đi thẳng, dẫu sao đều là người của tầng lớp thấp, cũng không làm khó dễ cho hai đứa.
Sau quá trình xác nhận dấu vân tay, từ hệ thống máy chủ của trường học đạt được lịch trình công việc hôm nay và đồng phục sạch sẽ, căn cứ theo chế độ bảo vệ nghiêm ngặt của nhà trường thì đồng phục là "đầu ngày phát và cuối ngày thu", muốn có đồng phục ngoại trừ phải nhập vào mật mã quyền hạn, máy chủ còn yêu cầu kiểm tra đồng tử và dấu vân tay, hàng loạt các biện pháp bảo vệ nghiêm ngặt. Nghe đồn, hệ thống an ninh của đại học cơ giáp Trác Nhĩ có thể so sánh với của toà nhà chính phủ Trác Nhĩ tinh.
Thực ra, đồng phục của trường cũng tương đương như một tấm giấy thông hành, bởi mỗi một bộ đồng phục đều bao hàm mọi thông tin trong ngày để các hệ thống quét hình 3D từ mọi ngõ nghách xó xỉnh tùy thời có thể nắm rõ thông tin về thân phận người mặc đồng phục.
Do yêu cầu của công việc, nên Lý Mãnh và Lưu Phi cần quyền hạn tiến vào phòng thực nghiệm trước thời gian quy định.
Sau khi Lý mãnh vào phòng thực nghiệm, lập tức kích hoạt máy chủ của phòng thực nghiệm, bắt đầu trò chơi "Chiến tranh liên hành tinh". Trò chơi "Chiến tranh liên hành tinh" là một trò chơi mô phỏng rất được sinh viên đón nhận, có ích cho cả giải trí lẫn công việc, có thể từ trong trò chơi học tập được những kinh nghiệm chiến đấu. Đương nhiên, phần lớn sinh viên đều chỉ coi nó là để giải trí, mà không biết rằng từ trong đó tìm ra được kinh nghiệm chiến trường.
Khi Lý Mãnh đang trầm mê trong trò chơi thì Lưu Phi đã chạy như bay đến bên đám động cơ phụ trợ mini, thông qua đủ mọi loại thiết bị bắt đầu kiểm tra công năng của từng động cơ.
....
Tình huống như thế này vẫn luôn duy trì cho đến 8 giờ sáng, cách giờ lên lớp còn khoảng 1 giờ đồng hồ, cả Lý Mãnh và Lưu Phi đều dừng lại trò chơi và công việc nghiên cứu, chạy thẳng tới kho tích trữ hàng của nhà trường, dựa theo danh sách máy chủ cung cấp nhận lấy những khí tài mới và trao đổi những kiện hàng đã hỏng.
Đương nhiên trước tiên Lưu Phi phải giúp Lý Mãnh thu gọn đống khí cụ trong phòng thực nghiệm, điều này là giao ước giữa Lỹ Mãnh và Lưu Phi, thực tế thì với động tác vụng về của Lỹ Mãnh mà không có sự giúp đỡ của Lưu Phi thì hẳn gã đã sớm bị tổng cổ ra khỏi trường rồi.
Lưu Phi giúp Lý Mãnh ngoại trừ bởi Lý Mãnh là người bạn duy nhất, hãy còn một nguyên nhân quan trọng khác đó là nhân cơ hội đó Lưu Phi có thể có dịp nghiên cứu thêm một chút các linh kiện về cơ giáp mà hắn vốn hứng thú.
Giúp Lý Mãnh hoàn thành công việc, sau đó lại chạy đến phòng thực nghiệm quang não hoàn thành nốt công việc của mình, lúc này, còn cách giờ lên lớp còn khoảng 10 phút.
Lưu Phi hài lòng nhìn qua gian phòng thực nghiệm ngay ngắn ngăn nắp, sau khi vặn vẹo tứ chi một chút, đi tới vị trí vốn là của hắn. Bên cạnh một cái ghế lùn bằng kim loại nằm ở xó phòng, có một thùng rác, bên cạnh thùng rác là một cái tủ bằng kim loại đa công năng, chủ yếu là để đặt một số dụng cụ vệ sinh.
Ngồi xuống chiếc ghế, Lưu Phi bắt đầu nghỉ ngơi, bình thường, sẽ chẳng có ai thèm chú ý đến một gã lao công mặc đồng phục ngồi cuộn tròn trên chiếc ghế.
Cuộc sống như vầy của Lưu Phi cứ thế đã duy trì được hơn hai năm. Chiếu theo sự quy hoạch cuộc đời của hắn thì chí ít còn phải cần một năm nữa hắn mới có thể đường đường chính chính sử dụng các loại thiết bị đắt đỏ kia.
Nghĩ đến đây, Lưu Phi không kìm lòng được, ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua đám sinh viên đang nói nói cười cười, hắn thủy chung không sao hiểu nổi, đám sinh viên này tại vì sao ngay cả một chút trân quý cơ hội cũng không có, đối với Lưu Phi, hắn vĩnh viễn cảm thấy thời gian không bao giờ là đủ.
Trong thế giới của Lưu Phi, không hề tồn tại những từ vựng như "bại gia tử", "con ông cháu cha", hay "nhị thế tổ", hắn cho rằng đám sinh viên phải giống như hắn, biết quý trọng từng phút từng giây thời gian đi hấp thu những bờ bến của tri thức.
Lưu Phi chỉ giả vờ ngủ, hắn chưa từng ngủ gật, đây là điều Đầu bàn ủi nói cho hắn, bất luận dưới mọi hoàn cảnh nhất thiết phải duy trì sự tỉnh táo.
Mạng người chỉ có một, bảo vệ bản thân chính là quý trọng sinh mạng.
Đối với những lời nói của Đầu bàn ủi, Lưu Phi rất đồng tình, chỉ có điều, hắn vẫn luôn không hiểu, tại vì sao một kẻ hiểu được những cái đạo lý này như Đầu bàn ủi mà vẫn hút thuốc, vẫn uống rượu, trong khi trên mỗi vỏ bao đều ghi rõ hút thuốc có hại cho sức khỏe, ấy thế mà Đầu bàn ủi suốt ngày nói với hắn "Rượu là độc dược đâm thủng ruột, sắc là con dao chặt đứt xương."
Đầu bàn ủi trước lúc lâm chung, lá phổi trên màn hình 3 chiều đã biến thành một cục đen ngòm, căn bản không còn ra mạch máu lẫn hình thù lá phổi nữa, bác sĩ nói, nếu như muốn sống được trừ khi phải đổi một lá phổi khác, nhưng hiển nhiên, với tài lực của Đầu bàn ủi thì chuyện đổi một lá phổi mới thực là một chuyện hoang đường, hơn nữa, có vẻ Đầu bàn ủi cũng chẳng lưu luyến gì cái mạng lão, lúc Lưu Phi vào toilet chỉ vài phút ngắn ngủi đó, lão đã giựt đi ống thở duy nhất duy trì sinh mạng, lão không để lại bất cứ di ngồn nào, nhưng biểu tình rất khoan thai điềm tĩnh.
Cứ nghĩ đến Đầu bàn ủi là Lưu Phi lại than thở, Đầu bàn ủi đã chết được nửa năm rồi, tuy nhiên hắn luôn nghĩ đến nụ cười dáng dấp của Đầu bàn ủi, trong hắn luôn có một loại ảo giác, dường như Đầu bàn ủi chưa chết, Đầu bàn ủi chỉ nấp tại một góc tối nào đó lén lút chăm chú nhìn theo hắn.
- Lưu Phi, qua đây chút.
Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, cắt ngang mạch suy nghĩ của Lưu Phi
- Có!
Lưu Phi lập tức đứng dậy, người vừa gọi hắn là thầy giáo Vân, ông là chuyên gia về phương diện quang não, cũng là một trong những giáo viên chủ quản gian phòng thực nghiệm này, đồng thời còn phụ trách chỉ đạo công tác nghiên cứu cho sinh viên.
- Ta cần vi xử lý quang não của loại "Cơn lốc-3"
- Dạ
Lưu Phi gật đầu, lập tức nhắm phía nhà kho phòng thực nghiệm chạy tới.
Nhìn bóng lưng ngây ngốc đó, trên mặt thầy giáo Vân lại hiện ra một nụ cười hiền lành, ông ta rất quý đứa bé thoạt nhìn trông hiền như khúc gỗ nhưng rất sáng dạ này, không có ai có thể so với hắn trong việc nắm rõ phòng thực nghiệm này, trong mấy mươi năm làm giáo viên, tiếp xúc qua nhiều sinh viên nhưng đây là đứa trẻ có thể khiến cho hiệu suất công việc đạt được cao nhất.
Kỳ thực, bên cạnh thầy giáo Vân không thiếu trợ thủ, nhưng thầy giáo Vân đã quen với việc sử dụng Lưu Phi, trong suy nghĩ của thầy giáo Vân, Lưu Phi giống như một cỗ quang não vậy, chưa bao giờ mắc phải sai lầm, có đôi lúc thầy giáo Vân phải kinh thán với thiên phú của Lưu Phi, thật khó mà tưởng tượng, một kẻ chẳng hề có hứng thú mà lại có thể ghi nhớ từng bộ kiện của quang não từ tên gọi cho đến tác dụng.
Có đôi lúc, thầy giáo Vân cảm thấy đáng tiếc vì Lưu Phi không hứng thú với quang mạch và quang não, nếu không ông cũng nguyện ý bỏ vốn giúp đỡ đứa trẻ nghèo này.
Thật nhanh, Lưu Phi đã mang đến vi xử lý quang não của "Cơn lốc-3", sau khi đưa cho thầy giáo Vân, hắn lại lẳng lặng quay về vị trí cũ, cả một gian phòng to như vậy, hắn dường như trong suốt, chẳng có ai chú ý đến sự tồn tại của hắn.
Trong mắt đám sinh viên thì Lưu Phi bất quá chỉ là một tên lao công thấp hèn mà thôi, đám sinh viên không hiểu vô tình hay cố ý đều bảo trì một khoảng cách với hắn.
...
- Ngũ Nguyên, nghỉ hè này có kế hoạch gì chưa?
Ở bên một mô hình cơ giáp, một nữ sinh xinh đẹp biểu từng lơ đãng nghịch ngợm đống công cụ, hướng một nam sinh đẹp trai cao lớn kế bên thấp giọng hỏi.
- Kế hoạch là đi Khoa Long tinh trượt tuyết, nghe nói lúc này ở Khoa Long tinh tuyết đặc biệt dày, vô cùng thích hợp để trượt tuyết.
Ngũ Nguyên đang ghi chép số liệu, lén lút thoáng nhìn thầy giáo Vân nhẹ nhàng nói.
- Ôi dào, trượt tuyết, cậu cũng thật quá quê đi!
Nữ sinh xinh đẹp mân mê bờ môi, khuôn mặt khinh bỉ nói.
- Thế cô có kế hoạch gì?
Đôi mắt Ngũ Nguyên sáng lên, ngừng lại cây bút 3 chiều.
- Có!
Nữ sinh liếc mắt nhìn thấy giáo Vân, nét mặt thần bí hạ giọng nói:
- Đi thám hiểm Trái đất thuộc Thái dương hệ.
- Hả!
Ngũ Nguyên khuôn mặt trào phóng nói:
- Cô nằm mơ à, lại còn đi thám hiểm Trái đất cơ đấy, đừng nói việc Trái đất hiện đang bị giới nghiêm, cho dù có không bị giới nghiêm thì cũng ta cũng chẳng có phi thuyền vũ trụ mà đi Trái đất đâu. Ít nhất cũng cần phải vượt qua đến hơn 20 cửa bước nhảy không gian, cô đừng nói với tôi là dùng cái cỡ phi thuyền mini nhà cô mà đòi mò tới du lịch Thái dương hệ nhé...
- Loại mini chắc chắn là không thích hợp di chuyển đường dài rồi.
Trên mặt nữ sinh hơi đỏ lên nói:
- Trong nhà Tào công tử không phải có một chiếc phi thuyền vũ trụ sao? Cậu là bạn thân của hắn, chỉ cần chúng ta thuyết phục được Tào công tử vậy là chúng ta có thể đi rồi.
- Thôi bỏ đi, Trái đất thì có gì hay ho chứ, phim 3 chiều về nó tôi đã xem bao nhiêu lần rồi, ngoại trừ biển rộng thì lại núi cao, rồi thì nghe nói bây giờ ở đó mãnh thú, bệnh dịch hoành hành, nguy hiểm lắm.
Ngũ Nguyên suy tư một hồi, biểu tình nét mặt không hề hứng thú.
- Có cái gì nguy hiểm chứ, chúng ta mang theo cơ giáp, nếu như gặp phải nguy hiểm, thì cứ ở trong phi truyền nhìn ngó là được rồi, cần gì phải hạ cánh... Đi mà, đi mà, chỉ cần cậu đi, tôi đảm bảo sẽ rủ Tô Tô đi cùng...
Con ngươi nữ sinh chợt chuyển nói.
- Tô Tô...
Khuôn mặt trắng nhợt của Ngũ Nguyên lập tức biến thành đầy sức sống.
- Ừ, chỉ cần Tào công tử chịu đi, tôi nhất định sẽ thuyết phục được Tô Tô.
- Tào công tử thì không vấn đề gì, chỉ có điều, Trái đất hiện tại đang giới nghiêm, bất cứ phi thuyền nào đều không thể tiến gần, chúng ta căn bản không thể tiến nhập cửa vào Thái dương hệ được, có đi cũng uổng công thôi, có khi còn bị trọng pháo bắn cho thành tro bụi ấy chứ, hay là chúng ta đổi địa điểm đi, đến Đồ Đồ tinh coi khủng long cũng không tồi mà, nghe nói ở đó khủng long đang tiến hóa vào thời kì đồ đá, không biết quang cảnh bộ dáng của con khủng long cầm búa đá truy đuổi con mồi sẽ như thế nào nhỉ, hi hi...
- Chẳng sao cả, anh trai tôi hiện đang phục vụ ở tàu vũ trụ Sơn Miêu, phụ trách giám sát lối vào không gian của mọi phi thuyền đến Thái dương hệ, đến lúc đó, chào hỏi anh ấy một tiếng thế là xong.
Nữ sinh tràn đầy tự tin nói.
- Thế cô không sợ anh trai cô bị đưa ra tòa án quân sự à?
Ngũ Nguyên cười nói.
- Xí, bác tôi là hạm trưởng tàu Sơn Miêu đó, toàn bộ Thái dương hệ đều nằm dưới sự khống chế của tàu vũ trụ Sơn Miêu, hừ, ai dám bắt anh trai tôi lên tòa án binh?
Nữ sinh nét mặt kiêu ngạo nói.
- Được rồi, sau khi tan lớp, tôi sẽ đi gặp Tào công tử nói một tiếng.
- Ừ ừ, còn tôi sẽ đi thuyết phục Tô Tô.
Khuôn mặt nữ sinh hoan hỉ, đem máy cảm ứng thực nghiệm đang nghịch ngợm trên tay ném lên bàn rồi vội vã rời đi.
- Làm phiền cô rồi, hắc hắc.
Trên mặt Ngũ Nguyên lộ ra nụ cười tà ác, đối với Tô Tử Tinh - đệ nhất mỹ nữ của đại học Trác Nhĩ thì gã đã sớm thèm nhỏ dãi từ lâu rồi, nhưng vẫn luôn không có cơ hội tiếp cận, lần này nhất định phải cố gắng nắm chắc cơ hội, ai mà biết được trong không gian vũ trụ cô tịch ấy sẽ có thể phát sinh ra chuyện gì, hắc hắc.
Thời gian buổi trưa, khóa học tại phòng thực nghiệm quang não đã kết thúc, đám sinh viên túm năm tụm ba rời đi, biểu tình Lưu Phi đang như một khúc gỗ lập tức biến thành vô cùng sắc bén, thân thể như một con báo, nhảy khắp phòng thực nghiệm, rất nhanh, đống lộn xộn trong phòng đã trở nên ngăn nắp gọn gàng.
Gian phòng thực nghiệm này cũng không phải là phòng thực nghiệm của một lớp học nào cả, trên thực tế, ngoại trừ sinh viên chuyên sâu về quang mạch và quang não, thì những sinh viên của khoa khác mỗi tuần chỉ có một cơ hội được đến gian phòng này tiến hành thực nghiệm. Có đôi lúc bởi vì do khoa an bài, có khả năng sinh viên của một vài lớp sẽ phải tranh nhau, cũng may, gian phòng khá lớn, hiếm khi quá tải.
Chương trình học của phòng thí nghiệm mỗi ngày được chia làm hai tiết, buổi sáng và buổi chiều, công việc mỗi ngày của Lưu Phi ngoại trừ việc quét dọn vệ sinh, thì chủ yếu là căn cứ vào danh sách các dụng cụ thí nghiệm và dụng cụ dạy học của mỗi chương trình học do hệ thống máy chủ cung cấp.