Xuôi theo cầu thang có một hành lang ngói xanh, uốn lượn thông tới hậu đường, hậu tường càng to lớn hơn trước. Mỗi cách hai mươi bước thì có một phương đình mái cong, mà những phương đình này lại có khí thế nghiêm túc, chừng hơn ba bốn mươi bước thì hai bên lan can sơn hồng có một ghế đá màu xanh dài. Từ màu sắc của đá thì thấy là lục thạch của Đột Quyết xây thành, đánh bóng cực kỳ sáng. Dựa vào một bên lan can.
Thượng Quan Uyển Nhi la hoảng lên, liên tục líu lưỡi nói:
- Lão công, ngay cả đường đi cũng quý phái như vậy! Những ghế đá xanh này, những vật liệu đá này chỉ có trong nội uyển của hoàng cung mới có! Lão công còn nhớ rõ lương đình bên Thái Dịch hồ không? Chỗ đó là dùng loại đá này đấy.
Tần Tiêu có chút sững sờ gật gật đầu:
- Nhớ rõ, đó là chỗ thánh hậu triệu kiến ta... Lô Đại Hải xây nhà của ta thành như vậy, là muốn hại ta sao? Chúng ta phải đi tới hậu đường nhìn đã.
Mọi người đi tới trước, hai bên là những hoa hoa cỏ cỏ được cắt tỉa cẩn thận, ngẫu nhiên còn có một bãi cỏ xanh có những loài hoa đẹp không biết tên. Ở đây giống như đi trên một bãi cỏ xanh ngoài hoang dã, không chút thua kém gì các thắng cảnh. Hành lang gấp khúc kéo dài tới trước. Ở phía trước một đường rẽ cong chín mươi độ xảo diệu, xa xa nhìn thấy một tòa lầu các. Xuyên qua lầu các nhìn thấy một sân vườn lớn. Chính giữa là một cái đình mái tóc bát giác, chính giữa có bàn đá xanh. Phía trên còn phủ thảm nhung xanh, bốn phía chỗ ngồi không làm bằng đá, mà là một chỗ ngồi êm ái.
Tần Tiêu không khỏi cười nói:
- Tiên nhi, các ngươi xem. Chỗ đó thật ý tứ. Đây chính là sòng bài trong phủ đấy! Cái đình này không phải là cho thư hương gì đó làm thơ ca hát nha, mà dùng chơi mạt chược đấy.
Ba nữ lúc này cười khanh khách. Thượng Quan Uyển Nhi đột nhiên kêu lên.
- Ai da, cải biến này thật ý tứ!
Tần Tiêu nghi hoặc nhìn qua nàng, nói:
- Bên kia sao? Bốn phía có sáu gian phòng lưu cho khách nhân ở.
Thượng Quan Uyển Nhi hì hì cười rộ lên:
- Ta cũng hoài niệm mà! Đi vượt qua viện này xem thử là cái gì?
Tất cả mọi người không có đi theo đườn đá xanh nữa, mà là đi lên bụi cỏ xốp, đi qua tiểu viện phía nam đầu tiên. Đi qua cổng vòm tròn, nhìn vào mắt là hòn non bộ có nước chảy, cây xanh cầu nhỏ. Thượng Quan Uyển Nhi kinh hô lên:
- Các ngươi xem kìa... Giống như gian phòng mà ta ở lại trước kia, chỉ là rất nhiều! Ha ha, ta thật là vui!
Lý Tiên Huệ ôn nhi bên cạnh Tần Tiêu cười nói:
- Lão công, theo ta thấy. Ở chỗ này cũng thoải mái hơn ở nhà bên kia nha. Chúng ta ở Giang Nam quen với cầu nhỏ nước chảy, không ngờ ở đây lại có như vậy.
Tần Tiêu cười cười:
- Sở Tiên sơn trang là nhỏ sao? Nhất thời không thói quen à, về sau sẽ tốt. Nếu ưa thích cũng dễ xử lý. Gian phòng này chúng ta gọi là Uyển Nhi Cư đi, chỉ cung cấp cho người nhà chúng ta ở. Đúng rồi, cổng vòm này nên có một bức màn cửa. Như vậy có thể tránh người ta xông loạn vào.
Mặc Y cười nói:
- Lão công. Không phải ta nói nha, ai dám xông loạn trong nhà chúng ta?
Tần Tiêu cười rộ lên:
- Cũng phải!
Thượng Quan Uyển Nhi vui mừng chạy vào trong. Sờ sờ cột đá ở cổng vòm, nghe được mùi hoa cỏ thơm ngát, sờ lên cành dương liễu bên đường, tâm tình cực tốt. Đi đến gian phòng trong dinh thự, dưới chân là thảm đỏ lớn. Chính sảnh bài bố tinh xảo, có một gian giường mềm dựa vào phương bắc. Mặt phía bắc đặt một kỷ trà, phía trên còn đặt đỉnh hư nhỏ.
Nhìn thấy những cái này Tần Tiêu giống như hồi tưởng lại, ngày đó khi giải quyết Lý Khỏa Nhi thì cùng bọn người Lý Trọng Tuấn cũng ở chỗ này ca vũ múa hát, uống rượu chơi mạt chược, cảm giác hoài niệm hiện ra, không khỏi nói ra:
- Ta cũng ưa thích nơi đây.
Uyển Nhi chạy vào trong sương phòng xem một hồi, sau đó trở lại chính sảnh cười khanh khách nói:
- Thật sự là không tệ nha, thiết kế giống như đúc gian nhà của ta, ngay cả vị trí gương đồng cũng không khác. Nhưng mà nhiều ra một cái bàn cầm kỳ thư họa nha.
Lý Tiên Huệ cười rộ lên:
- Ngươi đây cũng không biết à? Lúc trước ngươi đi tới Giang Nam thì chúng ta tụ tập trong phòng đánh bạc! Ngươi không biêt chỗ đó cũng không phải dùng làm nơi cầm kỳ thư họa gì, đó là chỗ đánh bạc đấy.
Thượng Quan Uyển Nhi lập tức giận dữ kêu lên:
- Lão công tốt lắm, một mình ta ở Giang Nam chịu khổ, các người dùng phòng của ta đánh bạc! Ngươi còn nói nữa, ta không ở đó mà tới phòng ta quấy phá!
Tất cả mọi người cười rộ lên, đi ra khỏi gian phòng này.
Sân vườn có sân độc lập là một lầu các ba tầng, trang điểm rất quý phái, nằm bên trái hành lang đối mặt với phòng chủ, có thể nói là ‘ nam lâu ’. Lúc trước gian lầu nhỏ này biến hóa nhanh chóng, thành một lầu các thanh tú.
Tần Tiêu nhìn nữu nữu trong ngực nói ra:
- Nữu nữu, ngươi lớn lên sẽ tới gian phòng này mà ở.
Thượng Quan Uyển Nhi cười rộ lên:
- Nếu lại sinh con gái thì sao?
- Cái kia còn không đơn giản, cho tỷ muội cùng ở chung, ngươi không thấy tòa nhà này có tới hơn mười gian phòng sao? Nếu thật sự quá nhiều thì xây thêm một cái nữa.
Tần Tiêu cười nói:
- Các ngươi đều cố gắng cho ta, nhiều sinh mấy đứa con gái xinh đẹp, đem nơi nữ biến thành mỹ nữ các, cũng giống như ký túc xá nữ sinh, ha ha!
Ba nữ cười rộ lên. Oán trách Tần Tiêu chỉ biết nói lải nhải.
Đúng lúc này Lô Đại Hải vội vàng hấp tấp chạy tới, quỳ gối trước mặt Tần Tiêu:
- Đại Đô Đốc thứ tội, ty chức có điểm nào lo liệu chưa chu toàn?
- Ta nói trước.
Tần Tiêu vẻ mặt ôn hoà nói ra:
- Cả ngôi nhà này ngươi đã dùng toàn bộ tâm tư. Xây dựng đúng là không tệ. Nhưng mà chỗ cho gia chủ ở, ngươi xếp đặt thiết kế thành dạng như vậy, sẽ không sợ phạm kiêng kỵ sao?
- Thì ra là cái này, ha ha, Đại Đô Đốc trước không nên trách tội.
Lô Đại Hải than một hơn sắc mặt trì hoãn xuống:
- Kỳ thật cũng không phải ty chức tự chủ trương. Ngày ấy hoàng đế bệ hạ cùng thái tử điện hạ hỏi tới chuyện kiến tạo phủ Đại Đô Đốc, ty chức cũng dựa theo ý của bọn họ xây chỗ của gia chủ thành như vậy.
Tần Tiêu cùng Lý Tiên Huệ liếc nhau, sau đó trong lòng thầm nghĩ: lại là ý của hoàng đế. Hẳn là chỗ này cho Tần Tiêu khai phủ sao?
Tần Tiêu gật gật đầu:
- A..., ta biết rõ. Đó là ta trách oan ngươi, đừng để trong lòng, Lô đại nhân.
- Không dám!
Lô Đại Hải liên tục chắp tay nói:
- Đại Đô Đốc đối với Lô gia ân trọng như núi, ty chức làm sao dám bất mãn với Đại Đô Đốc ?
- Đã đến, chúng ta cùng đi tới nội viên xem đã.
Tần Tiêu dứt lời, mang theo mọi người đi ra khỏi lầu các nơi đây, trở lại trong sân vườn.
Đi xa hơn về phía tây là chỗ của nha hoàn và gian phòng bếp. Nơi này có hai gian cửa hồng, đây là nơi ngày bình thường đám nha hoàn thu mua đồ vật đặc biệt. Nha hoàn nô bọc bình thường nếu không được sai sử ra ngoài làm việc, cũng là không dám đi ra khỏi cửa chính, chỉ dám ra vào từ nơi này.