Nếu lưu Dương Ngọc Hoàn tại bên cạnh, trời mới biết lúc nào trời đưa đất đẩy hắn có thể cùng Dương Ngọc Hoàn nhận thức hay không. Đoạn lịch sử ma xui quỷ khiến đó diễn lại trò cũ.
Tần Tiêu thậm chí trong tín thư rất "tàn nhẫn" yêu cầu Mạc Vân Nhi không được cho phép Dương Ngọc Hoàn ly khai Giang Nam nửa bước. Nếu lần này Sở Tiên Sơn Trang bị triều đình thu hồi thì nhờ nàng mang theo Dương Ngọc Hoàn đi tu đạo. Cho dù nữ hiện tại có rất nhiều người phản đạo hoàn tục, có thể tiếp cận nam tử để mượn cớ tu đạo trò chơi hồng trần. Nhưng có Mạc Vân Nhi ở bên cạnh chằm chằm vào, chính mình lúc nào cũng chú ý cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Với lại tiền tài của Sở Tiên Sơn Trang cũng đầy đủ hai người sống cả đời. Lúc ấy Tần Tiêu kiểm kê tài sản chuẩn bị giao cho Lý Trọng Tuấn mang về Trường An đúng lúc Tử Địch không có ở đây, trước khi giao cho nàng đảm bảo một rương "Đồ cưới " 2000 lượng hoàng kim là cá lọt lưới. Tần Tiêu đành phải "Bị ép " bỏ vào trong túi, lúc gần đi lưu lại một nửa tại Sở Tiên Sơn Trang cho Mạc Vân Nhi chi phối, xem như chi phí tiêu dùng trong trang và ban thưởng cho nàng.
Tần Tiêu thậm chí ác độc nghĩ tới bán Dương Ngọc Hoàn đi nước ngoài, nhưng nghĩ lại cô bé này thật đáng thương, nếu mình muốn làm thế thì quá nhẫn tâm. Hơn nữa, Dương Ngọc Hoàn cũng không phải là hạch tâm của An Sử Chi Loạn (An Lộc Sơn). Chỗ hiểm chính thức là Lý Long Cơ lúc tuổi già khiến cho Đường vương triều từng bước một đi về hướng suy sụp.
Được rồi, có Tần Tiêu ta đây, An Sử Chi Loạn (An Lộc Sơn) có thể náo được bao nhiêu. Nhân vật như Sử Tư Minh, Tần Tiêu ta dù phải dùng thủ đoạn ám sát cũng sẽ tiêu diệt các ngươi.
Nếu không, Tần Tiêu ta chẳng phải là sống vô ích hai mươi mấy năm ở thế kỷ 21 sao?
Hừ, An Sử Chi Loạn (An Lộc Sơn), ta cho ngươi loạn, ta cho ngươi loạn! !
Tần Tiêu không có trả lời câu hỏi của Lý Tiên Huệ, trong lúc hắn còn suy nghĩ miên man ngổn ngang lộn xộn trong đầu thì chỉ nghe Phạm Thức Đức đối với Lý Tiên Huệ nói:
- Đại tiểu thư, đại nhân làm việc, trừ phi chuyện chúng ta biết rõ, nếu không thì đoán cũng không được, cũng không cần phải đi đoán. Nếu là mọi chuyện đều nói rõ ràng ra thì đại nhân sẽ mệt chết mất.
Tần Tiêu đột nhiên sinh lòng cảm kích vô hạn đối với Phạm Thức Đức.
Lý Tiên Huệ khẽ thở dài một cái:
- Vậy được rồi. Tần đại ca không muốn nói, ta cũng không hỏi nữa. . Đúng như Phạm tiên sinh nói, Tần đại nhân làm việc, không có nhất định phải giải thích cho chúng ta minh bạch, không phải sao?
Tần Tiêu hiểu được, trong lời nói của Lý Tiên Huệ, ẩn ẩn có một chút không khoái, hắn chỉ đành cười làm lành nói:
- Thực xin lỗi Tiên nhi, chuyện này, hiện tại thật sự là không có cách nào giải thích cho muội, nhưng ta đồng ý với muội, ngày sau đến thời cơ chín muồi nhất định sẽ cho muội biết. Được chứ?
Lý Tiên Huệ cười xấu hổ:
- Thực xin lỗi Tần đại ca, ta tựa hồ. . . Nhất thời còn không có quen, các nói chuyện và suy nghĩ vẫn có chút bóng dáng của quận chúa trước kia. . Ân, sau này ta sẽ sửa chữa, hảo hảo làm Tần Tiên Nhi của ta.
- Dừng lại.
Tử Địch hôm nay nhìn rất cau có, hiện tại nàng rất khó chịu.
- Cái gì vậy, rõ ràng là . . . Tiên nhi, tỷ lại đây, ta nói cho tỷ nghe.
Lý Tiên Huệ nửa cả kinh nửa nghi hoặc đưa tai tới. Tử Địch như tên trộm ở bên tai nàng nói thầm một hồi, sau đó chứng kiến Lý Tiên Huệ che miệng cười, nhìn Tử Địch với vẻ không thể tưởng tượng nổi:
- Không thể nào?
- Ồ! Chuyện này có gì mà không thể, rất là bình thường thì có. Nhất là tên gia hỏa như hắn.
Thanh âm của Tử Địch kéo đến thật dài, nhìn rất là bất mãn đối với Tần Tiêu.
Tần Tiêu nhìn nét mặt của các nàng cùng ngữ khí xem thường của Tử Địch, không cần nghe các nàng nói với nhau cái gì cũng minh bạch nha đầu Tử Địch kia nói những gì. Tần Tiêu vò đã mẻ lại sứt (chân trần không sợ mang giày) thầm nghĩ: được rồi, vì xã tắc Đại Đường, Tần mỗ ta chấp nhận chịu nhục.
Không phải là nói ta thích tiểu hài tử sao, thậm chí là có xu hướng bất lương "yêu con nít" sao? Hoặc là dùng thuật ngữ của con người thế kỷ 21 là thích lolita?
Kệ đi. Dù sao ta là nam nhân Đại Đường, chơi như thế nào đều là phong lưu nhân sĩ, tùy cho các ngươi nghĩ như thế nào cũng được.
Bất quá nuôi tiểu loli Dương Ngọc Hoàn hình như cũng có chút giống giống.
Đúng vậy, rất giống. Thì ra ta cũng tà ác như thế, trong lòng của Tần Tiêu thật là có điểm dở khóc dở cười. Xem ra oan ức mạc minh kỳ diệu này trong lúc nhất thời không thể rửa được.
Trở lại Truy Vương Phủ, Lý Long Cơ đã trở lại trong phủ thật lâu đang cùng Lý Tự Nghiệp trò chuyện tình hình Giang Nam án Hỏa Phượng cao hứng bừng bừng. Chứng kiến Tần Tiêu tiến đến, Lý Long Cơ từ trên ghế nhảy dựng lên, chạy đến trước bắt lấy tay của Tần Tiêu vui mừng nói:
- Ha ha! Hảo huynh đệ, ta cuối cùng là gặp được ngươi rồi! Mau tới mau tới, ngươi nói kỹ càng cho ta nghe một chút xem, tình hình ngươi đến Giang Nam xử lý bản án đó như thế nào. Nhớ rõ phải nói thật kỹ tuyệt không được qua loa.
Tần Tiêu cười ha ha:
- Tại đây không có người ngoài, đều là một ít hảo hữu thân mật của ta, ta gọi ngươi là A man nhé?
- Ai nha, đại ca đến lúc nào rồi vẫn còn so đo những thứ này! Gọi thì cứ gọi đi, đại ca ta không gọi thì ai dám gọi?
Lý Long Cơ gấp khó dằn nổi:
- Nghĩa Hưng Vương căn bản là khôn biết cách nói chuyện, hỏi hắn chuyện Giang Nam thì hắn ngoại trừ nói ‘ đặc sắc ’ sau đó là ‘ đã ghiền ’, trừ đó ra thì không có gì để nói rồi! Ngươi nói đi mau lên, sắp gấp chết người ta rồi. Ta bất kể, hôm nay ngươi phải nói một ngày một đêm với ta không ngủ được, cũng phải nói cho rõ ràng.
Sau lưng Tần Tiêu, Lý Tiên Huệ đeo mặt nạ lặng lẽ trốn được sau lưng Tử Địch cố nén kích động trong lòng, không có gọi câu "Tam ca". Từ nhỏ nàng đã có cảm tình rất tốt với vị đường huynh Lý Long Cơ này, Lý Tiên Huệ thu được Ngọc Hoàn là do mẫu thân Lý Long Cơ tặng cho nàng.
Phạm Thức Đức cùng đám người Lý Tự Nghiệp trong nội đường tức thì kinh ngạc, không nghĩ tới Tần Tiêu rõ ràng có thể cùng một quận Vương xưng huynh gọi đệ, thân mật khăng khít đến loại tình trạng này!
Lý Long Cơ kéo Tần Tiêu xông vào chánh đường nói với Tổng Quản Đỗ Tam và tùy tùng ở bên:
- Nhanh đi chuẩn bị tiệc rượu, còn thất thần ra đấy làm gì. Đại ca, ngươi lần này xui xẻo. Ngươi nếu không đem chuyện ở Giang Nam nói rõ ràng thì đừng hòng rời khỏi Truy Vương Phủ này.
Tần Tiêu cười ha ha:
- A Man, ngươi giữ ta lại như thế này, đến lúc đó nộp chỉ chậm trễ, hoàng đế bệ hạ muốn chém đầu của ta, ngươi có thể phụ trách một lần nữa đón ta. Đúng rồi, Nghĩa Hưng Vương bây giờ đang ở đâu?