Trương Húc cũng khó có lúc tươi cười với Tần Tiêu, chắp hai tay lại:
- Chúc mừng Tần đại nhân!
Tần Tiêu nói với Mặc Y đứng ở sau lưng:
- Ra ngoài chờ!
Đóng cửa khoang, vui vẻ hớn hở đi đến trước mặt hai người:
- Thật hổ thẹn hổ thẹn, đột nhiên xảy ra việc này, cho nên cũng không kịp thông báo cho các vị. Sao đây, Nghĩa Hưng Vương ở Trường An xa lắc, mà cũng tiên đoán được Tần mỗ sắp đón dâu cho nên cố ý đến ăn uống miễn phí phải không?
- Đúng vậy! Ha ha!
Lý Trọng Tuấn đỡ Tần Tiêu cùng Trương Húc ngồi xuống, từ trong ngực lấy ra hai quyển sổ con, ném cho Tần Tiêu.
- Bổn vương còn cố ý mang đến một phần hạ lễ cho Tần huynh đệ, không biết huynh đệ có thích hay không?
Tần Tiêu nghi hoặc tiếp nhận quyển sổ con, mở ra xem xét, không khỏi giật mình, đây không phải là tấu chương mà Lý Tự Nghiệp nhờ hai con bạc đưa ra ngoài rồi sao?! Phía trên còn có kim ấn khâm sai của mình nữa!
Tần Tiêu hạ giọng, giọng có vẻ kỳ quái hỏi:
- Kì lạ! Vật này, sao lại ở trong tay của điện hạ vậy?
Bên ngoài thuyền nghe có tiếng người hô ngựa hý, đoán chừng là bọn Quan Thiết Sơn đến, vì vậy Tần Tiêu thu tấu chương vào trong ngực, những lời muốn hỏi cũng đếu nuốt xuống hết. Đúng lúc này, Quan Thiết Sơn ở ngoài khoang thuyền lên tiếng nói:
- Đại nhân, mạt tướng nghe nói, có người muốn lên thuyền, cho nên cố ý đến xin hỏi ý kiến của đại nhân một chút.
Tần Tiêu nói:
- Quan tướng quân không ngại thì tiến vào nói chuyện đi.
Quan Thiết Sơn kéo cửa khoang đi vào, Lý Trọng Tuấn vẻ mặt khinh thường trừng mắt hắn rồi cười lạnh, nhếch miệng:
- Một cái Đô uy nho nhỏ mà cũng muốn quản chuyện này sao, bổn vương muốn đến ăn mừng tân hôn của Tần đại nhân, sao, ta muốn đi cùng thuyền, cũng phải được ngươi cho phép mới được lên hay sao?
Vẻ mặt Quan Thiết Sơn kinh hoàng nhìn về phía Tần Tiêu, Tần Tiêu chắp tay đối với Lý Trọng Tuấn:
- Đây là Nghĩa Hưng Vương điện hạ!
Quan Thiết Sơn cuống quít quỳ rạp xuống đất:
- Điện hạ thứ tội! Mạt tướng thất lễ!
Lý Trọng Tuấn không kiên nhẫn khoát tay áo:
- Đi ra đi ra!
Quan Thiết Sơn khúm nún lui ra ngoài, đóng cửa khoang lại.
Tần Tiêu cười nói:
- Hiện tại ta lại cảm thấy Quan Thiết Sơn này có chút đáng thương. Hai ngày qua, luôn bị người ta châm chọc khiêu khích, ha ha! Kỳ thật coi như hắn cũng là người có thể mang binh đánh giặc, chỉ tiếc, đầu lại cúi phục kẻ cắp.
Lý Trọng Tuấn cầm lấy một chén rượu, cười như không cười nhìn Tần Tiêu một chút, uống xong một ngụm, sau đó nói:
- Tần huynh đệ nói “Kẻ cắp” không biết là đang chỉ ai thế?
Tần Tiêu cười:
- Nghĩa Hưng Vương xem ra đã sớm biết rõ nội tình rồi còn gì, cần chi phải hỏi lại ta chứ?
Lý Trọng Tuấn cố tình làm ra vẻ nghi hoặc, chỉ vào Trương Húc nói:
- Bổn vương quả thật là không biết! Chẳng qua bổn vương đáp ứng đến điểm hẹn của Trương Húc huynh đệ mà thôi, chỉ đến Ngạc Châu du sơn ngoạn thủy!
Hôm nay tâm tình của Trương Húc coi như không tệ, cũng ha ha cười nói:
- Nghĩa Hưng Vương gần đây được trao quyền quản lý phần lớn Dương Châu. Tuy là thực quyền, nhưng thỉnh thoảng cũng phải đến đó xem xét. Cũng không biết hắn làm thế nào lại biết Trương mỗ ở Ngạc Châu, liền đến đây tìm, ta bị hắn bắt được khi đang ở tửu quán của Ngạc Châu đó.
Lý Trọng Tuấn nhíu lông mày lại, nói tiếp:
- Quản lý phần lớn gì cơ chứ, là tự bổn vương đảm nhận nhiệm vụ. Bổn vương ở Trường An thống lĩnh Vũ lâm vệ.
Tần Tiêu khẽ gật đầu, coi như đã biết rõ. Vương tử của hoàng tộc, trên danh nghĩa là quản lý phần lớn việc, coi như cũng là chuyện bình thường vì hơn phân nữa đều là chức vị tượng trưng mà thôi. Võ Ý Tông xú danh lừng lẫy hắn cũng biết đến. Người này dáng người thấp bé, lưng uốn éo, tướng mạo xấu xí. Nhưng tính tình thì tàn bạo, giỏi về mấy vụ vu hãm, xú danh mấy năm qua là một bằng chứng
Lý Trọng Tuấn dùng con mắt lợi hại của mình nhìn chằm chằm vào Tần Tiêu, buông tay hắn ra:
- Tấu chương đâu, lấy ra. Thứ này chính là trọng yếu. Lúc này đặt ở trên người bổn vương còn hữu dụng hơn so với đặt ở trong ngực của ngươi nhiều lắm.
Tấn Tiêu lấy tấu chương đưa ra giao cho Lý Trọng Tuấn:
- Xin chỉ giáo cho?
Lý Trọng Tuấn thu hai bản tấu chương vào trong ngực, cười cười thần bí:
- Ta nói Tần huynh đệ này, việc ngươi thông minh hơn người thì chuyện đó không là giả. Chỉ là chuyện trên quan trường ngươi cần phải học hỏi thêm một chút nữa. Ngươi suy nghĩ kĩ một chút đi, ngươi bây giờ được phong làm Khâm sai đại nhân quyền quý, lại còn cố ý cưới vợ nạp thiếp ở Giang Nam, mua ruộng mua đất ở đó. Những chuyện này nếu rơi vào tay Ngự Sử ở triều đình, thì ngươi đừng hòng dâng được một quyển nào hết. Bọn họ cũng mặc kệ Tần đại ngươi vì tra án mà phải hy sinh nhan sắc, xâm nhập vào hang hổ. Có thể hai bản tấu chương này là chứng cứ biện bạch, thì cũng không sợ những Ngự Sử kia bắt bẻ được. Nhưng mà, loại chứng cớ này, cũng là do người khác trình lên có tốt không, Tần huynh đệ, ngươi cho rằng sao?
Tần Tiêu lập tức hiểu ra, không khỏi cười khổ nói:
- Điện hạ nói rất có lý, còn Tần Tiêu lại quá sơ sót, đa tạ điện hạ đã nhắc nhở chiếu cố đến ta. Xem ra, Nghĩa Hưng Vương đối với chuyện ở Ngạc Châu rõ như lòng tay rồi phải không?
Lý Trọng Tuấn cười thần bí:
- Có biết vài thứ.
Tần Tiêu truy hỏi:
- Thế nào là vài thứ, là biết bao nhiêu?
Lý Trọng Tuấn cười nói:
- Một là một cái tổ chức nào đó; hai là một nữ tử. Một nữ tử có số khổ thật đáng thương.
Trong lòng Tần Tiêu nhanh chóng nghĩ đến việc: Lý Trọng Tuấn và Lý Tiên Huệ là huynh muội cùng cha khác mẹ, từ nhỏ đi theo Lý Hiển lưu vong ở khắp nơi, coi như là cùng chung hoạn nạn, cảm tình cũng không có tệ. Chẳng lẽ, Lý Trọng Tuấn thật sự đã biết chuyện trong phủ Ngạc Châu đang cất giấu một người tên là Lý Tiên Huệ sao?
Trên mặt Tần Tiêu nổi lên vui vẻ, nhìn về phía Lý Trọng Tuấn. Lý Trọng Tuấn cũng nhìn Tần Tiêu, hai người hiểu ý cùng nhau cười, ngầm hiểu ý lẫn nhau.
Lý Trọng Tuấn cầm lấy một chén rượu, nói với Tần Tiêu:
- Tần huynh đệ, hôn sự lần này, chúng ta cũng đứng cùng với nhau, quan hệ lại càng thêm thân. Mặc kệ hôn sự này là thật hay là giả, tình huynh đệ của chúng ta cũng không phải là giả, không cần phải lo lắng!
Tần Tiêu cười, lặng yên không nói, cầm lấy chén rượu:
- Mời điện hạ!
Trương Húc ở bên cạnh nãy giờ không chen vào lời nói nào, sững sờ ngồi xem hai người diễn Song Hoàng (hát bè) một người hát một người biểu diễn động tác, không khỏi có chút buồn bực, cầm lấy chén rượu, giọng nói có vẻ buồn bực:
- Toàn là những người khó chịu! Nói chuyện cũng phải giả tạo khách sáo như vậy sao, nghe như lời gió thổi qua! Có rượu uống là được rồi!
Tần Tiêu cùng Lý Trọng Tuấn đều cười ha ha, đồng thời nâng chén kính Trương Húc.
Đúng lúc này, mọi việc ở ngoài khoang thuyền cuối cùng cũng xong, Quan Thiết Sơn lớn tiếng hét to vài tiếng, thuyền lớn bắt đầu di chuyển, tiến về phía Ngạc Châu.
Trong nội tâm Tần Tiêu một mực thầm nghĩ: Lý Trọng Tuấn này thật là kỳ lạ, âm thầm giữ lại tấu chương mà Lý Tự Nghiệp đưa ra ngoài, như vậy là có ý gì đây?