Lưu Phóng Chi Địa phát triển đến nay vô số năm, có hệ thống riêng của mình, cực kỳ hoàn thiện, không thua Thâm Lam Thế Giới, dù linh hồn của Sở Mộ cường đại, ngộ tính hơn người, trí nhớ cường hoành, cũng phải tốn hao đầy đủ thời gian mới có thể hiểu rõ.
Thời gian, lại là đồ vật hiện tại hắn cần có nhất.
Mặc dù như thế, từ thần sắc cùng ngữ khí của mọi người, Sở Mộ cũng nhìn ra được Hắc Bức Giáp kia không bình thường, giá trị tất nhiên rất cao, hơn nữa, bởi vì lai lịch bất chính, mới lấy đi chợ đêm bán.
- Ba khối khoáng thạch cùng hai gốc Linh Dược, ta cho ngươi hai viên Bạch Ngân chi tâm.
Lâm lão cân nhắc một chút rồi nói:
- Về phần Hắc Bức Giáp, nó là như thế nào đến, ta mặc kệ, nhưng mà giá cả ở đây, khẳng định bất đồng giá cả bên ngoài, ta cho ngươi cái giá, đồng ý liền giao dịch, không đồng ý coi như xong.
- Nói đi.
Người lấy ra Hắc Bức Giáp nói, đã sớm có tâm lý chuẩn bị.
- Hắc Bức Giáp, bốn mươi viên Bạch Ngân chi tâm.
Lâm lão nói.
- Lâm lão, cái giá tiền này không khỏi quá thấp a, phải biết rằng, Hắc Bức Giáp ở bên ngoài có thể bán 50 viên Bạch Ngân chi tâm, ngươi thoáng một hạ mười viên Bạch Ngân chi tâm, có phải quá không phúc hậu hay không.
Người giao dịch trước theo lý cố gắng.
Kém mười viên Bạch Ngân chi tâm, ai cũng không thể bỏ qua.
- Ta đã nói rồi, lai lịch của Hắc Bức Giáp này ta mặc kệ, nhưng mua nó lại qua tay bán đi, ta phải gánh chịu một ít phong hiểm.
Lâm lão nói:
- Bốn mươi viên Bạch Ngân chi tâm đã rất cao, bất quá xem ở mặt mũi của Tống chấp sự, bốn mươi hai viên Bạch Ngân chi tâm, không thể nhiều hơn nữa.
- Hắc Bức Giáp tăng thêm những khoáng thạch Linh Dược kia, tổng cộng bốn mươi lăm viên Bạch Ngân chi tâm.
Chủ nhân của Hắc Bức Giáp nói.
- Cũng được, một lần nữa cho Tống chấp sự mặt mũi, liền bốn mươi lăm viên Bạch Ngân chi tâm.
Lâm lão hơi chút cân nhắc, đáp lại nói.
Tống Linh chỉ cảm thấy rất có mặt mũi.
- Vậy thì tổng cộng là 50 viên Bạch Ngân chi tâm, so với lần trước nhiều hơn không ít.
Tống Linh vui sướng nói, chợt nhìn về phía Dương Liễu:
- Dương chấp sự, hiện tại tới phiên ngươi, không biết lúc này ngươi mang người đến, lượng giao dịch là 30 Thanh Đồng chi tâm, hay 50 Thanh Đồng chi tâm a.
Giờ khắc này, Dương Liễu rất muốn quay người rời đi, nhưng không đợi nàng có tỏ vẻ gì, Sở Mộ đi lên phía trước, đi đến trước mặt Lâm lão nói.
- Đồ vật ta muốn giao dịch có chút lớn, ở đây không bỏ xuống được.
Ngữ khí của Sở Mộ cực kỳ bình tĩnh, ở dưới mặt nạ che lấp, thanh âm của hắn càng có vài phần phiêu hốt, không giống thanh âm lúc bình thường, sẽ không để cho người nhận ra.
- Chẳng lẽ là một khối Hắc Thiết nguyên thạch lớn?
Người giao dịch đầu tiên kia nhịn không được trêu chọc, Tống Linh lập tức nhõng nhẽo cười, mà sắc mặt của Dương Liễu thì càng thêm khó coi.
Hắc Thiết nguyên thạch có thể nói là vật không có giá trị nhất trong Lưu Phóng Chi Địa, coi như lại lớn, giá trị cũng rất thấp.
Sở Mộ lại không trả lời, không nhìn đối phương, cái thái độ này làm cho đối phương có chút căm tức, phát ra cười lạnh.
- Đi theo ta.
Nhìn Sở Mộ thật sâu, Lâm lão nói ra, quay người đi đến đằng sau cửa hàng, Sở Mộ liền đuổi kịp.
Những người khác không có động, bọn họ đều biết, không có được chủ nhân mời, là không cho phép tiến về trước.
- Nói không chừng thật sự lấy ra một khối Hắc Thiết nguyên thạch lớn a.
Người vừa rồi nói chuyện, lần nữa cười nói.
- Nói không chừng độ tinh khiết rất cao thì sao.
Một người khác cũng nói, mang theo trêu chọc.
Hắc Thiết nguyên thạch độ tinh khiết lại cao, giá trị cũng đồng dạng rất thấp.
- Không biết có thể giá trị bao nhiêu khối Thanh Đồng chi tâm, nếu như là Hắc Thiết chi tâm, vậy thì. . .
Tống Linh nói xong, nhìn về phía Dương Liễu, sắc mặt Dương Liễu đông cứng, có chút tái nhợt, hai tay bởi vì dùng sức mà hơi trắng bệch.
Trong nháy mắt này, nàng rất muốn rút kiếm, đâm mặt Tống Linh ra mấy lỗ thủng.
. . .
- Ở đây, đầy đủ rộng lớn a.
Lâm lão mang Sở Mộ đi vào sân sau của cửa hàng nói.
Sở Mộ đảo qua, viện này rộng khoảng 100 mét vuông, dài vượt qua 10m, độ rộng cũng vượt qua 10m, đủ lớn rồi.
- Có thể.
Sở Mộ gật gật đầu, trực tiếp lấy ra một chiếc Phi Toa.
Đúng vậy, Phi Toa.
Lâm lão nguyên bản hai mắt đục ngầu, nửa khép nửa mở, thái độ nhàn tản, vừa nhìn thấy Sở Mộ lấy ra Phi Toa, hai mắt lập tức mở to, tinh mang như kiếm quang kích xạ ra, xuyên thủng hư không, lưu lại hai dấu vết, khí tức vô cùng cường hoành, phảng phất tựa như biển gầm núi lở từ trong cơ thể mãnh liệt mà ra.
Chợt, phảng phất nghĩ đến cái gì đó, Lâm lão liền tranh thủ thu hồi khí tức cường hoành, hơn nữa nhanh chóng nhìn Sở Mộ.
Hắn là cường giả Thánh cấp Cửu Tinh, trong nháy mắt không khống chế được tản mát ra khí tức, trực tiếp đến cấp độ Thánh cấp Cửu Tinh. Tu Luyện giả thấp hơn Thánh cấp Cửu Tinh, lại ở gần như thế, tuyệt đối sẽ không dễ chịu, chỉ là hắn nhìn thân hình Sở Mộ ổn định, tuy đeo mặt nạ thấy không rõ khuôn mặt, cũng thấy không rõ hai con ngươi, lại cho hắn một loại cảm giác, đối phương căn bản không bị khí tức của hắn ảnh hưởng.
Nói cách khác, người này hoặc là một cường giả Thánh cấp Cửu Tinh như hắn, hoặc là thiên tài trong Thánh cấp Bát Tinh, nếu không là thuộc về loại lục đại thiên tài, mới có thể ở Thánh cấp Thất Tinh, trong thời gian ngắn thừa nhận khí tức của cường giả Thánh cấp Cửu Tinh xung kích.
Có thể trực tiếp bài trừ loại thứ ba, như vậy hai loại trước bất kể là loại nào, cũng để Lâm lão phải coi trọng, từ trong tâm, hắn không dám có chút khinh thị người này.
Bất kể là thực lực người này, hay người này lấy ra Phi Toa, đều là lý do để hắn phải coi trọng.
Người như vậy, cho dù Hắc Thị Lệnh là mượn tới, cũng không phải người bình thường.
- Phi Toa của Hắc Ma phủ!
Đợi Lâm lão chứng kiến tiêu chí trên Phi Toa, toàn thân không thể ức chế được run lên, hai mắt lộ ra một tia kinh hãi.
Hắc Ma phủ, năm đại phủ thành chủ trong Lưu Phóng Chi Địa, có thể nói là một trong năm thế lực lớn cường đại nhất Lưu Phóng Chi Địa, trong phủ cường giả Thánh cấp Cửu Tinh rất nhiều, cường giả Thánh cấp cao cấp vô số, thiên tài chiếm giữ, một thế lực cường đại như vậy, thậm chí có người dám cầm Phi Toa của bọn hắn ra bán.