Hoàng Hà mênh mông, nước trôi cuồn cuộn chảy từ tây sang đông nuôi dưỡng cả mảnh đất Hoa Hạ.
Một chiếc thuyền khách nam bắc trên Hoàng Hà đang chạy nhanh về đế đô.
Trên thuyền có một tổ hợp kỳ dị khiến người ta tò mò. Bọn họ có ba người, hai nam một nữ, trong đó một nam một nữ quần áo hoa lệ, có khí độ dung mạo tuyệt thế, ngồi ở một chỗ, thần sắc thân mật, giống như một đôi tình lữ trời sinh. Nam tử còn lại thân hình khôi ngô, mặc đồ nông dân, trong tay cầm một thứ như binh khí đúc từ gang, trên đầu bọc vải đen nhìn không ra là gì.
Quý nhân cùng nông dân một chỗ vốn là cực không tương xứng nhưng bọn họ lại cực kỳ hòa hợp.
Tổ hợp kỳ dị này chính là Đỗ Hà, Vũ Mị Nương, Tiết
Nhân Quý.
Sau khi giải quyết xong chuyện ở huyện Long Môn, Đỗ Hà tự mình viết thư, lại để cho Triệu Hồi, Cơ Lâm Bối Khắc xuôi nam đi tìm Tô Châu Thứ Sử Lưu Nhân Quỹ, dặn Lưu Nhân Quỹ đưa thuyền cho bọn họ tới đảo không người lấy giống khoai lang. Căn cứ theo trí nhớ của Triệu Hồi thì đảo này chính là một trong những đảo của quần đảo Nam Cát thuộc Trung Quốc, dù không cần thuyền biển đặc chế cũng không sao.
Về chuyện khoai lang, Đỗ Hà đặc biệt thảo luận cùng Vũ Mị Nương, hai người nhất trí cho rằng khoan hãy nói cho Lý Thế Dân.
Bởi vì hiện tại nói cho Lý Thế Dân e rằng còn sớm. Số khoai lang Triệu Hồi, Cơ Lâm Bối Khắc để lại trên đảo cũng không nhiều, dù làm giống toàn bộ cũng chừng chỉ một mẫu, thành công hay thất bại vẫn chưa thể khẳng định, hi vọng quá lớn, một khi vạn nhất thất bại cũng quá mất mặt.
Đã như vậy, chi bằng gieo trồng, sau khi thành công dùng số liệu thực tế mới có thể chứng minh hiệu quả. Hơn nữa trên tay đã có chứng cứ thì khi mở rộng cũng có thể ngăn được những người phản đối, vẹn toàn đôi bên.
Cho nên Đỗ Hà đem trách nhiệm giao cho Triệu Hồi, Cơ Lâm Bối Khắc cùng Lưu Nhân Quỹ, đem tất cả giống trồng ở Giang Nam.
Cứ như vậy năm người chỉ còn ba người. Đỗ Hà, Vũ Mị Nương, Tiết Nhân Quý lên đường về Trường An.
Tiết Nhân Quý đứng đầu thuyền nói:
- Từ khi còn nhỏ ta chưa từng đi ra Dịch châu, cũng ít khi xa huyện Long Môn, đây là lần thứ nhất đi xa nhà, lần thứ nhất chứng kiến Hoàng Hà mênh mông, tâm tình đặc biệt kích động.
- Hoàng Hà hùng vĩ gấp 10 lần so với tưởng tượng của ta!
Tiết Nhân Quý đứng ở đầu thuyền, lòng dạ đặc biệt khoáng đạt. Hắn đã nghĩ cách tòng quân từ nhiều năm trước, chỉ là do lấy vợ sinh con, lại là lao động chính trong nhà nên không thể rời khỏi. Nếu là người thường thì chỉ trong vòng năm ba năm đã có tích lũy nhất định, an tâm vắng nhà nhưng hắn trời sinh ăn khỏe, tiền kiếm được đều tiêu dùng cho việc ăn uống. Nếu vợ con sinh bệnh lại phải làm lại từ đầu. Hắn cũng chỉ có thể chỉ có thể ngày qua ngày, năm qua năm xuống đất làm ruộng, giương cung săn bắn, chôn giấu khát vọng tòng quân trong lòng.
Hôm nay Đỗ Hà đã ứng trước quân lương đủ để cho vợ con sống qua ngày, hắn đã có thể tập trung tinh thần kiến công lập nghiệp.
Hoàng Hà mênh mông có quan hệ trực tiếp với chí khí hắn hiện giờ.
- Hoàng Hà mênh mông không giả! Nhưng thảo nguyên mới thật sự rộng lớn! Ngựa đạp Hoàng Hà sớm đã là quá khứ, chinh phục thảo nguyên, khai thác dị vực mới là chí hướng của chúng ta!
Đỗ Hà cười bước tới bên cạnh, hiện giờ trên thuyền cũng chỉ có hắn nói được lời hùng hồn như thế.
Tiết Nhân Quý cảm động, đồng ý nói:
- Hôm nay Bệ Hạ thánh minh, tứ hải thái bình, không lo nội loạn, lúc này không thừa cơ mở mang bờ cõi, lấy công sánh Hán Vũ thì là khi nào?
Thuyền khách vượt qua Hoàng Hà. Ba người cũng không dừng lại lâu, qua Đồng Quan, từ Lạc Dương đến Trường An. Chứng kiến Trường An phồn hoa khiến Tiết Nhân Quý lần đầu ra tỉnh hoa mắt, trái xem phải xem, mọi thứ đều cảm thấy kỳ lạ quý hiếm.
Đỗ Hà đầu tiên đem Vũ Mị Nương về phủ đệ, rồi dẫn Tiết Nhân Quý tới doanh trại Tả Uy Vệ.
- Nơi này chính là quân doanh của Đại Đường Tả Uy Vệ, hôm nay Đại tướng của Tả Uy Vệ là đệ nhất hổ tướng Tần Quỳnh của Đại Đường năm xưa.
Nhớ rõ, sau này gặp gỡ ngươi cứ gọi hắn là Tần Tướng quân, nếu thêm chữ lão sẽ khiến hắn không vui. Còn có Úy Trì Kính Đức Tướng quân cũng giống như vậy, bọn họ đều là nhân vật bất tử, gây chuyện sẽ ra tay ngay đấy!
Đỗ Hà chỉ vào quân doanh Tả Uy Vệ gần Hoàng thành, giới thiệu cho Tiết Nhân Quý.
Tiết Nhân Quý thấy quân doanh chỉnh tề, quân sĩ nghiêm minh, không khỏi cảm khái nói:
- Có binh như thế, chẳng trách Đại Đường ta bách chiến bách thắng!
Đỗ Hà tự ngạo:
- Đại Đường ta có mười hai vệ quân, ta tại đây dám cuồng ngôn một câu, Tả Uy Vệ là số một số hai trong đó. Nhất là quân dưới trướng của ta chân chính là kính lữ. Đi thôi, tới quân doanh của chúng ta!
Vượt qua hai doanh trại là tới doanh trại Tả Uy Vệ của Đỗ Hà.
Vừa bước vào quân doanh, cảnh tượng rừng rực đập vào mặt.
- Đỗ tướng quân!
Quân tốt vãng lai tuần tra nhìn thấy Đỗ Hà, trên mặt đều lộ ra vui mừng, cực kỳ kính trọng.
Tuy Đỗ Hà rất ít hỏi đến chuyện trong quân doanh nhưng mỗi quyết định đều long trời lở đất, uy tín không ai có thể so, dù là những binh mã dưới trướng Lý Tích cũng dần thần phục dưới mị lực của hắn.
Tiết Nhân Quý nhìn ra một ít manh mối, nghi vấn nói:
- Cảm giác có chút không giống, đi ngang qua hai tòa quân doanh đồng dạng là kính lữ nhưng tựa hồ thiếu đi cái gì đó.
- Là tinh thần phấn chấn!
Đỗ Hà mỉm cười, đưa ra đáp án:
- Chế độ trong quân của ta có chút khác biệt, ở chỗ này không có cái gọi là hỏa đầu quân, từng người đều là quân chính quy, đều là kính lữ trải qua nghiêm khắc chọn lựa ra.
Tiết Nhân Quý nhíu mày khó hiểu, hỏa đầu quân trong thời cổ đại có tác dụng không thể thay thế. Bọn họ là đội quân chuyên cung cấp đồ ăn, nước uống, nếu khi bộ đội bộ đội thương vong nghiêm trọng còn có thể trực tiếp tham gia, đầu nhập chiến đấu. Đỗ Hà tại đây thản nhiên nói ra không có hỏa đầu quân, thật sự lại để cho hắn cảm thấy bất ngờ, trầm mặc hồi lâu nói:
- Không có hoả đầu quân, vậy đồ ăn toàn quân xử lý như thế nào?
Đỗ Hà cười nói:
- Ngươi đã hiểu lầm, không có cái gọi là hỏa đầu quân, không có nghĩa là không có hỏa đầu quân. Chỉ là không có đội quân chuyên môn phụ trách nấu cơm mà thôi. Trong quân của ta, cứ cách hai tháng đều tiến hành so đấu giữa các đội, triển khai mấy chục hạng trận đấu, sau đó tính ra tổng phân. Đếm ngược đệ nhất nấu cơm, đếm ngược thứ hai giặt quần áo, đếm ngược đệ tam sửa sang lại quân doanh sạch sẽ. Đệ nhất danh tự nhiên là đại gia, chỉ cần huấn luyện, cái gì cũng không cần làm. Nam nhân đều có huyết khí, giặt quần áo nấu cơm quét rác không có gì, nhưng chính là mất mặt mũi. Đệ nhất danh muốn bảo trụ vị trí, đếm ngược càng biết hổ thẹn phấn đấu.
Cho nên toàn bộ quân doanh tự nhiên tinh thần phấn chấn mười phần, mặc dù không cần nhìn quản, huấn luyện cũng là khí thế ngất trời.
Tiết Nhân Quý khẽ giật mình, lập tức trong mắt hiện lên một tia dị sắc, cười nói:
- Đại nhân thật cao minh, thủ đoạn trị quân như vậy, tướng sĩ sẽ vì vinh dự dồn sức huấn luyện. Không ngừng luyện, không ngừng luyện, cuối cùng xem huấn luyện coi như chuyện thường ngày, cứ thế mãi, đội quân này có ai có thể địch nổi.....
Đỗ Hà mỉm cười, mang theo Tiết Nhân Quý đi vào trong soái trướng, truyền lệnh mời các tướng lại.
La Thông, Phòng Di Ái, Tịch Quân Mại, Vương Đức Chính nhanh chóng có mặt, nhìn thấy Tiết Nhân Quý trong trướng đều lộ ra vẻ tò mò.
Đỗ Hà vỗ tay cười nói:
- Giới thiệu cho mọi người, vị đứng bên cạnh ta là Tiết Nhân Quý ở Tu thôn huyện Long Môn, kể từ hôm nay chính thức gia nhập quân ta, về phần chức vị, ta suy nghĩ......Phi kỵ chẳng phải đang thiếu khuyết một chức Hiệu úy, vậy để hắn đi......
Đỗ Hà vừa nói xong, La Thông, Phòng Di Ái, Tịch Quân Mại, Vương Đức Chính đều kinh ngạc nhìn vào Tiết Nhân Quý.
Phi kỵ quân là bộ đội trực hệ của Đỗ Hà, năm đó khi Đỗ Hà hội chiến với Thổ Phiên lập nhiều quân công hiển hách. Lý Thế Dân đem nguyên bản tên cấm quân đổi tên Phi kỵ ban cho Đỗ Hà thống soái.
Cho tới nay, Phi kỵ vẫn do thân binh của Phó tướng Phạm Nguyên Thần xuất thân Huyền Giáp Quân thống lĩnh, hôm nay vô cớ bổ nhiệm cho Phi kỵ một Hiệu úy, rõ ràng có ý phó thác Phi kỵ.
Phi kỵ là một đội quân bốn ngàn kỵ tinh nhuệ!
Đem một đội quân như vậy phó thác cho một tráng hán mặc đồ nông dân. Nếu không phải Đỗ Hà óc bã đậu thì tráng hán nhất định có được năng lực siêu phàm. Cả bọn vẫn cực kỳ tin phục cách dùng người của Đỗ Hà nên kinh ngạc, không biết Tiết Nhân Quý đến tột cùng có bản lãnh gì mà có thể được Đỗ Hà tín nhiệm, yên tâm đem Phi kỵ phó thác.
- Tại hạ La Thông, Thanh Liên bận rộn nên mọi việc lớn nhỏ trong quân đều do ta quản lý, ngươi ở trong quân có nhu cầu về phương diện gì có thể tới tìm ta!
La Thông với tư cách là huynh đệ của Đỗ Hà nên cũng tín nhiệm nhất với người mà huynh đệ nhìn trúng.
Phòng Di Ái cũng cười cười, nháy mắt ra hiệu nói:
- Phòng Di Ái, Tiết Hiệu úy vẫn là lần đầu tiên tới kinh, tối nay ta làm chủ, mời khách từ phương xa đến dùng cơm!
Tịch Quân Mại, Vương Đức Chính cũng lần lượt giới thiệu bản thân.
Tiết Nhân Quý cũng biết Hiệu úy là một chức vị, thấy Đỗ Hà coi trọng như thế, trong lòng cảm kích, thấy một đám đồng liêu cũng không bài xích mình cũng âm thầm mừng rỡ.
Đỗ Hà cũng không nhiều lời, để cho La Thông dẫn Tiết Nhân Quý đi dạo trong quân một vòng giao lưu, những người khác tất cả quay trở lại cương vị.
Nhìn đám người đi ra, Đỗ Hà thầm nghĩ:
- Tiết Nhân Quý, ta chỉ có thể giúp đỡ đến đây, kế tiếp phải dựa vào chính ngươi rồi......
Tiết Nhân Quý với tư cách một nông dân không công tích, tùy tiện đạt được chức Hiệu úy, nếu không có khả năng phục chúng tất sẽ không tồn tại. La Thông, Phòng Di Ái, Tịch Quân Mại, Vương Đức Chính có thể tiếp nhận hắn cũng là nể mặt mình. Hắn bảo La Thông vốn hiếu chiến nhất đi tiếp đãi là cố tình để Tiết Nhân Quý đi trước một bước dùng võ nghệ phục chúng.