Mục lục
[Dịch] Đại Đường Đạo Soái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tinh kỳ như rừng, tiếng trống như sấm.

Trải qua hơn một tháng nghỉ ngơi, hồi phục thích ứng, tướng sĩ Đường quân rốt cục tiến nhập vào biên giới Thổ Phiên, tiến thẳng đến Chúng Long Dịch mà Tùng Tán Kiền Bố đang đóng quân ở đó.

Đỗ Hà cưỡi Tuyết Vô Ngân, trong đầu suy nghĩ cách tốc chiến tốc thắng. Tuy Thổ Phiên so ra kém Tiết Duyên Đà, Tùng Tán Kiền Bố cũng chưa chắc vượt Hầu Quân Tập nhưng Đỗ Hà biết một trận này sẽ là khó khăn nhất trong tất cả các chiến dịch của hắn.

Bởi vì bọn họ chẳng những đấu với người, bọn họ còn phải đấu với trời.

Tuy qua một tháng, các tướng sĩ Đường quân đã bắt đầu quen khí hậu thảo nguyên nhưng Đỗ Hà biết chỉ là thích ứng nhất thời mà thôi. Nếu khai mạc chiến đấu thì các tướng sĩ sẽ nhanh chóng tiêu hao thể lực.

Huống chi Thanh Hải mà bọn họ đang ở là lối vào cao nguyên Thanh Tàng, là phần thấp nhất. Càng tiến vào cao nguyên Thanh Tàng thì áp suất không khí càng giảm, phản ứng cao nguyên càng nghiêm trọng. Dù là bộ đội của Trương Lượng thường trú ở đây cũng chưa chắc có thể thích ứng.

Đấu trí, tốc chiến!

Hai từ này nhiều lần xuất hiện trong đầu Đỗ Hà, muốn dành thắng lợi trong trận chiến này thì hai từ này tuyệt đối là mấu chốt nhất.

Nhưng vấn đề ngay tại ở đấu trí, tốc chiến, có thể nói đây là hai từ trái nghĩa.

Đấu trí là từng bước tính toán, dùng trí thắng, cần phải có thời gian bố cục. Còn tốc chiến có ý nghĩa trong thời gian ngắn đánh tan quân địch.

Nếu như đối thủ là một đồ rác rưởi, thứ hàng mèo ba chân vậy cũng không phải là không có khả năng.

Chỉ là Tùng Tán Kiền Bố còn nhỏ đã lập nghiệp, quân sự chính trị đều có một tay, Khâm Lăng tuy tuổi trẻ nhưng là chiến thần tương lai của Thổ Phiên. Lần chiến bại duy nhất của Tiết Nhân Quý là thua bởi hắn, hơn nữa là toàn quân bị diệt thảm bại.

Bọn hắn đều là nhân vật bất phàm, muốn dụng kế, muốn tốc thắng, tuyệt không phải chuyện dễ.

Nhưng nếu không tốc thắng, áp lực của lão thiên đối với bọn họ sẽ càng lúc càng lớn, nếu không chịu nổi thậm chí khả năng làm cho thảm bại.

- Đấu với trời thật không dễ dàng......

Đỗ Hà cảm giác mình nghĩ đến ra nếp nhăn nhưng vẫn không thấy đầu mối.

- Đại tổng quản.

Lúc này chợt có một tên khinh kỵ từ xa chạy đến báo cáo:

- Cánh phải quân ta phát hiện hơn ngàn kỵ binh Thổ Phiên đang tuần tra, Lưu tướng quân thỉnh chỉ thị.

Hắn vừa nói xong lại có một tên khinh kỵ khác tới báo cáo:

- Đại tổng quản, cánh trái quân ta phát hiện hơn ngàn kỵ binh Thổ Phiên, Ngưu tướng quân thỉnh cầu chỉ thị.

Đỗ Hà rất nhanh đã đoán ra dụng ý của Thổ Phiên.

Bọn hắn vừa lui tới Chúng Long Dịch, chắc chắn chưa chuẩn bị kịp công sự phòng ngự lẫn nơi trú quân. Đường quân khí thế dâng trào, lại thêm trang bị hùng hậu nên tốc độ tiến quân cực nhanh, bọn chúng cần thêm thời gian chuẩn bị nên phái ra mấy cánh quân quấy rối, ý định trì hoãn tốc độ của Đường quân.

Hắn hạ lệnh:

- Nói cho hai vị tướng quân Lưu, Ngưu không cần để ý tới, bố trí một số cường nỏ sang hai cánh, nếu bọn chúng dám xông lên thì dùng cường nỏ bắn lui, không cần giao chiến.

Hắn ra lệnh xong liền cao giọng nói:

- Truyền lệnh ba quân, gia tốc hành quân.

Tuy hắn còn chưa nghĩ ra kế sách diệt địch nhưng nếu Tùng Tán Kiền Bố không muốn hắn đến sớm vậy thì thuận tiện cho đối phương khẩn trương.

Quân đội gia tốc hành quân, đối mặt với trận tên nỏ của Đường quân, Thổ Phiên quân căn bản không dám làm càn, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đường quân tăng thêm tốc độ mà bất lực.

Tăng nhanh tốc độ nên Đường quân đến Chúng Long Dịch sớm hơn dự định.

Chúng Long Dịch là một vùng đồi núi hiếm thấy, địa thế bắc thấp nam cao, khe rãnh giăng khắp nơi, hoàn cảnh hết sức phức tạp.

Quân doanh Thổ Phiên đóng trên chỗ cao, nhìn vào tầng tầng lớp lớp, tinh khí mười phần, hết sức có chiều sâu.

Đỗ Hà đứng tại một chỗ cao, nhìn về quân doanh Thổ Phiên gần trong gang tấc, trên mặt không chút biểu tình, nhưng đáy lòng thực sự không thể không âm thầm tán thưởng:

- Tùng Tán Kiền Bố, quả nhiên không phải hư danh.

Theo Đỗ Hà điều tra trận địa địch có Trương Lượng, Lưu Lan, Ngưu Tiến Đạt cùng Tiết Nhân Quý.

Trương Lượng suy nghĩ sâu xa hồi lâu nói: - Xem quân doanh có thể biết được năng lực. Chỉ nhìn một cách đơn thuần bố trí doanh trịa đã có thể cảm giác thao lược chủ nhân không phải chuyện đùa. Đối thủ lần này của chúng ta không phải đơn giản.

Ngưu Tiến Đạt nói:

- Đại tổng quản quyết định gia tốc đi nhanh, vượt lên trước đến Chúng Long Dịch quả thật chính xác. Các ngươi xem, bên cạnh doanh trại Thổ Phiên dù tốt nhưng biện pháp phòng ngự cũng không nhiều. Với sở trường công thành của quân ta, muốn công phá phòng tuyến cũng không phải trả giá lớn. Nhưng nếu như quân ta trì hoãn tốc độ để bọn chúng sửa xong công sự phòng ngự thì chúng ta dù phải trả giá đắt cũng không dễ dàng hạ được Chúng Long Dịch.

Lưu Lan lý do tại sao Ngưu Tiến Đạt nói vậy:

- Ngưu tướng quân nói không sai, tại đây khe rãnh giăng khắp nơi, bộ đội căn bản không cách nào hình thành thế trận chỉnh tề để tiến công, dù có ưu thế binh lực nhưng cũng không thể phát huy.

Hai người liếc nhìn nhau, Đường quân bách chiến bách thắng vì hết thảy đều cực kỳ tự tin, vừa phát hiện quân địch thì đều theo bản năng giáp chiến để lấy sĩ khí nhưng Đỗ Hà lại bảo bọn họ phòng thủ. Tuy không lâu vì Đỗ Hà tỏ thái độ để để bọn họ ý thức được tất cả ngồi trên một chiếc thuyền, cần đồng tâm hiệp lực mới có thể thủ thắng. Nhưng đây chỉ là nhất trí về mục tiêu, không phải sự tin phục vô điều kiện với chủ soái nên tuy tuân lệnh nhưng vẫn có chút mâu thuẫn. Hôm nay nhìn thấy nơi trú quân của Thổ Phiên mới hiểu được dụng tâm của Đỗ Hà, cũng có chút bội phục.

Đỗ Hà nhìn Tiết Nhân Quý, hỏi:

- Nhân Quý, ngươi có ý kiến gì không?

Tiết Nhân Quý nói:

- Cách nhìn của mạt tướng cũng như mấy vị tướng quân, đều cảm thấy chủ soái Tùng Tán Kiền Bố xuất sắc. So sánh với Thổ Phiên quân, Đường quân có ba đại ưu thế: Thứ nhất là tố chất tướng sĩ, chiến lực Đường quân trong phối hợp đại chiến quy mô vô song thiên hạ. Thứ hai, chênh lệch về binh lực. Đại tổng quản đã mang đến mười ba vạn đại quân, mà quốc lực Thổ Phiên chỉ hơn mười vạn. Vì chuyện Bình Đô sơn khẩu mà diệt đi hai vạn, Khâm Lăng lại mang hai vạn tiến về đó, trong Chúng Long Dịch chỉ còn tám chín vạn, chênh lệch với chúng ta chừng bốn năm vạn. Thứ ba, Thổ Phiên mới bại, lại không đánh mà lui, sĩ khí tất nhiên chịu ảnh hưởng, trái lại chúng ta bởi vì như vậy nên chiếm thượng phong về sĩ khí. Nhưng ba đại ưu thế như vậy lại đều biến mất ở Chúng Long Dịch.

Tiết Nhân Quý nói ra chi tiết vấn đề mà ngay cả Trương Lượng, Lưu Lan, Ngưu Tiến Đạt cũng không nghĩ tới khiến ba tướng đều kinh ngạc.

Đỗ Hà cười gật đầu, đây cũng là chênh lệch giữa tướng và soái.

Tiết Nhân Quý có tài làm soái, hắn suy nghĩ theo đại cục tới chi tiết, giải quyết vấn đề trên căn bản. Ba người Trương Lượng, Lưu Lan, Ngưu Tiến Đạt có tài làm tướng, chỉ cân nhắc làm sao công hạ Chúng Long Dịch, lấy được thắng lợi trước mắt mà không quan tâm phương thức giải quyết lâu dài.

- Nhân quý phân tích không sai, Đường quân am hiểu nhất là phối hợp đại quy mô nhưng Chúng Long Dịch lại không thích hợp tác chiến đại quy mô. Quân ta nhiều lính, nhưng địa hình Chúng Long Dịch phức tạp, binh nhiều hơn nữa cũng vô dụng, không thể cùng nhau xông lên. Vấn đề sĩ khí cũng là mấu chốt, từ xưa vẫn nói sau một thịnh sẽ ba suy. Sĩ khí chúng ta đang vượng, nếu không nhân cơ hội tiến công thì sẽ không còn tồn tại ưu thế. Một chỗ có thể phá ba đại ưu thế của quân ta không phục cũng không được.

Hắn khen nhàn nhạt nhưng lại nói tiếp:

- Bất quá trước thực lực tuyệt đối thì bất cứ thủ đoạn nào cũng vô dụng. Tùng Tán Kiền Bố xác thực tính toán tường tận nhưng vậy thì sao? Quân ta xác thực thiện ở tiến hành tác chiến đại quy mô nhưng cũng không đại biểu kém ở tác chiến nhỏ. Đồng dạng, không thể phát huy ưu thế binh lực thì như thế nào? Đại Đường từ khi lập quốc đến nay, lấy ít thắng nhiều trận có ít? Không cần chiếm ưu thế binh lực, 100 đối với 100, chúng ta chẳng lẽ sẽ thua? Tùng Tán Kiền Bố nếu như nghĩ như vậy, vậy thì mười phần sai rồi, chỉ nói một chữ Đánh.

Trương Lượng, Lưu Lan, Ngưu Tiến Đạt theo sự phân tích của Tiết Nhân Quý đang cảm thấy tiếc nuối không thể thống khoái đánh một trận, đâu ngờ sau khi nghe Đỗ Hà nói lại phấn khởi tinh thần. Cho dù Tùng Tán Kiền Bố có thể đem ưu thế Đường quân hạ đến mức thấp nhất thì cũng không thể chiến thắng.

Nghĩ thông suốt, ba tướng đồng thời chờ lệnh tác chiến.

Đỗ Hà cười nói:

- Cơ hội mỗi người đều có, bất quá trận đầu rất quan trọng, để cho Trương Phó tổng quản là chủ nhà biểu hiện một chút.

Trương Lượng cùng binh mã dưới trướng đã sống ở Thanh Hải ba năm, là bộ đội duy nhất không bị khí hậu ảnh hưởng, cũng là Đường quân có chiến lực nhất.

Trương Lượng được ủy thác trách nhiệm, đứng thẳng lên, cao giọng nói:

- Mạt tướng tất nhiên không nhục sứ mạng, Đại tổng quản đợi đến tin tức tốt!

Đỗ Hà gật đầu cười tiễn hắn rời đi.

Hắn đánh một trận chiến này cũng không chỉ dựa vào huyết khí mà thông qua đánh giá toàn diện.

Chúng Long Dịch là địa điểm hạn chế lớn nhất ưu thế binh lực của Đường quân, nếu lợi dụng đầy đủ sẽ trở thành bình chướng tự nhiên ngăn cản.

Nếu như Thổ Phiên làm thật đầy đủ chuẩn bị thì bọn họ từ xa đến đây sẽ gặp rất nhiều khó khăn.

Đỗ Hà không muốn trở thành Gia Cát Lượng bị Tư Mã Ý kéo suy sụp, chỉ có thể vượt lên trước công kích, đoạt lấy tiên cơ.

Mặt khác Đỗ Hà có một loại cảm giác đặc biệt, hắn cảm thấy Tùng Tán Kiền Bố chưa chắc đồng dạng tử thủ như Tư Mã Ý tại Chúng Long Dịch.

Hắn cảm thấy một trận chiến kế tiếp sẽ không phải công thủ quyết đấu, mà là chính diện đối công.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK