Đỗ Hà thầm than, mặc dù rất không mãn ý với số thương vong nhưng chuyện đã phát sinh, trừ khi có thể đảo ngược thời gian, bằng không cũng bất lực nên cũng không so đo mà hỏi chuyện thương thuyền Tô gia.
Trước mắt đây cũng là một chuyện mà hắn quan tâm nhất.
Đường triều đã có giặc Oa, điều này khiến Đỗ Hà cả kinh, không biết đây có phải là kế lâu dài của nước Nhật hay là nhất thời nảy lòng tham.
Nhất thời nảy lòng tham cũng cũng không sao, Đường triều lúc này đang cần nhất là nghỉ ngơi lấy lại sức, nước Nhật chật hẹp nhỏ bé. Nếu muốn diệt dễ như trở bàn tay, chỉ là hôm nay thời cơ chưa tới, còn không phải là thời điểm viễn chinh. Nhưng nếu nước Nhật người muốn chết, thường xuyên quấy nhiễu bên cạnh, nguy hại đến lợi ích của Đại Đường vậy thì cũng không cần khách khí.
Từ Tuệ nghe Đỗ Hà hỏi chuyện lần trước cũng một đầu đầy sương mù nhưng cũng kể lại chi tiết:
- Tình huống cụ thể ta cũng không biết, chỉ là theo người chèo thuyền nói. Chập tối đêm qua, bọn họ được Tô gia gọi, nói là tiến về Lạc Dương, buôn bán tơ lụa cùng đồ thêu. Mới đi được chưa đến một phần năm quãng đường thì bọn họ nghe lệnh dừng lại. Qua không lâu thì trên boong nghe tiếng chém giết, hết thảy cũng không kịp rồi.
Đỗ Hà kỳ quái, hành quân trên biển không như trên đất liền, muốn nghỉ ngơi thì nghỉ, bọn họ tùy thời đều có thể gặp gió lốc, hải triều…Dưới tình huống như vậy không thể nói dừng là dừng.
Gia tộc Từ Tuệ đã kinh doanh nhiều năm, cũng biết trong chuyện này có nhiều bí ẩn.
Đỗ Hà hỏi:
- Có biết trên thuyền Tô gia chở gì?
Từ Tuệ nói:
- Là một ít hàng hóa quý hiếm, bao gồm đặc sản phương Nam, còn có rất nhiều vàng bạc, khó trách sẽ để cho kẻ trộm đỏ mắt.
Đỗ Hà càng cảm thấy kỳ quái, ra ngoài buôn bán, đã mang theo rất nhiều hàng hóa, sao có khả năng mang rất nhiều vàng bạc? Chẳng lẽ......
Hắn cười lạnh, đã nghĩ thấu hết thảy nguyên do, thầm nghĩ:
- Ta hiểu rồi, đây là đen ăn đen, Tô gia mặt ngoài là tiến về Lạc Dương buôn bán, thực tế lại là giao dịch với đám giặc Oa. Bọn họ ra hàng, giặc Oa xuất tiền, chỉ là bởi vì không đồng tình cho nên động dao găm. Thương thuyền Tô gia có chiến thuyền Đường triều cải biến, chính là khoa kỹ đỉnh cấp Đại Đường. Những thuyền của cướp biển kém xa nên mới đảo khách thành chủ, chiếm đoạt thuyền của Tô gia. Bỏ qua quốc pháp Đại Đường, tự giao dịch với nước Nhật, Tô gia quả thật đáng chết.
Hắn đã có quyết định, chỉ cần xong chuyện của Giang Nam sẽ tuyệt không để cho Tô gia làm bậy.
………………..
Đường Hà Nam, Lai châu, huyện Tức Mặc!
Trong huyện nhỏ này ngày hôm nay đã xuất hiện một người xa lạ, hắn là một Đại Hán khôi ngô, ăn mặc kiểu du hiệp, mày rậm mắt to, đeo trên lưng một thanh đại hoàn đao, nhìn đã biết là người võ lâm hành tẩu giang hồ.
Đại hán khôi ngô ra tay xa xỉ, bộ dạng xem tiền tài như cặn bã, kêu ba cân rượu một cân thịt, thêm vài phần ăn sáng.
Tiểu nhị mắt sáng như đuốc, lăng xăng xu nịnh, phục thị ân cần, thầm nghĩ moi thêm chút tiền thưởng.
Đại hán trong lúc ăn uống hỏi thăm tình huống gần đây, phong thổ, nói chuyện một hồi, hỏi cái gì mà võ lâm nhân sĩ, tỏ vẻ mình muốn tới phân cao thấp.
Người mà tiểu nhị nói là Đỗ Tường:
- Lão đại này của Đỗ gia hành tẩu đã mười năm, có một lần có mấy tên ác bá gây sự trong cửa tiệm. Đỗ Tường tam quyền lưỡng cước đánh cho bọn chúng chạy trối chết, công phu dù tìm khắp thiên hạ cũng chưa chắc có người thứ hai. Nhưng khách quan tới không đúng lúc, Đỗ Tường đã xuôi nam vài ngày trước, nói là muốn tiếp một hảo hữu, đến nay chưa về.
Đại hán gọi là Tào Nghi, là nhị đồ đệ của Chấn Uy võ quán, được Chu Chấn Uy lệnh đến Tức Mặc điều tra Đỗ Tường.
Tào Nghi cảm thấy hứng thú:
- Vậy có biết Đỗ Tường luc nao trở về?
Tiểu nhị nói:
- Cái này ta không biết, có thể hỏi Vương nãi nãi bên cạnh Đỗ gia, nàng ở gần nên biết!
Tào Nghi không khỏi lộ ra sơ hở, cũng không hỏi nhiều, chỉ là hắn không biết bên cạnh hắn có một người đang nghe ngóng, thầm nghĩ:
- Công tử quả thật liệu sự như thần, vừa đi không mười ngày, đã có người đã tìm tới cửa.
…………
Gặp loại chuyện này, mấy người Từ Tuệ cũng mất đi hào hứng du ngoạn, không còn hướng về Hàng Châu mà theo Bảo Sơn Tùng Giang trên đường đi Tô Châu.
Qua mấy ngày hành trình liên tục, vào sáng ngày thứ ba, Đỗ Hà đúng như nguyện vọng bước lên bến tàu Tô Châu.
Đám thế gia đệ tử trên thuyền vốn quen sung sướng, trải qua một lần tao ngộ như thế, mỗi người đều lòng còn sợ hãi, lần lượt từ biệt, về nhà nghỉ ngơi lấy lại sức đi.
Đỗ Hà cũng hướng Từ Tuệ, Vũ Mị Nương, Vân Trác bái biệt, nói mình muốn đi bái tế ân nhân cứu mạng Chu Sâm.
Từ Tuệ, Vũ Mị Nương cùng lộ ra ý lưu luyến nhưng không lấy cớ giữ lại, Từ Tuệ là vì nam nữ xa cách nên không thể mở lời, Vũ Mị Nương là không muốn chậm trễ đại sự của Đỗ Hà.
Ngược lại Vân Trác nhiệt tình liên tục giữ lại, tỏ vẻ lưu luyến, ngữ khí chân thành, khiến cho người khó hiểu.
Đỗ Hà cũng ẩn ẩn kỳ quái, Vân Trác một mực xem hắn là tình địch, khắp nơi đều nhằm vào sau lưng, quan hệ tuyệt đối không thể nói tốt. Nhưng từ khi gặp giặc Oa, lấy được thắng lợi thì thái độ Vân Trác thay đổi kỳ quái, cực kỳ nhiệt tình, tựa hồ đã quên thân phận tình địch giữa hai người.
Càng làm cho hắn để ý là từ đó trở đi, thái độ của Vân Trác đối với Vũ Mị Nương đã có biến hóa: Trước kia vì mơ mộng ôm mỹ nhân nên thường xuyên biểu hiện trước mặt Vũ Mị Nương. Nhưng gần đây hắn lại như tận lực giữ một khoảng cách nhất định với Vũ Mị Nương.
Tuy vẫn quan tâm như lúc ban đầu, nhưng rất rõ ràng đã bỏ đi ý định theo đuổi nàng.
Đỗ Hà cùng Vân Trác tương giao không dài, nhưng biết hắn là một nhân vật tâm cao khí ngạo, sao có thể đơn giản nhận thua? Có chút không rõ ràng cho lắm, nhưng hắn cũng không hao tâm tốn sức suy nghĩ. Dù sao đây là tâm sự người ta, đối phương nếu không nói, hao tâm tốn sức suy đoán cũng không có bất cứ ý nghĩa gì.
Đỗ Hà cũng không lưu luyến, lưng đeo một cái bao, không quay đầu lại hướng trong thành Tô Châu đi đến.
Từ Tuệ ngơ ngác nhìn theo thân ảnh cao ngạo, suy nghĩ ngàn vạn, tâm loạn như ma: Đỗ Hà văn võ song toàn quả thực là tình lữ lý tưởng, chỉ là thân phận bọn họ khác biệt, một người là du hiệp, một người là tiểu thư khuê các, căn bản không phải tình lữ, tỷ lệ hai người có thể trở thành vợ chồng tương đương chó yêu mèo.
Giấu đi tâm ý tạn đáy lòng, Từ Tuệ sau khi từ biệt Vũ Mị Nương, Vân Trác cùng hạ nhân rời khỏi bến tàu.
Vũ Mị Nương si ngốc nhìn một chút, thở dài nói:
- Chúng ta đi thôi?
- Đi đâu?
Vân Trác hỏi.
Mày phượng của Vũ Mị Nương nhướng lên:
- Cái này còn phải hỏi? Tự nhiên là đi Hàng Châu gặp Đại tỷ của ta.
Vân Trác lên tiếng nói:
- Ta còn tưởng rằng Vũ cô nương muốn đuổi theo Đỗ huynh?
Vũ Mị Nương lạnh mặt, để cho người đoán đúng suy nghĩ khiến như mèo giẫm phải đuôi:
- Vân Trác, lời này của ngươi có ý tứ gì?
- Đừng hiểu lầm!
Vân Trác cười nói:
- Không có gì, chỉ là Đỗ huynh văn võ song toàn, thật có thể nói là nhân vật đương thời có một không hai. Giai ngẫu như thế nếu bỏ qua, chỉ sợ muốn hối tiếc không kịp. Ta nhìn Từ Tuệ đối với Đỗ huynh cũng có hảo cảm, vạn nhất ở Tô Châu để cho nàng nhanh chân đến trước, coi như thương tiếc cả đời rồi.
Vân Trác nói ra chuyện Vũ Mị Nương lo lắng nhất, không khỏi thẹn quá hoá giận nói:
- Không cần ngươi lo!
Nói xong, bước đi về phía nam.
Vũ Mị Nương không phải là không muốn lưu lại, nhưng nàng là nữ nhân có chí lớn: Nam nhân trong lòng nàng không chỉ có văn võ song toàn, còn phải có chí hướng có lòng cầu tiến, là loại người làm đại sự.
Nàng sẽ dùng trí tuệ của mình trợ giúp hắn thành tựu đại sự, không phiền lụy đến hắn.
Nhưng bởi vì nàng tư tâm đã làm trễ nãi kế hoạch ban đầu của Đỗ Hà nên dù trong lòng lưu luyến cũng cố nén.
Đi hơn mười bước, Vũ Mị Nương dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía Vân Trác nói:
- Ngươi cuối cùng có chủ ý quỷ quái gì?
Nàng vẫn thấy kỳ quái với chuyển biến gần đây của Vân Trác. Bất quá như vậy cũng coi như bớt đi một con ruồi, càng thêm thanh thản.
Nhưng hôm nay Vân Trác lại bảo nàng nắm chắc cơ hội đi theo Đỗ Hà, cái này làm cho nàng cảm thấy là lạ, lo lắng hắn có tính toán bất lợi đối với Đỗ Hà.
Vân Trác dừng một chút, lắc đầu thở dài nói:
- Nói thật, lúc đầu gặp gỡ ở Hàng Châu, ta động tâm với đại tỷ, chỉ là mọi cách truy cầu mà không được. Nàng nói nàng tâm đã chết, chỉ muốn đem con cái nuôi dưỡng thành người. Trước đó không lâu nàng xin nhờ ta tới đón ngươi, ngầm trong lời nói có chuyện giới thiệu ta với ngươi, nói ngươi so nàng xinh đẹp gấp 10 lần, tài trí càng hơn gấp 10 lần, chỉ là mắt cao hơn đầu, một mực không có lang quân như ý, cho rằng ta có cơ hội này. Ta không đành lòng cự tuyệt ý của tỷ tỷ ngươi, cũng đã tới rồi. Đúng như tỷ tỷ ngươi nói, ngươi rất đẹp, hơn nữa trên người có vài phần bóng dáng đại tỷ, cũng cho ta động tâm. Gần đây mới phát hiện ngươi là ngươi, đại tỷ ngươi thủy chung là đại tỷ ngươi , không cách nào nói nhập làm một. Ta thích chính là đại tỷ ngươi, không phải ngươi. Nghĩ thông suốt điểm này, cho nên ngươi ưa thích ai ta toàn không thèm để ý rồi. Ta biết đại tỷ ngươi rất để ý ngươi, Đỗ huynh xác thực là một kỳ nam tử, cũng hy vọng ngươi có một nhân duyên tốt.
Vũ Mị Nương giật mình, nhìn hắn thật sâu nói:
- Thì ra là thế, được rồi, coi như là vậy. Nếu như ngươi thật có bản lĩnh, kêu ngươi một tiếng tỷ phu cũng không oan uổng.
…………………..
Tô Châu so với trong tưởng tượng của Đỗ Hà càng phồn hoa hơn, tuy tại đây rời xa Trường An, rời xa trung tâm Đại Đường nhưng dựa vào hoàn cảnh địa lý xuất sắc vẫn cực kỳ phát triển.
Hiện giờ so ra còn kém Trung Nguyên là vì con đường tơ lụa trên biển còn chưa chính thức khai thông, một khi chuyện thành thì Giang Nam sẽ trở thành ổ vàng chính thức, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Đỗ Hà đối với Giang Nam tình hữu độc chung.
Lợi nhuận của con đường tơ lụa trên biển vượt xa lợi nhuận của con đường tơ lụa trên bộ.
Hắn cũng không vội tìm kiếm chỗ ở, chỉ đi dạo trong nội thành làm quen một chút hoàn cảnh.
Vừa đi một lát thì hắn ẩn ẩn cảm giác bị người theo dõi, cũng không phải hắn đa nghi mà kỹ thuật người theo dõi cực cao khiến hắn không cách nào khẳng định, tiện tay đi vào một phố bán quạt, hỏi nhờ lão bản một chỗ vệ sinh.