-Quan Doãn, cậu đang ở Hoàng Lương à?
Giọng nói của Tưởng Tuyết Tùng khá bình tĩnh, nhưng vẫn toát ra một chút chấn động.
-Vâng ạ.
Quan Doãn muốn ở lại Thành ủy một chút, sau đó sẽ về huyện Khổng, dù sao vẫn còn hai ngày nữa mới chính thức đi làm, nhưng không ngờ lại xuất hiện chuyện hoa tửu tường, xem ra là phải kết thúc ngày nghỉ rồi.
-Cậu liên hệ với Lãnh Phong xem sao.
Trong lời nói của Tưởng Tuyết Tùng có thâm ý sâu sắc,
- Khả năng vào sáng ngày mốt tôi đến Hoàng Lương, hiện tại Vũ Tường đang ở chỗ tôi.
Điện thoại lập tức cúp máy, Quan Doãn buông điện thoại, như có điều suy nghĩ, đứng dậy rót một chén trà, còn chưa hiểu làm sao làm tốt công việc của Bí thư Tưởng giao, điện thoại lại vang lên.
Là Lưu Bảo Gia.
-Anh Quan, Ôn Lâm ở thành phố, cô đi đến nhà Trưởng ban Diệp rồi, có lẽ buổi tối sẽ đến tìm anh. Tôi bây giờ đang ở cục Đơn Thủy, tìm thấy Sở Triều Huy rồi, đã nhờ mấy người bạn thân chăm sóc y, không đến nỗi bị đánh đến bầm da thịt, tuy nhiên muốn thả y ra, anh phải tìm cách thôi.
-Được, tôi biết rồi.
Quan Doãn ngẫm nghĩ một chút, còn nói
-Tôi còn có việc, tôi chưa thể gặp cậu, đợi sau hãy nói.
Hiện tại quả thật hắn không chú ý tới việc gặp mặt Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực, chuyện hoa tửu tường đột nhiên phát sinh, rốt cuộc phát sinh ra nhiều sóng to gió lớn như thế nào, hiện tại vẫn chưa biết được.
Lưu Bảo Gia đã hiểu lầm ý của Quan Doãn, cười ha hả:
-Hiểu rồi, hiểu rồi, tôi sẽ không quấy rầy chuyện của anh Quan và chị.
-Thôi đi
Quan Doãn cười mắng một câu, cũng không giải thích gì thêm, chuyện của Trần Vũ Tường không cần để cho Lưu Bảo Gia biết, cũng không cần y bận tâm đến chuyện này, chợt nhớ tới Trịnh Lệnh Đông,
- Tình hình Trịnh Lệnh Đông bây giờ như thế nào?
-Trịnh Lệnh Đông còn ở thành phố Yến.
-Được, sẵn sàng thu lưới bất cứ lúc nào.
Quan Doãn còn nói:
-Điều tra một chút lai lịch của Sở Triều Huy, còn nữa, âm thầm điều tra thêm sự tình của Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Trịnh Hằng Nam và thư ký Chủ tịch quận Thôi Nghĩa Thiên của khu Đơn Thủy.
-Không thành vấn đề.
Lưu Bảo Gia đối nhân xử thế linh hoạt, giỏi về ngoại giao, thời gian làm ở Hoàng Lương chỉ mới hai tháng, nhưng đã kết giao rất nhiều bạn bè trong hệ thống công an. Nhân duyên vô cùng tốt, hơn nữa y với tam giáo cửu lưu trên xã hội đều chơi thân, để y điều tra ai hoặc là nghe ngóng tin tức gì. Tuyệt đối dễ như trở bàn tay.
Rót một chén chà, Quan Doãn nhìn vào chén trà thấy hơi nóng bốc lên, tâm tư chìm nổi vô định.
Không hề nghi ngờ gì nữa. Sự việc Trần Vũ Tường uống rượu hoa, là bị người khác phá, mặc dù lời nói của Tề Ngang Dương không rõ ràng, hắn cũng không biết chân tướng của sự việc, nhưng từ sự việc đã qua có thể đoán được một phần, có người sớm đã mò ra chân tướng quan hệ của Trần Vũ Tường và Lỗ Dương Dương, cho nên mới âm thầm thông báo cho Lỗ Dương Dương Trần Vũ Tường đang ở đâu.
Tiếp theo, bàn tay đen muốn cho sự việc huyên náo, khả năng trước đó cũng không có một mục tiêu rõ ràng. Lại thật không ngờ, bài thơ của Lỗ Dương Dương lại giúp ích rất lớn, khiến Trần Vũ Tường trong phút chốc thành nổi tiếng. Mặc dù biệt hiệu hoa tửu tường rất bất nhã, nhưng tên tuổi của Hoa Tửu Tường do trời đất run rủi được Chủ tịch tỉnh Trần Hằng Phong ghi nhớ và tuyên dương, sợ là khiến cho bàn tay đen không kịp chuẩn bị.
Sau cùng, chuyện của Hoa Tửu Tường tuy rằng kinh động đến Chủ tịch tỉnh, nhưng mấu chốt và kết quả của vấn đề này vẫn còn đang lưng chừng, có thể lớn có thể nhỏ, mọi thứ đều đang được triển khai bên trong. Hơn nữa ý vị sâu xa nhất của Trần Hằng Phong chính là đúng lúc bắt được cơ hội, nhằm vào trọng điểm tung ra chuyện của Hoa Tửu Tường. Chẳng khác gì là nắm được quyền chủ động, làm nhân vật thứ hai của toàn tỉnh, y trước tiên bày tỏ thái độ với việc này, cũng không phải chuyện lớn gì, tin rằng nhân vật số một cũng sẽ không vì chuyện này mà đưa ra phê chuẩn.
Trần Hằng Phong nắm quyền chủ động trong sự việc của Hoa Tửu Tường, cuối cùng có ý gì? Ý của y sẽ quyết định vận mệnh cuối cùng của Trần Vũ Tường.
Đương nhiên, Quan Doãn càng biết rõ, phía sau màn độc thủ không phải chỉ nhằm vào Trần Vũ Tường mà thôi, muốn đem chuyện của Trần Vũ Tường để chém một đao vào Tưởng Tuyết Tùng, Trần Vũ Tường mới được bổ nhiệm làm Chủ tịch huyện Khổng không lâu đã để xảy ra chuyện lớn, Tưởng Tuyết Tùng tự mình chỉ điểm Trần Vũ Tường, y còn mặt mũi mới là lạ?
Càng làm cho Quan Doãn lo lắng, chỉ sợ chuyện Hoa Tửu Tường của Trần Vũ Tường chỉ là một cơn sóng dữ đầu tiên, sợ rằng trận quyết đấu sắp tới của Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác, chuyện hoa tửu tường chỉ là một mồi lửa không hơn không kém, chẳng qua chỉ là một món ăn khai vị.
Nhưng hiện tại món ăn khai vị bởi vì Trần Hằng Phong không ngờ chỉ đích danh, rất có chiều hướng bay lên thành việc chính, tin tưởng rằng phía sau màn độc thủ hiện tại lại đang một lần nữa ước định uy lực của sự việc hoa tửu tường.
Cuối cùng bàn tay đen sau màn là ai, Quan Doãn không cần ngờ vực lung tung, nhất định là mấy đối thủ chính trị trọng yếu của Tưởng Tuyết Tùng.
Tưởng Tuyết Tùng cố ý bảo hắn gọi điện thoại liên lạc với Lãnh Phong, chắc là muốn thám thính tin tức từ Lãnh Phong, Quan Doãn âm thầm lắc đầu, Tưởng Tuyết Tùng có thành kiến đối với Lãnh Phong, cũng không hiểu Lãnh Phong, với tính tình Lãnh Phong, chuyện hoa tửu tường tuyệt đối không phải bút tích của Lãnh Phong. Mặt khác Tưởng Tuyết Tùng gợi ý hai ngày nữa quay về Hoàng lương, còn nói Trần Vũ Tường sẽ ở chỗ ông, hiển nhiên là nói ông đã bắt đầu khắc phục hậu quả của chuyện này.
Sau khi Quan Doãn phân tích tình thế, trái lại mỉm cười, hắn một mạch quay về Hoàng Lương, mượn chuyện đánh bạt tai vào Trịnh Hằng Nam và Thôi Nghĩa Thiên để thúc đẩy tình hình Hoàng Lương tiến triển, thời khắc đối thủ đón tết cũng không nhàn rỗi, cũng đang ra sức vạch kế hoạch.
Phải nói là chuyện tốt, có qua có lại, mới có thể làm rung chuyển kịch liệt từ bên trong, trả sự thái bình cho Hoàng Lương
Mục tiêu Tưởng Tuyết Tùng theo đuổi ở Hoàng Lương là chiến tích và quyền uy, hắn ở Hoàng Lương cũng có mưu cầu chính trị riêng của mình, Quan Doãn uống một ngụm trà, nhấm vị đắng của trà xanh khiến đầu hắn tỉnh táo, hắn cầm lấy điện thoại gọi cho Lãnh Phong.
-Bí thư, có việc muốn báo cáo cho anh một chút.
Quan Doãn và Lãnh Phong không khách sáo, mở đầu đã nói hết chuyện lang tâm tự thiết hoa tửu tường của Trần Vũ Tường
Lãnh Phong hiển nhiên vẫn chưa nghe nói việc này, hơi kinh ngạc:
-Sao lại như vậy? Vũ Tường đúng là không cẩn thận. Tôi gọi điện thoại hỏi một chút, y xảy ra chuyện mà cũng không nói với tôi một tiếng.
Lời nói của Lãnh Phong đã tỏ rõ quan điểm rõ ràng, ông không có ở sau lưng Trần Vũ Tường ra độc thủ, hơn nữa ông với thân thế là Bí thư huyện ủy, Trần Vũ Tường là Chủ tịch huyện, nếu như Tỉnh ủy phải xử lý Trần Vũ Tưởng, ông hẳn có quyền lên tiếng.
-Bí thư, còn có một việc...
Khi Quan Doãn cùng Tưởng Tuyết Tùng trò chuyện, đã quên nói cho Tưởng Tuyết Tùng nghe chuyện hắn đánh Trịnh Hằng Nam và Thôi Nghĩa Thiên, liền muốn xem cách xử lý của Lãnh Phong đối với chuyện này. Từ trước đến nay trong mắt của hắn, Lãnh Phong có quan hệ gần gũi với hắn hơn Tưởng Tuyết Tùng.
Nghe xong chuyện của Quan Doãn, Lãnh Phong cười ha hả:
-Đáng đánh, đáng đánh. Trịnh Hằng Nam và Thôi Nghĩa Thiên là say rượu gây rối, cậu bênh vực lẽ phải, coi như là quan tòa thay mặt bí thư Tưởng, cậu cũng có lý. Muốn tôi nói, năm sau hoàng Lương khai cục, rất tốt.
Câu chuyện lại rẽ sang hướng khác, ông lại nhắc tới chuyến đi của Quan Doãn tới Bắc Kinh,
- Nghe nói cậu và Lãnh Tử Thiên ở Bắc Kinh đã xảy ra mâu thuẫn?
-Vâng, nói không chừng nhà họ Lãnh không thích tôi.
Quan Doãn trêu chọc một câu,
- Tôi đánh Lãnh Tử Thiên không nhẹ, ân oán này xem như đã kết.
-Cố gắng hết sức để không thẹn với lương tâm. Quan Doãn, cậu làm rất đúng.
Lãnh Phong nói như đinh đóng cột,
- Đừng để trong lòng, có tôi ở đây, nhà họ Lãnh sẽ không làm khó cậu.
Lời nói ác ý đả thương người lạnh sáu tháng, lời nói hay một câu làm ấm áp ba tháng mùa đông, lời nói của Lãnh Phong khiến lòng của Quan Doãn càng thêm ấm áp. Lúc mấu chốt, là người dẫn đường cho hắn chốn quan trường, Lãnh Phong dù sao cũng là người chống đỡ tiếp thêm sức mạnh cho hắn.
Tiếp theo, Quan Doãn lại gọi điện thoại cho Tưởng Tuyết Tùng, nói cho Tưởng Tuyết Tùng biết hắn đã nói chuyện với Lãnh Phong. Tưởng Tuyết Tùng chỉ nói ‘Ừ’ một tiếng, ông đã hiểu lời nói của Quan Doãn.
Quan Doãn thấy thời cơ chín muồi, liền giải thích rõ mối xung đột mà hắn vừa trải qua với Trịnh Hằng Nam, Thôi Nghĩa Thiên, nghe xong, Tưởng Tuyết Tùng yên lặng một lát, chỉ nói một câu: ‘Tôi biết rồi’, rồi cúp máy.
Tuy rằng thời gian hắn tiếp xúc với Tưởng Tuyết Tùng không lâu, nhưng Quan Doãn tự cho rằng hắn là người hiểu rõ tính tình Tưởng Tuyết Tùng, Tưởng Tuyết Tùng đối với việc hắn chủ động nói ra chuyện mâu thuẫn với Trịnh Hằng Nam, Thôi Nghĩa Thiên với thái độ thỏa thuận ngầm.
Thỏa thuận ngầm, chính là cho phép, chính là ủng hộ, chính là cho thấy Tưởng Tuyết Tùng sẽ không bị động nghênh chiến, mà cũng không loại bỏ khả năng chủ động ra quân, hơn nữa chuyện hoa tửu tường của Trần Vũ Tường phát sinh đột ngột, càng làm cho Tưởng Tuyết Tùng ở trong thế bị động, có lẽ vĩnh viễn không có cơ hội phản kích
Quan Doãn hy vọng Tưởng Tuyết Tùng tạo ra bước lớn hơn, bản lĩnh sắc bén một chút, ba năm sắp xếp, Tưởng Tuyết Tùng là bày mưu nghĩ kế, Hô Diên Ngạo Bác là đại khai đại hợp, quyết thắng ván cờ cuối cùng tự nhận chiếm ba năm ưu thế, Hô Diên Ngạo Bác càng sẽ không ngồi chờ chết, có thể so sánh, y ngược lại cũng có buông tay đánh cuộc, dũng khí quyết chiến đến cùng, thậm chí không ngại thiệt thòi.
Quan Doãn cân nhắc thật lâu, một người làm việc tại văn phòng, trấn thủ nhiều quyền uy của Thành ủy, hắn tuy là thư ký Tưởng Tuyết Tùng, nhưng Tưởng Tuyết Tùng có mưu kế Hoàng Lương của Tưởng Tuyết Tùng, hắn có mưu kế Hoàng Lương của hắn
Nghĩ một lát, nếu chọc Thôi Nghĩa Thiên, hay là gọi điện thoại cho Thôi Đồng, đã bước sang năm mới rồi, cũng nên chúc tết Thôi Đồng.
-Bí thư Thôi, chúc mừng năm mới.
Quan Doãn trực tiếp gọi điện thoại đến nhà Thôi Đồng, Thôi Đồng trực tiếp nghe điện thoại, hắn liền vô cùng cung kính nói:
-Chúc tết bí thư Thôi hơi muộn.
-Tiểu Quan, chúc mừng năm mới.
Thôi Đồng cười ha hả,
- Tối nay có rãnh không, trong nhà có khách, cậu tới tham dự cho vui?
Không ngờ Thôi Đồng lại mời hắn tới nhà chơi, cũng làm cho Quan Doãn hơi ngạc nhiên, hắn hơi chần chờ sau mới trả lời:
-Chỉ sợ làm phiền Bí thư.
-Không sao cả.
Thôi Đồng sẵn tiện nói luôn địa chỉ,
- Giờ qua luôn đi
Thời gian Quan Doãn đến Hoàng Lương không ngắn, mặc dù biết Thôi Đồng vốn thích hắn, nhưng bình thường hắn cũng ít lui tới nhà ông, càng không có quan hệ cá nhân, đột nhiên tới nhà họ Thôi làm khách, rốt cuộc là có liên quan đến hành trình đến Bắc Kinh của hắn, hay là có liên quan đến tình hình của Hoàng Lương sắp thay đổi.
Nhà Thôi Đồng nằm ở tòa số 1 của Thành ủy, cách Thành ủy rất gần, đi bộ hơn mười phút, trên đường, Quan Doãn nhận được điện thoại của Ôn Lâm, buổi tối muốn tìm hắn, Quan Doãn không biết mấy giờ mới rời khỏi nhà họ Thôi, nên bảo Ôn Lâm chờ điện thoại của hắn.
Từ Thành ủy đến địa chỉ nhà số 1, phải ra cửa chính của Thành ủy, từ phía nam đi vòng qua, Quan Doãn không lưu ý hắn vừa ra khỏi cổng chính của Thành ủy, phía sau có một cái đuôi, hơn nữa cái đuôi phía sau lại là bóng dáng của một người phụ nữ.
Nếu để cho Quan Doãn phát hiện cái đuôi phía sau là ai, hắn nhất định sẽ giật mình và không hiểu được, cô ta... Tại sao đi theo hắn?
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK