Mọi người từ Tỉnh ủy tan ca, từ cán bộ cao cấp cấp phó tỉnh, cho tới nhân viên cấp phó phòng trở xuống, tổng cộng ước chừng mấy chục người tận mắt nhìn thấy một cảnh tượng xảy ra ở cổng chính của trụ sở Tỉnh ủy, cũng nhìn thấy rõ ràng, từ lúc bắt đầu đánh nhau, cho đến khi sự việc được kết thúc, từ đầu đến cuối đều là Đại Gia kiêu ngạo đuổi đánh Quan Doãn, còn Quan Doãn đang ở thế phòng vệ và trốn tránh, nhưng cuối cùng Quan Doãn vẫn bị đánh bất tỉnh trên mặt đất.
Quan Doãn sau khi hôn mê, Đại Gia còn không chịu bỏ qua, còn muốn hung tợn đánh tiếp không ngừng, giống như chó điên.
Càng làm cho người xem tức giận chính là, có một người tiến đến khuyên can, bởi vì chạy quá gấp, chiếc giày da bay ra ngoài, vừa lúc bắn trúng vào mặt Đại Gia, vốn là cử chỉ vô tâm, Đại Gia cũng không hỏi phải trái trắng đen, một cước đã đánh y gục ngã xuống đất, hơn nữa sau khi đánh ngã người vừa tới còn muốn đá thêm một cước —— Đại Gia thân là cán bộ của nhà nước, ở cổng chính của trụ sở Tỉnh ủy không chỉ đánh hai người, mà đánh đến nỗi bọn họ bất tỉnh tại chỗ, kiêu ngạo, quá kiêu ngạo, ngông cuồng, coi trời bằng vung.
Cho dù Đại Gia là Bí thư thứ hai, dưới một người trên vạn người ở tỉnh Yến, không ai dám chọc giận y, nhưng trong quy củ của quan trường, cũng phải chú trọng đến lễ pháp ân tình, nhất là thân là quan lớn cấp sở, hành hung người ở trước mắt bao người, chẳng những mất thể thống, cũng tổn hao nhiều đến hình tượng quan trường của tỉnh Yến.
Không ít người trước kia chỉ nghe nói qua Đại Gia kiêu ngạo và ngạo mạn không chịu nổi, cũng không có mấy người tận mắt nhìn thấy, hiện tại đã thấy, gần một phần ba quan lớn của Tỉnh ủy thu hết vào mắt cảnh tượng Đại Gia hành hung, uy danh Đại Gia, như cuồng phong quét qua mặt nước, lập tức dẫn đến sóng lớn nhấp nhô.
Nếu đổi người khác, sớm đã có quan lớn Tỉnh ủy nhìn thuận mắt, lên tiếng ngăn lại, nhưng Đại Gia không phải là người khác, đã từng là thư ký số một của Tỉnh ủy, bởi vậy, người xem chỉ vây xem, mà ngay cả mấy tên quan cấp phó Tỉnh cũng chỉ đè nén sự bất mãn trong lòng, mặc dù rất bất mãn đối với hành động của Đại Gia, cũng chỉ là giận mà không dám nói gì.
Lại nói đến người vừa tới đã bị một cước của Đại Gia té ngã trên mặt đất. Con mắt đảo một vòng, cũng đã bất tỉnh. Đại Gia vừa mới nhấc chân lên giữa không trung, lại chưa kịp rơi xuống, bởi vì y định thần nhìn lại, không khỏi giật nảy mình, người vừa tới không ai khác, chính là công tử số một của Tỉnh Yến - Tề Ngang Dương.
Tại sao là Tề Ngang Dương? Sao hết lần này đến lần khác cũng là Tề Ngang Dương.
Uy danh công tử số một của tỉnh Yến quá lớn, mà ngay cả Đại Gia cũng đành phải trốn tránh cạnh sắc. Đương nhiên, thời kỳ mà Đại Gia kiêu ngạo nhất, uy danh của Tề Ngang Dương còn chưa vang vọng, đợi sau khi uy danh của Tề Ngang Dương đại chấn, Đại Gia cũng rời khỏi Tỉnh ủy, cho nên, tuy nói tỉnh Yến trước có Bí thư số hai, sau có công tử số một của tỉnh Yến, nhưng Bí thư thứ hai và công tử số một của Tỉnh Yến chưa trực tiếp phát sinh ra xung đột, thậm chí ngay cả mặt cũng chưa từng gặp qua mấy lần, tương đương với việc một núi cùng tồn tại hai cọp.
Trên thực tế, trong lòng Đại Gia, có mấy phần sợ hãi Tề Ngang Dương. Sau khi y thành danh ở Tỉnh ủy. Gần như không sợ qua bất kỳ người nào, trong mắt y ngay cả ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Mộc Quả Pháp, cũng chỉ là nhân vật nhỏ có thể bài bố bất cứ lúc nào, nhưng người ta lại không biết, y lại rất lo lắng đối với Tề Ngang Dương, không muốn cũng không nguyện ý trực tiếp phát sinh ra mâu thuẫn với Tề Ngang Dương.
Nguyên nhân rất đơn giản, người trong quan trường, đều có chỗ sợ hãi, đều kính sợ quyền uy, không dám khiêu chiến trật tự của quan trường. Tề Ngang Dương thì không, Tề Ngang Dương không phải người trong quan trường, nhưng lại có căn cơ quan trường vững chắc, chẳng những có cha là Phó bí thư tỉnh ủy, hơn nữa bản thân của y có năng lực siêu quần, hô mưa gọi gió trên thương trường, cọi như tữa lưng bóng đại thụ hóng mát, mà bản thân của y cũng là một gốc cây đại thụ rễ sâu lá tốt, người bình thường không thể lay động.
Hơn nữa Tề Ngang Dương không theo lẽ thường ra bài, đối mặt với nhân vật có phân lượng có thủ đoạn như vậy, ở thời kỳ Đại Gia giống như mặt trời ban trưa, y cũng không dám tùy tiện chủ động trêu chọc Tề Ngang Dương.
Còn một điều khiến Đại Gia nhượng bộ lui binh với Tề Ngang Dương chính là, tính tình Tề Ngang Dương phô trương, cách thức hành động quái đản, nhưng con người Tề Ngang Dương sâu không lường được, cách thức hành động khiến cho người ta khó lòng phòng bị.
Chương Hệ Phong không khỏi lo lắng Trần Hằng Phong phát triển an toàn và thách đấu quyền uy, ngược lại nhún nhường với Tề Toàn, nguyên nhân không phải là y, chỉ vì tính tình của Tề Toàn chính trực mà công bằng, nhiều khi làm cho người ta đoán không ra suy nghĩ đích thực của ông, hơn nữa nền móng của Tề Toàn ở Bắc Kinh rất vững, Chương Hệ Phong rất khó làm lung lay nền móng vững chắc của Tề Toàn.
Uy danh của Tề Toàn ở Tỉnh ủy rất cao, nếu như nói Mộc Quả Pháp là nhân vật đại diện thế lực địa phương của tỉnh Yến, như vậy Tề Toàn là nhân vật lĩnh quân của thế lực trung lập tỉnh Yến, khi mỗi lần đưa ra quyết định, ở cục diện cuối cùng nếu Tề Toàn ủng hộ ai, người đó sẽ thắng lợi
Từ khi Chương Hệ Phong ngồi vững ngai vàng của Bí thư Tỉnh ủy, danh tiếng nổi trội tỉnh Yến, Tề Toàn là nhân vật lĩnh quân của thế lực trung lập cũng đánh mất ưu thế không ít, mặc dù như thế, Tề Toàn vẫn là một trong những quan lớn Tỉnh ủy có phân lượng cũng như thực quyền lớn nhất của Tỉnh ủy Tỉnh Yến, huống hồ dựa theo xếp hạng, ông chính là nhân vật số ba của tỉnh Yến.
Dựa vào cơ sở trên để nhận thức, Đại Gia ở Tỉnh ủy dường như coi thường quyền uy của tất cả mọi người trừ Chương Hệ Phong, thậm chí có khi cũng xem thường cả Trần Hằng Phong, nhưng mỗi lần nhìn thấy Tề Toàn y đều cười tươi rói.
Cho nên, khi Đại Gia phát hiện người mà y đá một cước bất tỉnh chính là Tề Ngang Dương, lúc ấy khiếp sợ đến hồn bay phách lạc.
Trời, sao lại là Tề Ngang Dương? Hơn nữa y sao chỉ một cước đã đá Tề Ngang Dương bất tỉnh, vừa rồi y cũng không có dùng nhiều khí lực, hơn nữa chân mới nhẹ rơi xuống bụng Tề Ngang Dương, lấy kinh ngiệm đánh người ra phán đoán, kỳ thật cũng chỉ mới dùng năm phần khí lực, Tề Ngang Dương đừng nói ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh, nhiều lắm cũng chỉ ngồi xổm ôm bụng mà thôi, cũng đã trôi qua rồi, làm sao đã hôn mê?
Không thể, tuyệt đối không thể.
Mặc kệ Đại Gia khiếp sợ như thế nào lại thêm phần khó hiểu, nhưng y vẫn không thể thay đổi một sự thật là, người hôn mê phía sau là Quan Doãn, người hôn mê phía trước là Tề Ngang Dương, y đại phát thần uy ngay cổng chính của trụ sở Tỉnh ủy, chỉ là dùng cục gạch đánh Quan Doãn hôn mê, phi chân đá bất tỉnh Tề Ngang Dương, thần thông vô địch, số một của Tỉnh Yến.
Không, là đệ nhất thiên hạ.
Đại Gia bình thường tung hoành tỉnh Yến, chưa từng sợ qua cái gì, nhưng lúc này đây y đứng ở giữa sân, ở trước mắt bao người, mặt mày đầy máu, trước sau người nằm sống xoài trên mặt đất, lại ngay cổng chính của trụ sở Tỉnh ủy, lúc này đây, y cũng khó lòng giãi bày.
Đánh bất tỉnh Quan Doãn không là gì, nhưng đánh bất tỉnh Tề Ngang Dương mới là chuyện lớn. Đương nhiên, nếu chỉ là đánh bất tỉnh Tề Ngang Dương, cũng dễ nói, có thể nói vô tình đả thương người, nhưng trước đánh bất tỉnh Quan Doãn, sau lại đánh bất tỉnh Tề Ngang Dương, y cho dù cả người là miệng cũng nói không thể giãi bày rồi.
Lần này ra tay quá trớn, bất kể đánh bất tỉnh Quan Doãn, hay là đánh Tề Ngang Dương, y đều có thể qua ải trót lọt, nhưng hiện tại y là thần thông cái thế, một đánh hai, khiến hai người ngã lăn ra mặt đất, y biết ăn nói làm sao bây giờ?
Cẩn thận xem lại chi tiết vừa rồi, bất kể là Quan Doãn hôn mê hay Tề Ngang Dương té xỉu, tựa hồ cũng có chút kỳ quái, chẳng lẽ trong đó có sự lừa dối? Chẳng lẽ là y bị tính kế? Nếu không Tề Ngang Dương sao lại đến đúng lúc như vậy?
Đang lúc Đại Gia nghĩ ngợi lung tung, một chiếc xe hơi chạy nhanh ra cổng của Tỉnh ủy, một người từ trên xe bước xuống, người vừa tới nổi giận đùng đùng len vào đám người, đi đến trước mặt Tề Ngang Dương, cúi đầu nhìn Tề Ngang Dương, khi ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Đại Gia.
- Cục trưởng Đại, là cậu đánh bất tỉnh Tề Ngang Dương phải không?
- Tôi, tôi, tôi không phải cố ý.
Đại Gia bình thường kiêu ngạo không ai chịu nổi, đột nhiên từ trong đáy lòng hơi ớn lạnh không thể kìm lại được, y lắp bắp nói.
- Bí… Bí thư Tề, tôi thật sự không phải cố ý.
Đúng vậy, người tới không là ai khác, chính là Tề Toàn.
Tề Toàn khoát tay, thản nhiên nói:
- Đừng lo, là y gieo gió gặt bão, không trách cậu.
Khi nói chuyện, ông còn giơ chân đá Tề Ngang Dương đang ngã lăn trên mặt đất.
- Không bản lĩnh thì đừng ra mặt, thật mất mặt xấu hổ.
Chiêu thức này của Tề Toàn thực cao minh, không chỉ trích Đại Gia, ngược lại đi đá vào con mình đang bất tỉnh, khiến người xem không khỏi âm thầm thở dài, và không ít người cùng chung lòng căm phẫm, Đại Gia dựa vào quyền thế của Chương Hệ Phong, đá bất tỉnh Tề Ngang Dương, mà Tề Toàn không ngờ nén giận, không dám hướng Đại Gia đòi lại công đạo, Đại Gia và Chương Hệ Phong khinh người quá đáng.
Càng làm cho mọi người giật mình chính là, Tề Toàn phất tay một cái, lái xe và thư ký đỡ Tề Ngang Dương dậy, sau khi đem Tề Ngang Dương rời khỏi hiện trường, lại có mấy người tách ra khỏi đám người, không thèm để ý đến Đại Gia, lập tức đi tới trước mặt Quan Doãn.
Mấy người tuy rằng cấp bậc không cao như Tề Toàn, nhưng số người thì nhiều hơn, một người trong đó là Hạ Đức Trường, một người là Lý Dật Phong, người còn lại... Rõ ràng là Mộc Quả Pháp.
Từ khi Quan Doãn đến Tỉnh ủy làm việc, Mộc Quả Pháp vốn chưa trực tiếp tiếp xúc qua Quan Doãn, dường như là Mộc Quả Pháp biết tình cảnh của y không ổn, không muốn xen vào chuyện Quan Doãn, trong thực tế, Mộc Quả Pháp là muốn bảo vệ Quan Doãn, không muốn vì tình cảnh trước mắt của y mà ảnh hưởng đến Quan Doãn, nhưng sau khi Quan Doãn bị hôn mê cuối cùng lại xuất hiện trước mặt Quan Doãn, chẳng khác gì là im ắng tuyên cáo y rất quý trọng Quan Doãn.
Đại Gia xưa nay không sợ trời không sợ đất, hiện tại đứng ngây người tại chỗ, trân trân nhìn Mộc Quả Pháp, Hạ Đức Trường và Lý Dật Phong ba người đồng loạt lấy tay nâng Quan Doãn lên, đưa Quan Doãn lên xe, là y biết, ba người liên kết lại ra oai với y, là mượn sự kiện Quan Doãn tuyên bố cho y biết, chuyện này... chưa xong đâu.
Mấy người này ba chân bốn cẳng đỡ Quan Doãn lên xe, Mộc Quả Pháp, và Lý Dật Phong lên xe, không thèm nhìn Đại Gia, Hạ Đức Trường ngược lại không lên xe, mà là chậm rãi đến trước mặt Đại Gia, đầu tiên là quan sát Đại Gia, sau đó lại dạo một vòng quanh Đại Gia, ánh mắt âm u lạnh lẽo, vẻ mặt âm trầm, khiến cho Đại Gia người từ trước đến giờ làm việc không kiêng nể gì ai cũng bị Hạ Đức Trường làm cho sợ hãi.
- Cục trưởng Đại - Đại Gia, quả là bản lãnh.
Hạ Đức Trường nhìn Đại Gia hồi lâu, cuối cùng sau khi nói một câu, nghêng ngang rời đi.
- Chuyện này, chưa xong.
Sau khi đợi Hạ Đức Trường đi rồi, Đại Gia cũng nhịn không được nữa, mông rớt dưới mặt đất, khiến y đứng dậy không nổi, từ sau khi y được điều đến Tỉnh ủy, chưa bao giờ có bộ dáng thê thảm như ngày hôm nay.
Tuy rằng giọng nói của Hạ Đức Trường không lớn, hơn nữa Hạ Đức Trường trong đám quan lớn của Tỉnh ủy, không nổi danh cấp bậc cũng không cao, nhưng lời nói của ông lại để lại tiếng vọng thật lâu trong lòng nhiều người, tất cả mọi người đều cho rằng, sự tình hôm nay, thật sự sẽ chưa xong.
Vừa rồi Tề Ngang Dương bị Tề Toàn mang đi, tất cả mọi người nghĩ, Tề Ngang Dương cũng không phải là đèn cạn dầu, hiện tại thấy Quan Doãn lại kinh động đến ba nhân vật cấp quan trọng của Tỉnh ủy, ai cũng đều mới biết, hoá ra Quan Doãn, cũng không dễ chung sống
Chuyện này... Cũng không biết sẽ chưa xong thế nào đây
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK