Ông em, cơ hội của cậu đến rồi đấy.
Tề Ngang Dương cười cợt nhả, nhướn mày nháy mắt cười với Quan Doãn.
Quan Doãn liếc Tề Ngang Dương một cái, không để ý tới sự quấy rối của anh ta, ánh mắt nhìn về phía Trần Thiên Vũ.
Trần Thiên Vũ mỉm cười:
- Em họ tôi lần trước anh cũng đã gặp qua, ở câu lạc bộ Thế giới…
À… Quan Doãn nhớ ra rồi, chính là Hứa Tiểu Hàn - cô gái mặc váy dài bị Tề Ngang Dương truy đuổi, sau đó lại không hẹn mà gặp ở Bắc Kinh.
Nhớ lại Hứa Tiểu Hàn ở trận chiến tại Bắc Kinh, cũng coi như từng giúp hắn, Quan Doãn liền nhận lấy túi giấy:
- Nhất định mang đến.
Trong đầu hiện ra một người mười sáu mười bảy tuổi, vươn người mà đứng, cao khoảng 1m66, lông mày cong như trăng khuyết, mắt như nước mùa thu, bộ dáng của cô gái mặt trái xoan. Quan Doãn lắc lắc đầu, xua tan bóng dáng Hứa Tiểu Hàn thoáng hiện lên trong đầu, thu hồi tâm tư, đi cùng Tề Ngang Dương, Trần Thiên Vũ uống rượu mừng ba người lần đầu tiên cùng ngồi với nhau.
Ăn xong, Trần Thiên Vũ cáo từ, lúc chỉ còn Tề Ngang Dương, anh ta liền nói mà không kiêng kị gì nữa.
- Ông em, năm nay là năm đào hoa của cậu, chắc là sẽ nhiều đoá đào nở, nhưng trước khi cưới Kim Nhất Giai, tôi khuyên cậu nên kiềm chế vài phần, đừng để có lời đồn đại gì nếu không sẽ không ổn đâu.
Tề Ngang Dương nói đùa với Quan Doãn thì cũng chẳng sao, còn nghiêm trang nói với Hồng Nhan Hinh:
- Em Hinh, cô bình thường kiềm chế tình cảm của mình một chút, đừng quá quan tâm đến Quan Doãn, đặc biệt là khi vào Bắc Kinh, thấy Kim Nhất Giai là cô phải biết chừng mực, đừng để Kim Nhất Giai phát hiện cô thích Quan Doãn…
- Tôi…
Hồng Nhan Hinh xấu hổ, cúi đầu nói:
- Tổng giám đốc Tề đừng lấy tôi làm trò đùa nữa, bây giờ tôi là người lưu lạc chân trời rồi, làm gì có tư cách nói chuyện yêu đương, giữ được mạng sống là tốt rồi. Hơn nữa tôi cũng biết bây giờ tôi không thể nào so được với Kim Nhất Giai, cô ấy là thiên kim tiểu thư số một Bắc Kinh, tôi chẳng qua chỉ là một tên lính quèn của tập đoàn phạm tội Trịnh Thiên Tắc mà thôi.
- Ngang Dương, đừng làm loạn.
Quan Doãn thấy Hồng Nhan Hinh có ý xấu hổ liền oán giận trừng mắt nhìn Tề Ngang Dương một cái, khuyên giải an ủi Hồng Nhan Hinh:
- Đứng nói là Ngang Dương nói bừa, cậu ta chính là lời nói không biết nông sâu, không coi chị là người ngoài. Chị đến Bắc Kinh, nói ít làm nhiều, bình thường có chỗ nào không hiểu thì hỏi Tô Mặc Ngu, Tô Mặc Ngu có thể làm thầy của chị về mọi mặt, cho dù là vấn đề tình cảm, cô ấy cũng có rất nhiều kinh nghiệm.
Tề Ngang Dương không chịu, nghe ra Quan Doãn đang trả thù y, không khỏi ồn ào nói:
- Cái này không được, vuốt mặt phải nể mũi, mắng người không nói chỗ yếu…
Quan Doãn cười ha hả:
- Anh khhông nói thì tôi liền không nói.
Tề Ngang Dương sợ nhất là nhắc đến ân oán giữa y và Tô Mặc Ngu, chỉ có thể nhận thua, chuyển chủ đề:
- Cậu đến Bắc Kinh có phải vẫn cần mượn xe của tôi không?
- Đương nhiên, không mượn xe cậu thì chẳng lẽ mượn xe Trần Thiên Vũ sao?
- Đợi đây.
Tề Ngang Dương không nói hai lời, đứng dậy ra ngoài gọi cuộc điện thoại, lát sau quay lại:
- Một chiếc BMW, một chiếc Mercedes-Benz, ngoài ra còn có hai vệ sĩ, thế nào đủ không?
- Đủ rồi.
Quan Doãn gật đầu với Tề Ngang Dương:
- Đối phương sẽ không điều động lực lượng đuổi theo nữa đâu.
Chuyện bắt cóc Hồng Nhan Hinh ở Hoàng Lương kết thúc trong thất bại. Lực lượng xã hội đen ở thành phố Yến muốn cướp Hồng Nhan Hinh lại thất bại, tin rằng đối phương có vô liêm sỉ đến đâu đi nữa, tiếp tục theo đuổi không từ bỏ thì cũng sẽ không tiếp tục đuổi theo từ Thành phố Yến đi theo hướng Bắc đến Bắc Kinh, huống hồ bây giờ là thời kỳ quan trọng, vừa đi ra hướng Bắc thành phố Yến, ven đường gần như đã giới nghiêm hết, ai dám gây chuyện thì người đó tự tìm đường chết.
- Cảm ơn Tổng giám đốc Tề.
Quan Doãn không cảm ơn, Hông Nhan Hinh biểu thị sự biết ơn chân thành đối với Tề Ngang Dương. Cô đứng lên, trịnh trọng cúi người:
- Nếu không phải là Tổng giám đốc Tề thì tôi sớm đã mất mạng rồi, đại ân cứu mạng của Tổng giám đốc Tề tôi suốt đời không quên.
Đừng thấy bình thường Tề Ngang Dương thường hay nói giỡn trước mặt Quan Doãn, thật ra y cũng là một người đàn ông có trách nhiệm, vẻ trịnh trọng của Hồng Nhan Hinh cũng làm cho y vẻ mặt nghiêm túc. Y đứng lên, giơ tay đỡ Hồng Nhan Hinh dậy:
- Em Hinh, nếu em khách khí với anh thì anh không cách nào nói đùa với em được nữa, mau lên, học theo Quan Doãn, mặt dày một chút, nên ăn, nên uống, nên lấy thì lấy, cứ coi như là tôi nên làm như vậy.
Hồng Nhan Hinh mỉm cười:
- Tôi không làm được như Quan Doãn đâu, tình bạn giữa đàn ông có thể sinh tử gắn bó, giữa nam nữ thì phức tạp hơn nhiều…
Tề Ngang Dương cười ha hả:
- Giữa nam với nữ cũng có thể sống chết có nhau, hơn nữa người luôn hứa sống chết cùng em là Quan Doãn, không phải anh, em nợ Quan Doãn cả đời…
Câu này Quan Doãn không phản bác Tề Ngang Dương, cho dù hắn biết Tề Ngang Dương có ý trêu chọc nhưng sao không biến tướng thành ý Hông Nhan Hinh vì cảm ơn mà chung thuỷ suốt đời? Hồng Nhan Hinh là người tài, từ việc cô vì Trịnh Thiên Tắc mà quản lý số tài sản khổng lồ, mấy năm nay chưa từng xuất hiện lỗ hổng và còn thu được tài sản gấp bội là có thể rút ra kết luận, nếu đặt Hồng Nhan Hinh vào đúng vị trí, cô ta sẽ rất hữu dụng.
Nhưng dù sao cô cũng từng phản bội Trịnh Thiên Tắc, Tề Ngang Dương đứng trên lập trường của y để suy xét vấn đề, tất nhiên phải đề phòng Hồng Nhan Hinh lại phản bội hắn một lần nữa, đang âm thầm thức tỉnh điểm xuất phát của Hồng Nhan Hinh, Tề Ngang Dương mới đóng vai phản diện trước mặt Hồng Nhan Hinh.
Hồng Nhan Hinh nghe ra điều Tề Ngang Dương ám chỉ, cô cười nhạt một tiếng:
- Mong Tổng giám đốc Tề cứ yên tâm, cả đời này tôi đã bán cho Quan Doãn rồi, chỉ cần hắn không chê tôi, tôi vĩnh viễn không tự mình rời khỏi.
- Thôi, không nói những lời này nữa.
Quan Doãn thấy thời cơ chín muồi, ra mặt giảng hoà:
- Nói chuyện Trần Vũ Thiên. Ngang Dương, không nghe nói cậu và Trần Vũ Thiên quan hệ không tồi, hôm nay cậu kéo gã xuống nước có phải đã chứng minh lập trường của Chủ tịch thỉnh Trần ở Tỉnh uỷ đã rõ ràng rồi?
- Cậu đứng có loạn tưởng.
Tề Ngang Dương không trả lời trực tiếp câu hỏi của Quan Doãn mà thần bí cười:
- Nhiệm vụ trước mắt của cậu là bảo vệ Hồng Nhan Hinh, đưa Hồng Nhan Hinh đến Bắc Kinh một cách an toàn, thuận lợi chuyển dịch tài sản của Trịnh Thiên Tắc, hoàn thành sứ mệnh trọng đại mà Bí thư Tưởng giao cho, sau đó quay lại Hoàng Lương, mở ra thời kì hoà bình thịnh thế cho nhân dân Hoàng Lương.
- Nói rất hay.
Hồng Nhan Hinh kích động:
- Tiền vốn dĩ không có lỗi, trong tay người tốt thì tiền có thể thành công cụ tạo phúc cho nhân dân, trong tay người xấu, tiền sẽ trở thành vũ khí làm xằng làm bậy.
Lúc xế chiều, nhóm Quan Doãn năm người, hai chiếc xe xuất phát từ thành phố Yến đi thẳng đến Bắc Kinh. Một nhóm năm người, ngoài Quan Doãn, Sở Triều Huy và Hồng Nhan Hinh còn có hai người đi theo do Tề Ngang Dương phái đến.
Hai người đầu đinh, dáng người rắn chắc mà cân đối, vừa nhìn là biết thân thủ không tầm thường, không nói nhiều, Quan Doãn bảo gì thì làm nấy, không nói thì tuyệt đối không hỏi không làm.
Quan Doãn ngồi trong xe Sở Triều Huy giống như lần trước, ngồi cùng với Hồng Nhan Hinh ở chỗ ngồi phía sau, cả đường đi bài hát nhẹ nhàng, ánh nắng tươi sáng, tâm tình cũng nhất thời rất tốt.
Tài sản của Trịnh Thiên Tắc, ngoài bất động sản, đại bộ phận là tiền gửi ngân hàng, cổ phiếu và trái phiếu, một phần gửi trong nước, một phần ở nước ngoài. Phần ở trong nước Hồng Nhan Hinh đã làm xử lý tương ứng, chỉ đợi con dấu đến tay là có thể chuyển dịch bất cứ lúc nào, còn phần ở nước ngoài cần cầm con dấu và một chuỗi con số kia, do cô đích thân xử lý.
Bất động sản thì không dễ xử lý. Mặc dù một phần đăng ký dưới tên Hồng Nhan Hinh, phần khác dựa vào danh nghĩa công ty nhưng muốn qua tay bán đi thì khá rắc rối, chủ yếu là một bộ phận bất động sản ở Hoàng Lương, một phần ở thành phố Yến, còn có một phần ở Bắc Kinh.
- Thế này, trước tiên xử lý sạch sẽ bất động sản ở Bắc Kinh sau đó xử lý bộ phận ở thành phố Yến, bất động sản ở Hoàng Lương thì không cần, bỏ đi.
Quan Doãn đưa ra quyết định, dựa vào tội của Trịnh Thiên Tắc, ông ta sau khi rơi đài chắc chắn cũng bị thanh toán, nếu tài sản dưới tên ông ta bị chuyển dịch toàn bộ, đến lúc bị thanh toán phát hiện chẳng có gì dưới danh nghĩa của Trịnh Thiên Tắc thì cũng không được, nói không chừng còn tạo ra hình tượng giả là Trịnh Thiên Tắc thanh liêm.
- Còn nữa, tài khoản ngân hàng của Trịnh Thiên Tắc ở Hoàng Lương, chỉ cần không phải tên ông ra thì chuyển toàn bộ, sau đó lại chuyển đến tài khoản dưới tên ông ta 10 triệu.
Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, Quan Doãn nói:
- Thứ nhất là vì bảo đảm khi Trịnh Thiên Tắc bị thanh toán sổ sách có đủ số liệu để ông ta bị phán tử hình, thứ hai là tiện cho việc toà án niêm phong tài sản, nộp vào ngân khố quốc gia. Trịnh Thiên Tắc vơ vét nhiều mồ hôi nước mắt của nhân dân như vậy, không nộp một phần lên quốc khố thì cũng không ổn. Mặc dù nói sau khi nộp vào ngân khố, không nhất định dùng vào mục đích tốt đẹp. Hơn nữa chị chỉnh sửa một phần danh sách nhân viên đầu tư bỏ vốn của Trịnh Thiên Tắc, phân loại, Đảng viên cán bộ một loại, nhân dân bình thường một loại, phân biệt đối đãi.
Quan Doãn nói cái gì, Hồng Nhan Hinh liền ghi chép cái đó và không ngừng gật đầu biểu thị đồng ý. Càng hiểu sâu về Quan Doãn, cô càng khâm phục Quan Doãn tư duy rõ ràng, nhìn từ đại cục, sắp xếp mọi việc đâu vào đấy, hơn nữa đánh giá trước tiên việc ưu tiên nghĩ đến những người nhân dân bình thường bị Trịnh Thiên Tắc lừa dối, so với Trịnh Thiên Tắc ý kiến nông cạn và ích kỷ, hắn quả thật là một người đàn ông có ý chí lâu dài, đáng để theo đuổi.
Lúc chạng vạng tối, bọn Quan Doãn đã đến Bắc Kinh.
Trên đường không có bất ngờ nào, đến Bắc Kinh rồi, ở dưới chân thiên tử, tin rằng cho dù đối phương không cam tâm cũng sẽ không to gan lớn mật dám cướp Hồng Nhan Hinh một lần nữa ở Bắc Kinh nên Quan Doãn liền cho vệ sĩ của Tề Ngang Dương quay về thành phố Yến.
- Ngang Dương, để người của cậu về trước, tôi mượn cậu một chiếc xe là được.
- Được rồi, cứ như vậy nhé.
Tề Ngang Dương ho khan một tiếng:
- Nếu chẳng may cậu gặp Lý Mộng Hàm thì gửi lời hỏi thăm cho cô ấy giúp tôi.
Vệ sĩ của Tề Ngang Dương vừa đi, nhóm Quan Doãn chỉ còn lại ba người, Quan Doãn vốn định ra kế hoạch là tìm người đầu tư của Tưởng Tuyết Tùng nhưng đến Bắc Kinh trời đã tối, nghĩ là vẫn nên sắp xếp cho Hồng Nhan Hinh trước, vừa đưa ra quyết định, điện thoại của Tô Mặc Ngu lại đúng lúc gọi đến.
- Tới rồi sao? Đến thì đến, tôi chuẩn bị xong rồi.
Tô Mặc Ngu nói rất vui vẻ:
- Đúng lúc, tôi có mấy người bạn muốn giới thiệu cho anh.
- Ai vậy?
Quan Doãn thấy Tô Mặc Ngu cũng được nhưng bây giờ không có tâm tư gặp người xa lạ, dù sao hắn cũng đang có chuyện:
- Người không liên quan thì thôi, không có nhiều thời gian.
- Chắc chắn sẽ có liên quan, nói không chừng anh sớm đã biết rồi.
Tô Mặc Ngu cười khúc khích:
- Trước tiên bí mật trước, đợi anh đến rồi, nếu không hài lòng với sự sắp xếp của em, anh mắng em cũng được.
- Được rồi.
Quan Doãn buồn bực chuyện Tô Mặc Ngu sẽ giới thiệu cho hắn làm quen với ai, chuỵện sau đó chứng minh, Tô Mặc Ngu quả thật nói đúng, người cô giới thiệu làm hắn thu được niềm vui bất ngờ, làm chuyến đi đến Bắc Kinh của hắn tăng thêm biến số.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK