Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Sao vậy?” Thi Nại Đức nhìn vẻ mặt mất hồn của Phương Minh Nguy, lo lắng hỏi.

“Á, không sao, chúng ta đi thôi.”

“Ừ.”

Động tác của Thi Nại Đức rất nhanh, chớp cái đã rời khỏi.

Ánh mắt của Phương Minh Nguy nhìn xung quanh một vòng, dường như muốn ghi nhớ cảnh tượng ở nơi đây, sau đó mới lựa chọn tiến vào khu trung cấp.

Chốc lát sau đó, cảnh sắc trước mắt thay đổi đột ngột, không gian hai bên hắn như đang hoạt động hết công suất, cảnh vật xung quanh thay đổi một cách chóng mặt.

Hắn đang nghĩ mình đang bay bổng trong thiên võng, tốc độ cực hạn như thế này khiến hắn rất thoải mái. Đây là một đặc quyền do sau khi cường độ tinh thần của hắn đột phá cấp năm mang tới. Có thể hưởng thụ cảm giác khoan khoái trong thiên võng hư nghĩ.

Mặc dù lần đầu bước vào khu không gian mô phỏng trung cấp, thế nhưng khi Phương Minh Nguy thao túng thân thể mô phỏng của mình thì chẳng có chút nào khó chịu.

Sức mạnh tinh thần cấp bảy, cường độ thích ứng như thế này quả là một chuyện tầm thường.

Cảnh sắc trước mắt dần dần trở lại bình thường, hắn tò mò đánh giá xung quanh, chổ này cùng khu bình thường chẳng có gì khác. Nếu muốn phân biệt với khu bình thường thì người ở chổ này có vẻ bận rộn hơn nhiều, rất ít khi thấy hai ba người tụm năm tụm ba nhàn rỗi tán phét với nhau.

Xem ra, cuộc sống của người phổ thông cùng khu trung cấp quả nhiên có sự khác biệt rất lớn.

“Á, anh bạn, sao giờ cậu mới tới.” Thi Nại Đức giống như hồn ma xuất hiện ở phía sau hắn oán giận nói.

“Thật à, mình thấy nhanh mà.”

Nhùn vai, Thi Nại Đức thực sự không muốn dây dưa chuyện này, mà kéo hắn dọc theo còn đường quen thuộc đi vào một căn phòng hư nghĩ nhỏ.

Khi đi vào căn phòng nhỏ đó thì Phương Minh Nguy đã nhìn thấy được mấy chữ to trên phòng: “Trại huấn luyện AOA – Tạp Lí Mỗ.”

Không gian trong phòng nhỏ rất lớn, vô số căn phòng thẳng hàng. Phần lớn căn phòng đều trong suốt, chứng tỏ bên trong có người đang đang tiến hành huấn luyện cơ giáp.

“Hello… Thi Nại Đức.”

“Hello… Trương, cậu cũng ở đây.” Thi Nại Đức cười to ôm một hán tử cao lớn.

Hai người có vẻ quen biết nhau, vừa gặp mặt là một cái ôm mạnh mẽ, tuy ở trong thế giới hư nghĩ nhưng có thể nhìn ra sức mạnh cả hai không yếu.

“Lão sư của cậu đâu?”

“Ông ta vẫn chưa tới.”

“Á, vậy đấu với mình một ván chứ?.”

“Không, mình dẫn bạn tới. Vả lại…” Thi Nại Đức thoải mái nói: “Mình không muốn bị ai đó đánh đâu.”

Hán tử kia giống như mới vừa phát hiện Phương Minh Nguy ở bên cạnh Thi Nại Đức, ngây ngô cười nói: “Trương Xuân Thắng.”

“Phương Minh Nguy.”

“Mới tới à?”

“Ừ.”

“Trước kia có chơi chưa?”

“Chưa, lính mới.”

Khuôn mặt Trương Xuân Thắng hiện ra nét cười, nói: “Không sao, tất cả mọi người đều đi lên từ lính mới, tôi tin cậu sẽ thích ứng rất nhanh.”

“Cám ơn.”

Trương Xuân Thắng vẫy tay cáo biệt với bọn họ, đi thẳng vào trong một căn phòng, bắt đầu huấn luyện.

“Ổng là một người thành thật, trình độ điều khiển cơ giáp rất cao, ở khu trung cấp Tạp Lí Mỗ của chúng ta thì coi như có thứ hạng cao.”

Nhìn thấy cơ giáp hư nghĩ trong phòng của Trương Xuân Thắng tốc độ bay nhanh nhẹn như báo, Phương Minh Nguy gật đầu, nói: “Nhìn thấy.”

Dắt theo Phương Minh Nguy tới một phòng huấn luyện còn mới, Thi Nại Đức đưa cho hắn một cái mũ giáp, nói: “Cậu là lính mới, không còn cách nào khác, phải bắt đầu từ bài học cơ bản nhất, đội lên đi.”

Phương Minh Nguy nghe lời đội lên, một luồng hào quang chảy xuống từ đầu, chốc chốc, trên người hắn đã mặc một bộ cơ giáp huấn luyện cơ bản nhất.

Ở trong thế giới thật sự, bộ cơ giáp này nặng hơn 40 tấn, nếu như trang bị thêm các bộ kiện phụ trợ thì tổng trọng lượng vượt 60 tấn. Tất nhiên, trong internet mô phỏng thì không có bất cứ trọng lượng nào.

Bộ cơ giáp này là cơ giáp căn bản nhất, cũng cân đối nhất, nó không có bất cứ sở trường nào, cũng chẳng có bất cứ nhược điểm nào rõ rệt. Thế nhưng, nếu như muốn huấn luyện lính mới thì bộ cơ giáp này là lựa chọn tốt nhất.

“OK, bây giờ cậu có thể thử động đậy tay chân một chút.” Thi Nại Đức phân phó nói.

“OK.”

Cơ giáp ngày nay không cần động tay động chân để điều khiển, mà hạ lệnh trực tiếp trong não, do máy truyền cảm chỉ huy các linh kiện của cơ giáp hoàn thành một loạt động tác.

Vì thế, điều khiển cơ giáp, có yêu cầu rất cao với sức mạnh tinh thần, cấp bậc tinh thần hệ càng cao thì tốc độ phản ứng càng nhanh. Tuyển thủ cơ giáp có cấp bậc cao gặp người có cấp bậc thấp thì sẽ chiếm ưu thế rất lớn.

Tất nhiên, điều này cũng không tuyệt đối. Sự quen thuộc với cơ giáp, trình độ huấn luyện, còn cả thiên phú… vân vân… các nguyên nhân khác cũng rất quan trọng.

Lần đầu tiên điều khiển cơ giáp, Phương Minh Nguy không khác gì lính mới, đưa một cánh tay cơ giáp lên, giống như một con rối bằng gỗ bị điều khiển vậy, có vẻ rất buồn cười.

Nhìn cảnh này, Thi Nại Đức không khỏi bật cười, lần đầu hắn điều khiển cơ giáp cũng có tình huống như vậy, không tốt hơn đối phương là bao. Không ngờ qua mấy năm lại tới phiên hắn dạy người ta.

Sau khi nhấc tay, cơ giáp hơi lắc lư đứng dậy, mặc dù có hơi không ổn định, nhưng tốt xấu gì cũng đã đứng lên được.

Thi Nại Đức lắc đầu, không hổ là cao thủ tinh thần hệ cấp bảy. Chính hắn còn nhớ rõ bộ dáng chật vật của bản thân khi điều khiển cơ giáp lần đầu tiên ở trong thiên vong, lúc đó, chỉ riêng việc đứng lên thôi đã phí hết nửa giờ của hắn.

Thế nhưng, Phương Minh Nguy kì thực chẳng thoải mái gì cho cam, lúc này hắn cảm thấy giống như trở lại hồi trẻ con, ngay cả đi như thế nào cũng chẳng biết.

Miễn cưỡng đứng dậy, hai chân vừa như rót đầy nước chì vừa như yếu đuối không sức, căn bản không thể bước ra nửa bước.

“Gặp ma, sao điều khiển cơ giáp khó như vậy.” Phương Minh Nguy không ngừng nguyền rủa.

“Qua đây, đi tới một bước, bảo bối, đừng sợ, nhanh lên…”

Tiếng nói chán ghét không ngừng truyền tới bên lai, tiếng thúc giục nhiệt tình quá mức của Thi Nại Đức khiến hắn cảm thấy mất kiên nhẫn.

Đột nhiên, trước mắt hắn xuất hiện bóng người của Thi Nại Đức, tên này nhìn thấy Phương Minh Nguy không nhúc nhích gì, vì thế đi sát mặt hắn, hô: “Bổn đản, sao lá gan của cậu còn thua cả một tiểu hài tử, gan dạ lên, mau, cai tên nhu nhược nhà ngươi…”

Phương Minh Ngụy bị mắng tức tối trong lòng nên bước ra một bước, có lẽ bởi vì tức giận nên bước chân này của hắn rất ổn định, giống như một cái đinh ghim chặt lên mặt đất.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK