Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Hay lắm, anh bạn… à, người anh em, ý ta nói, cậu đủ tư cách, ừm, đúng vậy, mình cam đoan cậu đã học được cách đi bộ.” Thi Nại Đức thề thốt nói.

Hơi mỉm cười, không ngờ nhanh như vậy, Thi Nại Đức gọi từ anh bằng thành người anh em rồi.

Kì thật, theo quan sát của Phương Minh Nguy thì cái tên Thi Nại Đức này có phần kiêu căng, bạn bè của hắn không nhiều, người trong học viện có thể xưng huynh gọi đệ với hắn cũng chỉ có mấy danh nhân được xưng là thiên tài trong học viện mà thôi.

Mờ hồ, Phương Minh Nguy cảm thấy hơi vui, bởi vì hắn hiểu rất rõ, trước hôm nay, hắn căn bản không tìm được sự tán thành của đối phương.

Thế nhưng trong lòng hắn cũng cảm thấy hơi khẩn trương. May mà hắn che dấu tốt, ngay cả Thi Nại Đức cũng không nhìn ra sơ hở gì.

“Biết đi đường không phải là một chuyện rất bình thường hay sao?”

“Bình thường? Á, phải đó, rất bình thường.” Thi Nại Đức ngẩng đầu, mờ mịt nói.

Từ một thiên tài tự tin, hơn nữa còn là một thiên tài được mọi người thừa nhận đột nhiên gặp một thiên tài mạnh hơn hắn gấp mấy lần, khó tránh khỏi bị lây chút cảm giác mất mát.

Nếu như là một người lòng dạ hẹp hòi thì nhất định sẽ oán hận trong lòng, nhưng may mà Thi Nại Đức không phải vậy, hắn nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình lại, không để người khác nhìn ra mình bất thường.

Thế nhưng, có lẽ vì sức mạnh tinh thần tăng mạnh, nên Phương Minh Nguy nhạy cảm nắm bắt được sự biến hóa trong lòng của hắn vaò lúc này. Chỉ có điều, mặc dù nghe thấy thanh âm suy sụp của đối phương, nhưng hắn không cảm thấy đắc ý gì cả. Bởi vì chiếc cơ giáp này không phải do hắn điều khiển.

“Bây giờ chúng ta làm gì?”

“Bây giờ hả…”

Trước mắt Phương Minh Nguy xuất hiện một màn hình thông báo, vừa nhìn lại thì thấy Thi Nại Đức vẻ mặt dâm đãng nói: “Cậu có nuôi con nít bao giờ chưa?”

Chẳng hiểu vì sao, khi thấy Thi Nại Đức dẹp yên gánh nặng tâm lí, Phương Minh Nguy cũng cảm thấy thoải mái, chỉ có điều hắn thấy rất khó hiểu với vấn đề mà hắn hỏi.

Mình mới mười tám tuổi à nha, sao có thể nuôi con nít chứ? Chẳng lẽ mình nghe lầm, hắn nói nuôi thú con?

Chỉ có điều nhìn vẻ mặt của Thi Nại Đức, Phương Minh Nguy có hơi nghĩ ngợi, xác định mình khẳng định chưa từng nuôi trẻ con bao giờ, vì thể lắc đầu phủ nhận.

Nhìn thấy đối phương lắc đầu, sau khi có được tin tức xác thực thì Thi Nại Đức hỏi: “Cậu có biết sau khi con nít học đi bộ xong thì rất muốn làm gì không?”

“Không biết, có lẽ là… là chạy.”

“NO, không phải chạy, mà là nhảy.” Thi Nại Đức đắc ý nói.

“Nhảy? Cậu chắc chứ?”

“Đúng vậy, mình chắc chắn. Cho nên, lúc này, chúng ta phải luyện tập khiêu vũ.”

“Vậy… được thôi.”

Thi Nại Đức đóng kênh trò chuyện, trong lòng đắc ý, có quỷ mới biết sau khi con nít biết đi rồi thì muốn chạy hay nhảy…

Xoay ngươi, hai tay đưa thẳng, hơi khụy người, nhảy lên trên, lực nhảy của cơ giáp rất mạnh, bởi vì chân của mỗi cơ giáp đều gắn một chiếc máy phản lực. Nếu không thì căn bản không thể nhấc khỏi mặt đất.

Cơ giáp nhảy lên độ cao một thước, tạo thành một đường cong xinh đẹp trên không trung, dừng lại cách đó mấy thước. Thi Nại Đức làm chính xác động tác tập luyện của lính mới, về mặt này, sự khổ công của hắn không uổng phí.

“Sao hả, nhìn rõ chứ?” Thi Nại Đức dựng thẳng người, tiếp tục thao thao nói: “Lần đầu tiên tập luyện, cậu không cần nhảy cao như vậy, chỉ cần để hai chân cách mặt đất là được rồi, muốn đạt tới tư thế tuyệt đẹp như mình vừa rồi, không tập luyện hơn một năm là không… thể… nào… trời, trời ơi, sao cậu làm được?”

Phương Minh Nguy ở bên cảnh nhân lúc hắn nói chuyện thì làm theo động tác vừa rồi của hắn, đưa thẳng hai tay, người hơi khụy, khi hắn nói tới ba chữ không có khả năng thì đã nhảy khỏi mặt đất.

Khi hắn nói xong ba chữ không có khả năng thì cơ giáp cao mười thước đã vững vàng đáp xuống đất, toàn bộ động tác giống như nước chảy mây trôi, vừa lòng đẹp mắt. Trong mắt Thi Nại Đức xuất hiện một động tác đơn giản có tiêu chuẩn chẳng thua gì hắn vất vả luyện tập cơ giáp mười năm.

Nếu như không biết người trong cơ giáp là Phương Minh Nguy, nếu như không phải hắn tự mình dắt Phương Minh Nguy tới chổ này, nếu như hắn không tận mắt nhìn thấy Phương Minh Nguy lắc lư đứng dậy. Hắn tuyệt đối không tin rằng người này trước hôm nay chưa chạm vào cơ giáp hư nghĩ trong trò chơi thiên võng.

Khác với Thi Nại Đức kinh thán, khi Phương Minh Nguy nhảy lên thì đã biết có hơi quá mức rồi.

Cho dù cho tới hôm nay vẫn chưa tiếp xúc qua công nghệ cao như cơ giáp, nhưng hắn biết được, biểu hiện của mình quá mức rồi. Có lòng muốn biểu hiện kém một chút, nhưng hắn lại bi ai phát hiện, mình căn bản không thể câu thông với ý thức của máy truyền cảm. Hoặc nói, thứ này chỉ có thể tiếp nhận mệnh lệnh đơn giản của mình mà thôi, mà mệnh lệnh cao cấp như “giả đò” thì nó hiển nhiên không lý giải được.

“Thiên tài…” Điều khiển cánh tay cơ giáp chụp lên vai cơ giáp huấn luyện, Thi Nại Đức thán thưởng nói: “Cậu tuyệt đối là một thiên tài.”

“Thiên tài sao?” Phương Minh Nguy cũng không ngừng cười khổ.

Mặc dù ý định vào đây không phải của hắn, nhưng một khi đã tới đây, vả lại bị Thi Nại Đức hối mặc bộ cơ giáp này vào, vậy thì không thể nói hận nữa.

Lúc này, có hai lựa chọn xuất hiện trước mặt hắn.

Thứ nhất, mình lấy lại quyền khống chế cơ giáp, thế nhưng như thế, đừng nói nhảy, cho dù đi bộ thôi cũng là một vấn đề khó khăn. Vậy thì cái danh “thiên tài” càng khó nhận, e rằng tới lúc đó không chỉ khiến nhiều người tới xem, vả lại sẽ khiến người ta hoài nghi.

Lựa chọn còn lại đương nhiên tiếp tục để ý thức của máy truyền cảm điều khiển cơ giáp, bất kể Thi Nại Đức đùa nghịch thế nào, hắn chỉ cần đứng một bên nhìn, mãi tới khi ý thức của máy truyền cảm tới cực hạn mới thôi.

Mặc dù làm như vậy thì nhất định sẽ rước cái danh “thiên tài”. Nhưng không làm vậy thì sao?

Trái tim của Phương Minh Nguy đập một cái, tính toán, việc tới ắc có biện pháp giải quyết, tới đâu thì tới, mặc kệ.

Có gì sau này khi vào trò chơi này thì anh mày để cho ý thức máy truyền cảm khống chế cơ giáp là được.

Anh1 mắt dời về người sắt khổng lồ trước mặt, dường như có thể nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi cực độ của Thi Nại Đức xuyên qua lớp khôi giáp hư nghĩ

Thiên tài thì sao, để cho ta làm thử một lần đi nào.


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK