“Reng…”
Tiếng chuông hết khóa vang lên, tiến sĩ Tạp Tu nhắc nhở mấy câu thì ra khỏi đại sảnh.
Bạn học lần lượt đi tới chúc mừng mấy câu, Phương Minh Nguy hơi mỉm cười ứng phó cho qua.
Bởi vì do sinh mệnh của con người dài hơn nên phương thức giáo dục của nhân loại cũng có sự thay đổi rất lớn. Bình thường mà nói, trước tuổi năm mươi đều phải ngồi trong trường tiếp nhận sự giáo dục về mọi tri thức.
Trừ một số môn ép buộc phải học tập ra thì phần lớn học sinh đều chọn khóa học mà mình yêu thích để lên lớp.
Nhưng chỉ khi điểm số học tập đạt tới mức độ nhất định thì mới có thể tốt nghiệp ra ngoài xã hội tìm kiếm việc làm. Đương nhiên, tiếp tục lên lớp trong trường cũng là một chuyện không tệ. Dù sao thì trình độ sản xuất phát triển mạnh nên đảm bảo xã hội loài người dưới tình huống bình thường sẽ không có danh từ đói khát.
Phí học tập ở trường rất thấp, tất cả các khóa đều lên lớp miễn phí, chỉ cần không tham lam hưởng thụ thì có thể vĩnh viễn học tập trong này. Giống như thiên tài Thi Nại Đức, mặc dù trước ba mươi tuổi đã đủ điểm nhưng vẫn chưa có ý định rời khỏi.
Thế nhưng có mấy ai thực sự thanh tâm quả dục, không ham muốn điều gì. Người có tấm lòng trong sáng không nhiều, rất ít ai chịu sống cả đời trong hoàn cảnh như ở học viện.
Rời khỏi giảng đường, Phương Minh Nguy duỗi lưng, buổi sáng hôm nay không có khóa trình mà hắn lựa chọn lên lớp nên hắn không chút do dự mà rời khỏi khu dạy học, đi tới khu thí nghiệm.
Đây là học viện công lập ở trên tinh cầu Tạp Lí Mỗ, diện tích cực lớn, ngoại trừ hai mươi tòa nhà dạy học ra thì còn rất nhiều công trình khác, trong số đó có khu thí nghiệm đẳng cấp của sức mạnh tinh thần cùng năng lực thể thuật.
Khu thí nghiệm là một tòa nhà đa chức năng, bên trong có cả phòng luyện nhảy và nhà ăn thượng hạng. Thế nhưng mục tiêu của Phương Minh Nguy chỉ là đại sảnh kiểm tra mà thôi.
Bên trong học viện tự nhiên có được dụng cụ kiểm tra tốt nhất, hơn nữa không chỉ có một cái. Đương nhiên, muốn sử dụng những thiết bị này thì cần phải có điểm tín dụng. Bình thường mà nói nếu không quan trọng thì không ai tới chổ này lãng phí.
Thế nhưng đối với Phương Minh Nguy mà nói thì có thể chịu nổi chút tiền tiêu phí này.
Kiểm tra thể thuật cần phải hành động thực tế, cho nên phiền phức rất nhiều. Thế nhưng kiểm tra sức mạnh tinh thần rất đơn giản, chỉ cần một cái máy kiểm tra là có thể xác định được.
Túy ý ngồi lên một đài thí nghiệm, đưa thẻ xẹt ngang cổng quét một cái, giao ra mười điểm tín dụng.
Mang máy truyền cảm khí loại tự phục vụ vào đầu, sau đó ấn nút kiểm tra.
Máy kiểm tra là một khoang lái kín nên thí nghiệm chỉ có một mình bản thân biết, trừ phi chịu công khai, nếu không dưới sự bảo hộ của luật pháp, ngoại trừ chính phủ ra thì không ai có quyền nhìn kỉ lục liên quan.
Kiểm tra bắt đầu, trước mắt xuất hiện một đống điểm sáng lóa mắt, hợp thành một trận mưa sao rơi.
Phương Minh Nguy không biết chiếc máy này kiểm tra như thế này, nhưng sau khi hắn nhìn hết trận mưa sao băng khiến người ta khó quên đó thì thí nghiệm hoàn tất.
Mở dụng cụ thông tấn trên cổ tay, kết quả thí nghiệm đã được tải vào trong đó.
Khi mở máy ra thì Phương Minh Nguy có hơi do dự. Thế nhưng chỉ thoáng qua thôi, hắn lập tức cúi đầu xuống, dời ánh mắt nhìn màn hình.
Cái máy giống như đồng hồ xuất hiện một hàng chữ nhỏ rõ ràng rành mạch:
Cường độ sức mạnh tinh thần: cấp bảy.
“Cọc cọc cọc…”
Tiếng vang ngắt đoạn vang trên nóc khoang kiểm tra, Phương Minh Nguy ngước đầu nhìn lại, một nhân viên công tác mất kiên nhẫn gõ lên đó mấy cái. Ngại ngùng mỉm cười với người trên đó một cái, hắn mới nhớ mình đã làm kiểm tra xong.
Ấn nút mở cửa, khoang cửa mở ra, nhanh chóng rời khỏi chổ này. Thế nhưng Phương Minh Nguy vừa đi khỏi cửa lớn thì chợt nghe thấy phía sau có tiếng người gọi: “Phương Minh Nguy.”
Kinh ngạc xoay người nhìn lại, người gọi tên mình không ngờ lại là Thi Nại Đức.
“A, xin chào.”
Thi Nại Đức chậm rãi đi tới, háy mắt nhìn đại sảnh kiểm tra ở phía sau, cười hỏi: “Vừa kiểm tra xong à?”
“Ừ.”
“Vượt qua cấp năm rồi?”
“Sao bạn lại biết?”
“Bởi vì ba năm trước khi mình vượt qua cấp năm cũng có vẻ mặt giống như lúc này của bạn vậy đó.”
Phương Minh Nguy rùng mình, chẳng lẽ nét mặt lúc này của mình rất kỳ quái hay sao?
“Mình nghĩ, hiện tại chúng mình nên làm quen lại với nhau một chút.” Thi Nại Đức đưa tay ra, nói: “Thi Nại Đức, thể thuật cấp năm, tinh thần cấp sáu.”
Hơi do dự một chút, Phương Minh Nguy nắm chặt lấy tay của hắn: “Phương Minh Nguy, thể thuật cấp hai, tinh thần… cấp bảy.”
“Cấp bảy?” Sắc mặt của Phương Minh Nguy thay đổi, cẩn thận dò xét hắn một chút, nói: “Thể thuật cùng tinh thần kém năm cấp, ha… thật hiếm thấy.”
Phương Minh Nguy cố gắng giữ nụ cười bình tĩnh: “Mình liên tục thăng cấp.”
“Mình tin.”
“Sao?”
“Chưa tới hai mươi tuổi mà có thể luyện tinh thần tới cấp bảy, đây là lần đầu tiên mình thấy người như thế.” Thi Nại Đức nhún vai, nói: “Trước đó bạn không hiện sơn cũng không lộ thủy (1), nếu như hôm nay mình không khỏi bạn thì e rằng bạn vẫn im lặng không nói.”
(1) không muốn nổi bậc, lộ tài.
Phương Minh Nguy suy nghĩ, không khỏi cười ngượng một tiếng, gật đầu, coi như công nhận lời nói của đối phương.
Sức mạnh tinh thần của hắn kỳ lạ hiếm thấy, có thể nói không thể lộ ra ánh sáng, nếu như hôm nay Thị Nại Đức không hỏi thì hắn rất có thể sẽ một mực hạ thấp.
Thật sự là một quái nhân!
Đây là đánh giá của Thi Nại Đức với Phương Minh Nguy, thế nhưng bất cứ ra sao thì sức mạnh tinh thần cấp bảy đã là một nhân tài cấp cao hiếm thấy, ít nhất so với hắn thì cao hơn một cấp.
“Ha, AOA mấy cấp rồi?”
“AOA?” Phương Minh Nguy hơi nảy người, cười khổ nói: “Mình chưa chơi lần nào.”
“Gì hả?” Thi Nại Đức nhảy lên, hỏi: “Chẳng lẽ cậu không thích chơi hay sao?”
Phương Minh Nguy sờ mũi, thật không biết phải trả lời ra sao.
AOA là một trò chơi về cơ giáp ở trên mạng, bất kể trình độ mô phỏng hay các số liệu của cơ giáp đều được cho là mạnh nhất, cũng là một trong những trò chơi được hoan nghênh nhất trên thiên võng, cũ mà không suy.
Với mấy tên nhóc còn trẻ như Phương Minh Nguy thì tất nhiên phải thích trò chơi này rồi. Thế nhưng muốn chơi trò này trước hết phải đủ một điều kiện, đó là sức mạnh tinh thần hoặc năng lực thể thuật cần đạt tới cấp ba, nếu không khi bị một số lượng tin tức siêu lớn trùng kích thì không rối loạn thần kinh cũng nát người.
Sức mạnh tinh thần cùng năng lực thể thuật cấp ba cũng chẳng cao mấy, chỉ cần là công dân của liên bang, trải qua hệ thống huấn luyện, ngoại trừ óc heo ra thì có thể đạt tới yêu cầu này ở tuổi ba mươi. Thế nhưng Phương Minh Nguy chỉ mới mười tám tuổi, ngày hôm trước vẫn còn là một tên vô dụng cấp hai, vậy thì sao hắn lại có tư cách bước vào thế giới mô phỏng AOA chứ?
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK