Vũ Phàm liếc một cái, tất cả côn đồ đều vây quanh Thẩm Giai Nghị, cho dù anh có mạnh cỡ nào cũng không thể đánh được hết đám người này trong khoảng thời gian ngắn.
Đến lúc đó thì Giang Ý Mạn đã xong đời rồi, Thẩm Giai Nghị rất coi trọng sĩ diện, anh ta nhất định sẽ chịu không nổi, sợ là sẽ phát điên mất, chỉ nghĩ đến đây thôi Vũ Phàm đã cảm thấy rất sung sướng rồi.
Sau những năm sống trong sự đau khổ, cuối cùng thì ngày hôm nay, anh cũng có cơ hội trả thù.
"Tiểu mỹ nhân, em lớn lên thật xinh đẹp, thật uổng phí khi chỉ ở bên Thẩm Giai Nghị, anh ta làm sao biết thương hoa tiếc ngọc bằng anh, kỹ năng của anh còn mạnh mẽ hơn anh ta nhiều, nghe lời nào."
Vũ Phàm vòng tay ôm Giang Ý Mạn, đôi tay thô bạo thò vào cổ áo cô, chỉ cần anh ta dùng thêm chút lực, quần áo của Giang Ý Mạn sẽ bị xé toạc ra.
“Đừng chạm vào tôi.” Giang Ý Mạn phản kháng.
Vũ Phàm chế nhạo: "Anh trai biết em đang nói rất dễ chịu, ý muốn anh làm nhanh lên..."
Hèn hạ, vô sỉ, không biết xấu hổ, quả nhiên là đê tiện.
Giang Ý Mạn bị Vũ Phàm ôm chặt như vậy, hai tay anh ta rất không thành thật, trực tiếp đè đầu xuống, anh ta muốn hôn cô sao?
Ahhh! Giang Ý Mạn đã lớn đến mức này rồi mà chưa từng thấy người đàn ông nào kinh tởm như vậy.
“Em gái, em thật thơm, anh trai rất thích, sau này anh sẽ đối xử với em thật tốt, có chịu không?” Vũ Phàm bắt đầu có chút kích động, gã cúi đầu ngả vào cổ Giang Ý Mạn, miệng há to, giống như nửa đời này chưa từng được chạm qua phụ nữ vậy.
"Vũ Phàm - xuống địa ngục đi!"
Giang Ý Mạn lấy một con dao gọt hoa quả từ trong tay áo ra, giơ tay trực tiếp đâm thẳng vào người Vũ Phàm, cô đã đợi giây phút này rất lâu rồi, nếu không cô sẽ nguyện ý để cho anh ta ôm sao? Làm gì có khả năng!
Khi Vũ Phàm nhận ra mình bị lừa, anh ta lập tức ngẩng đầu lên nắm lấy tay Giang Ý Mạn, anh ta định cướp lấy con dao, Giang Ý Mạn hoảng sợ, cô dùng hết sức lực đâm anh ta một nhát.
Mũi dao cắm sâu vào cánh tay Vũ Phàm, máu lập tức phun ra.
Thẩm Giai Nghị chớp thời cơ xông tới, thân thủ anh rất nhanh nhẹn, mục tiêu là cứu Giang Ý Mạn ra trước đã, đề phòng cô lại bị ức hiếp, đồng thời khống chế được Vũ Phàm.
Chỉ có cách này, Đóa Đóa mới được cứu.
Hiện trường trong phút chốc trở nên hỗn loạn, mọi người đều vây quanh rồi tấn công Thẩm Giai Nghị, lúc này anh có mười phần bá khí, tư thế đánh nhau thực sự rất ngầu.
“Đệt mẹ.” Vũ Phàm là một kẻ hung hãn.
Anh ta rút con dao đang cắm trên cánh tay mình ra, máu vẫn đang chảy, anh ta không quan tâm mà dùng con dao đó chém về phía Giang Ý Mạn, con đàn bà chết tiệt này, hoá ra mày muốn tìm cái chết.
Giang Ý Mạn tuy có mưu trí nhưng lại không biết đánh nhau, vừa rồi cô đã lấy hết dũng khí đâm Vũ Phàm, trong mắt Giang Ý Mạn, dùng dao và tiêm là hai hành động đáng sợ như nhau.
Cô đứng trong khung cảnh hỗn loạn, cô không biết phải chạy đi đâu, đã bị người ta vây lại, chạy không nổi.
Cùng lúc đó.
Thẩm Giai Nghị lao ra từ trong đám người, anh nắm lấy cánh tay của Giang Ý Mạn, kéo cô qua phía mình, mũi dao của Vũ Phàm lướt qua cánh tay Giang Ý Mạn, áo của cô bị cắt rách.
“Có bị sao không?” Thẩm Giai Nghị ôm Giang Ý Mạn, hỏi.
Cô lắc đầu.
"Tôi không sao, chỉ là kế hoạch có chút trục trặc thôi. Vừa rồi tôi muốn khống chế Vũ Phàm, nhưng không ngờ lại tính toán sai. Chúng ta phải làm sao bây giờ?" Giang Ý Mạn lo lắng.
“Đánh thôi.” Thẩm Giai Nghị không nhiều lời.
Một tay anh ôm Giang Ý Mạn, cô không biết đánh đấm, anh sẽ bảo vệ cô, anh chỉ dùng một tay để đánh với đám người này.
Đầu óc Giang Ý Mạn choáng váng, cô bị Thẩm Giai Nghị kéo sang trái, rồi lại sang phải, xoay tròn một vòng, trời đất trở lên quay cuồng, cô nhìn Thẩm Giai Nghị đánh gục từng tên một, anh thật ngầu, cũng thật soái.
Mười phút sau.
Thẩm Giai Nghị thoát khỏi vòng vây của đám côn đồ, tất cả đều bị đánh cho nằm lăn lóc trên mặt đất.
Tuy nhiên, anh cũng bị thương, trên cánh tay anh dùng để bảo vệ cho Giang Ý Mạn đã trúng một nhát dao.
"Thẩm... Giai..." Vũ Phàm sợ tới mức cả người run lên, nói không rõ tiếng.
Anh ta lùi từng bước về phía sau, nhưng Thẩm Giai Nghị lại từng bước tới gần, anh buông Giang Ý Mạn ra, bước tới đạp một cước khiến Vũ Phàm ngã đùng ra đất.
Vũ Phàm còn chưa kịp đứng dậy, chân Thẩm Giai Nghị đã đè xuống lưng anh ta.
Giang Ý Mạn cầm dao chạy tới, cúi người ngồi trước mặt Vũ Phàm, điểm mũi dao vẽ những vòng tròn trên mặt anh ta.
“Nói, Đóa Đóa đang ở đâu, nếu không, tôi sẽ xẻ thịt anh ra từng miếng nhỏ, vất cho chó ăn, tôi đảm bảo anh sẽ chết mà không để lại xương.” Giang Ý Mạn nói.
Vũ Phàm khinh thường.
Thẩm Giai Nghị dẫm mạnh xuống, suýt chút nữa làm gãy lưng Vũ Phàm.
“Nói mau.”
Vũ Phàm vẫn cười lạnh.
"Thẩm Giai Nghị, tao khuyên mày nên suy nghĩ cho kỹ càng, nếu như mày thật sự muốn giết tao, thì cả đời này cũng đừng mong sẽ tìm lại được con gái, mày cho rằng tao đem giấu nó ở một chỗ có thể dễ dàng tìm được sao? Mày cũng coi thường tao quá rồi đấy."
"Hiện tại mày cứ giẫm tao đi, tao không sợ chết, nhưng là mày - đời này vĩnh viễn sẽ không bao giờ được thấy mặt con gái nữa, tao chỉ muốn báo thù mày, muốn mày nếm thử mùi vị của sự sinh ly từ biệt là như thế nào."
Giống như một con chó, Vũ Phàm bị Thẩm Giai Nghị giẫm dưới chân, anh có thể giết Vũ Phàm bất cứ lúc nào, nhưng anh không thể làm gì được.
Một người không sợ chết, làm sao có thể uy hiếp được họ đây?
Vũ Phàm như một kẻ điên mất trí.
"Thật sao? Anh thật sự không sợ chết? Tôi không tin." Giang Ý Mạn cười nói, mũi dao trên tay nhẹ nhàng đâm lên vết thương của Vũ Phàm.
Giang Ý Mạn chọc nát phần thịt vốn đã bị thương của Vũ Phàm ra, chỉ nhìn thôi cũng thấy đau, nếu không phải vì muốn cứu Đóa Đóa thì cô đã không làm ra loại chuyện tàn nhẫn như vậy.
Vũ Phàm tuy rằng đang đau đớn, nhưng nhịn rất giỏi, anh ta cười điên cuồng, thậm chí còn có ý khiêu khích.
"Cô gái, nhẹ quá, tăng thêm chút lực xem nào, trực tiếp đâm dao vào xương của tôi luôn đi, sau đó róc thịt, cạo nó ra khỏi xương." Vũ Phàm đang dạy Giang Ý Mạn.
Giang Ý Mạn không nhịn nổi được nữa, cô xoay người đứng lên nôn thốc nôn tháo.
Một đống thịt bầy nhầy trông thật là tởm lợm.
“Thẩm Giai Nghị, giao lại cho anh đấy, tôi thật sự không làm nổi loại chuyện này nữa rồi. Oẹ!” Giang Ý Mạn còn đang buồn nôn.
Thẩm Giai Nghị không thèm liếc cô, quả là không có chút tiền đồ nào.
“Nói đi, Đóa Đóa ở đâu?” Anh đạp xuống một cú, giẫm lên hông Vũ Phàm.
Anh không có nhiều kiên nhẫn.
"Thẩm Giai Nghị, hay là mày giết tao luôn đi! Cho dù biến thành ma, tao cũng không nói cho mày biết đâu, ha ha ha." Vũ Phàm cười lớn.
Dù bị Thẩm Giai Nghị chà đạp thậm tệ, anh ta vẫn không nói.
“Muốn chết?” Thẩm Giai Nghị đạp mấy cước liên hồi xuống, đoạt lấy nửa mạng của Vũ Phàm.
“Xem ra Thẩm tổng vẫn là không nỡ để cho tôi chết.” Vũ Phàm nói.
Đương nhiên rồi, nếu anh ta chết, bọn họ sẽ tìm Đóa Đóa ở đâu đây? Anh ta giống như một loại biến thái, tâm thần, Thẩm Giai Nghị rất lo lắng, anh sợ Đóa Đóa sẽ xảy ra chuyện gì.
“Nói điều kiện.” Thẩm Giai Nghị lạnh lùng nói. Anh không còn lựa chọn nào khác, xem ra hôm nay nếu không thuận theo Vũ Phàm, có lẽ anh sẽ không cứu được Đóa Đóa.
Vũ Phàm khó khăn bò dậy.
“Thẩm Tổng thật sự muốn biết điều kiện?” Vũ Phàm mỉm cười bước lên phía trước.
Vũ Phàm ngẩng đầu, anh ta tát thẳng vào mặt Thẩm Giai Nghị một cái.
Vũ Phàm lại đổi tay, đánh vào bên mặt còn lại của Thẩm Giai Nghị. Truyện Thám Hiểm
Vẻ mặt anh không có chút biểu cảm, nhưng trong lòng Giang Ý Mạn lại trở nên phức tạp.
Lúc này, để cứu được Đóa Đóa, Thẩm Giai Nghị đã để Vũ Phàm tát hai cái.