• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Anh..."

Giang Ý Mạn tức đến mức choáng váng, cũng do vừa rồi bị mất máu quá nhiều nên giờ đây đầu óc cô quay cuồng, không đứng vững nổi.

Thẩm Giai Nghị thấy vậy liền giơ tay ra đỡ cô, muốn bắt lấy Giang Ý Mạn nhưng tay anh lại rơi xuống nơi không nên rơi, lại nắm lấy thứ mà anh không nên nắm lần trước.

Cảm giác rất vừa phải, nó hoàn toàn phù hợp với kích thước lòng bàn tay của anh.

"Thẩm - Giai - Nghị"

Đây không phải lần đầu tiên anh ta động chạm vào cô.

"Thực xin lỗi, tôi..." Thẩm Giai Nghị cũng hoảng sợ!

Anh thực sự chỉ muốn đỡ Giang Ý Mạn, sợ cô không khỏe vì bị mất máu quá nhiều, nếu cô ta ngất đi thì sẽ rất phiền phức, ai mà biết được tay anh sẽ động phải chỗ đó?

Giang Ý Mạn nắm lấy tay Thẩm Giai Nghị, đẩy ra, tay kia trực tiếp làm một nắm đấm, muốn đánh nát mặt người đối diện, hôm nay hoặc là cô chết, hoặc là Thẩm Giai Nghị chết.

“Tôi đã nói xin lỗi rồi, sao cô còn động tay chân?” Thẩm Giai Nghị trốn không thoát.


Anh chỉ có thể tóm lấy nắm đấm của Giang Ý Mạn, sau đó vặn trái tay, tay của Giang Ý Mạn lại được đưa về phía sau lưng anh, tay còn lại của cô đập tới, Thẩm Giai Nghị cũng nắm lấy kéo mạnh vào ngực, Giang Ý Mạn bị anh vây lại.

"Thẩm Giai Nghị, tên chết tiệt này."

Giang Ý Mạn giãy giụa cũng vô dụng, căn bản không  thể đẩy ra được!

“Tôi đã nói xin lỗi rồi, cô còn muốn như thế nào nữa?”

Giang Ý Mạn là người phụ nữ hung hăng càn quấy nhất, bất lịch sự nhất, há miệng ra là mắng người, là người không lễ phép nhất trong tất cả những người phụ nữ mà anh từng gặp.

“Tôi muốn gì sao?” Giang Ý Mạn chế nhạo: “Vậy theo như anh nói, giờ tôi có nên đấm anh mấy phát rồi nói xin lỗi là xong không?"

"Cô..." Thẩm Giai Nghị đen mặt.

Không thể nói lý nổi.

“Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của anh, trừ khi anh để tôi sờ lại, nếu không, tôi sẽ không tha cho anh đâu.” Giang Ý Mạn tức giận.

Đương nhiên, mấu chốt không phải là cô muốn sờ soạng anh ta hay gì, mà là cô không muốn tha thứ dễ dàng cho Thẩm Giai Nghị, anh ta đã động vào cô hai lần rồi.

"Không biết xấu hổ."

Thẩm Giai Nghị đẩy Giang Ý Mạn ra, vẻ mặt chán ghét vỗ vỗ tay, tựa như vừa mới chạm phải thứ gì đó rất dơ bẩn, đây là đang muốn làm cho Giang Ý Mạn tức chết sao?

"Thẩm Giai Nghị, anh thật quá đáng!"

Đã lâu rồi Giang Ý Mạn không thấy bị vũ nhục lớn như vậy, Thẩm Giai Nghị này nhất định là kẻ thù không đội trời chung của cô.

"Đã vậy thì cùng ghê tởm lẫn nhau đi! Thẩm Giai Nghị, là anh bức tôi."

Hai con mắt của Giang Ý Mạn nhắm thẳng vào đũng quần Thẩm Giai Nghị, cô nghĩ mình sẽ chạm vào một chút rồi nhanh chóng chạy đi, nếu không hôm nay cô khó có thể tiêu được hết nỗi hận trong lòng.

Giang Ý Mạn đưa tay nắm lấy, nhanh như chớp.

"Người phụ nữ điên này."

Thẩm Giai Nghị khom người cầm lấy cổ tay Giang Ý Mạn, cho dù cô có cố gắng dùng sức thế nào, cũng gần như không thể chạm vào được anh.

Ngoài cửa.

Giang Vũ Phỉ đã trở lại.

Cô nhìn thấy một cảnh tượng kinh người như vậy, bọn họ đang làm cái quái gì thế?

Giang Vũ Phỉ cảm thấy không hiểu vì sao chồng mình lại đứng cúi người, Giang Ý Mạn ngồi chồm hổm trước mặt anh, anh đang nắm lấy tay Giang Ý Mạn, ngón tay Giang Ý Mạn chọc vào đũng quần anh, tư thế này, hành động này...

"Ông xã, anh? Đây là?" Giang Vũ Phỉ đi tới, cô ngẩn người.

Thật trùng hợp là đúng lúc cô y tá cũng bước vào, đang định truyền máu cho Đóa Đóa thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Giang Ý Mạn lập tức đỏ mặt, ôm đầu bỏ chạy, trước tiên phải chạy cái đã, vì xấu hổ quá mà, bỏ lại mọi rắc rối cho Thẩm Giai Nghị, cô chạy một mạch ra ngoài bệnh viện, cắm đầu vào trong xe, ngồi xuống bên cạnh Từ Phong hồi lâu cũng không bình tĩnh lại được.

“Boss, sao mặt cô đỏ như vậy, xảy ra chuyện gì à?” Từ Phong nhanh chóng đưa tay ra đỡ Giang Ý Mạn.

“Không sao, lái xe về nhà đi.” Giang Ý Mạn nhắm mắt tựa lưng ra phía sau, giờ cô chỉ muốn yên tĩnh một chút thôi.

Trời ạ! Vừa rồi cô bị mất não à? Tại sao lại muốn làm nhục Thẩm Giai Nghị như vậy? Nếu anh ta không kịp ngăn cản thì có lẽ cô đã bắt được cái kia của anh ta luôn rồi sao? Về sau làm sao còn mặt mũi mà gặp lại nhau nữa? Giang Ý Mạn chợt có suy nghĩ muốn đi chết.

Trong bệnh viện.

Thẩm Giai Nghị đi vào phòng riêng của bác sĩ, là muốn biết một chuyện.

“Xin chào, Thẩm tiên sinh, có chuyện gì vậy?” Bác sĩ rất lễ phép khi nhìn thấy Thẩm Giai Nghị.

“Không có chuyện gì quan trọng, chỉ là muốn hỏi vợ tôi có nhóm máu gì thôi.” Thẩm Giai Nghị nói. Anh thấy lạ nên muốn tìm hiểu xem sao.

“À, là nhóm máu gấu trúc.” Bác sĩ cười nói.

Nếu vậy, tại sao lại gọi Giang Ý Mạn đi truyền máu thay vì gọi Giang Vũ Phỉ?

“Anh có chắc là nhóm máu gấu trúc không?” Thẩm Giai Nghị hỏi lại.

“Đương nhiên rồi, đó là nhóm máu hiếm, tôi không thể nhớ nhầm được.” Bác sĩ rất chắc chắn, nhìn anh ta như vậy không có vẻ gì là nói dối.

Nhưng Thẩm Giai Nghị lại thấy lạ.

“Sao vừa rồi anh không gọi vợ tôi vào truyền máu? Mà lại gọi Giang Ý Mạn?” Thẩm Giai Nghị thắc mắc.

"Mặc dù vợ anh có cùng nhóm máu nhưng cô ấy cũng bị thiếu máu nặng, nếu cơ thể đột nhiên mất nhiều máu như vậy thì sẽ nguy hiểm lắm, Giang Ý Mạn rất khỏe mạnh, cô ấy thích hợp hơn.” Bác sĩ nói.

“Vợ tôi bị thiếu máu?” Anh không biết Giang Vũ Phỉ bị thiếu máu trầm trọng, chẳng trách trông cô ấy lại mềm yếu như vậy.

“Vâng.” Bác sĩ gật đầu.

Thẩm Giai Nghị đi ra khỏi văn phòng của bác sĩ, sắc mặt không được tốt lắm, sau khi trở lại phòng bệnh, tâm trạng càng thêm phức tạp.

“Ông xã, anh sao vậy?” Giang Vũ Phỉ đi tới. Cô hồi hộp vì biết vừa rồi anh đi gặp riêng bác sĩ, chắc chắn anh đã đi tìm hiểu chuyện nhóm máu.

“Không sao.” Thẩm Giai Nghị ôm cô.

Sau này, anh nhất định phải đối tốt với Giang Vũ Phỉ hơn mới được.

Giang Vũ Phỉ rúc vào ngực Thẩm Giai Nghị, khóe miệng hơi nhếch lên, cô rất vui, bởi vì Thẩm Giai Nghị chủ động ôm cô. Điều này cho thấy vị trí của cô trong lòng anh ngày càng trở nên quan trọng hơn.

Xe của Giang Ý Mạn đậu dưới nhà.

Từ Phong giúp cô mở cửa xe.

“Giang tổng, cô không sao chứ?"

Từ Phong cảm thấy sắc mặt của sếp không được tốt lắm, lúc chạy từ bệnh viện ra thì đỏ ửng, giống như đang mắc cỡ, nhưng hiện tại lại trắng bệch như tờ giấy, tựa như một cơn gió cũng có thể thổi bay cô, Từ Phong rất lo lắng.

"Tôi không sao. Mà này, anh giúp tôi làm một việc." Giang Ý Mạn nói nhỏ bên tai Từ Phong.

Đã đến lúc cô hành động rồi, Giang Ý Mạn phải bảo vệ con của mình, không thể để Giang Vũ Phỉ coi trời bằng vung như vậy được.

"A! Giang tổng - cái này không tốt lắm!" Từ Phong thật không muốn đi làm. Tại sao gần đây Giang đại boss toàn giao cho anh mấy nhiệm vụ không liên quan đến công việc vậy?


"Tôi bảo thì anh cứ làm theo đi. Trong vòng 24 giờ tới phải hoàn thành xong đấy." Giang Ý Mạn mỉm cười, đi lên tầng.


Đi được mấy bước liền chóng mặt.


Người thiếu máu trầm trọng là Giang Ý Mạn mới đúng, bây giờ nhìn cái gì cũng đều làm cô choáng váng, bắt đầu gặp ảo giác luôn rồi.


Giang Ý Mạn vô lực nằm trên ghế sofa. Tự nhủ với bản thân sẽ không sao đâu, ngủ một giấc liền tốt lên thôi. Cô nhắm nghiến hai mắt lại, giờ đây cô chỉ muốn ngủ...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK