• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Ý Mạn làm bữa sáng không được thành công cho lắm, vậy nên cô quyết định đưa hai con đến một nhà hàng cao cấp, bao một gian phòng kín cho thoải mái riêng tư.

Tâm trạng của Đóa Đóa tốt hơn rất nhiều so với ngày hôm qua, nhưng đối với Giang Ý Mạn vẫn còn có cảm giác xa cách, con bé cũng không có cười lại lần nữa, nhưng cái cười vào sáng nay cũng đã khiến Giang Ý Mạn vui lắm rồi.

Là cô đã làm cho Đóa Đóa nở nụ cười, điều này có nghĩa là tình cảm giữa họ đang ngày một tốt lên, cho dù bây giờ không thể nhận mẹ con nhưng không sao, cô sẽ giải quyết việc này sớm thôi.

Sau khi ăn xong, Giang Ý Mạn lái xe đưa bọn nhỏ về nhà.


Ô tô đậu ngay cổng chính của biệt thự!

Giang Ý Mạn vừa bước xuống xe đã nhìn thấy Giang Vũ Phỉ đang quỳ ở ngoài cửa, thật đáng thương hahaha, cô hận đến nỗi thậm chí còn muốn giết người phụ nữ này, đêm qua Giang Ý Mạn đã xem lại camara trong khách sạn, chính cô ta đã đẩy ngã con cô một cách không thương tiếc.

Giang Vũ Phỉ đã quỳ suốt một đêm, quỳ đến đầu gối thâm tím, cô thẹn quá hóa giận Thẩm Giai Nghị, anh ta thế mà nhẫn tâm để cô quỳ cả đêm.

"Giang Ý Mạn?"

Giang Vũ Phỉ liếc mắt một cái, nhìn thấy Giang Ý Mạn cùng hai đứa nhỏ đang ngồi ở trong xe.

Cho nên, tối hôm qua chính là Giang Ý Mạn bắt cóc bọn nhỏ, cô ta cố ý làm cho Thẩm Giai Nghị tức giận mà trừng trị cô?

Giang Vũ Phỉ nhìn thấy động tác mở cửa xe của Giang Ý Mạn, lửa giận trong lòng trực tiếp dâng lên, cô ta vội vàng bò tới, hai tay nắm chặt cổ áo của Giang Ý Mạn.

"Là mày, là mày đã hãm hại tao, Giang Ý Mạn, mày đi chết đi."

Tất cả đều là thủ đoạn của Giang Ý Mạn, nếu không tối qua Thẩm Giai Nghị đã không đối xử với cô như vậy.

"Giang Ý Mạn, đồ khốn kiếp, tao liều với mày."

Giang Vũ Phỉ xông tới giật tóc của Giang Ý Mạn, cô ta không khác gì một con chó đang lên cơn điên, đem Giang Ý Mạn đi trút giận.

Giang Ý Mạn không đánh trả, cứ như vậy đứng một chỗ để mặc Giang Vũ Phỉ ức hiếp.

"Dừng tay lại cho tôi, cô như vậy còn chưa đủ xấu hổ sao?"

Một bóng người cao lớn đi tới, trực tiếp nắm lấy cổ tay Giang Vũ Phỉ kéo ra rồi hất đi, Giang Vũ Phỉ nặng nề ngã xuống đất.

Cô ta lập tức đứng ngay dậy, nước mắt lưng tròng nhìn Thẩm Giai Nghị.

"Giai Nghị, là con mụ điên kia đã bắt cóc con của chúng ta, là nó cố ý làm như vậy, anh không nhận ra sao? Tối hôm qua em có nói với anh, nó nhất định oán hận em nên mới cố ý trả thù, anh xem, con của chúng ta đều đang ở trên xe của nó."

Thẩm Giai Nghị liếc mắt nhìn trong xe, quả nhiên hai đứa trẻ đang ở đó.

Nhưng anh ta không ngu ngốc, nếu như Giang Ý Mạn thật sự muốn bắt cóc bọn nhỏ, cô cũng sẽ không mang trả lại vào lúc sáng sớm như vậy, chắc chắn là có chuyện gì khác.

“Cô có thể giải thích!” Thẩm Giai Nghị liếc nhìn Giang Ý Mạn.


Giang Ý Mạn lúc này mới có chút xấu hổ, Giang Vũ Phỉ giật tóc cô làm nó rối tung, còn có rất nhiều tóc rơi xuống đất.


"Việc này nên hỏi Thẩm phu nhân mới phải! Tối hôm qua cô bỏ mặc con trong khách sạn, nếu không phải tôi tình cờ gặp bọn chúng thì có lẽ chúng thật sự đã bị bắt cóc rồi đấy, hiện tại tôi tốt bụng mang nó về cho các người, nhưng lại bị các người đánh." Giang Ý Mạn tức giận nói.


“Những gì cô ấy nói có phải là sự thật không?” Thẩm Giai Nghị quay sang hỏi.


Giang Vũ Phỉ nhanh chóng hoá giải: "Không phải đâu Giai Nghị, cô ta nói dối đấy, rõ ràng là cô ta cố ý bắt cóc con của chúng ta, tối hôm qua sau khi em đi vệ sinh về liền phát hiện bọn nhỏ mất tích, cô ta rõ ràng đang muốn hãm hại em, xin anh hãy tin em."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK