• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tối, Giang Ý Mạn gọi điện cho Từ Phong, bắt anh mau chóng hoả tốc chạy tới. Chờ Từ Phong tới nơi, trên người Giang Ý Mạn đã nổi đầy những cục u đỏ, ngứa không chịu nổi.

"Boss, không phải cô bị dị ứng với bơ sao? Vậy mà còn ăn cho lắm vào, cô..." Xém chút nữa Từ Phong bị làm cho tức chết.

"Món kia ngon quá, tôi không để ý, thế mà trong đấy lại có bơ!" Bộ dạng hiện tại của Giang Ý Mạn rất doạ người, so với quỷ không khác là bao, không thể đi gặp mặt người khác.

Từ Phong lôi kéo Giang Ý Mạn, hùng hùng hổ hổ đến bệnh viện.

Kiểm tra rồi lấy thuốc xong xuôi.

Hai người đang đi về hướng thang máy, vừa đi ngang qua phòng Giang Vũ Phỉ, Giang Ý Mạn liếc nhìn vào trong.

Diệp Nam cũng ở đó?

“Từ Phong, điện thoại đâu, chụp lại nhanh, tên Diệp Nam kia tới gặp Giang Vũ Phỉ kìa.” Giang Ý Mạn hối thúc.

Từ Phong lập tức chụp ảnh, có cả ảnh và video, để xem Giang Vũ Phỉ sẽ phủ nhận như thế nào.


“Giang tổng, đã chụp hết lại rồi.” Từ Phong nói.

“Đi mau, đừng để bị phát hiện.” Giang Ý Mạn lôi kéo Từ Phong, vội vàng đi về hướng thang máy.

Cuối cùng vừa đi được vài bước thì tình cờ gặp được Thẩm Giai Nghị từ trong thang máy đi ra, anh ta mang cơm tối cho Giang Vũ Phỉ sao? Người này đối với Giang Vũ Phỉ tốt như vậy, đến khi biết chuyện của Vũ Diệp Nam cùng Giang Vũ Phỉ, e rằng...

“Sao cô lại ở đây?” Thẩm Giai Nghị hỏi Giang Ý Mạn.

“Giang tổng, tôi đi lấy xe trước.” Từ Phong chuồn lẹ.

Trên lối đi.

Dáng người Thẩm Giai Nghị cao lớn, Giang Ý Mạn thấy mình thật nhỏ nhắn khi đứng đối mặt với anh.

“Mặt cô bị sao vậy?”

"Bị dị ứng mỹ phẩm ấy, tôi đã khám và lấy thuốc rồi. Anh đến đây để đưa cơm cho Giang Vũ Phỉ sao? " Giang Ý Mạn ngượng ngùng cười.

Cô biết hiện tại mình xấu xí như thế nào, cô không muốn để Thẩm Giai Nghị nhìn thấy bộ dạng mình như vậy, vì sợ sau này anh sẽ cười nhạo cô.

Thẩm Giai Nghị gật đầu, nhưng không nói thêm gì. Hiện tại vẫn chưa thể chứng minh được đứa con trong bụng Giang Vũ Phỉ không phải của anh.

Anh định xoay người bước đi, nhưng Giang Ý Mạn lại ngăn anh lại.

“Mà này, anh mới đổi bác sĩ cho Giang Vũ Phỉ à?” Giang Ý Mạn hỏi.

Cô không muốn nói quá nhiều, nhưng vẫn muốn nhắc nhở Thẩm Giai Nghị, cho anh ta nhìn ra chút manh mối, hiện tại hẳn là Thẩm Giai Nghị vẫn chưa biết đến sự tồn tại của Vũ Diệp Nam.

"Không."

"Vậy sao? Vừa rồi tôi nhìn thấy một bác sĩ nam lạ mặt ở trong phòng cùng cô ấy, còn tưởng anh đã đổi bác sĩ!" Giang Ý Mạn mỉm cười: "Hình như vị bác sĩ ấy còn chưa đi ra đâu, ở trong đấy thật lâu."

Bác sĩ nam?

Thẩm Giai Nghị chân dài xông vào phòng, Giang Ý Mạn cũng chưa rời đi, mà đứng ở mép cửa xem xét tình hình.

Lúc Thẩm Giai Nghị vào, Vũ Diệp Nam đang đứng bên giường bệnh.

Giang Ý Mạn nói không sai, đúng là có một bác sĩ nam lạ mặt ở trong này, Thẩm Giai Nghị đi tới, cũng không tức giận mà mở nắp hộp cháo ra, rất tự nhiên ngồi ở đầu giường, tự mình đút cho Giang Vũ Phỉ ăn.

Cháo vẫn còn nóng hổi, ​​người hầu đưa cho anh ngay khi vừa nấu xong, ​​Giang Vũ Phỉ bị nóng đến mức miệng bốc khói, mà Thẩm Giai Nghị vẫn cứ đút cho cô ăn, cô không dám làm anh tức giận, chỉ có thể mở miệng nuốt cháo xuống.

Diệp Nam tức giận đến mức nắm chặt tay, anh thật muốn đánh chết Thẩm Giai Nghị, rõ ràng là anh ta đang ức hiếp Vũ Phỉ.

“Thẩm tiên sinh, vợ anh đang mang thai, cô ấy không thể ăn mấy đồ quá nóng, anh nên để đồ ăn nguội một chút.” Diệp Nam không kìm lòng được, nhắc nhở Thẩm Giai Nghị với giọng điệu của một bác sĩ.

Thẩm Giai Nghị không nghe lời, vẫn đút vào miệng Giang Vũ Phỉ.

"Đây là vợ tôi, tôi muốn cho ăn thế nào cũng được, không cần anh phải nhắc nhở! Trừ phi... anh quan tâm cô ấy?” Nói xong câu cuối, Thẩm Giai Nghị ngẩng đầu lên, đặc biệt lạnh lùng nhìn Vũ Diệp Nam.

"..."

Vũ Diệp Nam tức giận, Giang Vũ Phỉ đang mang thai, vậy mà Thẩm Giai Nghị, tên cầm thú này, anh ta lại đối xử với Vũ Phỉ tệ bạc như vậy sao?

Trong lòng Diệp Nam đầy tức giận, nhưng anh ta không có chỗ nào trút bỏ, chỉ có thể xoay người đi ra ngoài.

"Cô quen anh ta?" Thẩm Giai Nghị hỏi Giang Vũ Phỉ.1

Như thể đang nghi ngờ.

“Làm sao có thể? Em không quen.”

Giang Vũ Phỉ rất cố gắng che giấu quan hệ của mình với Vũ Diệp Nam.

"Thật sao? Vì sao không quen biết nhau mà anh ta lại vào đây?" Sắc mặt Thẩm Giai Nghị nặng nề.

Giang Vũ Phỉ nghe ra hàm ý, Thẩm Giai Nghị vẫn luôn hoài nghi, hóa ra anh chưa từng tin lời giải thích của cô?

"Giai Nghị, em thật sự không nói dối anh. Em không thân quen anh ta, là anh ta đi nhầm phòng thôi, nếu anh không tin, thì hãy gọi anh ta lại đối chứng. Anh không thể luôn nghi ngờ em như vậy!” Giang Vũ Phỉ đáng thương nói, nước mắt lăn dài.

“Ăn đi.” Thẩm Giai Nghị không đáp, tiếp tục nhét cháo đầy miệng Giang Vũ Phỉ.

Giang Ý Mạn thấy Vũ Diệp Nam đi ra, liền vội vàng đi theo vào phòng làm việc của anh ta.

"Giang Ý Mạn? Sao cô vào đây làm gì?" Vũ Diệp Nam đụng phải khuôn mặt ma quỷ của Giang Ý Mạn, anh ta vừa quay mặt lại, liền bị cô doạ cho giật nảy mình.

"Anh lo lắng cái gì? Chúng ta quen nhau lâu như vậy, cứ tự nhiên đi, có khi một ngày nào đó lại thực sự trở thành người trong gia đình, tôi còn phải gọi anh là anh rể!” Giang Ý Mạn cười đến nham hiểm

Giang Ý Mạn dám cá rằng vừa rồi Vũ Diệp Nam và Giang Vũ Phỉ đang nói chuyện về đứa trẻ trong bụng cô ta.

“Ý cô là sao?” Vũ Diệp Nam hỏi.

“Đứa con trong bụng Giang Vũ Phỉ không phải của anh sao? Nếu anh nói cho tôi biết sự thật, tôi sẽ giúp anh giữ được cả nó cùng Giang Vũ Phỉ! Bảo đảm Thẩm Giai Nghị sẽ không dám động vào anh."

Vũ Diệp Nam mơ mơ màng màng.

"Vừa rồi anh cũng nhìn thấy rồi đấy, Thẩm Giai Nghị đang ngược đãi Giang Vũ Phỉ, cháo nóng như vậy mà cũng đút cho cô ta ăn! Không biết anh ta còn hành hạ cô ấy như thế nào nữa, đang mang thai, cơ thể rất yếu ớt, cô ấy làm sao chịu đựng nổi?"

"Anh thật sự muốn đứng nhìn Giang Vũ Phỉ bị Thẩm Giai Nghị tra tấn đến chết sao?"

Lời nói của Giang Ý Mạn đã khơi dậy ham muốn của Vũ Diệp Nam.

"Tôi..." Anh ta ngập ngừng.

“Tôi cam đoan, chỉ cần anh ngoan ngoãn làm theo những gì tôi nói, tôi sẽ giúp anh có được Giang Vũ Phỉ, để cho tất cả mọi người đều thừa nhận quan hệ của hai người.” Giang Ý Mạn nói.

“Thật sự có thể sao?” Vũ Diệp Nam bị dụ.

"Đương nhiên. Nhưng bây giờ, tôi cần anh làm một việc." Giang Ý Mạn nói.

“Làm gì?” Vũ Diệp Nam hỏi.


Giang Ý Mạn nói nhỏ bên tai Vũ Diệp Nam, rất đơn giản, chỉ cần Vũ Diệp Nam làm theo lời cô nói, nhất định Giang Vũ Phỉ và Thẩm Giai Nghị sẽ ly hôn, nhưng Vũ Diệp Nam không phải kẻ ngốc, anh sẽ không gây rắc rối cho Giang Ý Mạn.


“Không được, chuyện này sẽ làm danh tiếng của Vũ Phỉ bị vấy bẩn, tôi sẽ không làm đâu.” Vũ Diệp Nam cự tuyệt.


"Đừng vội, tôi sẽ cho anh thời gian suy nghĩ, đương nhiên khi làm chuyện này nhất định sẽ khiến Giang Vũ Phỉ bị thương tổn ở một mức độ nào đó, nhưng so với việc cô ấy bị Thẩm Giai Nghị hành hạ mỗi ngày, sống bên cạnh một người đàn ông không yêu mình sẽ chỉ khiến cô ấy thêm đau khổ. Anh cũng hiểu mà, đúng không?” Giang Ý Mạn vỗ vỗ vai Diệp Nam, xoay người bước đi, cô đã đạt được mục đích.


Vũ Diệp Nam nhìn chằm chằm bóng lưng của Giang Ý Mạn, trầm tư suy nghĩ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK