Thành phố S rộng lớn đến vậy mà đi ăn lẩu cũng có thể gặp người quen. Trái Đất chỉ có thể là hình tròn.
Lê Thoát xuất hiện một cách bất ngờ ở đây đúng là làm cho người ta không tin nổi, đã vậy còn đi một mình, một mình cũng có thể ăn lẩu sao, quái thật.
“Ôi ôi Trương Ý Nhi, cô… sao cô cũng ở đây?” Lê Thoát ngồi ở bàn gần đó, sự xuất hiện của hai cô gái này quá bắt mắt nên có không ít người trong quán lẩu đều dừng ăn nâng mắt quan sát, Lê Thoát không có hứng thú, chỉ chú tâm ăn lẩu, nghe tiếng xì xầm vài vị khách ở bàn xung quanh, anh ta ngẩng mặt khỏi chén lẩu, đập vào mắt chính là cô nàng từng “cùng trải qua sinh tử” với mình lần đó, thật bất ngờ nha. Ăn uống gì đó làm sao quan trọng bằng bạn tốt mới gặp một lần chứ, anh ta cười tủm tỉm chạy đến chào hỏi ngay.
Trương Ý Nhi không nhịn được sửa lại lời của anh ta: “Tôi là Frederick Ý Ý. Gọi tôi là Ý Ý hay Tiểu Ý đều được.”
“Sao lại…” Bị ánh mắt lạnh lùng của cô cảnh cáo, Lê Thoát biết điều ngậm miệng, xong lại cười ha hả đảo mắt qua cô nàng tóc tém bên cạnh Trương Ý Nhi: “Lạc tiểu thư từ khi nào thân thiết với Trương… à Ý Ý vậy?”
Một cái nhìn khinh khỉnh bắn tới, cùng lúc đó anh ta nghe cô nàng đó nhàn nhạt nói: “Liên quan gì tới anh.”
Thì cũng đúng nhưng mà… thôi được rồi, anh ta không muốn chưa gì đã dọa tiểu cô nương tốt bụng chạy trốn.
“Ờm… cho tôi gia nhập được không? Tôi ăn một mình có hơi buồn.” Bắt chuyện phải như thế này, phải biết tranh thủ từng cơ hội, nắm bắt chắc thiên thời địa lợi như vậy mới có bạn, đương nhiên ngoại trừ đối với Trương Ý Nhi mới khiến anh ta muốn kết thân, vì ở bên cạnh cô, anh ta thấy an toàn, không sợ toan tính hay lo sợ bị khinh thường, đánh đập.
Trương Ý Nhi thấy rõ ánh mắt chân thành của anh ta, chợt nhớ đến những gì cô đã nghe được từ mấy người Khai Tâm về nội bộ lục đục của Lê gia, giấy không gói được lửa, những chuyện của hào môn thế gia ít nhiều cũng bị vài kẻ mang ý đồ gây nhiễu tiết lộ, bởi vậy mới nói trên đời này chẳng có bí mật nào là mãi mãi, chẳng có tội ác nào là không bị đưa ra ánh sáng, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Cho rằng Trương Ý Nhi không chấp nhận mình, Lê Thoát cũng không muốn miễn cưỡng, anh ta gượng cười xua tay: “Vậy tôi đi…” . đam mỹ hài
“Ăn cùng đi.” Trương Ý Nhi hoàn hồn, biết tên quỷ này hiểu lầm liền mỉm cười ngọt ngào đồng ý.
Lê Thoát chớp chớp mắt ngạc nhiên, đến khi bị Lạc Quý Nhân co chân đá cho một phát mới xấu hổ ngồi xuống ghế gỗ bên cạnh cô.
Nghĩ đến cái tên của cô, Lê Thoát mím môi hướng sườn mặt cô gái nhỏ nhìn một chút: “Sao cô đổi tên rồi?” Anh ta khẽ giọng hỏi.
Trương Ý Nhi không có lý do gì phải giải thích cho người này hiểu, chỉ nhắc nhở: “Tôi là Frederick Ý Ý, sau này đừng gọi bậy.”
Lê Thoát bình thường nghịch ngợm, cà lơ phất phơ nhưng lúc cần động não liền động não, cô đã ngầm tỏ thái độ không muốn nói đến chuyện thay tên đổi họ của mình, anh ta cũng không nhắc đến nữa.
Cả ba ăn uống khá hài hòa, thỉnh thoảng Lê Thoát còn rất thân sĩ gắp cho Trương Ý Nhi vài miếng hải sản thơm ngon.
Lạc Quý Nhân hừ hừ trêu ghẹo: “Chỉ gắp đồ ăn cho mỹ nữ.”
Trương Ý Nhi buồn cười, chân dài dưới bàn duỗi ra đá nhẹ vào cẳng chân cô ấy, bị cô ấy lườm yêu rồi cả hai bật cười ha hả.
Lê Thoát liếm môi, nghĩ đi nghĩ lại cũng gắp đồ ăn cho Lạc Quý Nhân còn không quên móc ngoáy: “Trước đây cô từng bắt nạt tôi đấy.”
“Ai bảo anh yếu ớt quá làm gì.” Cái bộ dáng yểu yểu của anh ta thật chẳng ra dáng một đấng nam nhi, đương nhiên chuyện anh ta là người đồng tính cũng không phải chuyện gì bí mật, nhưng dù đồng hay không thì gốc rễ vẫn là nam nhân mà, mạnh mẽ đi đâu hết trơn rồi chứ.
Lê Thoát bị nói trúng vẩy ngược lập tức phản bác, hai người câu qua câu lại, từ mỉa mai nhỏ nhẹ, dần dần âm giọng cũng nâng cao lên theo từng cấp bậc, Trương Ý Nhi đau đầu cho tới khi nhiều ánh mắt không hẹn mà cùng hướng về phía bọn họ hóng hớt chuyện, cô nghiến rắng đập bàn một cái: “Ăn đi.”
Hai bạn nào đó bị cô gái nhỏ thường ngày ngoan ngoãn, nhẹ nhàng quát liền khó tin nhìn chằm chằm cô, đến cả chuyện cãi nhau ầm ỉ vừa rồi cũng quên tuốt.
Da đầu ai đó run run: “Nhìn cái gì, đừng có chọc giận tôi.”
Rốt cuộc cũng thấy được vẻ mặt trông tạm được của Trương Ý Nhi, hai người nào đó bật cười giơ ngón cái.
“Cứ vậy mà phát huy.”
“Đúng vậy.”
Trương Ý Nhi mặc kệ luôn bọn họ cắm đầu ăn lẩu.
Lúc đợi tính tiền Trương Ý Nhi vừa xoa bụng no căng của mình vừa quan sát cả quán lẩu, bất ngờ ba người đi ra từ trong một gian phòng riêng thu hút sự chú ý của cô. Một người trong số đó ngồi trên xe lăn.
Ơ ơ ơ… đó chẳng phải là người đàn ông trong bức tranh của mình sao. Trương Ý Nhi bật dậy, trước sự nghi ngờ khó hiểu của hai bạn cùng bàn cô chạy đến ngăn lại ba người toàn thân đồ đen, mặt mày nghiêm nghị.
“Tiểu thư, có chuyện gì sao?” Một thuộc hạ thấy có người tiếp cận Boss nhà mình theo phản xạ tiến lên trước có ý định ngăn cản.