Quản gia Lý đang tiếp đón khách, ông ta vừa thấy hai người xuất liền nói gì đó với khách hàng rồi chạy đến chỗ ngài Fred.
“Ông cứ làm việc của mình đi, tôi đưa Tiểu Ý thăm quan.” Hắn nói rồi hướng đến mấy người bên kia gật đầu, ôm eo Trương Ý Nhi đi xem súng ống.
Đương nhiên quản gia Lý không hề ngạc nhiên, may là trước đó đã nghe bọn Khai Tâm bí mật nói rằng ngài Fred đối xử rất khác biệt với Trương Ý Nhi, nếu không lúc này đã bị dọa một trận rồi.
Trở lại tiếp đón khách, ông ta cười giả lả, dù là một nụ cười nghề nghiệp nhưng không khiến người khác khó chịu.
“Quản gia Lý, khi nãy ông nói là ngài Fred không có tại xưởng mà.” Người phụ nữ khoảng 25 tuổi, dung mạo xinh đẹp, bình thường ai gặp cũng không thể nhịn được mà ngắm cô ta đến thất thần, thế mà người đàn ông yêu nghiệt kia chỉ thoáng qua một giây như thể cô ta không khác gì một món ăn bình thường không hơn không kém, sau đó cứ thế xoay lưng mà biến mất. Thật không cam lòng. Có điều nhỏ hồ ly bên cạnh ngài Frederick từ đâu chui ra vậy chứ?
Bị người ta vạch mặt lời nói dối trực tiếp thế này, khuôn mặt già của quản gia Lý hơi căng ra, ông ta cũng đâu có ngờ ngài Fred sẽ xuất hiện đúng lúc vậy đâu, thế là tiếp tục cười đáp qua loa: “Ngài ấy đến lúc nào tôi cũng không rõ, mong Mai tiểu thư thông cảm, tôi không cố ý.
Mai An Yên cũng thừa biết ông ta đang lấp liếm lý do nhưng không để bụng, nâng cằm dò hỏi: “Cô gái đi cùng ngài Frederick là ai vậy?”
Việc Trương Ý Nhi là thuộc hạ của ngài Fred rồi bây giờ lại trở thành cháu họ của ngài không có bao nhiêu người biết, ông ta không biết nên gán thân phận nào cho Trương Ý Nhi, mày hơi nhíu lại chợt nghe Mai An Yên lên tiếng: “Xem ra là nhân tình mới của ngài ấy rồi.” Trong giọng nói có ý chế nhạo và khinh thường.
Quản gia Lý dù không thân thiết với Trương Ý Nhi lắm nhưng là người một nhà ông ta không thể để người ngoài muốn nói gì thì nói, ông ta không chút lúng túng nhìn Mai An Yên giọng trầm xuống: “Mong Mai tiểu thư đừng đoán bậy kẻo lại chuốc họa vào thân, còn về Tiểu Ý, cô ấy là cháu họ của ngài Fred - Frederick Ý Ý vừa về nước không lâu.” Ông ta nghĩ rồi, dùng thân phận chú cháu họ sẽ có lợi hơn cho cô Trương, dù sao hiện tại toàn bộ hồ sơ về cô đều lấy cái tên Frederick Ý Ý, Trương Ý Nhi ngoại trừ tồn tại trên tinh thần thì đã hoàn toàn biến mất trên thế gian.
Mai An Yên ngạc nhiên đến há hốc miệng, cái gì là chú cháu họ chứ, xưa này không hề có tin tức nào nói về việc Frederick Nhược Đông có đứa cháu gái họ, không phải người thân, họ hàng của hắn đều chẳng còn ai sao, do chính hắn san bằng tất thảy. Không lẽ trong quá trình thanh tẩy, lòng thương xót bỗng trỗi dậy rồi tha cho đứa cháu họ một mạng, đã vậy còn chăm sóc, nuôi dưỡng? Cái này quá khó tin rồi. Lòng thương xót? So với việc tha mạng cho một tên thuộc hạ còn đáng tin hơn là sự tồn tại của đứa cháu họ Frederick Ý Ý. Dù rất khả nghi nhưng cô ta không có quyền hỏi. Chỉ im lặng nhìn theo hai bóng lưng dính kề nhau của một nam, một nữ ở đằng xa.
Tư thế thân mật như vậy nói cô ta là chú cháu họ trừ khi cô ta bị thiểu năng mới tin nổi.
Nhìn tới nhìn lui vẫn giống một cặp tình nhân.
Hai người trong câu chuyện lại chẳng quan tâm tới việc ai đang bàn tán tới mình, chỉ chăm chú vào những khẩu súng đủ loại trước mắt.
“Phong Khởi không đơn giản, em nên mang vũ khí bên người trước khi làm chuyện gì. Trong bất cứ trường hợp nào cũng phải ưu tiên an toàn của bản thân, hiểu chưa?” Frederick Nhược Đông vuốt vuốt khẩu súng trong tay, nghiêng đầu liếc cô nhóc đang cực kỳ thích thú hết chạm cái này tới chạm cái kia, cô nhóc này coi mấy thứ đồ nguy hiểm đây là đồ chơi đấy à.
Trương Ý Nhi không ngừng gật gù đầu, hiện tại hắn nói gì đều đúng, mà không, xưa nay hắn nói gì cô đều nghe theo, lúc này cô lại như đứa trẻ nhìn thấy đồ chơi kỳ lạ nên không có tâm trí đâu đi nghe hắn nhắc nhở cái này cái nọ. Gật đầu cũng chỉ theo bản năng.
Frederick Nhược Đông véo nhẹ tai của cô: “Nghe không?”
Ai đó ui da, mặt mày nhăn nhó, chớp mắt nhìn hắn bằng cặp mắt ướt át: “Nghe mà.” Sao lại đi nhéo tai cô chứ, cô có phải trẻ nhỏ ba tuổi đâu.
Hắn mỉm cười chọn cho cô một khẩu súng ngắn phù hợp rồi dẫn người đến trường bắn. Tiểu Trì biết mình không nên biến thành cái bóng đèn sáng rực thế là lặng lẽ theo quản gia Lý.
Ở trường bắn hai tiếng đồng hồ, Trương Ý Nhi cũng đã nắm bắt được cách dùng súng ống, cách nả đạn thế nào tránh làm đau cổ tay,... Sau đó Frederick Nhược Đông chọn thêm một số vũ khí thuận tiện cho cô mang bên người mới rời khỏi công xưởng.
Cả hai từ trường bắn đi ra thấy Tiểu Trì đang nghiêm nghiêm cẩn cẩn giúp quản gia ngồi ở quầy trông chừng xưởng, trên tay còn cầm một miếng táo, miệng nhai nhóp nhép kết hợp với biểu cảm muôn đời không đổi của anh ta trông thật buồn cười.
Trương Ý Nhi cười khoái chí vỗ vai anh ta một cái: “Ở đây ăn uống ngon quá nhỉ?”
Tiểu Trì bị bắt tại trận mình đang ăn vặt, khuôn mặt đơ ra mất vài giây mới chột dạ đứng bật dậy, miếng táo đáng thương bị chủ nhân không chút luyến lưu cho bay vào sọt rác.
Bị hành động của anh ta làm giật mình, Trương Ý Nhi ơ một tiếng rồi bật cười ha hả, ngón tay chỉ chỉ Tiểu Trì: “Anh xấu hổ cái gì?” Còn định cười thêm một lúc nữa thì đã bị ai đó xách cổ kéo đi: “Tiểu Trì, đi.” Lời này là Frederick Nhược Đông nói.
Trên xe, người đàn ông thỉnh thoảng sẽ liếc cô nhóc bên cạnh lại chuyển tầm mắt về phía trước. Cô nhóc này với Tiểu Trì từ khi nào thân thiết như bạn tốt vậy, đương nhiên hắn không phải kẻ ghen tuông vô lý, ngược lại trong chuyện này càng thấy khá thoải mái. Hắn đánh giá cao năng lực của Tiểu Trì, ban đầu tên nhóc “mặt đen” rất bài xích Tiểu Ý, chẳng qua là nhiệm vụ hắn giao nên anh ta không dám từ chối, thế quái nào hôm nay chứng kiến Trương Ý Nhi còn có thể trêu chọc, cười đùa với anh ta vui vẻ như vậy, xem ra cô nhóc đã thay đổi được cái nhìn của Tiểu Trì dành cho mình rồi. Không tệ, không tệ.
Hai bạn nhỏ nào hay biết ngài Fred đang đánh giá mình, một bạn thì ngây ngây ngô ngô nhìn bên ngoài trời đang tối dần, cầu nguyện sẽ có tuyết đầu mùa; còn một bạn thì mặt mày âm trầm, vẫn còn xấu hổ chuyện khi nãy.
Trương Ý Nhi thở dài lần nữa, có chút buồn rầu trở lại ôm lấy cánh tay của Frederick Nhược Đông, than vãn: “Sao tuyết vẫn chưa rơi chứ.” Nói thì thôi đi còn chơi với mấy ngón tay thon dài của hắn tới nghiện.
Hắn nhíu mày, bị bộ dạng phụng phịu đáng yêu của cô chọc cười, cúi đầu cắn lên má của cô trêu: “Em mấy tuổi rồi còn mê tuyết rơi, không thấy lạnh à.”
Sao lại cắn má phính của cô nữa rồi, cô ôm bên má bị cắn nhìn hắn lườm lườm: “Má của em không phải đồ ăn.”
Còn biết phản kháng hắn rồi nhỉ, Frederick Nhược Đông cười cười, chuẩn bị cắn tiếp thì tấm ngăn cách hạ xuống, hắn hơi khựng lại một giây rồi cong môi nhanh chóng cắn cô nhóc cái nữa.
Trương Ý Nhi la oai oán, tay đánh ngực hắn vài cái, không khống chế lực nên ra tay hơi mạnh mà ngực hắn quá cứng rắn thế là ai đó ui a ui a, vặn vẹo thoát khỏi cánh tay như gọng kiềm.
Frederick Nhược Đông giật mình nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn xem thử, chỉ hơi đỏ thôi, nhìn cái biểu cảm đau đớn giả trân của cô nhóc kia kìa, hắn dở khóc dở cười nhàn nhạt liếc cô: “Đừng có giở trò với tôi.”
“Không có mà.” Còn trưng ra cái vẻ vô tội đó cho hắn xem nữa cơ đấy.
Được cô hôn vài cái cuối cùng cũng bất lực thong thả ôm cô lên đùi mình hôn sâu: “Đêm nay chắc chắn tuyết rơi.” Hắn thấp giọng lên tiếng trong khi môi cả hai vẫn dán sát vào nhau.
“Anh khẳng định vậy á?”
Người đàn ông lần đầu bị người ta dùng cái ánh mắt không tin tưởng làm cho tức giận, không thèm đáp lời nào mà ôm chặt cái ót của cô hôn đến mức cô nhóc suýt nghẹt thở.
Sau đó không dám chọc cho hắn tức lên nữa, nếu không tối nay cô sẽ xong phim, sáng mai còn phải dậy sớm trở lại học viện, cần phải bảo toàn tính mạng.