Trực giác là cái gì đó rất đáng sợ mà lần này sự đáng sợ càng lớn hơn nhiều lần so với trước đây.
…
Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế xoay, ánh mắt chăm chú vào chiếc điện thoại trong tay, như đang đợi cũng là đang phân vân có nên chủ động không.
Cuối cùng y gác hai chân lên bàn làm việc, lưng ngã sâu vào ghế, những ngón tay tinh tế lướt trên màn hình cảm ứng, cuộc gọi kết nối.
“Ngài Mạc.” Giọng điệu lạnh tanh không độ ấm vọng bên tai, người đàn ông mím môi hiếm khi chần chừ: “Là tôi.”
Đan Đan cảm thấy kỳ lạ, tên gian thương này gọi cho cô vào thời điểm này để làm gì, còn đúng lúc ngài Fred vừa rời khỏi Trung Quốc?
“Trương… Frederick Ý Ý tốt hơn chưa?”
Hóa ra là vì mỹ nữ, Đan Đan không đáp lời của y ngay, nếu là bình thường ít nhiều cô sẽ mỉa mai y vài câu chỉ là lúc này đây… cô chẳng thể thốt thành lời, người con gái mang vẻ ngoài phi giới tính dựa lưng vào tường, những lọn tóc đen óng, mềm mượt trượt xuống cái trán trắng nõn, che đi phần nào ánh mắt ảm đảm.
Rồi cô lên tiếng giữa hành lang bệnh viện vắng tanh không bóng người: “Cô ấy rất ổn.” Quen biết y đã nhiều năm nay, chưa có khi nào cô nghĩ y là người đàn ông tốt hoặc là có trách nhiệm. Y tài giỏi là thật, cô thừa nhận, y có vẻ ngoài xuất chúng cô cũng chẳng phản đối, một gia thế hiển hách, điều đó là sự thật không cách nào thay đổi tựa như dòng máu của kẻ nghiện ngập mà cô đang mang. Nhưng y có khuyết điểm của mình, đó là không coi tình yêu là kế hoạch trong tương lai, nói nặng lời thì y không quan trọng phụ nữ. Thậm chí chỉ cần là một cuộc hôn nhân có ích cho mình, y sẵn sàng vứt đi hạnh phúc một đời mà bất cứ một người bình thường nào đều muốn mà chấp chận người phụ nữ “thích hợp” làm vợ của y.
Thế rồi khi Trương Ý Nhi xuất hiện trong thế giới của y nói riêng và trong thế giới của bọn cô nói chung, mọi thứ đã thay đổi theo sự trưởng thành của cô ấy. Và Mạc Chính Thiên cũng nằm trong những thay đổi mà Trương Ý Nhi tác động.
Cô ấy là ánh trăng sáng, là ánh mặt trời lúc bình minh lên, thậm chí là một tiểu thiên sứ chỉ có trong truyền thuyết của vũ trụ với muôn điều diệu kỳ. Cô khiến những kẻ khát máu, những kẻ không còn tình người, coi việc tranh đấu là lẽ sống phải chững lại. Đó là Frederick Nhược Đông, là Dạ Huyền, là Lạc Hồ Ưng, là Mạc Chính Thiên và chính cô.
Cô ấy xuất hiện dạy cho bọn họ cách suy nghĩ về tình người trước khi đôi bàn tay nhuộm thẫm máu tươi.
Chỉ là… cô ấy cũng cướp đi trái tim của người đàn ông mà cô đơn phương.
Yêu y là đúng hay sai chẳng còn quan trọng, và dù rõ hơn bất cứ một ai rằng cả hai là người của hai thế giới, là những kẻ sẽ không có một kết cục tốt đẹp trong trò chơi quyền lực này, nhưng trái tim vẫn thôi thúc, chống đối lý trí đầy dằn co để tiếp tục yêu y, dành cho y thứ cảm tình mà y chưa bao giờ nhìn thấy, và dù nhìn thấy có chăng y cũng chỉ khinh thường, thậm chí là đẩy cảm tình của một thiếu nữ cô đơn vào tận đường hầm mịt mờ.
Giọng y lần nữa vang lên kéo về những rung động ngu ngốc trong trái tim: “Tôi có thể đến thăm cô ấy được không?” Ngài Mạc cao cao tại thượng mà lúc này lại đi hỏi ý kiến của một thuộc hạ, Đan Đan thừa rõ ý tứ của y, có lẽ y đã thử thăm dò từ trước và biết được Frederick Nhược Đông cho người canh nghiêm ngặt kẻ ngoài tiếp xúc với Trương Ý Nhi nên mới đi đường vòng, mà đường vòng đó là thông qua Đan Đan.
Đan Đan không khách khí từ chối thẳng mặt: “Xin lỗi, ngài Fred đã có lệnh, trừ khi ngài thương lượng được với ngài ấy.”
Thương lượng với Frederick Nhược Đông? Mạc Chính Thiên thầm chửi thề. Tên con lai đó đã rời khỏi Trung Quốc và đi đâu đó mà không ai biết, y làm sao mà liên lạc rồi “nói chuyện” với hắn như người bình thường được chứ.
Đan Đan đúng là biết cách chọc tức y mà.
Mạc Chính Thiên khá bực bội cũng chẳng nói thêm một câu nào mà cúp máy luôn.
Trương Ý Nhi muốn ra ngoài hít thở bầu không khí trong lành, giam mình trong phòng bệnh nhiều ngay nay cô sắp ngột ngạt đến thở không nổi rồi, vừa hay Lạc Quý Nhân đang ở bệnh viện chăm sóc Lạc Hồ Ưng vừa làm phẫu thuật xong, muốn đến thăm cô, nhân tiện cùng cô ấy đi dạo cũng tốt.
Đan Đan không đồng ý, còn muốn giảng đạo lý nhưng Trương Ý Nhi đã bĩu môi ngăn chặn: “Được rồi, không sao đâu, Quý Nhân là bạn của tôi, ở cùng cô ấy tôi sẽ không xảy ra chuyện gì.” Để đảm bảo lời nói của mình uy tín, cô thỏa hiệp: “Nếu lo sợ thì cô có thể canh chừng chúng tôi đương nhiên phải giữ một khoảng cách đủ ổn.”
Cuối cùng Đan Đan cũng không tiếp tục đôi co với Trương Ý Nhi nữa, ngài Fred đã dặn đi dặn lại chớ để kẻ ngoài tiếp xúc với Tiểu Ý, giờ thì hay rồi…
Lạc Quý Nhân rót ly nước lọc xong đưa cho Lạc Hồ Ưng đoạn nói: “Em đến thăm Ý Ý một lát sẽ quay lại ạ.”
Người đàn ông đã tỉnh lại sau cuộc phẫu thuật nhiều giờ thành công tốt đẹp nhưng vẫn còn mệt mỏi và cần phải tĩnh dưỡng trên giường vài ngày mới đi lại được. Y nhẹ gật đầu, giọng nói khàn đặc, yếu ớt: “Ừ, đừng làm phiền người ta lâu quá.”
Đương nhiên Lạc Quý Nhiên hiểu ý của anh họ, Trương Ý Nhi cũng đang trong thời gian dưỡng thương, không thể hoạt động quá nhiều, cô nàng dạ một tiếng rồi giơ tay ra ý tạm biệt.
Nhìn người canh giữ bên ngoài, Lạc Quý Nhân dặn dò lần nữa: “Ngoại trừ Lạc Hồ Nhuận đến thì không được cho bất cứ ai khác vào gặp anh họ.”. Truyện Thám Hiểm
Hai thuộc hạ lưng thẳng tắp đáp đồng thanh: “Rõ.”