“Ngài Frederick uy vũ”. Ngài ấy chính là tín ngưỡng của tất cả bọn họ.
Trương Ý Nhi hứng khởi không chờ nổi vội chạy đi gọi Frederick Nhược Đông xuống xem thành phẩm bọn họ đã tạo nên.
Chạy quá nhanh suýt đã va phải mấy quả bóng Lion để lăn lốc giữa nền nhà.
Lion thở dài vừa thổi cái cuối cùng vừa nhìn theo bóng dáng nhỏ bé cô nhóc kia nói: “Cô muốn lên trời sớm à.”
Trương Ý Nhi lườm hắn một cái nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười tươi tắn tiếp tục chạy đi, lần này đã biết điều mà thả chậm tốc độ.
Khóe miệng cong cong, ngón tay co lại ma sát vết sẹo theo thói quen, đây là hành động những lúc hắn ngại ngùng và vui vẻ.
Người đàn ông mới vừa đẩy cửa phòng toang xuống tầng cùng mọi người đón lễ Noel thì một bóng dáng mảnh mai nhào vào lồng ngực cứng như thép, lực đạo không nhẹ. Hắn hự một tiếng, hương thơm quen thuộc xông vào khoang mũi, vội ôm gọn cô vào lòng, giọng điều quở trách: “Em chạy cái gì? Hấp ta hấp tấp.” Đương nhiên hắn là lo sợ cô chạy nhanh mà té thôi.
Cô nàng cười phấn khích cũng không để ý chuyện hắn mắng mình, kéo tay hắn bước nhanh: “Đi xem thông của bọn em. Là em chỉ đạo nhé, cực kỳ đẹp luôn.”
Frederick Nhược Đông nghiêng đầu nhìn sườn mặt hơi ửng đỏ của cô, hắn mỉm cười vuốt ve má phính của cô nhóc: “Giỏi vậy à.”
“Vâng.” Cô cong cặp mắt phượng lên cười với hắn vô cùng ngọt ngào, vô cùng chân thành, hai tay dang ra ôm lấy eo hắn thật chặt, bước chân cũng chậm lại.
Khoảng khắc hắn nhìn thấy hàng chữ “Ngài Frederick uy vũ” trong đôi con ngươi xanh lục ánh lên những tia sáng, nó sáng rực và trong vắt, không có sự toan tính và nham hiểu như thường ngày, lúc này đây hắn không chớp mắt chìn dòng chữ ấy thật chăm chú, bàn tay được cô nhóc nắm chặt. Những cảm xúc phức tạp không ngừng quấy nhiễu, cho đến khi cô gái nhỏ gọi hắn bằng chất giọng dịu nhẹ và du dương như đưa cả cõi hồn hắn đến thiên đường: “Nhược Đông.”
Hắn nghiêng đầu ôn nhu nhìn cô, khẽ “ừm” một tiếng, siết lấy bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại.
“Chúng ta là người một nhà. Mãi mãi.” Em, Lion, Đan Đan, Khai Tâm, dì Ngô, Tiểu Trì, cả quản gia Lý, tất cả những thuộc hạ đều là người nhà của ngài.
Mãi mãi. Dễ đọc nhưng không dễ thực hiện, trên đời này chẳng có gì là mãi mãi, từ tình bạn, tình thân, đến tình yêu, nhưng hắn nghĩ một đời này cô sẽ luôn bên hắn. Đó chính là định nghĩa “mãi mãi” trong trái tim khô quạnh của người đàn ông với quá khứ cuồng nộ và đau thương.
Hắn không rời khỏi khuôn mặt cô, tựa như đang nghiền ngẫm từng chữ cô vừa nói cũng tựa như chỉ đơn thuần là muốn ngắm cô. Rồi trong khoảng không của thế gian, trong cái lạnh thấu tâm can, trong sự chứng kiến của hai cây thông đang sừng sững hiên ngang đứng đó, Trương Ý Nhi mơ hồ nghe được hắn khẽ giọng: “Tôi thích em.”
Hàng mi run run, một bông tuyết trắng tinh khôi lặng lẽ chạm vào hàng mi cong vuốt của cô gái nhỏ, chớp mắt, vài giây sau nó tan dần để lại làn nước long lanh dưới ánh đèn nhấp nháy duy mỹ.
“Tuyết rơi rồi cô bé, tôi không lừa em.” Ngón tay khô ráp chạm vào lông mi của cô lau đi bông tuyết tan, bưng cả khuôn nhỏ trong tay, môi chạm vào chóp mũi cô một cái: “Ngốc rồi.”
Chờ tuyết đầu mùa lâu như vậy cuối cùng bầu trời cũng đổ xuống những bông hoa màu trắng lạnh giá, nhưng tâm trí của Trương Ý Nhi lúc này chỉ quanh quẩn bởi câu thổ lộ của ngài Fred. Ngài nói ngài thích, nó không phải yêu mà là thích nhưng đối với Frederick Nhược Đông, thích và yêu không có sự khác biệt, đều là cùng một khái niệm mà thôi. Chính vì vậy mà cô mới kinh ngạc, nhưng kinh ngạc qua đi chỉ còn lại niềm hạnh phúc khó có thể giấu diếm, nó đi qua từng tế bào da thịt, chạm đến lớp màng cuối cùng rồi thẩm thấu vào nơi tận cùng của hạnh phúc. Hai mắt cô cay xè, ửng hồng nhìn người đàn ông trước mắt, tuyết không ngừng chạm vào da mặt mịn màng, mỗi một bông tuyết xuất hiện đều được hắn dịu dàng lau đi, một lúc sau không rõ là bao lâu, trên má cô lăn dài nước mắt, hắn mỉm cười, không chê cô mít ướt hay phiền toái, chỉ lặng yên lau nước mắt cho người con gái, lau đến mức cô không còn kìm nén được nữa khóc thành tiếng.
Hắn bật cười ôm chặt cô vào ngực, giọng nói bất lực nhưng đầy yêu chiều: “Khóc cái gì? Cảm động vì tôi thích em à.”
“Ừm.” Người nào đó nấc một cái, lại chôn cả khuôn mặt vào ngực hắn, nước mắt nước mũi đều dính hết vào áo người đàn ông.
Khi cô nín khóc thì đã ở trong sân chính, mọi người không hẹn mà cười trêu ghẹo cô khóc nhè.
Trương Ý Nhi hừ hừ, tuy có chút xấu hổ nhưng da mặt cô đã dày hơn rồi, chút chuyện này có là gì, cô còn có thể vênh váo đi trêu lại bọn họ đấy.
Tiệc tùng xong, ai nấy đều nồng nặc mùi rượu loạng choạng về phòng của mình, đương nhiên không ai để cho mình say khướt, bọn họ không phải là những người bình thường, phải luôn giữ đầu óc tỉnh táo trong bất cứ hoàn cảnh nào.
Frederick Nhược Đông nhéo nhéo mi tâm, tay còn lại vuốt tóc Trương Ý Nhi nói: “Tí tôi xuống tìm em.” Hắn uống không nhiều nhưng cũng không ít, Trương Ý Nhi không nỡ để hắn lao lực thêm liền bảo: “Anh ngủ sớm đi.”
Hắn nhướng mày, cái nhìn sâu xa khiến ai đó tê tái cả da đầu: “Tôi không say…” Dừng lại hơi khom người ghé gần môi hồng chạm nhẹ, khàn giọng: “Sức lực tôi rất tốt. Chờ tôi.” Nói rồi thu lại nụ cười đoạn về phòng mình.
Nhìn hắn xoay lưng rời đi đến khi khuất tầm mắt mới cười tủm tỉm vào phòng.