Mục lục
Truyện Già Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cường giả Thần tộc bình phục lại tâm tình, lấy ra một cái cổ phù, đặt lơ lửng trên đinh đầu, khẽ niệm một tiếng chú ngữ, một khối thân thể thật lớn dung hợp với hắn, đồ sộ đứng tại đó, giống như một Chiến Thần thời thượng cổ.

- Nhân loại, quỳ xuống dưới chân của ta, hiến tế cho ta sự thành kính, và kính, sợ của ngươi, ta sẽ tha cho ngươi vô tội!

Tiếng hô cực lớn phát ra, chấn động cả trời đất.

Đây là một người khổng lồ, hoàn toàn là từ kia miếng cổ phù kia hình thành, khiến cho hắn có thể tân ra khí phách ngập trời, chấn động cho toàn bộ thành Jerusalem đều rung chuyển, trời cao vỡ ra từng vết nứt lớn.

Cổ phù rất đặc biệt, giống như từ trống rỗng nặn ra một khối thân thể, nhìn kỳ có thể nhận thấy, đó là do pháp tắc và đạo văn đan vào nhau mà thành, giống như một thân thể bằng ánh sáng.

Mà tên Thần tộc kia lại ở trong đầu của khối chiến thể khổng lồ này, như là mặc vào một cái áo giáp thật lớn, khí lực cường đại đến mức cực hạn.

Đây là bí bảo của tộc hắn, sau khi tế ra cổ phù, hắn có thể tạm thời có được lực lượng thân thể của tổ tiên thời thượng cổ, mượn để bản thân dùng, có thể quét ngang tất cả mọi thứ.

- Đây là thân thể của Chiến Thần thời thượng cổ!

Rất nhiều nhân vật lớp tiền bối đều vô cùng kinh ngạc, có một vài gia tộc cổ xưa thậm chí còn thờ phụng tượng của thân thể này. Ai cũng không ngờ tới, ngày hôm nay lại có thể chính mắt nhìn thấy, Thần tộc đã hiện nó ra, mang theo uy thế ngập trời.

Tên Thần tộc này thúc dục cổ phù, nhập chủ vào trong chiến thể cường đại này, khí thể có thể bổ vỡ cả hư không, giống như Bàn cổ khai thiên tích địa, quanh thân có hỗn độn khí cuồn cuộn mãnh liệt, từng bước đi tới, chém về phía Diệp Phàm.

Ầm...!

Dưới một chưởng chụp xuống của thân thể Chiến Thần, chân không cũng bị đập nát, bao phủ Diệp Phàm vào trong các luồng năng lượng loạn lưu. uy thế có một không hai.

Nhưng mà, khi tất cả trở nên yên tĩnh, Diệp Phàm đứng ở phía xa, lông tóc vẫn không bị tổn hao gì, vẫn chưa bị đánh trúng, hắn dùng âm thanh lạnh lùng nói:

- Cũng không phải là tổ thể chân chính, chỉ là quang thể do phù văn đan vào mà thành, cũng chẳng là cái thá gì cả!

Sau khi hắn nói xong, chủ động đánh lên, hai người tiếp tục đại chiến, va chạm lẫn nhau, phát ra các luồng sáng chói lọi, chiếu sáng khắp cả Thần Thành.

Diệp Phàm tay trái dùng Bão Sơn Ấn, liên tiếp không ngừng va chạm cùng với đối phương, tay phải đột nhiên thi triển ra Nhân Vương Án, lập tức đập bay tên kia đi ra tận mấy ngàn trượng.

Mọi người đều rung động, thân thể hai người có độ cao khác nhau quá lớn, nhưng Diệp Phàm lại có thể đánh bay thân thể Chiến Thần, điều này cần lực lượng cường đại tới mức nào, khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy khó tin.

- Thật ra thì cái cổ phù mày cũng là một bảo bối, hơn phân nửa là do Bán Thánh tự tay luyện chế thành!

Diệp Phàm tự nói.

Ở giờ khắc này, hắn toàn lực xuất kích, hạ độc thủ, không tiếp tục dây đưa đại chiến với vị Vương giả trảm đạo này nữa, Chân Long Ấn được đánh ra, lưu lại trên khối thân thể thật lớn này một chưởng ấn đáng sợ, gần như đánh xuyên qua thân thể kia.

Ầm...!

Sau đó, Nhân Vương Ấn cũng được đánh ra, trực tiếp đánh vỡ khối Chiến Thần thể này, cổ phù đang lơ lửng trên đầu Thần tộc nứt ra, phát ra một tiếng giòn vang, hóa thành bột mịn.

- Thần cũng không hơn gì cái này a!

Diệp Phàm chân đạp bí quyết chữ Hành vọt lên cao, tay phải hóa thành Phiên Thiên Ấn, giống như một cái cối xay to lớn màu vàng, vỗ xuống người tên Thần tộc kia, phía trên nó có vô số phù văn rập rạm. khủng bổ vô cùng.

- Phốc...!

Cường giả Thần tộc bị đánh nát, ở trên bầu trời hóa thành một mảnh mưa máu, rơi lả tả trên không trung Jerusalem Thánh thành, cảnh tượng làm cho người ta phải sợ hãi.

- Thần... đã bị giết chết!

Mọi người bị dọa sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, hoàn toàn ngây dại.

Thần bị một nhân loại giết chết, mưa máu bay lả tả, như một trận mưa to trút xuống, máu của thần không ngừng chảy trên mặt đất, chảy mãi không ngừng, giữa không trung vang lên tiếng âm phong gào rít giận dữ, khiến cho tất cả mọi người đều sợ ngây ra, bọn họ đều cứng họng, bốn phía lặng ngắt như tờ.

Cũng không bao lâu sau, mọi người liền lập tức phát ra từng trận gào khóc, nơi này tất nhiên có rất nhiều tín đồ thành kính, tất cả đều vô cùng đau đớn, khó có thể tin tường những việc trước mắt.

- Thần đã chết, tại sao lại như vậy, hắn bị Ma của Trung Thổ giết chết, thế giới này còn ai ngăn được hắn nữa đây?

- Thần toàn năng đã chết ư, hắn lại bị đánh bại hay sao, không phải, tất cả đều là ảo giác mà thôi!

Bất kể ở thời đại nào thì cũng không thiếu các tín đồ cuồng tín, bọn họ thấy thế giới này gần như là sụp đổ, khó có thể chấp nhận sự thực này, không thể chịu đựng được.

Mà đại bộ phận người còn lại khác thì đều im lặng và rung động, nhất là các tu sĩ cao tuổi, mặc dù bọn họ cũng theo tín ngưỡng này, nhưng cũng sẽ không khóc, bời vì tới cảnh giới nhất định, rồi, bọn họ đều hiểu được cái gọi là thần kia có lai lịch ra sao.

- Trời ạ, Ma của Trung Thổ giết chết thần của chúng ta, đây là một hồi ác mộng, cùng tiến lên giết hắn đi!

Có cuồng tín đồ kêu to, giống như nổi điên lao vọt lên, nhưng mà những kẻ hưởng ứng lại không nhiều như dự đoán trước, chỉ có không đến một trăm người lao lên, giết về phía Diệp Phàm.

- Ầm...!

Diệp Phàm đạp xuống một cước, như một đám mây đen đè xuống, cả trời đất trong nháy mắt đã trở nên ảm đạm, bao phủ mặt đất phía dưới, tất cả những người này đều nổ tung, hóa thành mấy chục đám sương máu, trở thành cô hồn dã quỷ.

Ngay cả thần cũng đều bị giết chết, ngày nay còn ai còn có thể ngăn cản Ma của Trung Thổ được nữa? Đây là một kết quả làm cho người ta phải sợ hãi, trước mắt toàn bộ mọi người tại Thánh thành, giết chết thần, hành động rất rõ ràng lưu loát.

Diệp Phàm đứng trên trên mặt đất, không nói gì cả, hắn đang rút ra thần thức lạc ấn của tên Thần tộc kia, quan sát bí mật thời thượng cổ, đáng tiếc chỉ đành, thất vọng.

Đây là một cổ tộc lưu lại tại phương Tây, năm đó khi tổ tông rời đi thì hắn còn rất nhỏ, bị bỏ quên tại nơi này, cũng không có tọa độ trong tinh không, nếu không thì hắn cũng đã ra đi từ lâu rồi.

Diệp Phàm vẫn từ một vài thông tin chung chung, biết được trong tinh vực ít nhất còn có người của ba viên Sinh. Mệnh cổ Tinh, từng đến địa cầu, trong đó một viên cường đại nhất là Hỏa Tang Tinh, người dân tại đó đều thuộc về Kim Ô tộc.

Mà Thần tộc này thì đến từ một cổ tinh tên là “Thông Thiên”, là một vùng đất bắt nguồn của sinh, mệnh, ở trong một mảnh tinh vực nguyên thủy, rất khó tìm được.

- Trong khắp vũ trụ ít nhất cũng có sáu đến bảy viên Sinh. Mệnh cổ Tinh, trong tổ miếu của Thần triều Vũ Hóa có tọa độ của mấy viên tinh cầu có sinh. mệnh, hẳn là chỉ những viên cổ tinh này rồi!

Khi rời đi, Diệp Phàm chi cướp được tọa độ của địa cầu, những thứ còn lại thì vỡ tan, cũng không biết rơi vào trong tay người nào.

- Trên địa cầu hẳn là còn có một hoặc hai gã Thần tộc, cùng với một bộ phận Sứ giả...!

Diệp Phàm sau khi cẩn thận quan sát thần thức của hắn, liền thu được tin tức như vậy.

Chủ yếu là Phiên Thiên Án của hắn có uy lực quá lớn, đánh cho thần thức người này trở nên xơ xác, trí nhớ đều có chút không trọn vẹn, vì vậy không có thấy rõ rốt cuộc là còn lại bao nhiêu Thần tộc nữa.



Bên trong Jerusalem có các dãy núi phập phồng, được xưng là đệ nhất động thiên thần địa của phương Tây, tồn tại trong thời gian rất dài, khó có thể nói rõ nó bắt đầu từ khi nào, từ xưa còn có cả Thần linh ở lại.

- Nếu là trảm đạo tại thời đại mạt pháp này, thì ai yếu ai mạnh sẽ rất khó nói, nhưng mà đã bước đầu trảm đạo khi mà linh khí còn dư thừa trước kia, đã nhiều năm như vậy trôi qua mà còn xa mới đạt tới đại thành, tất nhiên là không có uy hiếp gì với ta cả!

Diệp Phàm tự nhủ, Thần tộc cường giả đã chết, cuồng tín đồ cũng bị đánh chết hơn phân nửa, mọi người còn lại cũng không dám tới gần hắn nữa, tất cả đều đang rút lui, mà hắn thì lại đi từng bước vào chỗ sâu trong tòa thành này.

Mọi người ai cũng khiếp sợ, tất cả đều lui về phía sau, Ma của Trung Thổ đi tới phương Tây, chém chết một vị Thần tộc, rung động tất cả mọi người, cả tòa Thần Thành đều tràn ngập một luồng áp lực nặng nề.

Ngay tại giờ khắc này, tin tức đã nhanh chóng được truyền ra ngoài, thông qua các loại thù đoạn truyền ra khắp nơi tại châu Âu, khắp thế giới tu đạo phương Tây hoàn toàn bị chấn động.

Thần đã chết!

BỊ một Ma Vương tên là Diệp Phàm đến từ Trung Thổ đánh chết, hắn dọc đường đi giết về phía Tây, tự xưng là chúa tể Thiên Đình, giống như một cơn sóng thần cuốn trôi từng truyền thừa cổ xưa một.

Một ngày này được gọi là ngày đen tối, được ghi chép trong lịch sử tu luyện của các đạo thống phương Tây, là một ngày vô cùng đen tối, khiến người ta phải tuyệt vọng, không đù sức phân kháng.

- Thần đã chết, Ma đã đến!

Đây là lời mô tả chính xác nhất của người tu đạo, đây là một sự kiện lớn bằng trời, mọi người rốt cục nhận ra lời cảnh cáo của các bậc tiền bối thời cổ có uy lực lớn tới mức nào, Trung Thổ xuất hiện Ma, đây cũng không phải là một câu nói tùy tiện.

Vatican là một chỗ bồng lai tiên cảnh khác của đạo thống phương Tây, sau khi biết được tin tức, một đám các đại nhân vật thiếu chút nữa đã lật tung cả cái bàn họp, khẩn cấp gọi ra các Thánh kỵ sĩ.

Cùng một ngày này, Thập Tự Quân hung hàn không sợ chết được phái ra, xuất phát về phía Jerusalem, đây là đội quân mới được xây dựng không lâu, đều là các cường giả được tuyển chọn kỳ càng, lần này dựa theo hiệu lệnh, tới đây chinh chiến.

Diệp Phàm đi lại trong Jerusalem Thánh thành, chậm rãi đi tới một dãy Thần Điện do thần tạo nên, ngày bình thường thì căn bản không có người nào dám tiến vào.

Thần đường to lớn tràn ngập ánh sáng mờ ảo thánh khiết, có một con linh cầm thể hiện cho điềm lành đang bay múa, bên cạnh trồng đầy các cây cối cổ xưa, yên lặng mà đi liền với tự nhiên.

Dọc theo nơi này, đi theo từng bậc thềm đá thật lớn, đi lên chỗ cao hơn, Diệp Phàm chậm rãi di chuyển, từng bước một tiến vào tòa điện phù cổ kính có khí thế cuồn cuộn mãnh liệt nhất kia, nó nằm trên một đỉnh núi.

Đây là chỗ ở của thần, những người khác không được đi vào, không thể khinh nhờn, Diệp Phàm tới đây để tìm kiếm tổ khí, tất nhiên không có chỗ nào cố kỵ cả, ngay cả thần mà hắn còn giết thì có gì mà phải sợ nữa.

- Sư phụ, tòa Thánh thành này thật sự không có cao thù khác nữa sao, ta thấy cần có chút đề phòng a!

Trương Thanh Dương nói, hắn là tiểu Thiên Sư Đạo giáo, hiểu được một ít thuật thôi diễn và bói toán.

- Đúng là có!

Diệp Phàm nhíu mày, hắn cảm giác được tòa Thánh thành này rất quái lạ, giống như có cường giả cực mạnh tồn tại, nhưng mà tại sao vẫn không hiện ra?

- Thật ra ta có nghe nói qua một chút, tương truyền tại Jerusalem này có trấn áp các nhân vật thời kì thượng cổ, chẳng lẽ sư phụ câm ứng được khí tức như vậy?

Long Vũ Hiên nói.

Diệp Phàm ngẩn ra, rồi sau đó đứng im rất lâu, dùng tâm để câm ứng, thần thức cường đại đảo qua mỗi một tấc đất, không khỏi gật đầu, nói:

- Hẳn là như thế này, tòa cổ thành này không thể bị tổn hại, nếu không có thể xảy ra đại loạn!

- Sư phụ, có phát hiện lớn, nơi này có vài món tổ khí mà hơn trăm năm trước Trung Thổ đã mất đi!

Ỡ trên một cái đài bằng đá, có vài món đồ cổ, có: tàn khối của Phục Hi long bi, mảnh nhỏ của cửu đỉnh mà Đại Vũ đúc thành và các loại khác, những đồ vật này có cái là pháp khí cường đại, có cái thì chỉ là đồ cổ mà thôi.

Không nói tới việc chúng mạnh tới mức nào, mà chỉ riêng việc chúng có ý nghĩa không tầm thường, chính là tổ khí, lại bị trưng bày tại phương Tây, đây chính là một loại sỉ nhục.

- Các bảo tàng trên thế giới trưng bày rất nhiều đồ cổ tại Trung Thổ, thật là một loại sỉ nhục lớn, nhưng vài món đặc biệt này là quan trọng nhất, phải thu hồi lại, làm sao có thể để chúng nó giống như hài cốt tổ tiên, bị trưng bày cho người khác xem được.

Bọn họ thu đi toàn bộ những thứ trên đài đá.

- Sư phụ nơi này có các tảng đá trên Thái Sơn Tế Đàn!

Rất nhanh, bọn họ gặp được một bộ phận trọng yếu của tế đàn trong một đại điện.

- Hẳn là không chỉ có những này, còn có một chút nữa mới đúng, cái gọi là cường giả Thần tộc này cũng không thu thập đến bao nhiêu!

Diệp Phàm nhíu mày. Những thứ này nhất định phải thu lấy, không thể để thất lạc được cho dù chỉ là một khối, chúng đều có trọng dụng đối với hắn.

- Tảng đá ghi lại thượng cổ thiên thư cũng không nằm ở đây, không có manh mối nào!

Ngạn Tiểu Ngư nói.

- Nếu như vậy thì hẳn là nó nằm ở một chỗ động thiên thần địa khác tại phương Tây, còn phải đi thêm một chuyến nữa!

Bọn họ vét sạch tất cả mọi thứ tại nơi này, biến đây trở thành một không gian trống rỗng.

Mấy người cũng thu được không ít pháp khí cường đại, có cái thuộc về phương Tây, có cái thuộc về phương Đông, tất nhiên họ sẽ không chút khách khí, tất cả đều mang đi.

- Trong đó dường như còn có cả binh khí của Vương giả!

Mấy vị đệ tử mừng rỡ, tất cả đều không kìm nổi xoa xoa tay, Diệp Phàm vung tay lên, cho bọn hắn chia đều, lập tức làm cho bọn họ hoan hô một trận.

Bên ngoài điện phủ to lớn, dưới thềm đá thật lớn, rất nhiều người đều đang nhìn lên Thần Điện, tất cả đều ngơ ngác sững sờ, Ma của Trung Thổ lại cướp sạch nơi thần thánh như thế này, đây thật sự là một hồi hạo kiếp khó có thể văn hồi được.

Jerusalem là Thánh thành của một trong ba đại tôn giáo, Thần Điện và cổ Miếu lại không nằm cùng một chỗ, hai giáo khác đều có chút phát run, trong lòng lo sợ Diệp Phàm nổi lên ma tính, tới chỗ bọn họ cướp sạch.

- Sư phụ, hai giáo khác cũng có thể thu được tảng đá của thượng cổ Tế Đàn, chúng ta có muốn đi xem qua một cái hay không?

Hữu Vi Ngư nhỏ giọng hỏi, bởi vì này sự tình này rất quan trọng.

Bọn họ đã diệt thần của một giáo nói không chừng, hai giáo khác cũng còn có thần tồn tại, vạn nhất đánh lên thì hậu quả rất khó lường.

- Hễ là tế đàn do Trung Thổ tiên dân lưu lại thì đều phải thu lấy!

Diệp Phàm vô cùng kiên quyết nói.



Tuy nhiên, hắn cũng không muốn giết chóc quá nhiều, đi ra tòa đại điện to lớn, nhìn bóng người rậm rạp phía dưới, lại nhìn về phía trọng địa hai giáo khác, ngồi xuống sau cái bàn thật dài.

Diệp Phàm bắt đầu tụng Độ Nhân Kinh, hắn đã từ Linh Bảo Phái chiếm được một chương hoàn chỉnh, bộ kinh này có tác dụng kỳ diệu vô cùng, cũng có thể độ hóa cả người sống.

Phía dưới có rất nhiều người mang địch ý, Diệp Phàm mở rộng thần thức, không chút nào che dấu, thể hiện ra đạo hạnh, thêm vào các đạo tắc thâm ảo, bắt đầu độ hóa chúng sinh trong Thánh thành.

Đây là một loại thuật rất kỳ diệu, không lâu sau ngay cả một số cuồng tín đồ cũng dần trở thành tín đồ bình thường, có một bộ phận là thành viên Thập Tự Quân, sau lại gần như cũng bị độ hóa đi theo hắn.

- Ma kinh, đây là một loại ma kinh, mọi người ngàn vạn lần không nên nghe, nhanh chạy trốn a!

Tới cuối cùng, Diệp Phàm trong lúc giảng đạo tụng kinh, một đám người thì chạy trốn, mà càng có rất nhiều người đang lâm vào si ngốc. Hắn nhanh chóng từ trong suy nghĩ thành kính của những người này chiếm được rất nhiều tin tức trọng yếu.

Hắn vận chuyển bí quyết chữ Binh, từ trong Thần Điện của hai giáo khác lôi ra một vài tế đàn không được đầy đủ, trực tiếp thu lấy, cũng không có sát sinh nữa.

Sau đó không lâu, trong Thánh thành trở thành một mảnh yên bình, một nửa người thì trốn về phía Thần Điện các giáo khác, tìm kiếm sự che chở của thần, mà một bộ phận khác thì gần như bị độ hóa, dáng vẻ thành kính ngồi dưới đất nghe đạo âm, nghe hắn giảng đạo, nơi này trở thành một mảnh thế giới cực lạc.

Phương xa có dao động thần năng cường đại truyền đến, hai vị cường giả Thần tộc từ các địa phương thần bí tại phương Tây xuất hiện, gặp phải Thập Tự Quân đến từ Vatican, liên dắt bọn họ giết vào trong Thánh thành.

- Kẻ nào đang khinh nhờn Thần linh?

Thiên uy mênh, mông cuồn cuộn, đinh tai nhức óc, từ phương xa ù ù truyền tới.

Đây là hai luồng thánh quang, lao thẳng về phía trời cao, ở trung tâm nguồn sáng có hai bóng người thần uy lẫm liệt, đầu đội vương miện, nghiễm nhiên giống như vua chúa thời thượng cổ, không thể xâm phạm, vô cùng thần thánh và uy nghiêm.

- Đây là hai tên cường giả Thần tộc cuối cùng hay sao?

Diệp Phàm khẽ liếc mắt nhìn, trên bầu trời vang lên các khúc ca yên bình, thánh quang chiếu khắp nơi, các đám mây thần thánh tràn ngập, giống như các vị thần đang hàng lâm.

Hai người này còn có chút mạnh hơn so với tên Thần tộc đã chết đi kia, cũng đều là Vương giả trảm đạo, thuộc loại cảnh giới trung kỳ, trên người dường như có bí bảo, có khí tức rất nguy hiểm tản mát ra.

Mà ở phía sau bọn họ là một đám Thập Tự Quân, tuy rằng không nhiều như lần trước, nhưng lại cường đại hơn, chiến khí mênh, mông, thấy chết không sờn.

Diệp Phàm không nói nhiều lời, trực tiếp lấy ra hai thanh Hắc Tiễn, nhẹ nhàng vuốt một chút, sau đó lập tức giương cung lắp tên, bắn về phía vòm trời.

Ô... ô...!

Trời long đất lở, quỷ khóc thần gào, giống như có Ma Thần xuất thế, bầu trời vỡ nát, nếu mà Thánh thành không có Pháp trận thượng cổ thủ hộ thì chắc chắn cũng sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, bởi vì uy lực của Hắc Tiễn quá lớn.

Diệp Phàm dùng hết toàn lực bắn ra, giống như là hai mặt trời nổ tung, thần uy có thể giết chết vạn quân phát ra, bắn sụp hư không, không gì còn tồn tại nữa, chỉ có từng đợt sương mù hỗn độn đang sôi trào.

- Phốc...!

Một luồng Hắc Tiễn xuyên thủng đám mây, bắn thủng một vị cường giả Thần tộc, ngay tại chỗ khiến hắn vỡ tan ra, mưa máu vãng tung tóe, nhiễm đỏ cả vòm trời.

- A...!

Một tiếng hét thảm khác được truyền đến, một vị cường giả Thần tộc khác cũng khó tránh được đại nạn, trực tiếp bị bắn chết, hóa thành một chuỗi máu dài, như mưa to trút xuống phía dưới.

Diệp Phàm vận dụng Hắc Tiễn, trực tiếp bắn chết hai vị cường giả Thần tộc, rung động toàn trường, đoàn Thập Tự Quân viễn chinh mà đến hoàn toàn ngây ra, quan sát một cảnh tượng trọn đời khó quên này.

Ngày này nhất định là một ngày đen tối, ba vị cường giả Thần tộc toàn bộ bị giết chết, từ đó vĩnh, viễn xoá tên, không có khả năng tái hiện lại thần tích nữa.

Diệp Phàm đứng dậy, nhìn về phương xa, nói:

- Nên đi một chỗ bồng lai tiên cảnh khác của đạo thống phương Tây, nghênh đón tổ khí và thần vật của Trung Thổ quay về thôi!

- A... ô...!

Tiếng khóc lớn truyền đến. Diệp Phàm đáng thẳng trên đỉnh núi, trước tòa Thần

Điện to lớn này, quan sát xuống phía dưới, Thập Tự Quân viên chinh về phía đông đã gần như mất đi chỗ ỷ lại, ý chí của một số người gần như vỡ nát, lớn tiếng kêu khóc.

Thần đã chết, khắp thế giới như là sụp đổ, chỉ còn lại một mảnh u ầm và tuyệt vọng, hai vị cường giả Thần tộc cao cao tại thượng lại bị người ta dùng một mũi tên bắn chết, bọn họ khó có thể chấp nhận sự thật này được.

Trong mắt những tín đồ thành kính này, khắp trời đất đều mất đi ánh sáng, thế giới đã tới thời điểm cuối cùng rồi, đây là nỗi đau không thể chịu đựng được, tín ngường của bọn họ đã sụp đổ.

- Vinh quang và tín ngưỡng là sinh mệnh của chúng ta, vì thần mà chiến!

Mọi người khóc lớn, dấy lên ý chí thấy chết không sờn, hướng Thánh sơn cao nhất tại Jerusalem thành vọt tới, muốn tiến hành lần trùng kích tấn công cuối cùng, không chấp nhận được sự thực tàn khốc này.

Diệp Phàm cũng không nói gì, khẽ điểm ngón tay xuống phía dưới một chút, tiếng “phốc phốc” không ngừng vang lên bên tai, hoa máu nở rộ, sinh mệnh chấm dứt, bảy, tám vị kỵ sĩ đầu lĩnh bị giết chết.

Rồi sau đó, hắn không ra tay nữa, mà ngồi xếp bằng trên đỉnh cao nhất của Thánh sơn, bắt đầu tụng Độ Nhân Kinh, thanh âm vang vọng khắp vòm trời, các luồng sáng đẹp đẽ buông xuống, muôn vàn ánh sáng chiếu rọi, mỗi một ngõ ngách đều được chiếu sáng.

Bộ kinh này là đứng đầu trong chư kinh của Đạo giáo tam động, trên có thể tiêu trừ thiên tai, bảo hộ bậc đế vương, dưới có thể độ hóa hàng triệu người dân, bất kể nam nữ đều được độ hóa.

- Tiên đạo đắt sinh, vô lượng độ nhân...!

Pháp âm của Diệp Phàm vang lên, ầm ầm như tiếng sấm, ở trên Thánh sơn giảng đạo tụng kinh, trong thiên địa hiện ra đủ loại dị tượng.

Diệp Phàm muốn đi một chỗ bồng lai tiên cảnh khác tại Tây Thổ, nhưng trước mắt nếu không tiêu trừ lệ khí của Thập Tự Quân, đến lúc đó có thể sẽ gây ra một hồi tai nạn và rắc rối cho Trung Thổ.


Bọn họ ngăn cản đường đi, mỗi người đều cực kỳ bi thương. Mà Diệp Phàm không muốn tạo ra sát kiếp ngập trời nữa, nhiều người như vậy mà đều chém chết thì thật sự có dùng hết ngày cũng chưa chém xong, còn không bằng độ hóa trên mặt tinh thần.


Từ trên trời buông xuống ánh sáng nhiều màu, trong lòng đất phun lên dòng suối mát. Cây khô nẩy mầm, người bệnh trở nên khỏe mạnh. Diệp Phàm như lưỡi nở hoa sen, các loại điềm lành đua nhau hiện ra, rực rỡ tươi đẹp, quanh hắn có khí tức thần thánh lượn lờ, hắn giống như một vị thần đang độ hóa chúng sinh.


Từ trong miệng hắn phun ra từng cổ tự một, hóa thành những lạc ấn trong hư không, tinh lọc tâm linh mỗi người, gột rửa nguyên thần bọn họ, đây là một loại “tẩy tủy phạt mao” trên lĩnh vực tinh thần.


Diệp Phàm không có một chút sát khí nào, toàn thân như một vị cổ tiên đã ngồi đó cả vạn năm, lại giống như thánh hiền bất hủ, mỗi một chữ trong miệng phun ra đều trong suốt sáng lạn, hóa thành thần quang chiếu sáng bầu trời, chìm sâu vào trong thức hải của mọi người.


Trong Jerusalem thành, sát khí kinh thiên đều biến mất, tất cả đều bị hắn tịnh hóa sạch sẽ, rất nhiều kỵ sĩ đều đã vọt tới gần, nhưng lại đều ném xuống binh khí, suy nghĩ xuất thần, đây là một nhóm người cường đại nhất.


Mà dưới chân Thánh sơn thì cũng có từng mảng Thập Tự Quân đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, sắc mặt trang nghiêm, giống như đã ngộ đạo, thần sắc bình tĩnh, toàn thân đều chìm trong khí tức tường hòa.


Phía xa có nhiều tu sĩ sống lâu năm, chưa bị dư âm lan đến, nhìn thấy một cảnh này, lông tóc dựng đứng lên, đây là loại thủ đoạn nghịch thiên cỡ nào a? Có thể so với thần minh thời thượng cổ, lên tiếng giảng đạo, thu nạp tín đồ, trong một ngày lập giáo có thể khiến cho cả thiên hạ cộng tôn, có thể truyền thừa xuống tận muôn đời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK