Mục lục
Truyện Già Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đại sơn sơ khai, một cỗ khí tức thê lương đánh thẳng tới, bọn người Diệp Phàm cảm thấy như đi ngược về thời thượng cổ, tới nơi hoang dã.

Xa xa là những tòa núi lớn sừng sững, cao không biết bao nhiêu vạn trượng, lão thụ che kín mặt trời, đủ loại sinh vật kỳ bí. Khi tới gần thì tiếng chim hót, tiếng thú rống vang trời, có lúc như tiếng sấm ù ù điếc tai, khiến cho người ta sợ hãi đảm chiến.

Bọn họ không biết đang ở phương nào, đưa mắt nhìn quanh là một mảnh môi trương hoàn toàn mới, như rời khỏi địa cầu, tiến vào một đại giới nguyên thủy.

-Chúng ta tột cùng là tới nơi nào?

Cổ Phạn thở hổn hển. Hắn còn không coi là tu sĩ, ngay cả Khổ hải cũng chưa chân chính kích hoạt, chỉ là sức khỏe tốt hơn người bình thường một chút mà thôi cho nên trong lòng rất sợ hãi.

-Hơn phân nửa chúng ta tới gần Linh Sơn, có lẽ nhìn thấy Bồ Tát thượng cổ và chư thiên Thắng Phật!

Một vị thượng sư nói.

Bọn họ đặt chân lên một cổ lộ, đây là điều duy nhất khiến bọn họ cảm thấy an tâm. Trên con đường này, cứ một quãng lại thấy được một ít Phật tích bên đường.

Thậm chí còn có thể thấy được một ít cổ tự Phạn văn, đều là do những người có đại pháp lực khắc xuống, nở rộ quang hoa, ngưng tụ đạo vạn, tĩnh tâm nghiền ngẫm có thể hiểu được đạo tắc trong đó.

Diệp Phàm rất bình tĩnh, không tỏ vẻ gì. Mấy vị thượng nhân lại khác, đều cực kỳ kích động, còn cẩn thận quan sát, hy vọng có thể ngộ ra Phật pháp.

Vì muốn đi tới nhanh hơn, bọn họ định thi triển pháp thuật, gia tăng tốc độ nhưng lại có điều không ổn, cổ lộ trở nên mơ hồ, sắp sửa biến mất.

-Tìm kiếm Linh SƠn, phải dùng thành tâm triều bái, bằng không vĩnh viễn không thể tới gần. Chúng ta phải từng bước đi tới!

Tất Ma Đề nói, trong miệng tụng phật hiệu, cầu Phật Đà khoan thứ.

Diệp Phàm nhíu mày. Chẳng lẽ phía trước thật sự có chư Phật và Bồ Tát thượng cổ sao?Bọn họ lại đi bộ tiến tới, cổ lộ liền tự hiện rõ, rất là quái dị.

-Đây là do đại pháp tạo ra, mênh mông khó lường. Linh Sơn quả nhiên không phải là nơi tầm thường a.

Cuối cùng, sau khi đi một đoạn dài, hắn rốt cục nhìn ra manh mối, có pháp tắc đạo văn khó hiểu đang được vận chuyển.

Đi tới hơn trăm dặm, phía trước xuất hiện một mảnh rách nát, bên cổ lộ là một mảnh phế tích, từng trận kêu khóc truyền ra khiến người nghe nổi cả da gà, rất khiếp người.

Một mảnh đền chùa đã thành nơi hoang vắng, tường đổ, cỏ dại mọc thành bụi, Phật tính nơi này đã mất hết, chỉ có từng trận âm khí ập tới.

Tiếng kêu khóc không ngừng nhanh chóng tới gần, nhanh như lôi điện, nhoáng lên đã phác tới, như lễ quỳ đòi mạng vậy!

Tuy nhiên ,biểu tượng phật bằng đá trong tay Diệp Phàm nở rộ quang hoa, đạo ác ảnh kia cũng không dám tới gần, chợt khi trái khi phải, không ngừng xuất hiện khắp nơi, nhanh tới khó tin.

Tất Ma Đề và hai vị lão tăng, bốn vị thượng sư khác đều biến sắc. Loại tốc độ này nhanh hơn nhiều so với bọn họ, bọn họ không thể đối kháng được. May mà nhìn thấy thần sắc Diệp Phàm không thay đổi, vẻ mặt bình tĩnh cho nên bọn họ cũng mới yên tâm được.

Ầm!

Một tiếng trẻ con khóc nổ tung trong tai mọi người, một đạo bóng xám rốt cục hiện ra. Đây là một lão tăng, mặc tăng bào màu xám, thân hình khôi ngô to lớn, hắc khí lượn lờ, bộ mặt hung lệ, hai mắt đỏ thẫm.

Hơn nữa, trên mặt người này sinh ra một ít vảy rất mịn, tràn tới cổ và cánh tay, có chút hung mãnh nanh ác, không giống với nhân loại.

-Vị pháp sư này, sao ngươi lại có bộ dạng độc ác như vậy!

Cổ Phạn Văn Quyền uy lên tiếng, hắn không chân chính bước vào giới tu luyện, không nhận ra được sâu cạn của người này.

-Phật tính của người này đã mất hết, sớm mất đi cai tôi, hiện chỉ có một cỗ ác niệm đang chống đỡ thân thể mà thôi! Hoặc có thể nói là hắn đã chết!

Một vị lão tăng lên tiếng.

-Đáng tiếc, cảnh giới người này cao hơn ta xa, sao lại lạc lối như vậy?

Một vị thượng sư vô cùng kinh ngạc.

-Các ngươi cũng là tìm kiếm Linh Sơn sao? Ta hận…

Lão tăng này ánh mắt lạnh lùng đỏ như máu, hắc khi lượn lờ, tham âm thê lương nói:

-Một lòng hướng Phật mà cũng không thấy Linh Sơn, tìm kiếm cửu tử nhất sinh nhưng cuối cùng không có kết quả, lễ Phật còn có ý nghĩa gì?

Mọi người hiểu được hắn mang theo oán khí vô tận mới có được ma thân như vậy, đã không còn hướng Phật mà rất hận Phật.

-Phật đều đã chết, các ngươi còn tìm gì, Linh Sơn hư vô mờ mịt, đi tới đó để làm gì? Để ta độ hóa cho các ngươi.

Lão già áo xám này kêu lớn.

Mọi người thở dài. Người này kính Phật cả đời, kết quả thành công dã tràng, chết trên đường tìm Phật, lúc này mới hóa thành oán khí khôn cùng, tụ mà không tán.

Hắn nâng tay lên, xuất hiện một cái bát lớn, như một vòm trời màu tím vàng ép xuống, bao phủ tất cả mọi người, cuồn cuộn mãnh liệt, phát ra cương manh. Ngoại trừ cổ lộ dưới chân, cả đại địa đang nhanh chóng vỡ tan, âm phong gào rít, đại thụ bật gốc.

Mấy vị thượng sư biến sắc. Loại khí thế này hơn xa bọn họ, căn bản không thể ngăn được. Nếu không có Diệp Phàm nơi đây, một kích này đủ giết hết tất cả mọi người.

Đinh!

Diệp Phàm nâng tay lên, một ngón tay chống đỡ được chiếc bát này, dễ dàng xuyên qua, đánh nó vỡ tan. Một mảnh toái quang xuất hiện giữa bầu trời. Lão tăng ma háo kia quát lớn một tiếng, văng mạnh ra ngoài, phá vỡ một phiến cổ miếu.

-Ahhhh….

Một tiếng kêu thê lương vang lên, bộ mặt lão tăng này trở nên dữ tợn, trong miệng sinh ra răng nanh, trong mắt nhuốm máu, gào lớn rồi lại lao lên.

Diệp Phàm khoát tay, ấn về phía trước, như một chiếc thớt lớn màu vàng ấn tới, khiến hắn ta bị ép bẹp trên mặt đất, không thể động đậy.

Bên cạnh, mấy vị thượng sư vô cùng rung động. Dưới ánh mắt bọn họ, đây là một Ma tướng khó có thể độ hóa, không ngờ lại dễ dàng bị áp chế như vậy.

Diệp Phàm khẽ thở dài một hơi, cũng không ép hắn thành thịt nát. Từ ý nghĩa nào đó mà nói thì đây là một người đáng thương, tín ngưỡng cả đời nhưng kết quả lại thành hư vô, thân tử đạo tiêu, chỉ một ngụm oán khí thì không thể tiêu tan.

-Hãy để chúng ta tiễn hắn đi!

Tất Ma Đề không đành lòng, kết tay thành hình chữ thập.

Diệp Phàm gật đầu, cũng không nói thêm gì. Mấy vị thương nhân tiến lên, tất cả ngồi xếp bằng bên cạnh ma tăng, khẩu tụng kinh phật, muốn hóa hết ác khí, để hắn vãng sinh.

-Nam mô a di đa bà dạ, sỉ tha già đa dạ, sỉ địa dạ tha, a di lợi đô bà bì…

Không bao lâu, hắn khí trên người lão tăng dươi đại thủ màu vàng của Diệp Phàm đã tiêu tán hết, vày màu máu toàn thân hắn cũng tiêu tan, thần sắc trên mặt cũng dần trở nên tường hòa.

Cuối cùng, Diệp Phàm nâng tay lên, lão tăng này hóa thành một đạo thánh quang, niệm một tiếng Nam Mô A Di Đà Phật rồi hóa thành quang vũ biến mất, tiêu tan hết oán khí.

Bọn họ tiếp tục đi tới, trên cổ lộ tiến tới Linh Sơn này có không ít xương khô. Một đường này, bọn họ phát hiện ra không dưới trăm bộ xương khô, tất cả đều là cao tăng đắc đạo/

Điều này không thể không khiến người ta than thở. Đạo lộ mà chỉ kính phật mới tìm được, nhưng lại chết giữa đường, không thể lên được Linh Sơn, thật sự đáng buồn!

Đột nhiên, cổ lộ bị chặt đứt, phía trước là một mảnh vực sâu tối đen chắn lại, mà cổ lộ thông hướng Linh Sơn vẫn có thể thấy được ở phía bờ vực bên kia.



-Đây là một loại khảo nghiệm sao?

Diệp Phàm hỏi.

- Không phải! Đây là bởi vì mật ngữ chúng ta thu được từ vị tiền bối đó không hoàn chỉnh cho nên mới xuất hiện vực sâu ngăn cách này. Hiện tại, xem ra chỉ có thể dựa vào tự mình, vượt qua phần đường bị cắt đứt này thôi.

Một vị lão tăng nói.

Trong quá trình này, Diệp Phàm thủy chung khẽ niệm chú ngữ, dùng pháp lực bản thân gia trì thạch phật.

-Được, chúng ta vượt qua!

Diệp Phàm đúng là muốn đi đàn tràng Linh Sơn nhìn một cái, nếu dao động không thua gì Tu Di Sơn thì nhất định nơi này cũng có một đàn tràng thượng cổ kinh thiên.

-Ngao…

Đột nhiên, một tiếng kêu thê lương truyền đến. Phiến vực sâu này hắc vụ ngập trời, có một mảnh quỷ khốc, trong đó đủ loại yêu ma quỷ quái, không ngừng giãy dụa, như muốn lao ra.

-Đây là Loạn Ma Uyên, chính là nơi Thích Già trước khi thành đạo trấn áp và chém giết các loại yêu mà, rất nhiều đều tiến nhập vực sau này.

Tất Ma Đề kinh hãi nói.

Vực sâu này không thể bay qua, có ngưng tụ vô số sát khí yêu ma, hóa thành một mảnh sát tràng, chỉ bằng vào thực lực bản thân, từng bước vượt qua mới được.

-Thật sao? Ta cũng muốn nhìn xem bộ dạng những yêu ma mà Thánh chủ đã chém giết!

Diệp Phàm nói, thân hành hắn lóe ra kim quang, bao phủ cả mấy người vào, chậm rãi cất bước xuống vực sau, đạp lên từng ác linh mà qua.

Quần ma loạn vũ.

Không thể kể xiết có bao nhiêu đại yêu, ác ma do oán khi biến thành, ngập trời bay lên, tuy sớm không còn pháp lực như lúc còn sống nhưng cũng vô cùng khủng bố, liên tục gào thét vọt tới.

Ầm ầm ầm!

Lôi điện ngoài cơ thể Diệp Phàm nổ tung, thánh vực hoàng kim hiện ra. Hắn như một thần minh vượt qua địa ngục, một đường hành tẩu. Mà dọc đường này, hắn cũng gặp được mấy kẻ thật sự lợi hại.

Ầm!

Một yêu linh cấp Giáo chủ bị hắn dùng đầu ngón tay điểm thành ô quang, hóa thành hư vô, khiến một đám ác linh khác kinh sợ thối lui. Sau đó là một bộ hài cốt xuất hiện, cả Loạn Ma Uyên trở nên sôi trào.

-Có hài cốt yêu ma?

Ánh mắt Diệp Phàm lộ ra tinh quang. Điều này thật khó có, thực lực rất cường đại. Bộ hài cốt này đón đỡ một kích của hắn mà vẫn chưa toái, cùng hắn bắt đầu đại chiến.

Hắn tấn công như tia chớp, long hành hổ khiêu, vượn dược xà đả, liên tiếp xuất kích, đánh ra mười tám đòn mới phá vỡ được khối hài cốt này.

Bên cạnh, mấy nhà sư Ấn ĐỘ đều hết hồn, mãi sau mới có người lên tiếng:

-Nếu ta không lầm thì bộ hài cốt này là một vị kinh cương hộ pháp của Phật môn ta, đọa nhập ma đạo, hình cốt bất hủ, không ngờ…bị đánh nát như vậy!

Bọn họ không thể lý giải được. Kim cương hộ pháp của Phật giáo chính là bất tử thân, dù chết cũng khó thương tổn tới thân thể hộ, thanh niên trước mặt này rốt cục mạnh mẽ như thế nào?Thân thể siêu phật sao?

Loạn Ma Uyên đúng là một hiểm địa, thi thoảng lại có yêu ma quỷ quái lao tới, bọn chúng bị trói buộc nơi này, muốn những người còn sống cũng bị chôn cùng, thường nhân rất khó đi qua.

Mấy vị thượng sư đều biết đương thời có rất nhiều người chết ở nơi đây, căn bản không thể vượt qua. Trong số những ác linh này cũng có không ít là do những đại thần thông giả ở thượng cổ hóa thành sau khi chết.

Nhưng mà chiến lực Diệp Phàm kinh người, dù ác chiến mấy trận nhưng đều thắng lợi, một đường giết tới.

Thực lực hắn biểu hiện ra trong mắt mấy người này như là một thần minh, không ngừng trấn ác các lộ yêu ma, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Chương 945: Cuối đường gặp Thích Già (hạ)

Cuối cùng, Diệp Phàm giết qua Loạn Ma Uyên, thuận lợi đi tiếp trên con đường bị chặt đứt.

Ầm!

Sóng biển dâng tận trời, đánh lên trời cao, mở mịt một mảnh. Đây là một biển rộng mênh mông vô tận, ngăn cản trước đường bọn họ. Từng cơn sóng lớn vỗ bờ, đinh tai nhức óc, khiến người ta đang nằm mộng.

Cũng không biết đã đi qua bao nhiêu dặm, bọn họ lại lần nữa bị ngăn cản. Trước mắt bọn họ là một mảnh đại dương nhìn không thấy cuối.

-Đây là Khổ Hải, nếu muốn lên Linh Sơn, tất yếu phải vượt qua. Đây có lẽ mới là địa cầu chân thực, những gì chúng ta chứng kiến thường ngày có lẽ chỉ là một bộ phận mà thôi. Mộ lão tăng nói.

-Khổ Hải Vô Biên, quay đầu là bờ, chúng ta còn muốn vượt qua sao?

Một vị lão tăng khác lên tiếng.

-Không thấy Linh Sơn quyết không quay đầu lại.

Diệp Phàm khẽ nói/

Mọi người đều tận mắt thấy thần thông của hắn, thấy hắn nói vậy thì tất nhiên đã là đại biểu quyết định cộng động của bọn họ, khẳng định phải tiếp tục đi về phía trước.

Diệp Phàm đưa tay ra một con Tử ĐỒng Chiến Thuyền xuất hiện giữa hư không, để mấy người bước lên, chậm rãi vượt qua Khổ Hải mênh mông bát ngát, đi về phía bờ bên kia.

Ầm!

Sóng lớn vỗ bờ, sóng dữ ngập trời, đại dương màu đen này khiến người ta phải sợ hãi, mới vừa bắt đầu bước lên đã gặp sóng cuốn thiên địa, trong biển còn có không ít sinh linh gào thét.

Bọn họ vô cùng kinh ngạc, đi tới mấy trăm dặm, từ trong nước biển vươn ra một mảnh xương tay trắng hếu, cũng có yêu ma đáng sợ vọt ra, đánh về phía chiến thuyền trên bầu trời. Nơi này còn khủng bố hơn Loạn Ma Uyên nhiều, trong đó có những ác linh không thể đo lường, tản ra khí tức ngập trời.

Diệp Phàm lấy ra một chiếc đồng đăng, thân người, mặt quỷ, đặt trên đầu thuyền, lập tức khiến sóng êm gió lặng, tất cả yêu ma quỷ quái biến mất hết, không hề gây ra chút sóng gió nào nữa.

Đây là chiếc đồng đăng lấy từ Huỳnh Hoặc Cổ Tinh, là thứ Thích Ca Mâu Ni lưu lại để trấn áp lệ quỷ Thánh thể đại thành, là một kiện bí bảo quỷ dị, bấc đèn chính là Thánh nhân viễn cổ.

Mọi người kinh ngạc, phiến Khổ Hải này tuyệt đối vô cùng khủng bố, nếu là thông qua bình thường thì dù là La Hán màu vàng tới đây chỉ sợ cũng phải ngã xuống, không ngờ, chỉ vì sự tồn tại của một cây đồng đăng mà lại khiến thuận buồm xuôi gió như thế này.

Khổ hải màu đen mãnh liệt giờ còn không hiện ra một chút nguy cơ nào nữa nhưng lại có thể cảm giác dưới lòng biển có một yêu ma rất khủng bố đang du động, nhưng cũng không dám tới gần.

Cây đồng đăng này tản mát bích quang nhàn nhạt, tạo hình trông rất sống động, thân người, mặt quỷ, lưỡi là bấc đèn, hỏa diễm lập lòe nhưng lại đốt ra một đám cổ phù, lượn lờ bao phủ cả chiến thuyền.

Hơn nữa, một tiểu lão đầu khô cằn xuất hiện, ngồi chồm hổm trên đầu thuyền, cười quỷ dị với mấy người, vô cùng yêu tà khiến mấy vị thượng sư tới từ Ấn Độ cũng phải sợ hãi.

Diệp Phàm không phải là lần đầu tiên thấy hắn cho nên thần sắc không có biến hóa gì, không thể không nói cây đồng đăng này rất có thần uy, có thể trấn áp hết thảy ác linh.

Cả chín ngày, dọc đường này không có một yêu ma nào nhảy ra, khắp Khổ Hải vô cùng bình tĩnh, bị thứ này trấn nhiếp.

Chín ngày sau, bọn họ đã tới được bờ đối diện, phía trước là một mảnh rừng núi cực lớn, cao tới mấy vạn trượng, ngập mây xanh, vô cùng bao la hùng vĩ.

-Linh Sơn, chúng ta sắp tới được đàn tràng Linh Sơn thượng cổ!

Mấy vị lão tăng đều vô cùng kích động



Diệp Phàm không nói lời nào, hắn cảm nhận được một loại mênh mông, dao động phật tinh đang bồng bềnh. Hắn biết đã thật sự tới gần Linh Sơn trong truyền thuyết.

-Ồ, đó là…

Một ngày sau, bọn họ đi qua rất nhiều mảnh núi lớn, phía trước cũng truyền ra ánh sáng nhiều điểm, quang huy thần thánh ngập tràn khắp nơi.

Diệp Phàm cũng cả kinh. Hắn tu thành Thiên Nhãn, tự nhiên có thể nhìn xa hơn, sớm thấy được kỳ cảnh trên đường chân trời.

Thần hoa đang bay múa, hóa thành một mảnh quang vũ trong suốt sáng lạn.

Mà ở nơi đó có sinh ra một gốc Bồ Đề cổ thụ, chạc cây như rồng có sừng, duỗi thân bốn phía, phiến lá màu xanh lá mạ ướt át, có dao động đại đạo truyền ra.

Ở dưới gốc cổ thụ, có một nam nhân trung niên chừng hơn ba mươi tuổi đang ngồi xếp bằng, không nhiễm chút bụi trần, thân thể lạc ấn trong hư không, giao hòa với đại đạo, như tọa lạc trong ba thời không quá khứ, hiện tại và tương lai.

-Phật tổ Thích Già Ma Ni!

Đám người Tất Ma Đề sau khi thấy rõ lập tức thiếu chút nữa ngất đi, tất cả lập tức quỳ lạy.

Diệp Phàm cũng giật mình. Tướng mạo người này thật sự rất đặc biệt, rất giống với những bức tượng Phật Thích Già ở các ngôi chùa, lúc này đang dung hợp với đại đạo.

Cuối đường gặp Thích Già.

Đây là điều vượt ra ngoài dự kiến mọi người, ngay cả Diệp Phàm cũng bị kinh sợ. Mấy vị lão tăng kích động lễ bái, vô cùng thành kính, miệng tụng Phật hiệu, đầu cúi sát đất.

Những đóa hoa rực rỡ, từng đóa trong suốt bay xuống, phát ra âm thanh rào rào nhưng lại khiến thiên địa càng thêm yên lặng. Một gốc cây cổ thụ Bồ Đề cắm rễ nơi đó, một nam nhân xuất trần ngồi xếp bằng dưới tán cây, dung hợp vạn vật, cộng sinh với đại đạo.

Hắn nhắm mắt, những cánh hoa sáng lạn rơi xuống trên người, như cả vạn năm không hề động đậy, tường tĩnh mà siêu thoát.

Một người nếu giống y đúc tượng phật trong chùa chiền thì đúng là vô cùng kỳ dị, khiến người ta rất cả kính ngưỡng và úy kỵ.

Đam người Tất Ma Đề dập đầu mấy cái, tâm tình kích động khi nhìn thấy Thích Già Ma Ni, dù khiến bọn họ lập tức chết đi chỉ sợ trong lòng cũng sẽ không hề oán thán điều gì.

Đây là đại nguyện cả đời bọn họ, chỉ để được nhìn thấy chân phật, khấu đầu trước Như Lai. Nguyện vọng này hiện tại bọn họ đã đạt được, chính mắt thấy được tư thái của Phật.

-Chuẩn đế Thích Già Ma Ni!

Trong lòng Diệp Phàm run lên, đây là nhân vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết, hiện tại lại được nhìn thấy, vượt ra ngoài dự đoán của hắn.

Thích Già là cổ nhân hai ngàn năm trăm năm trước, có đại trí tuệ, xem Phệ Đà Kinh, nghiên cứu Giáo pháp Bà La Môn, cuối cùng nhất thống Linh Sơn, sang hạ Phật giáo, lưu lại thánh danh hiển hách ở trong lịch sử, danh truyền cổ kim vực ngoại.

Những thượng sư Ấn Độ đi một bước đập đầu một cái, trong miệng lẩm bẩm tụng kinh dần dần đi tới trước cổ thụ Bồ Đề.

Diệp Phàm cũng tiến lên. Hắn không quỳ lại nhưng cũng không hề chớp mắt nhìn vị Chuẩn Đế dưới tàng câu, loại khí chất siêu phàm này khiến người ta xuất trần, giống như có thể tịnh độ hết thảy ưu phiền trên thế gian.

Đang!

Một tiếng chuông từ từ vang lên, truyền xa gần trăm dặm, vang tới nơi này, khiến người ta gột rửa hết tội lỗi, toàn thân trở nên thanh tịnh.

Tiếng chuông từ thâm sơn, Phật dưới Bồ Đề, hết thảy điều này giống như cảnh trong mơ, không nhiễm một hạt bụi. Thích Già Ma Ni không hề nhúc nhích, không phát ra lời nào nhưng pháp lại truyền khắp đại thế giới.

-Các ngươi đã tới chậm, Linh Sơn đã bế, trừ khi biển cạn, cũng không thể tái hiện trong đời.

Một trận dao động truyền tới, thân ảnh nhắm mắt dưới Bồ Đề đột nhiên nhẹ nhàng lên tiếng, như đang vượt qua thời không nói chuyện với bọn hắn.

-Phật tổ!

Đám người Tất Ma Đề hô lên, không thể không dập đầu. Bọn họ nghe được lời nói của chân phật, kích động tột cùng.

-Là chậm rồi! Chúng ta cầm thánh vật mở ra cổ lộ Linh Sơn mà tới!

Diệp Phàm đứng cách cây Bồ Đề xa xa lên tiếng.

-Linh Sơn đã khô, khó tái hiện trần thế, dù có thánh vật nhưng lại không có mật ngữ, không tạo ra đường được.

Thích Già không nhúc nhích, như ngồi xếp bằng trong thời thượng cổ, lại như đang ở trong tương lai giảng đạo, tràn ra từng đợt thánh ba đại đạo, hình thành một thần luân khiến hắn vô cùng siêu phàm thoát tục.

Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc. Đây thật sự là Thích Già Ma Ni sao?Hắn không phải đã vượt qua hư không, tiến vào chỗ sâu trong tinh không? Sao lúc này lại thấy nơi này.

Năm đó, ở Tử Sơn, hắn từng nhìn thấy bóng dáng VÔ Thủy Đại đế, lúc đầu cũng nghĩ là thật, sau đó lại biết đó chỉ là một bóng dáng lạc ấn từ nhiều vạn năm trước mà thôi.

Chẳng lẽ thân ảnh hắn đang nhìn thấy cũng là vậy sao? Nhưng vì sao lại có thể đối thoại với mọi người, có thể giao hòa với đại đạo thiên địa, có khí tức trấn áp chư thiên.

-Linh Sơn hết đường, quay đầu là bờ.

Nam nhân trung niên dưới gốc Bồ Đề này khẽ nói, hai mắt vẫn nhắm chặt, thần sắc tường hòa, mỗi đóa hoa rơi xuống đều ngưng tự thần vận đại đạo.

Đám người Tất Ma Đề lĩnh pháp chỉ lui xuống mà Diệp Phàm không hề động. Sau đó hắn nhìn thấy cổ thụ Bồ Đề xanh ngát hóa đá, ngay cả nam nhân dưới đó cũng hóa thành pho tượng.

Đóa hoa rơi xuống, khi rơi xuống đất cũng hóa đá, dao động sinh mệnh biến mất. Mọi thứ đều trở nên hóa đá, hoàn toàn không giống lúc trước. Đây là lực lượng phật pháp.

Diệp Phàm thấy thoải mái, Thích Già Ma Ni đã theo Tinh không cổ lộ rời đi, hắn không thể còn ở đại cầu, hết thảy đều là do đại pháp lực từ ngày xưa biến thành.

Hơn nữa, nếu thật sự là một vị Chuẩn Đế, bọn họ không nhất thiết có thể tới được gần thân thể này như vậy, đại đạo giao hòa, vạn vật dung hợp, những gì nhìn thấy chỉ là một pháp thuật ngày xưa mà không phải là chân thân hôm nay.

-Đây là…

Mấy vị lão tăng đều run rẩy.

Bọn họ chợt nghĩ tới một truyền thuyết. Phật có mười đại đệ tử, trước khi chân thân rời đi, mười người từng cùng nhau ra tay, tố ra phật thân Thích Già Ma Ni, đặt trên đường đi Linh Sơn.

Đây được cho là do mười đại đệ tử của Phật gây ra, hóa thân Thích Già này hiển nhiên là một bộ phần thần thông. Thứ vừa chứng kiến cũng không tính là hư ảo. Từ đó có thể suy đoán ra Linh Sơn rất gần, cũng không cách xa nơi này,

Nhưng đám người Tất Ma Đề lại đều dừng chân, không chịu tiến thêm bước nào. Bọn họ tuân theo pháp chỉ của Thích Già Ma Ni, không dám vi phạm.\

-Linh Sơn ở phía trước, các ngươi không phải muốn đi vào sao! Cho dù không nhất thiết có thể thành công thì sao không tới gần đánh giá một chuyến!


Diệp Phàm nói.


-Xin thứ lỗi.


Mấy vị thượng sư đều thi lễ, đồng thời khuyên Diệp Phàm không nên đi tiếp mà quay lại.


Diệp Phàm không để ý, vòng qua Bồ Đề và Thích Già Ma Ni đã hóa đá, tiếp tục đi về phía trước. Mấy lão tăng sợ run, tất cả đều đứng ngẩn ra tại chỗ nhìn theo.


Cổ lộ uốn lượn, lại đi tới mấy dặm rốt cục hoàn toàn bị cắt đứt , phía trước là một mảnh núi đá bất tận, nhìn không thấy điểm cuối.


Nơi đó không có sinh khí, chỉ có phật tính dao động mênh mông như đại dương, trên những ngọn núi không có chút sinh cơ nào, không thấy bất cứ con chim thú nào cả.


Diệp Phàm mở Thiên Nhãn, nhưng vẫn rất mơ hồ như cũ, Linh Sơn rộng lớn vẫn không thấy đâu, trong tầm mắt chỉ có mãn sơn u ninh, cổ tháp yên tĩnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK