Mục lục
Truyện Già Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây là một bộ lạc rất nhỏ, ẩn cư ở trong dãy núi nguyên thủy, vốn bọn họ không có tranh đấu gì với thế gian, nhưng hôm nay lại mắc phải đại họa lâm đầu.

Một lão nhân từ trong núi bay lên, đứng thẳng giữa không trung, thân hình cực kỳ nhỏ gầy khô héo, trên áo còn có nhiều mảnh vá chằng vá đụp, trông rất mộc mạc, mái tóc bạc rối tung, nói:

- Các ngươi là người phương nào, tại sao tới đây xâm phạm bộ lạc của ta?

- Chỉ là một đám người nguyên thủy chưa được khai hóa mà thôi, ta cũng lười nhiều lời cùng với các ngươi, hôm nay một người cũng không để sót lại, ta muốn tiêu diệt toàn tộc các ngươi, không ai có thể còn sống mà rời đi được!

Trên không trung, một chiến thuyền màu bạc to lớn hiện ra, lóe ra ánh kim loại sáng bóng lạnh lẽo, phát ra một cỗ khí tức khiếp người, phía trên đó có một người trung niên đang đứng, dáng vẻ rất lạnh lùng và tự phụ.

Sau khi nói xong, hắn liền đánh một quyền xuống xuống phía dưới, khí phách không gì so được, chiến lực cũng đồng dạng rất kinh người, thần mang che lấp mặt trời, giống như một ngọn núi lớn đang đè ép xuống phía dưới.

Núi non sụp đổ, một nắm đấm hiện ra, trực tiếp nện trên người lão nhân kia, căn bản không để cho hắn có chút cơ hội tránh né nào, ngay tại chỗ đánh cho hắn vỡ vụn thân thể, máu nhuộm của trời cao, rơi xuống cổ thôn phía dưới.

Chỉ có một miếng y phục cũ nát, bị đánh tơi tả, nhuộm đỏ màu máu đang chậm rãi từ trên không trung bay xuống, khiến cho người ta không đành lòng nhìn tiếp, một lão nhân giãn dị lại bị người ta đánh nát thân thể một cách trực tiếp như vậy.

- Lục bá phụ!

Trong cổ thôn truyền đến một tiếng kêu thất thanh đầy bi thương, một đám người vô cùng phẫn nộ.

- Lão thập thất thật là quá nóng tính đi, vừa lên thì chưa kịp hỏi han gì mà đã ra tay rồi, nếu mà tra hỏi thì nói không chừng sẽ có thu hoạch gì đó cũng nên, tới lúc đó hãy huyết tẩy nơi này cũng không muộn!

Trên một chiến thuyền màu vàng khác, một người trung niên cũng không quá lớn tuổi nói.

- Mấy năm trước, tộc của chúng ta đã quá mức bị nghẹn khuất rồi, bị một tên Thánh thể không rõ tên tuổi giết nhiều người như vậy, ngay cả Đằng nhi cũng phải nuốt hận, khi đó lão thập thất vẫn đang bế quan, từ sau khi đi ra thì trong bụng có một cục tức không cách nào giải được!

Một người bên cạnh nói.

- Các ngươi là ác tặc nơi nào, dám đến địa phương của chúng ta hành hung...!

Một nam nhân hai mươi mấy tuổi bay lên không trung, nửa người trên để trần,

cơ thể lộ ra một làn da màu cổ đồng, trong tay cầm theo một cái đại phủ cực kỳ to lớn.

- Không biết sống chết, hạt gạo mà cũng đòi so với ánh trăng, các ngươi chỉ là một đám băng tan trên sông mà thôi!

Trên chiến thuyền màu bạc, người trung niên gọi là lão thập thất vô cùng lạnh lùng, khè vung tay, một luồng thần mang bay ra, nháy mắt đã xuyên thủng tên thanh niên kia.

Phốc!

Một bông hoa máu nở rộ, trong nháy mắt hắn đã bị đánh nát cả nửa người, chỉ còn có mỗi cái cự phủ nhuốm máu vẫn còn hoàn hảo, cùng với hắn từ trên trời rơi xuống, vô cùng bi thảm.

- Tuyền ca!

- Lý Tuyền ca ca!

Từ trong cổ thôn phía dưới truyền đến một mảnh kêu la khóc lóc, vài đứa bé lại còn khóc lớn tới mức tê tâm liệt phế, vây quanh lấy nam nhân đang hấp hổi này.

- Lưu lại tàn mệnh cho ngươi, ta thích thưởng thức cảnh tượng kẻ khác từ từ chết đi, đó là một loại hương vị thật mê người a!

Vương gia lão thập thất cười rất lành khốc.

- Mê người cái con mẹ nhà ngươi!

Trong thôn có một đại hán quát lớn, lập tức xông lên tận trời, trong tay cầm theo một cây đại thiết côn.

- Dừng tay!



Đúng lúc này, trong thôn truyền đến một tiếng quát khè, một lão nhân chống gậy đi ra, trên người hắn mặc áo tang, gầy như que củi, mái tóc thưa thớt, tuổi già sức yếu.

- Ngũ thúc tổ...!

Rất nhiều người xông tới, mang theo tiếng khóc nức nở. Trong cổ thôn có hai thân thể một già một trẻ bị dập nát, sinh cơ sắp đứt, sắp sửa chảy máu tới chết, tất cả mọi người vô cùng bi thương, cực kỳ phẫn nộ.

- Đánh chuông cảnh báo lên, để cho lão thất và lão cửu xuất quan!

Lão nhân trầm giọng nói, rồi sau đó bay lên trời, đứng đối diện với những kẻ xâm nhập.

- Đã sớm nghe nói, mỗi một bộ lạc nguyên thủy đều có cao thủ cái thế ẩn dấu, xem ra lời này cũng không phải là giả, một cái thôn nhỏ như vậy lại có một vị đại năng như ngươi, dường như còn có hai người đang bế quan nữa. Xem ra các ngươi chiếm được một truyền thừa nào đó rồi, hon nữa lại còn là loại cực kỳ cường đại, có khi còn thuộc loại Thánh nhân cổ kinh cũng nên. Nói như vậy, sau khi huyết tẩy thôn xóm các ngươi, thì cũng thu được một lượng lớn chiến lợi phẩm đây!

Vương gia lão thập thất cười lạnh nói.

- Lão thập thất, tên này tặng cho thập tam ca đi, ta đã rất nhiều năm chưa cùng người khác động thủ rồi.

Một người trung niên khác bay ra khỏi chiến thuyền.

- Chẳng phải là còn có hai tên sắp xuất quan sao, chúng ta lên cũng một lượt đi, xem ai giết được nhiều người hơn, xem ai giết được nhanh hon!

Lão thập thất cười cực kỳ tàn khốc.

- Cái tính này của ngươi phải sửa lại đi, năm đó lão tổ đã từng nói rồi, ngươi rất háo sát, bế quan nhiều năm như vậy mà vẫn không mài giũa được!

Một người trung niên khác lắc đầu, nói.

- Chư vị, chúng ta tự hỏi và không tranh giành gì với thế nhân cả, chưa từng đắc tội với người ngoài lần nào, vẫn luôn ẩn cư nơi hoang dã, không cừu không oán, vì sao các ngươi lại tới giết tộc nhân của chúng ta, hủy đi gia viên của chúng ta?

Ngũ thúc tổ lên tiếng.

- Vương gia Bắc Nguyên chúng ta muốn giết người, chẳng lẽ lại còn cần nói lý do cho ngươi hay sao?

Vương gia lão thập thất cười lạnh, hắn chắp hai tay sau lưng, mái tóc đen phiêu động, thần sắc lạnh lùng, ác nghiệt.

Lão nhân thở dài:

- Tộc nhân của ta luôn luôn chất phác, không biết lừa gạt tính kế tàn nhẫn gì cả, đừng nói tới việc giết người cướp và các loại khác rồi, vậy mà các ngươi lại đánh tới như vậy, muốn huyết tẩy cả thôn xóm, thật sự là khinh người quá đáng!

- Ta khi dễ các ngươi thì làm sao?

Lão thập thất hờ hững nói, căn bản không thèm để ý.

Vương gia lão thập tam nói:

- Quên đi, cho các ngươi làm quỷ minh bạch, Đông Phương Dã là người đi ra từ trong bộ lạc của các ngươi, hắn đã chọc vào người không nên dây vào, đi cùng với Thánh thể, trở thành địch nhân của tộc ta, vậy thì toàn bộ thôn xóm các ngươi phải dùng máu để chuộc tội!

- Mặc dù Dã nhi là địch nhân của các ngươi, nhưng cũng không thể giận chó đánh mèo, trút giận lên người trong thôn của chúng ta như vậy được, có rất nhiều người vô tội, những đứa bé kia chỉ có vài tuổi mà thôi, chẳng lẽ các ngươi cũng muốn chém tận giết tuyệt sao?

Ngũ thúc tổ nói.

- Giao ra Thánh nhân cổ kinh của các ngươi, ta sẽ cho các ngươi chết toàn thây, nếu không thì đến xương cốt cũng chẳng còn, phải nhận đủ loại tra tấn mới được chết!

Trên bầu trời, từ trong chiến thuyền lớn nhất kia phát ra một âm thanh lạnh như băng.

- Tiểu bộ lạc chúng ta không tranh đoạt với thế gian, hàng năm đều ẩn cư trong núi rừng hoang dã, vậy mà vẫn có đại họa tìm tới cửa, xem ra thế đạo thật sự là rối loạn rồi!

Ngũ thúc tổ thở dài, rồi sau đó ánh mắt trở nê linh hoạt, sắc bén, nói:

- Con người thì ai cũng phải chết mà thôi, tộc của ta đều là những người thiết huyết, không có bất cứ kẻ nào hèn nhát cả, cùng lắm thì toàn bộ chết trận!



- Đánh đi, cho dù toàn bộ chết trận, thì cũng phải kéo chân bọn họ đi theo!

Trong cổ thôn phía dưới, bất kể là nam nữ già trẻ, tất cả đều rống to, cho dù là

đứa bé ba tuổi thì cũng giơ cái gậy gỗ nhỏ lên trên trời, trong ánh mắt tràn ngập ý chí bất khuất.

- Nói hay lắm, bộ tộc chúng ta chưa từng bao giờ có một kẻ hèn nhát nào cả, cùng lắm thì tất cả đều chết trận, kéo bọn chúng chôn cùng!

Phía xa, từ trong một vùng núi, có hai lão nhân phóng lên cao, nhanh chóng bay về phía này.

- Quả nhiên là vùng khi ho cỏ gáy xuất hiện nhiều điêu dân, cũng chỉ có những nơi chưa được khai hóa như thế này thì người dân mới có thể bưu hàn như vậy!

Vương gia lão thập tam cười lạnh nói.

- Thật sự không đơn giản, một cái thôn nho nhỏ mà lại sản sinh ra ba vị đại năng, thật đúng là dọa người, cũng may mà chúng ta chuẩn bị đầy đủ, nếu không thì có lẽ phải phí sức một phen đây. Động thủ đi, một tên cũng không lưu lại, toàn bộ giết chết, huyết tẩy thôn này, về phần Thánh nhân cổ kinh, chỉ cần lưu nguyên thần của một tên là đủ rồi!

Rốt cục, ngươi của Vương gia cũng muốn động thủ, bầu trời phát ra tiếng sấm ù ù, ngoại trừ bảy chiếc chiến thuyền thì còn có mấy chục chiếc chiến xa, phía trên có đầy tu sĩ đang đứng.

Mà ở những khe hở kia lại còn có rất nhiều cường giả đang đứng lơ lửng giữa không trung, khắp cả bầu trời trở nên rậm rạp, đâu đâu cũng là bóng người.

Mây đen quay cuồng, trống trận vang điếc tai, khiến cho cả bầu trời tại đây dường như cũng phải vỡ tan, tinh kỳ bay phấp phới, man thú gầm thét, áo giáp sắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, dường như là có mười vạn thiên binh thiên tướng đang buông xuống nơi đây.

Một loại khí tức mành liệt cuồng bạo phát ra, sát khí mênh mông như biển, quét qua bốn phương tám hướng, bao phủ khắp những dăy núi cổ xưa tại đây.

Trên khoảng không phía xa, có tu sĩ đang theo dối cuộc chiến, tất cả đều giật minh, Vương gia Bắc Nguyên không ngờ lại bày ra trận thế lớn như vậy, thật sự là muốn đến để diệt tộc, không định để cho một người nào chạy thoát cả.

Bảy chiếc chiến thuyền đại biểu cho việc Vương gia Bắc Nguyên có bảy nhân vật thân phận cao dọa người tới nơi đây, tối thiếu cũng là đại năng cực kỳ cường đại.

Bọn họ hưng sư động chúng như vậy, điều ra nhiều chiến xa và cường giả tới mức này lại chi vì diệt một tiểu bộ lạc, trong những năm gần đây thì lần này được coi là động tác quy mô lớn hiếm thấy.

- A...!

Ngũ thúc tổ của cổ thôn máu nhuộm trời cao, sau khi bị hai chiếc chiến thuyền công kích một lúc lâu, há mồm phun ra một ngụm máu, cái áo tang đầy mảnh vá kia hóa thành tro bụi, thân hình hắn rơi xuống phía dưới.

- Ngũ thúc tổ...!

Trong thôn có rất nhiều người phát ra tiếng kêu bi thống, ngay cả rất nhiều đứa bé chi hai, ba tuổi cũng nắm chặt nắm đấm, ngấn ngấn nước mắt.

Ầm!

Cừu thúc tổ của cổ thôn cũng bị thương nặng, bị hai chiếc chiến thuyền đánh rơi xuống phía dưới, thân thể gần như bị đánh thủng, không chỉ bị hai đại nhân vật khủng bố dùng thần thuật công phạt, mà còn phải chịu trận vãn đáng sợ trên hai chiếc chiến thuyền công kích.

Tiên huyết nhiễm đỏ trời cao, vị lão nhân tóc hoa râm này cũng ho ra máu, rơi xuống phía dưới, bọn họ quả thật có chiến lực cường đại, nhưng lại không thể so được với việc bầu trời bị phong tỏa, trở thành cái nhà giam, hon nữa cao thủ của địch nhân rất đông, ba lão nhân không phải là đối thủ của chúng.


Duy nhất chỉ còn vị thất thúc tổ đang chống đỡ, vài lần gặp phải trọng kích, nhưng trên người hắn có một kiện Thần Lũ Ngọc Y, cực kỳ cứng cỏi, có thể chống lại được công kích, khiến cho hắn còn chưa bị xuyên thủng.


- Liều mạng, kéo chân bọn họ chết theo!


Khắp cổ thôn, tất cả nam nữ già trẻ đều hô to, ai nấy đều mang vẻ mặt phẫn nộ, nâng hai lão nhân đang nằm trong vũng máu dậy, những người còn có thể bay lên thì mang theo bọn họ lao lên chiến đấu.


Mặc dù là đứa nhỏ rất nhỏ, được người lớn buộc lại trên lưng thì cũng vừa khóc vừa la hét:


- Liều mạng đi, báo thù cho các tổ gia gia!


- Ô ô, kéo chân bọn họ lại!


Một ít tiểu nữ oa cũng như vậy, trong tay cầm vũ khí, nằm trên lưng cha mẹ, vừa khóc vừa hô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK