Mục lục
Truyện Già Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi bọn họ xuất hiện lại, phát hiện tiến vào trong dãy núi Bất Tử Sơn. Bốn phía đều là núi lớn màu đen, xanh um tươi tốt, còn có hồ nước điểm xuyết trong dãy núi.

- hỏng rồi, chúng ta đi sâu vào Bất Tử Sơn, lần này phiền toái lớn. Trừ khi có một vị Đại Đế tới cứu chúng ta, bằng không thật sự không có cách nào ra ngoài.

Hắc Hoàng kêu lớn.

- Làm sao bây giờ?

Tới lúc này mấy người đều không có chủ ý gì. Không ngờ lại tiến vào Bất Tử Sơn, đây là cục diện hẳn phải chết.

- Tuyệt đối không được chạy loạn. Bất Tử Sơn rất đặc biệt, có trận văn Đại Đế cổ tự tay khắc xuống lúc đại chiến thượng cổ. Đi nhầm một bước, rất có khả năng sẽ bị truyền tống vào trong khu vực thần bí đáng sợ khác trong Bất Tử Sơn.

Hắc Hoàng nhắc nhở. Nhưng nó vừa mới nói xong, chính mình liền không cẩn thận giẫm lên một vùng văn lạc cổ xưa, hào quang chợt lóe, mang theo mấy người cũng biến mất.

Khi xuất hiện lại, bọn họ phát hiện đang ở trên một ngọn núi thấp, tuy rằng không cao nhưng vô cùng nguy nga hùng vĩ, khí thế to lớn.

Nơi đây mỗi một ngọn núi đen đều là vua là hoàng trong núi, khiến người kính sợ, không kìm nổi muốn quỳ bái.

Khắp nơi có rất nhiều ngọn núi màu đen, đứng trên ngọn núi thấp này cũng không thể nhìn ra rất xa. Chung quanh xanh um nhưng rất im lặng.

- Chúng ta đi vào sâu rồi. Đây tuyệt đối không phải khu vực bên ngoài, đã là vào sâu bên trong, xâm nhập ít nhất là một phần tư rồi.

Phịch-

Dưới ngọn núi thấp trầm ngưng, giữa dãy núi có một hồ nước bắn lên một tảng bọt nước lớn. Bên trong có sinh vật không biết đang hoạt động.

- Sinh vật trưởng thành trong Bất Tử Sơn.

Mấy người đều hít sâu một ngụm khí lạnh, trong lòng sợ hãi.

Xoát!

Mấy chục bóng người thoáng hiện, đó là tu sĩ giống bọn họ bị động tiến vào Bất Tử Sơn, xuát hiện ở cạnh hồ nước kia. Lúc này tất cả đều cả kinh kêu lên.

Lực lượng thần bí dẫn dắt bọn họ căn bản không thể giãy giụa đều chìm sâu vào trong hồ nước, ngay cả bọt nước cũng tóe lên, chỉ có mười mấy dòng máu loãng tràn ra, nhuộm đỏ mặt hồ.

- Trong đó có cường giả Hóa Long Bí Cảnh, không ngờ dễ dàng bị gạt bỏ như vậy.

Bàng Bác khiếp sợ, sắc mặt khó coi tới cực điểm.

- Bên kia có một gốc cổ thụ biết phát sáng...

Tiểu bé hồn nhiên chỉ vào nơi sâu trong dãy Bất Tử Sơn.

Nơi đó cực kỳ xa xôi, đã gần tiếp cận khu vực trung tâm Bất Tử Sơn. Ngay cả Diệp Phàm dùng Thần Nhãn đều không thấy rõ, cô bé lại thấy được một gốc cổ thụ.

- Nhất định là Ngộ Đạo cổ Trà Thụ. Nếu không thì chính là một cây Bất Tử Thần Dược.

Hắc Hoàng nói.

- Bé nhìn thấy gì?

Diệp Phàm khẽ hỏi.

- Bé thấy một gốc cổ thụ, có mọc đầy lá màu sắc hình dáng khác nhau. Có màu vàng, đỏ, trắng... hào quang lưu động. Thân cây cứng cáp như rồng. dường như ta thấy có một người ngồi xếp bằng dưới tàng cây, nhưng vừa dụi mắt hắn lại biến mất.

Tiểu bé chớp cặp mắt to, nghiêm túc nói.

- Đó nhất định là Ngộ Đạo cổ Trà Thụ, nhưng làm sao lại có người xuất hiện chứ?

Hắc Hoàng hết hồn.

- Trong Bất Tử Sơn rốt cục có cái gì?

Diệp Phàm hỏi.

- Ngộ Đạo Cổ Trà Thụ cũng không phải khu vực trung tâm nhất của Bất Tử Sơn, bên trong đến tột cũng có cái gì ta cũng không biết. Tuy nhiên khẳng định có Bất Tử Thần Dược.

Hắc Hoàng nói.

- người mà bé nhìn thấy có bộ dạng gì?

Diệp Phàm ngồi xuống nhẹ giọng hỏi.

Tiểu bé thoạt nhìn chỉ khoảng hai ba tuổi, con ngươi như bảo thạch màu đen, đen bóng mà tinh thuần không một tạp chất. Nó nghiêm túc cúi đầu nghĩ ngợi nói:

- Bé vừa dụi mắt đã không thấy tăm hơi, không nhìn rõ.

Đây là chuyện cực kỳ nghiêm trọng. Nếu thật sự có sinh vật hình người lui tới, không hề nghi ngờ bọn họ sẽ rất nguy hiểm. Một khi bị phát giác rất khó sống sót.

Đây là Bất Tử Sơn một trong bảy cấm địa Sinh Mệnh, danh truyền muôn đời. Thánh thể đại thành cũng Đại Đế cổ nỗ lực hai đời tuy rằng từng đánh vào nhưng không có biện pháp san bằng. Đủ để nói lên hết thảy.

- Cẩn thận một chút, không nên giẫm lên những đường vân kia, bằng không không chừng sẽ bị truyền tống đi vào đó.

Đại hắc cẩu nhắc nhở.

Ngọn núi thấp màu đen này, trên một số tảng đá cũng có dấu khắc cổ xưa, thoạt nhìn thần bí khó lường. Giống như một tấm lưới lớn vô hình phong cấm nơi đây.

- Năm đó rốt cục là vị Đại Đế nào đánh vào đây?

Bàng Bác hỏi.

- Hư Không Đại Đế.

Đại hắc cẩu đáp.

Trên thế gian truyền thuyết về Hư Không Đại Đế rất ít, mấy người không nghĩ tới vị Đại Đế này lại cường thế như vậy, từng đánh vào trong Bất Tử Sơn, khai sáng nên sự nghiệp to lớn như vậy, hóa giải đại kiếp nạn của Nhân tộc.

- Đại Đế cổ, mỗi một người đều là người tài vô thượng, trong vô tận năm tháng ức vạn vạn sinh linh mới sinh ra một người như vậy. Mặc dù truyền thuyết về vị Đại Đế nào không nhiều cũng không phải người thường có thể đánh giá.

Hắc Hoàng nói.

Mọi người tràn đầy đồng cảm. Mỗi một vị Đại Đế đều là nhân vật chính duy nhất của một thời kỳ. Nếu chỉ nói riêng cuộc đời bọn họ, mỗi người đều có vô tận truyền kỳ.

- Xuống núi, ta chúng ta phải nghĩbiện pháp chạy ra.

Đại hắc cẩu đi tuốt đàng trước nhất, dùng trình độ đạo văn vô cùng tinh trạm của nó để nhận biết, mở đường.

Tự mình tiến vào cấm địa Sinh Mệnh trong truyền thuyết, mỗi người đều khó thể trầm tĩnh lại, tâm tình đều trầm trọng. Đây không phải trò chơi, liên quan đến sinh tử.

- Đại Đế cổ vì sao để lại nhiều trận văn như vậy?

Đồ Phi hỏi.

- nghe nói, đại chiến năm đó rất gian khổ, Hư Không Đại Đế cần vô tận trận văn tương trợ mới chiếm thế chủ động. Nếu không, kết quả có khả năng là một dạng khác.

- Trong Bất Tử Sơn rốt cục có nhân vật dạng gì a?

Mọi người kinh hãi.

- Không biết. Đại quyết chiến cuối cùng cũng không xảy ra, hai bên giằng co thời gian rất lâu, đều tự lui bước.

- Không có quyết đấu cuối cùng?

Mấy người đều rất kinh ngạc.

- Tương truyền khi thời đại hắc ám tới, Hư Không Đại Đế giết chết một thứ không kém gì hắn từ trong Bất Tử Sơn ra. Nhưng hiển nhiên đó không phải là nhân vật vô thượng duy nhất. Hư Không Đại Đế ôm tâm tư hẳn phải chết tiến vào Bất Tử Sơn muốn ngọc đá cũng tan nhưng không biết vì sao chung quy lại không đánh.



Đại hắc cẩu kể lại một đoạn bí tân.

Nhưng từ sau đó, Hư Không Đại Đế trở về Cơ gia, rồi không xuất hiện trên đời nữa. Mọi người không biết đã xảy ra cái gì, rất nhiều người đều hoài nghi, ở trên người hắn đã xảy ra điềm xấu.

- Cơ gia có một số cổ mộ Thần Vương, lại không biết mộ của Hư Không Đại đế ở nơi nào. Thật sự là chôn ở gia tộc bọn họ sao?

Lý Hắc Thủy nói, muốn xác định Hư Không Đại Đế chết như thế nào, đã xảy ra cái gì.

- Hư Không Đại Đế, với hư không vô ngần chứng đạo. Truyền thuyết hắn đem chính mình táng trong hư không vô tận, không ai có thể tìm được. Cơ gia cũng không thể.

- Quá khứ phủ đầy bụi, lịch sử vô tận đến tột cũng ẩn giấu bao nhiêu bí tân?

Diệp Phàm cảm thán.

Hằng Vũ Đại Đế bởi vì cổ Quáng Thái Sơ mở đi xa tha hương vĩnh viễn không trở về Đông Hoang. Hư Không Đại Đế bởi chiến dịch Bất Tử Sơn mà không hiện thế gian, bị cho là đã xảy ra không may.

Mấy vị Đại Đế nhất định biết trong bảy cấm địa Sinh Mệnh có cái gì, có lẽ bọn họ có thể độc chiến nhân vật trong đó đáng tiếc chung quy là thế đơn lực bạc, không có người có thể kề vai chiến đấu.

Hắc Hoàng mất chừng nửa canh giỜ mới đưa mọi người xuống ngọn núi thấp màu đen này. Trong đó mấy lần suýt nữa đạp nhầm lên trận văn, hiểm mà lại hiểm.

Mấy người đều nhíu mày, như vậy không phải biện pháp. Có một số trận văn sớm biến mất nhưng tác dụng vẫn còn, vạn nhất giẫm lên sẽ tới một vùng thiên địa khác, sống chết khó liệu.

Diệp Phàm muốn thu cô bé vào trong Ngọc Tịnh Bình, không muốn để cô bé ở bên ngoài sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nhưng Đại hắc cẩu lại cực lực phản đối:

- Đừng. Để bé ở bên ngoài, nàng khẳng định không có nguy hiểm. Có còn sống ra ngoài hay không trông cậy hết vào nàng.

- ngươi đang nói gì vậy. Cô bé cũng không biết mình là ai, có thể tạo nên tác dụng gì?

Đồ Phi hoài nghi hỏi.

- nghe ta đi, không sai. Các ngươi đừng hỏi nữa.

Đại hẳc cẩu chết sống không chịu nói thêm điều gì, giống như có điều kiêng kị.

- cẩn thận, hồ nước phía trước rất đáng sợ. Vừa rồi tát cả mọi người đều thấy, trong nước có sinh vật kỳ bí, ngay cả tu sĩ Hóa Long Bí Cảnh đều bị gạt bỏ dễ dàng. Chúng ta đi vòng.

Bàng Bác nhắc nhở.

Đại hắc cẩu rất cẩn thận, từ xa liền đi vòng, sợ tai nạn phủ xuống. Nhưng nó càng băn khoăn như thế lại càng dễ dàng xảy ra vấn đề. Đi ra không đến năm trăm thước, rốt cục một chân giẫm lên trận văn kỳ dị.

Hào quang chợt lóe, mấy người tại chỗ mất dạng. trống rỗng biến mất.

Xoạt-

Khi hư không vặn vẹo, bọn họ lại xuất hiện trong dãy núi màu đen thì đã sớm không phải địa phương Nguyên lai. Nơi này là giữa một vùng núi lớn màu đen, đi vào sâu hơn vừa rồi.

- Cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ tới trung tâm dãy Bất Tử Sơn.

Đột nhiên tiếng xào xạc truyền đến. Dưới dốc đá cách đó không xa có sinh vật không rõ đang đi lại, xuyên qua một khu rừng tiếp cận mấy người.

- hỏng rồi, rốt cục gặp phải vật còn sống.

Tất cả đều biến sắc.

-o0o-

Tiếng bước chân càng ngày càng gần. Xuyên thấu qua khu rừng bọn họ nhìn thấy một sinh vật hình người đang nhanh chóng lui tới, gần như một luồng sáng đang ép tới.

- Làm sao nó không giẫm lên trận văn? Đáng chết, chúng ta nguy hiểm!

Đây là sinh linh đầu tiên bọn họ gặp trong dày Bất Tử Sơn. Khi nhìn thấy hình dáng của nó, bọn họ đều vô cùng kinh ngạc, trong lòng càng thêm không yên.

Đây là một thạch nhân.

Đúng vậy. Nó không phải thân thể máu thịt mà là hình thể bằng đá, cao tới hai thước, phi thường tráng kiện.

Tuy nhiên nó cũng không phải hoàn hảo vô khuyết. Đầu bị người ta bổ ra non nửa, mắt chỉ còn lại một con mà trên nửa người bên trái còn có rất nhiều lỗ thủng giống như bị người dùng lợi khí xuyên thủng.

Cho dù như thế nó cũng khiến mấy người kinh sợ. Đây là Cửu Khiếu Thạch Nhân trời sinh ra, là thứ có thể trưởng thành Thánh linh.

Một con mắt độc nhất của nó bắn ra hào quang lạnh âm u, nhìn chằm chằm vào Long Văn Hắc Kim Thánh Linh Kiếm trong tay Diệp Phàm không chớp mắt, dường như cảm ứng được khí cơ nào đó, sát ý điên cuồng xuất hiện trên mặt.

- Xong rồi, báo ứng tới rồi. ngươi cắt Cửu Khiếu Thạch Nhân, đồng loại của nó cảm ứng được.

Khuôn mặt của Đại hắc cẩu lập tức nhăn nhúm.

- Liều mạng với nó. Thạch nhân này là tàn khuyết, cũng không sinh ra máu thịt, rất hiển nhiên cũng bị người cắt ra xuất thế trước thời hạn, vĩnh viễn mất cơ hội trở thành Thánh linh. Chúng ta chưa chắc đã không giết được hắn.

Bàng Bác nói.

Đại hắc cẩu mặt xám ngắt nói:

- Nó quả thật xuất thế trước thời hạn trăm vạn năm, không có khả năng trở thành Thánh linh, nhưng cũng không phải chúng ta có thể đối phó. Nó đã là thứ nửa bước đại năng rồi.

Đây là thạch thai thiên địa sinh dưỡng, thai nghén mấy trăm vạn năm, hấp thu tinh hoa nhật nguyệ, có thể trở thành Thánh linh có thể sánh ngang Đại Đế cổ. Đáng tiếc nó đi tới thế giới này trước thời hạn trăm vạn năm.

Lúc này trong con mắt duy nhất của nó tràn ngập hận thù, từng bước ép tới muốn lấy mạng Diệp Phàm báo thù cho đồng loại.

- Nửa bước đại năng... Chúng ta thật sự không có một chút cơ hội.

Diệp Phàm thở dài.

Tuy nhiên hắn tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết. Đấu Chiến Thánh Pháp vận chuyển đến cực hạn, chờ bí quyết chữ Giai phát động thành công sẽ đánh ra ngoài.

Mấy người khác cũng đều như vậy, chiến lực tăng lên tới cực hạn, chuẩn bị tử chiến.

Nhưng thạch nhân tàn khuyết đi tới gần, khi còn cách bọn họ khoảng mấy chục thước thì dừng lại, nhìn chằm chằm vào cô bé được Diệp Phàm chắn ở phía sau người, thần sắc vô cùng kinh ngạc.

Diệp Phàm sớm muốn thu cô bé vào trong Ngọc Tịnh Bình nhưng là đại hắc cẩu chết sống cũng không đồng ý, nói nàng có thể là cây rơm rạ cứu mạng duy nhất.

Lúc này quả nhiên có chuyện kỳ dị xảy ra. Cửu Khiếu Thạch Nhân kia thần sắc rất không yên, sau khi nhìn thẳng cô bé, không ngừng rút lui.

- Đây là chuyện gì xảy ra?

Tất cả mọi người khó hiểu.

Cô bé lúc đầu rất sợ hãi trốn ở phía sau Diệp Phàm, lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ nhắn rất khẩn trương nhìn qua, trong mắt đầy không yên.

- Mau, ôm cô bé ra phía trước.

Đại hắc cẩu thúc giục.

Diệp Phàm ôm lấy cô bé, an ủi:

- Ngoan, không phải sợ. Nó không dám thương hại chúng ta.

Thần sắc Cửu Khiếu Thạch Nhân càng thêm không yên, nhìn thẳng cô bé, thân thể không kìm nổi run lên rồi sau đó kêu quái dị một tiếng xoay người bỏ chạy. Tốc độ nó nhanh đến cực hạn, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng, biến mất sau một vách núi màu đen.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, vô cùng giật mình, đều không nghĩ tới sẽ là một kết quả như vậy.

chỉ có cô bé không phải rất vui vẻ, chớp cặp mắt to, trề môi nói:

- Bé rất đáng sợ sao, vì sao nó lại như vậy?

Mọi người đều nỡ nụ cười, không kìm nổi sờ đầu của nàng, rồi sau đó cưng chiều nhéo cái mũi nhỏ thanh tú của nàng.



- bởi vì bé rất đáng yêu, ngay cả tên thạch nhân kia đều không đành lòng thương hại chúng ta.

- Ai dám nói bé của chúng ta không đáng yêu?

Mấy người cười nói nhưng trong lònglại phi thường không bình tĩnh. Cô bé rốt cục có thân phận gì, ngay cả Cửu Khiếu Thạch Nhân trong Bất Tử Sơn đều bị dọa chạy, thật đúng là khiến người giật mình.

- Đi, đi nhanh nào!

Đại hắc cẩu lại dẫn đường. Nhưng là không đi được bao xa nó lại suýt nữa thì giẫm lên trận văn.

Cũng không thể trách nó, bất cứ người nào cũng không thể tránh khỏi. Bởi vì dấu vết đạo văn đã biến mất nhưng dù sao vẫn là đế văn, tác dụng vẫn còn, căn bản không thể nắm giữ toàn bộ.

Ngay cả Diệp Phàm mở thần nhãn căn bản cũng nhìn không thấu. Văn lạc Đại Đế cổ khắc xuống thần bí khó lường, ai cũng không nắm chắc.

- Chúng ta thật sự phải chết ở đây sao?

Lý Hắc Thủy thở dài.

- hỏng rồi!

Đại hắc cẩu bước một chân ra sau đó kêu sợ hãi một tiếng, cho rằng mình lại bước lầm. cũng may lần này chỉ là sợ bóng sợ gió.

- Cẩu cẩu ngươi thật ngốc. Bé đều học được, những văn lạc này rất rõ ràng mà, ta cũng biết nên đi như thế nào.

Bỗng nhiên cô bé ngây thơ nói.

Nếu là người khác, đại hắc cẩu đã sớm trào phúng thậm chí hạ miệng cắn vài cái. Nhưng nghe thấy cô bé nói vậy, nó chỉ ngượng ngùng, không có tức giận cũng không phát tác.

- Cái gì, bé có thể nhìn thấy rõ?

Diệp Phàm giật mình hỏi.

- Đúng vậy.

Cô bé nghiêm túc gật đầu như gà mổ thóc:

- Bé nhìn thấy rất nhiều văn lạc, trong đó những đường màu đen hắc vụ lượn lờ, còn có đường màu vàng hào quang lưu động.

- Đó phân biệt là tử lộ và sinh lộ.

Đại hắc cẩu cả kinh nhảy dựng:

- ngay cả những cái đó ngươi đều có thể nhìn thấy?

- Lúc bắt đầu ta cũng không nhìn thấy gì, sau đó cứ thấy cẩu cẩu đi tránh khỏi văn lạc, ta liền dần dần thấy rõ.

Thanh âm cô bé rất non nớt, ngây thơ nói.

- Đường màu vàng chỉ hướng nào?

Đại hắc cẩu khẩn cấp hỏi.

- Nó quanh co khúc khuỷu, như là rất nhiều con rắn rất nhỏ đang bò, đi vào nơi sâu trong núi.

Cô bé nói.

- Cái gì?

Tất cả mọi người vô cùng kinh hãi.

- Này... Bé không nhìn lầm chứ?

Đồ Phi hỏi.

- Không có mà. Đường màu vàng thật sự chỉ vào sâu trong dãy núi. Ồ, bọn họ là rồng nhỏ chứ không phải rắn. Đầu rồng đều chỉ hướng kia.

Cô bé đính chính lại sai lầm của mình.

- Đây chẳng lẽ là muốn đặt vào chỗ chết rồi sau đó sống?

Bàng Bác trầm tư.

Đại hắc cẩu gật đầu nói:

- Không sai. Hư Không Đại Đế có lẽ nghĩ như vậy. Năm đó hắn bị ép bất đắc dĩ phải ngọc đá cũng tan, xâm nhập trung tâm bất tử sơn, đại quyết đấu cuối cùng với nhân vật vô thượng. Có lẽ chính là sinh ra ý niệm đặt vào chỗ chết rồi sau đó sống.

- Chẳng lẽ chúng ta còn muốn tiếp tục đi tới?

Lý Hắc Thủy vô cùng kinh ngạc nói:

- Chúng ta không phải là Hư Không Đại Đế. Hắn có thể vào đất chết rồi sau đó sống, chúng ta không có chiến lực nghịch thiên như vậy. Từ xưa có mấy người có thể so sánh với hắn?

- Trước mắt thật sự không có biện pháp khác. Y như bé chứng kiến mà phỏng đoán, khu vực này bị bày ra trận văn Đại Đế đáng sợ, bằng vào chúng ta không thể lui ra.

Đại hắc cẩu suy tư nói:

- Chắc rằng Hư Không Đại Đế phong bế toàn bộ khu vực này, ngăn thành rất nhiều khu vực để sinh vật thần bí khó thể ra ngoài.

Đại hắc cẩu cõng cô bé, để nàng chỉ đường, đi vào nơi sâu trong dãy Bất Tử Sơn. Dọc theo đường đi bọn họ cảm thấy thỉnh thoảng có sinh vật nhìn trộm, trong lòng đều cảm thấy sợ hãi.

- Con đường này dường như đi tới phương vị Ngộ Đạo cổ Trà Thụ.

Mọi người kinh ngạc.

Dựa theo cô bé chi điểm, dường như thật sự là đi tới khu vực kia, hơn nữa khoảng cách không phải rất xa.

Lại đi một đoạn có thể mơ hồ thấy được ngộ Đạo cổ Trà Thụ. Mặc dù có rất nhiều cổ mộc che chắn nhưng vẫn có thể cảm ứng được rõ ràng khí cơ độc nhất vô nhị của nó.

Nơi đó dường như có vô tận đại đạo đang lưu động, tràn ngập lựcl ượng thần bí, khiến trong lòng người lập tức buông lỏng, cũng không tu luyện nhưng dường như sắp ngộ đạo vậy.

- Không hổ là Bất Tử Thần Thụ danh truyền muôn đời, có thể trợ giúp tu sĩ ngộ đạo, là thánh vật quán thế.

Đại hắc cẩu mừng rỡ nói:

- Chúng ta nếu may mắn không chết, nói không chừng sẽ có đại cơ duyên.

Hai mắt nó sáng xanh lòe lòe.

Khi lại đi tới vài dặm đã có thể thấy được Ngộ Đạo cổ Trà Thụ, bộ dáng của nó khiến người rung động.

Nó cũng không cao lớn, mới ba thước mà thôi. Nhưng nó cứng cáp như rồng có sừng, vỏ già lột ra, như trải qua ức vạn năm mới thành bộ dạng như hiện nay.

Nó phi thường kỳ lạ, lá khắp cây đều không trùng lặp, mỗi một phiến lá đều có khác nhau. Tất cả đều sáng bóng trong suốt, như ngọc điêu trác mà thành.


Có lá giống như đỉnh nhỏ, sương mù mênh mông. Có cái lá giống như Thần Hoàng, sáng mờ lóe ra. Có cái lá như tiên nhân khoanh chân ngồi, sinh động vô cùng.


CÓ cái như hoàng kim, hào quang rực rỡ. Có cái giống như ngọc đỏ, đẹp đẽ vô cùng. Các loại sắc thái bày ra.


- Lại thấy rồi, bé lại nhìn thấy hắn.


Cô bé bỗng nhiên kêu lên.


Lúc này đám người Diệp Phàm cũng xuyên qua bóng cây che phủ nhìn thấy môt người, tất cả đều hết hồn.


- Là... Đại Đế!


Đại hắc cẩu suýt nữa nhảy dựng lên, gần như làm cô bé bị hất bay ra ngoài. Nó vô cùng kích động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK