Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng khi cô và bé vừa bước đến cửa nhà tắm thì 

"Ầm ầm, ken ken" 

Một trận ồn ào trong bếp truyền ra, ấn đường Tiểu Anh đen xì, cái cô lo lắng xảy ra rồi đó. 

Cái người từ nhỏ tới lớn chưa đụng việc nhà như Tôn Yên Thần làm sao mà rửa được bát đĩa 

Buông Tiểu Bảo ra Tiểu Anh nhanh chóng đi qua bếp xem tình hình. 

Không ngoài dự đoán của cô, bát đĩa đã vỡ tan nát thành một đống hỗn loạn ở dưới đất, Tôn. Yên Thần đang ngồi thu dọn từng mảnh nhỏ. 

Thấy Tiểu Anh bất lực đứng đó, hành động Tôn Yên Thần dừng lại nhìn cô cười trừ, sượng trần hết sức 

"Anh, Anh xin lỗi, nó trơn quá, hehe 

Tiểu Bảo chạy theo cũng thấy một màn này, ôm trán kêu trời, Baba hậu đậu thật đó. 

"Anh không biết làm thì đừng có dành, nhà tôi không nhiều tiền như nhà anh đâu" 

Tiểu Anh oán trách đi đến, ngồi xuống bên anh, thu dọn mảnh vỡ 

"Vậy em về nhà anh đi" Tôn Yên Thần đột nhiên lên tiếng, nghe ra ngọt ngào 

Tiểu Anh nghe anh nói giật mình, tay vô thức bóp mạnh, chảy máu 

Tôn Yên Thần thấy máu cô chảy cuống quýt, nắm chặt lấy tay cô 

"Sao chảy máu rồi?" 

Anh hoảng loạn không biết làm sao thổi thổi vài cái vào nó thấy hình như chưa đủ anh liền đưa lên miệng mút 

Tiểu Anh ngơ ra nhìn anh, chảy có tí máu mà anh đã lo đến vậy sao? Loại lo lắng này khiến người ta không khỏi hạnh phúc 

Miệng anh ấm áp mút lấy tay cô khiến tâm cô đột nhiên run lên một cái, cảm giác này bạn đầu lướt qua có chút yêu thích nhưng rất nhanh trong tâm trí Tiểu Anh vang lên một câu nhắc nhở khiến cô khó chịu rút tay ra. 

Cô liền lạnh lùng rút tay ra, nước bọt của anh còn dính lên đó bóng lóng. 

Tiểu Anh đứng lên nhìn anh lạnh lùng cất tiếng 

"Anh tự thu dọn xong rồi, đi về đi" 

"Anh biết rồi" Tôn Yên Thần khép nép nói, vô thức nhìn vào tay mình cảm giác trống trơn khiến anh đau lòng, anh chỉ mới nắm tay cô được một chút thôi, cô đã lạnh lùng giữ khoảng cách với anh như vậy. 

Tiểu Anh không quan tâm anh cất bước đi ra chỗ Tiểu Bảo dịu dàng lên tiếng 

"Mình tiếp tục tắm nha" 

"Da" 

Tiểu Bảo ngoan ngoãn gật đầu không quên ngó lại Tôn Yên Thần đang loay hoay phía sau, ai da con đường truy thuê này của baba xem ra dài hơn bé tưởng. 

Cùng Tiểu Bảo đi vào phòng tắm, vừa tắm cho Tiểu Bảo, Tiểu Anh lại bất giác nghĩ chuyện lúc nãy. 

Cô không nên như vậy, cô đừng nên một lần nữa mà ngu muội, trái tim này của cô từng vì anh mà khiến nó đau đến không ra hình dạng, bây giờ chỉ mới lành lặn chút ít, cô không thể khiến nó đau nữa, không thể. 

"Mẹ ơi, nước tràn rồi" Tiểu Bảo non nớt cất tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của Tiểu Anh, khiến cô hoàng thần lại. 

"À, mẹ biết rồi" Tiểu Anh khóa lại vòi nước sau đó dịu dàng tắm cho Tiểu Bảo hoàn toàn không nghĩ đến chuyện kia nữa. 

Tôn Yên Thần ngoài này dọn xong đống vỡ nát kia cũng không vội về ngồi ở phòng khách đợi có, ánh mắt thủy chung dán chặt lên cửa phòng tắm chờ đợi. 

Anh cũng không biết một lúc nữa Tiểu Anh và Tiểu Bảo đi ra anh sẽ làm gì nữa, chỉ là anh muốn ở cùng các cô một ít dù một ít cũng được. 

Tiếng nước từ phòng tắm cuối cùng cùng ngừng, Tôn Yên Thần căng thẳng nhìn, khi cô bước ra nhìn thấy anh có khi sẽ đến đuổi anh đi không? 

Tiểu Anh mang Tiểu Bảo đi ra, Tiểu Bảo trong lòng cô mềm mại dáng chặt, hình như là ngủ rôi. 

Cũng chẳng trách được bé, cả ngày hôm nay một đóng lộn xộn, sau đó còn cùng anh chơi đến mệt lã, bây giờ chắc đã sớm muốn nghĩ ngơi. 

Tiểu Anh mang Tiểu Bảo đi vào trong phòng dịu hiền đặt bé xuống giường, lấy chăn đắp lên cho bé, sau đó nghĩ đến cái gì chân cô nhanh chóng chuyển bước ra ngoài. 

Ánh mắt không ưa thích nhìn qua cái tên cố chấp ngồi một cục ở đó, cô đuổi khách tổng cộng 3 lần rồi, mà anh vẫn làm như không nghe thấy mặt dày ngồi ở đây. 

"Tôn Yên Thần, anh đi về được chưa?" Tiểu Anh tiến đến đứng trước mặt anh, nhẹ nhàng mở miệng nhưng khí sắc bên trong câu nói nồng đậm sắt bén 

"Chưa được" Anh lại cử một mực nhìn cô, không chịu rời đi 

"Tiểu Bảo ngủ rồi, cơm anh cũng ăn rồi, bây giờ có cái lý do gì ở lại nhà tôi, mời về cho" Tiểu Anh một lần nữa từ tốn nói âm thanh không dám phát ra quá lớn sợ Tiểu Bảo giật mình thức giấc 

"Anh ở đây vì em" khác với dáng vẻ tiễn khách của cô Tôn Yên Thần lại thâm tình như nước yêu thương nhìn cô, lời nói nói ra lại vạn phần ngọt ngào 

Tiểu Anh cũng đơ ra anh nói ở đây là "vì cô?" ha nói dối không biết chớp mắt 

"Tôi với anh bây giờ chỉ là người dưng với nhau, có gì mà vì nhau?" Cô trầm tĩnh nói lên cái điều này vốn là hiển nhiên mà, cô và anh sớm đã ly hôn rồi 

"Anh với em là vợ chồng" Tôn Yên Thần đứng lên chằm chằm nhìn cô, đôi mày rậm kẽ nhíu 

"Tôn Yên Thần, anh quên nhanh thật đó, chúng ta ly hôn rồi đã ly hôn từ bốn năm trước rồi" Tiểu Anh cất tiếng trong lời nói khinh thường, lạnh lùng nhìn anh. 

Tôn Yên Thần nghe cô nói trong mắt lóe lên kích động 

"Chúng ta vẫn chưa ly hôn, giấy ly hôn giữa chúng ta anh đã xé bỏ rồi"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK