Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 18: Hầu hạ (2) (H nhẹ)

"Ưm" kéo hai chân đang gắt gáo khép của cô ra, không để ý cô mảnh mai không để ý cô giãy dụa, anh liền tiến vào, không có màn dạo đầu,

cô còn rất khô khan mà anh lại to như vậy làm cô đau đến tái mặt,

các ngón tay của cô bấu chặt ga giường, ngón chân cũng co quắp lại, nước mắt sớm chảy thành hai hàng, cô đau quá, thật sự đau quá,

"Van xin anh.... ra ngoài...em đa..u" Tiểu Anh cắn thật chặt môi mình cắn đến bật máu,

mà người đàn ông kia lại từ chối nghe cô cầu xin, vẫn mạnh mẽ tiến công, anh rút ra gần hết rồi lại mạnh mẽ đâm vào như muốn xuyên qua cô,

"Đau? đồ chơi như cô xứng đáng đáng bị người ta đối xử như vậy" giọng anh trầm thấp khinh thường trả lời cô

anh lại dùng sức làm cho nước mắt người con gái dưới thân càng lợi hại chảy,

lấy tay nhỏ bé của cô không ngừng đánh lên bắp tay của anh, đánh đến tay cô đỏ lên nhưng mà anh vẫn như vậy, còn làm mạnh hơn,

cái giường chịu không nổi phát ra tiếng cọt kẹt, cả người cô bị anh đẩy đến không cố định lúc lên lúc xuống, đôi gò bồng to tròn cũng vì thế nảy lên liên tục, thu hút sự chú ý của anh

hạ người anh cắn mạnh vào nó một cái, nhai lấy hạt đậu, bên còn lại bị anh bóp chặt,

"A" Tiểu Anh đau đớn kêu lên một tiếng, cảm giác giống như anh muốn cắt đứt nó,

chơi một hồi cảm thấy nhàm chán, anh rút hạ thân ra lật người cô lại ấn chặt đầu cô xuống cái gối phía dưới, nâng mông cô lên một lần nữa chuẩn xác tiến vào,

cảm giát khít chặt của cô làm anh gầm rừ, rất sung sướng nhưng cô chặt quá làm anh có chút đau liền mở miệng mắng một câu

"chết tiệt, cô là cửa hàng tiện lợi 24/24 à, lúc nào cũng chặt như vậy"

Tiểu Anh nghe anh nói cũng không biết anh là đang ý gì chỉ có thế lí nhí mở miệng

"em đau" Tiểu Anh nói rất nhỏ, không phải là cô không muốn nói lớn mà vì quá đau, âm thanh phát ra không lớn được

"Còn không thả lỏng" Anh tức giận, không có kiên nhẫn rít lên

Tiểu Anh không biết làm sao thả lỏng, cô chỉ biết bây giờ đau quá, cơ thể rất căn thẳng

cũng vì vậy mà anh càng thêm tức giận, cô không nghe lời anh?

"Chát, chát, chát" tay anh tàn bạo đánh vào mông cô, trên làn da non mềm liền để lại dấu tay đỏ chói

Cảm giác da thịt bỏng rát làm Tiểu Anh đau đớn, nước mắt chảy dài đau thương lên tiếng cầu xin

"aaa, anh đừng...đánh, đừng đánh nữa.. em đau, em thả... lỏng... đừng đánh"

mặc kệ cơn đau dưới thân, cô cố gắng thả lỏng cơ thể mình chiều lòng anh

Tôn Yên Thần cảm giác bên dưới được điều chỉnh, khiến anh càng thêm sung sướng, cô đúng là sinh ra để làm đồ chơi cho anh

"Phương Tiểu Anh, cô rất tiện đó" Anh thì thầm vào tai cô, khiến cô đỏ mắt đau lòng, cô có thể xem đây là một lời khen không?

anh ở trên người cô tiến công mạnh mẽ ,tay thỉnh thoảng tàn bạo đánh,

Sắc mặt cô tái nhợt như tuyết chỉ có thể cắn chặt cái gối dưới người, nước mắt cũng sớm rơi ướt một mảnh gối,

Đêm còn dài, đau đớn phía trước còn rất nhiều đang chào đón cô.

Thẳng đến khi thỏa mãn anh mới rút chính mình ra, lạnh nhạt nhìn cô gái nữa sống nữa chết nằm ở kia, anh sẽ không đau lòng vì cô,

xoay người anh đi vào phòng tắm, khi đi ra mặc một bộ đồ ngủ đơn giản, nhưng cũng không che đậy được cơ bắp của anh,

thấy Phương Tiểu Anh vẫn còn nằm trên giường, không vui đi đến đạp cho cô một cái,

khiến cô từ trên giường lăn xuống, thân thể tiếp đất đau đớn kéo cô từ cơn mê tỉnh dậy,

"Sau này chỉ cần tôi muốn cô nhất định phải cho, làm xong cũng tự mình uống thuốc rồi cút về phòng mình, đừng có ở đây làm ô nhiễm không khí của tôi, nghe rõ chưa?"

chỉ mới lờ mờ từ con mê tỉnh lại Phương Tiểu Anh đã nhìn thấy Tôn Yên Thần như bật đế vương ngồi ở đó ra lệnh,

lời lẽ độc ác như vậy, lơ đãn nước mắt cô lại rơi rồi, cô đúng là thật thích khóc,

không quan tâm bản thân đau lòng, cô chỉ muốn biết anh có nguyện ý giúp cô không,

"Như vậy anh sẽ giúp em phải không?" cô ngước ánh mắt đau lòng cùng mong đợi nhìn anh, mái tóc cô bị bung ra xõa tán lọan trên vai, sau cuộc hoan ái mồ hôi ướt đẫm làm vài loạn tóc dáng chặt lên mặt cô, đôi mắt vì khóc nhiều mang theo sưng đỏ, hình ảnh này khiến ai cũng nao lòng muốn dang đôi cánh của mình ra bảo vệ nhưng Tôn Yên Thần tuyệt đối không nằm trong số đó

ánh mắt Anh tàn khốc nhìn cô rít lên

"Cút về mau, cô đúng là hạ tiện"

Biết cô chỉ một mực quan tâm đến tiền của mình khiến anh thật tức giận

nhà họ Phương kia đúng là đào tạo rất tốt lại tạo ra một con người thực dụng giống như cô.

Thấy sự tức giận trên mặt anh cô không dám lưu lại đây nữa, cô sợ anh lại một lần nữa mà tra tấn,

gấp gáp thu lại quần áo của mình,

Tiểu Anh khó nhọc đứng lên nhưng mà còn chưa đứng dậy cô đã ngã quỵ lại sàn,

tay chân cô không còn sức lực chỉ có thể miễn cưỡng bám theo bức tường xeo vẹo bước ra ngoài,

nhìn thấy một màn này anh cũng không có nói gì chỉ lạnh lùng nhìn cô chật vật,

vừa đóng cửa phòng mình, Tiểu Anh liền vô lực dựa lên cánh cửa khóc rống,

anh thật sự quá tàn nhẫn với cô, làm cô đau từ thể xác đến tinh thần,

Tiểu Anh lại sợ, sợ một ngày nào đó sự tàn nhẫn của anh sẽ làm cho cô không yêu anh nữa, vậy thì những cái cô cố gắng trước đây đều trở thành vô nghĩa rồi.

Không được, Tiểu Anh tin một ngày nào đó cô nhất định sẽ làm cho trái tim anh tan chảy,

làm cho anh nhận ra tình cảm của cô là chân thành khiến anh có thể đáp lại tình cảm cô của không nhiều cô chỉ cần một ít tình cảm của anh là đủ rồi.

Chỉ là sau này cô mới biết mọi cố gắng của cô đều là muối bỏ biển đều là vô nghĩa.

Trấn an lại bản thân cố nhịn đau đớn cô bước từng bước khó nhọc vào phòng tắm,

dưới làn nước ấm mới làm cho cô thoải mái hơn một tí,

sau đó bước ra nghe theo lời anh uống một viên thuốc rồi mới đi ngủ,

chân mày cô nhíu thật chặt giống như sợ cái gì đó, cô cứ bất an như thế mà chìm vào giấc ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK