"Ừm"
Tôn Yên Thần vẫn chuyên tâm xử lý công việc không quan tâm việc khi nào cô ta rời đi nữa muốn ở đây bao lâu thì ở
Được một lúc không hiểu sao anh cảm thấy có chút nóng, nhìn lên điều hòa rõ ràng không có hư, vẫn đang hoạt động bình thường
thế nhưng trên trán anh không chịu được rịn ra một ít mồ hôi, anh cởi chiếc áo vest để qua một bên, cúc áo mở ra hai nút để lộ lòng ngực rắn chắc, thở phù một cái, cái cảm giác nóng nực khó chịu này ngày một càng mãnh liệt,
anh biết cảm giác này, bị hạ xuân dược rồi, đôi mắt anh tối sầm ly cafe lúc này có vấn đề,
anh nhìn qua Phương Linh Linh cảm thấy đại não một trận căng thẳng cô ta từ lúc nào đã cởi đi đồ của mình chỉ còn mặc độc mọc một bộ đồ lót ren màu đen,
còn là loại dây cột kéo một cái liền rớt xuống, rõ ràng đây là sự chuẩn bị trước, chỉ là lúc nãy anh không để ý
"Em hạ dược anh?" ánh mắt anh hằn lên tơ đỏ, anh rất ghét bị người khác tính kế, nhất là người bên cạnh anh
bị chất vấn nhưng trong mắt Phương Linh Linh không thấy một tia sợ hãi, Tôn Yên Thần đối với cô ta bây giờ giống như con cọp giấy, đã bị thuốc cô ta khống chế rồi,
Phương Linh Linh liền xà vào lòng Tôn Yên Thần ngồi lên đùi anh, bộ ngực ép sát vào lòng ngực anh biến dạng, đôi môi hồng đào nhả khí bên tai anh khiến anh ngày một căng thẳng
"Đúng đó, chiếm lấy em đi"
Phương Linh Linh trơ trẽn nói ra khiến Tôn Yên Thần tức giận, muốn đứng lên rời đi, nhưng đứng không nổi, đầu óc anh choáng váng,
cái loại thuốc này, phát tát hơi lâu chút nhưng hiệu lực rất kinh người làm cả người anh khó chịu, như có hàng vạn con kiến đang bò, miệng đắng lưỡi khô, Tiểu Thần Thần đã thống khổ kêu gào rồi.
Phương Linh Linh biết thuốc đã ngấm rồi, loại thuốc này cô đã phải đặt rất lâu mới có được, có thể khống chế được tâm người khác,
cô ta vuốt ve lòng ngực Tôn Yên Thần liếm lên cổ anh để lại một vệt ướt át, mấy cái kĩ năng quyến rũ đàn ông thì Phương Linh Linh chính là một bà trùm
"Phặc" Tôn Yên Thần có thể nghe được tiếng tia lý trí của mình đứt đoạn, anh đã đến giới hạn rồi, đầu óc mông lung mơ hồ,
nhìn Phương Linh Linh những khuôn mặt xuất hiện trước mặt anh là Phương Tiểu Anh, liền đè cô ta lên bàn, tới tấp hôn,
Phương Linh Linh cười khoái chí, cô ta biết thành công rồi
dang tay, cô ta nhiệt tình tiếp nhận nụ hôn của Tôn Yên Thần,
mà cái sự nhiệt tình này bị một câu nói của Tôn Yên Thần đánh đổ
"Tiểu Anh, về nhà thôi em" Anh thâm tình nỉ non bên tai Phương Linh Linh
khiến cô ta tức điên lên, làm tình với cô ta lại kêu tên Phương Tiểu Anh, cô đoán đúng, Phương Tiểu Anh quay lại rồi hơn nữa còn lợi hại hơn xưa, cô nhất định phải trừ khử cô ta tận gốc, Tôn Yên Thần chỉ có thể là của cô Tôn phu nhân chỉ có một và đó cũng là cô.
Anh xem cô là Phương Tiểu Anh cũng được chỉ cần anh chịu tiếp nhận, cô ta cũng mặc kệ.
Sau khi xong việc Tôn Yên Thần lấy lại được ý thức nhìn Phương Linh Linh co ro nằm trên bàn anh tức giận đến đỏ mặt, nhưng không làm gì chỉ nhìn cô ta chán ghét rồi cầm áo bỏ đi ra ngoài lúc đi ra cửa anh đóng rất mạnh, cứ ngỡ rằng cánh cửa sẽ chịu không nổi mà văng ra,
Phương Linh Linh nằm trên bàn thở dốc, lần đầu cô ta làm chuyện này với Tôn Yên Thần, anh thật sự quá kinh khủng,
ra vào như vũ bão mạnh đến nổi làm trật xương eo của cô, còn cầm cự rất lâu, hẳn 30 phút một lần, cô còn đang nghi ngờ nếu không phải anh lấy lại được ý thức thì có làm cô đến chết hay không,
đứng lên mặc lại đồ, nghỉ ngơi một tí ngày mai cô còn phải thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch, còn phần Tôn Yên Thần anh có tức giận hay không cô cũng không quan tâm lắm, dù gì có tức giận thì cũng sẽ tự vác mặt về đây xin lỗi cô, haha ai bảo anh ta yêu cô làm gì.
Trên đường một chiếc xe phóng với tốc độ kinh người nhưng không ai dám quản, cái bảng số xe hào nhoáng kia cả cái thành phố này chỉ có một người có đó là người đàn ông quyền lực nhất thành phố này - Tôn Yên Thần
Anh ngồi trong xe bao nhiêu tức giận đều trút vào cái chiếc xe này, Phương Linh Linh vậy mà dám tính kế anh, anh đúng là tên tồi tệ ngu xuẩn ngay cả khống chế bản thân cũng không làm được để Phương Linh Linh đạt được mục đích,
anh còn đang muốn giải thích với Phương Tiểu Anh là anh chưa một lần đụng vào cô ta, có khi nghe xong cô sẽ có thiện cảm với anh thêm một tí nhưng bây giờ thì cái niềm hy vọng cuối cùng của anh cũng bị dập tắt rồi, càng nghĩ càng tức giận, con người anh co rút hằng lên tơ đỏ, tay đập mạnh lên vô lăng.
Tôn Yên Thần cứ giữ tâm trạng ấy mà phóng xe đi, vô thức anh dừng lại dưới khu chung cư của Phương Tiểu Anh thờ thần nhìn vào đó, ánh đèn của căn hộ cô đã tắt từ bao giờ, không chỉ có căn hộ của cô mà là cả khu chung cư này những nơi khác đều đã tắt đi ánh đèn chìm vào tĩnh lặng,
bây giờ đã rất khuya rồi, thế giới bị màn đêm bao trùm còn anh thì bị nổi đau thương nuốt chửng, dựa người vào ghế, trầm tư suy nghĩ sau đó không biết lúc nào mà anh thiếp đi mất.