nhìn thấy cô chịu tổn thương tim anh như có ai bóp chặt, như muốn bứt điên anh,
không được, cái cảm này nhất định không được xuất hiện một lần nào nữa,
Anh cúi đầu chuẩn xác hôn vào môi Cố Gia Hân, nhưng mà hôn như vậy anh lại không cảm nhận được gì,
tự lừa mình cái hôn này là đang hôn Linh Linh anh mới thấy bình tâm hơn,
bị Tôn Yên Thần đột nhiên hôn nhiệt tình như vậy, Cố Gia Hân cũng bị cuốn theo, thuận theo anh mà hôn,
hai người họ cứ như vậy quấn lấy nhau, cả hai đều là sự lợi dụng lẫn nhau không thấy tình yêu.
Phương Tiểu Anh tê tê dại dại bước trên đường, người qua đường nhìn cô như là nhìn một kẻ lập dị,
có chút thương xót nhưng họ không rảnh rước phiền phức về mình.
Trong đầu cô lại vang lên câu nói của anh, cô thật sự không nên sinh ra sao? sự tồn tại của cô là sai sao?
nhìn thấy dòng xe cộ qua lại cô thờ thần,
sau đó liền đâm đầu lao ra đường nhắm mắt đứng trước một chiếc xe đang phi như bay tới chờ đợi cái chết,
muốn như vậy mà chết đi thuận theo ý anh.
"Két" chiếc xe phanh gấp lại cũng không có đụng trúng cô nhưng mà cô lại ngã lăn ra ngất xỉu, người ngồi trong xe ấn đường đen xì, lại gặp ăn vạ à?
Mở cửa xe bước ra liền chữi
"Tôi nói các người...." chỉ là chưa chữi xong, anh nhìn thấy người "ăn vạ" liền im bặt,
"Phương Tiểu Anh?" lúc đầu còn không tin vào mắt mình nhưng rõ ràng là Phương Tiểu Anh rồi,
cô không thiếu tiền tới nổi đi ăn vạ đâu hả?
"Này, này, Phương Tiểu Anh tỉnh lại" Anh lay người cô mấy cái cũng không thấy cô có động tỉnh
"Ngất thật rồi".
Vết máu trên đầu cô không phải do anh đâm đó chứ?
Thương Thụy Mặc anh chắc chắn không có đâm,
nhưng mà không quan tâm cái này nữa, cô ngất xỉu rồi phải đem đi ngay,
anh liền bế cô lên xe đem cô về nhà mình, sau đó gấp gáp gọi bác sĩ riêng
tới.
Phương Tiểu Anh từ từ mở mắt mó hồ nhìn thấy cảnh vật trước mắt liền hốt hoảng ngồi bật dậy,
đầu óc một trận chao đảo cái trán hình như vẫn đau, sao lúc bị đánh cô không thấy đau như bây giờ vậy?
cô là đang ở đâu đây? cái này rõ ràng không phải phòng của cô cũng không phải bệnh viện,
cô nhớ cô lao ra đường mặc xe tông chết rồi, vậy đây là thiên đường sao?
Căn phòng này rất rộng, 4 phía được bài trí theo kiểu quý tộc,
trên tường ở đâu cũng thấy tranh, đặc biệt là cái bước tranh lớn treo ở bước tường đối diện kia,
một người nữ đang khỏa thân trên tay cầm theo một con rắn rất đẹp nhưng Tiểu Anh nhìn không quen,
mỗi cái ghế cái bàn ở đây nhìn qua liền biết đều là gỗ tốt còn được chạm khắc tinh tế, những chiếc bình cổ khắp nơi, khiến cô hít hà một cái,
mấy cái này giá trị chắc chắn không nhỏ, quả là thiên đường nha,
miên man suy nghĩ ngoài cửa Thương Thụy Mặc bước vào làm Phương Tiểu Anh cảm thấy cái này là địa ngục chứ không phải thiên đường,
cái khuôn mặt này cô không có quên, thỉnh thoảng lại mơ thấy làm cô sợ đến tỉnh dậy,
cô liền ôm chặt chăn lui về phía sau nép thành một góc,
"Sao anh lại ở đây?" cô nghi ngờ nhìn anh không phải là bắt cóc chứ,
" Đây là nhà tôi là phòng tôi, tôi không ở đây thì ở đâu?" anh tiến tới gần vươn tay
hóa ra là nhà anh không có dư thời gian cho cô suy nghĩ thấy anh tiến tới cô càng hoản loạn ôm chặt mình,
"Anh đừng có tới đây"
nhưng mà cái hành động kế tiếp của anh làm cô im lặng
Thương Thụy Mặc tiến đến ôm lấy trán của cô gỡ nhẹ miếng băng ra quan sát
"Ừm không còn chảy máu nữa"