Lan Vỹ không màng đến xương sườn mình gãy bao nhiêu đoạn, không quan tâm đến mình có chết hay không, gã dùng tay bấu víu vào đất lê lếch từng chút từng chút một đến bên cạnh thi thể của Kình Đình. Trên mặt không biết ướt đẫm nước từ bao giờ, cừ ngỡ đó là máu nhưng mà không phải, là một thứ nước khác chảy ra khi con người ta thấy đau buồn. Lan Vỹ không bao giờ nghĩ tới có một ngày mình sẽ rơi nước mắt, mà lúc này có lẽ gã cũng không quan tâm có phải mình đang rơi nước mắt không, trong mắt chỉ còn lại thân thể bị chia làm đôi của Kính Đình.
Sẽ không quá đớn đau khi nghĩ nó chỉ là một cái chết đơn thuần, nhưng nếu nghĩ nó là một sự chia ly đến vĩnh hằng, liệu có còn thoải mái như vậy không?
Đôi khi có những sự mất mát khiến con người ta nhận ra tầm quan trọng của một vài thứ, một vài người. Nhưng nhận ra thì đã sao, mất chính là mất, có những cái mất không thể vãn hồi.
Không biết Kính Đình quan trọng bao nhiêu đối với Lan Vỹ, nhưng sự ra đi của gã bằng cách nào đó cũng lôi tuột Lan Vỹ xuống địa ngục, nơi không còn ánh sáng và ấm áp, không còn hy vọng, không còn sức sống.
Lan Vỹ không ngờ tới có một thời điểm nào đó người mà suốt ngày khắc khẩu với gã sẽ không còn nữa, đó cũng là thời điểm mà gã buộc phải thay đổi một thói quen của mình, nhưng thói quen nào có dễ thay đổi như vậy. Càng không ngờ tới đó cũng là thời điểm Lan Vỹ đánh mất đi niềm vui thú duy nhất trong đời.
Lan Vỹ mang một cái linh hồn đã chết đến bên cạnh thi thể của Kính Đình. Một kẻ thô lỗ cuối cùng cũng học được cách ôn nhu, gã ôn nhu nâng đầu Kính Đình lên, nhẹ nhàng ghé vào lòng mình, đầu gã cúi xuống áp sát gương mặt tái xám cứng đơ của Kính Đình, tưởng làm như thế đối phương sẽ thấy ấm áp hơn, không còn lạnh nữa, nhưng kết quả lại khiến lòng mình càng lạnh hơn.
"Mày được chết rồi, cuối cùng cũng chết, mong ước bấy lâu đạt thành mày chắc là vui lắm, tao ước được thấy mày vui vẻ. Tao vui cho mày, thật đấy...."
"nói thật nhé, mày lải nhải khiến người ta phát bực, giống y chang lão cha của tao. cuối cùng lỗ tai tao cũng được yên tĩnh rồi."
"Không có mày, không còn ai quản giáo tao nữa, không còn ai sửa nết cho tao nữa, thật là thoải mái."
"'Không có mày, không còn ai uống rượu cùng tao nữa, không còn ai để tao tin tưởng nữa."
"Không còn ai đi khắp cả con phố để tìm một kẻ say khướt không biết gì đem về nhà, không còn ai miệng thì phàn nàn tao không tự quan tâm lấy chính mình còn tay thì chủ động băng bó vết thương cho tao nữa."
"Đừng chết nữa được không? Không vui chút nào cả. Đừng bỏ tao lại mà....chú ơi...."
....
Lan Vỹ tỉnh lại giữa một vầng hào quang sáng rực, vầng hào quang này ấm áp như ánh mặt trời đang từng chút từng chút một đem thương tích trên người gã cấp chữa lành. Cơn đau gãy xương cùng nội thương trong cơ thể đang từ từ giảm bớt, với một tốc độ có thể dễ dàng cảm nhận được.
Nhưng đây hoàn toàn không phải điều mà Lan Vỹ muốn.
gã đang muốn xuống địa ngục cùng Kính Đinh mà, là ai rãnh háng kéo hắn lên vậy?
Khi thương tích đã ổn ở một mức độ nhất định, vầng hào quang rốt cục cũng được thu về. Lan Vỹ đảo mắt nhìn lên, nhìn thấy chủ nhân của vầng hào quang ấy, đó là một người đàn ông điển trai với khí chất văn nhã, kè kè dưới nách hắn là một gã đàn ông khác nhìn rất láo cá. Hai người này không biết có mối quan hệ gì nhưng có thể khẳng định ngay là họ rất mạnh.
Đối diện với cường giả mạnh hơn mình, lúc này, Lan Vỹ chẳng còn cảm thấy dè chừng hay cẩn thận như trước đây nữa, chỉ thấy một mảnh tâm chết không có bất kỳ cảm xúc gì. Rồi gã nhìn khắp xung quanh, tại sân vận động đổ nát này không còn bao nhiêu người, trên bầu trời vẫn chìm trong hắc hỏa dày đặc nhưng không còn khí tức cùng uy áp kinh khủng như trước nữa, thời gian chắc cũng đã trôi qua một khoảng rồi.
Lan Vỹ chầm chậm ngồi dậy, hai tay vẫn còn ghì lấy thi thể đã cứng của Kính Đình, thẫn thờ nói với Hàn Vân Đào: "Cứu sống một kẻ xấu xa như tôi để làm gì? Tôi sống có ích gì? sống để làm gì?"
Hàn Vân Đào nhàn nhạt đáp: " một kẻ xấu xa thì làm sao chết dễ dàng như thế được, phải trả giá xong hết rồi mới được đau khổ mà chết đi."
Lan Vỹ: "Cũng đúng, không thể chết dễ dàng như vậy được. Nhưng phải tìm đau khổ ở đâu bây giờ?"
Hàn Vân Đào: "Có một đứa bé rất hận căn cứ Rạng Đông, nó muốn diệt sạch những kẻ cầm đầu đã tạo ra chính sách bất công của căn cứ này. Ngươi cứ sống rồi đợi đứa bé đó tìm tới đi."
Lan Vỹ gật gù, gã bật cười, điệu bộ như một kẻ mất trí: "Ồ, vậy thì cứ sống thôi, với mục đích là chờ người tới giết." rồi gã nhỏm dậy, ôm lấy hai phần thi thể của Kính Đình li khai.
nhìn bóng lưng của gã ngày một xa dần, Hàn Vân Đào bất giác thở dài một hơi, rồi quay sang ôm ghì lấy Thẩm Quân Lâm thật chặt, mặc cho hắn muộn tao tay đấm chân đá đẩy ra.
Thật may lưỡng tình tương duyệt khi còn tồn tại, không để đến muộn màng, sinh ly tử biệt mới nhận thức ra.
Thật may vì còn có thể sống bên người thương cũng thương mình.
Tiêu Lạc tốn mất hai ngày mới đem năng lượng hấp thu sạch, hiển nhiên thực lực của cậu lại có một bước tiến mới. Chỉ tiếc là cậu không có cái vận may kia.
Sở Nam Phong có khế ước sinh tử với Tiêu Lạc nên cũng rất rõ trạng thái của cậu lúc này. Hắn đặt lên trán cậu một nụ hôn, nói: "Cấp bậc càng cao càng khó đột phá, nhưng không sao, chúng ta có nhiều thời gian, chăm chỉ tu luyện hơn nữa là được."
Tiêu Lạc đã quá hiểu Sở Nam Phong rồi nên thẳng thừng vạch trần: "anh cứ nói thẳng là chăm chỉ song tu đi."
Sở Nam Phong nở một nụ cười mất dần liêm sỉ: "Tu luyện không nhất định phải song tu, đầu óc em ngày càng đen tối rồi đó lão công."
Tiêu Lạc: "...." câm nín một chốc: "Vật họp theo loài cả."
Sở Nam Phong: "Vậy ư? Thế mà tôi cứ nghĩ chúng ta phu phu đồng tâm, phu xướng phu tùy a."
"..." - Tiêu Lạc hít sâu một hơi, sau đó nở một nụ cười tà ác nói: "Vậy ư? vậy thì mạnh ai người nấy tu luyện đi nhé, đừng nghĩ tới song tu nữa nhé!"
Sở - thích lấy đá đập chân mình - Nam Phong: "....."
Sân vận động từ hơn trăm người lúc này còn không tới một nửa. Có một số người sau khi giải độc thành công đã rời đi, còn lại một số người trúng độc khá sâu do ăn phải lượng độc nhiều nên quá trình giải độc cũng vì thế mà kéo dài.
Đại hội căn cứ cũng vì một trận tai kiếp này mà kết thúc.
Những người đã giải độc xong rời khỏi sân vận động này nhưng vẫn còn đang tụ tập ở bên ngoài, chứ chưa rời khỏi căn cứ Rạng Đông.
Lần này Sở Nam Phong hiển lộ thực lực, gần như mọi người đều đoán được thân phận của bốn người bọn họ. Có người hối hận vì từng hùa theo Rạng Đông nói xấu bôi nhọ Kình Thiên, muốn vãn hồi, có người muốn cảm tạ ơn cứu mạng. Nhưng ở bọn họ đều có một điểm chung chính là muốn tạo ấn tượng tốt rồi từ đó lôi kéo làm quen.
Thế lực kinh khủng như Kình Thiên, ai mà không muốn lây dính chút hào quang. Đó là một cây đại thụ mà bất kì ai cũng muốn đeo bám.
Mà cho dù không đúng như suy đoán của bọn họ rằng bốn người này đến từ Kình Thiên, cho dù những người này chỉ là dị năng giả tự do thôi cũng không ngăn được ý đồ muốn lôi kéo, tạo quan hệ tốt của bọn họ.
Vì không muốn vừa bước ra khỏi cửa sân vận động liền bị mấy người này vây tới làm phiền, Sở Nam Phong đem ba người còn lại thuấn di trở về phòng khách sạn.
Vừa trở về phòng, Thẩm Quân Lâm liền phóng lên ghế sofa nằm xuống. Tiêu Lạc tức cười, chọc hắn: "Nhìn anh thảm nhỉ! Hàn ca cũng thật là..."
Thẩm Quân Lâm tiếp lời ngay: "thật là cái gì?" Nhìn thì chỉ thấy hắn đang tức giận, nhưng ở đây ai cũng nhìn ra hắn thật sự đang xấu hổ.
"Tôi chỉ muốn nói Hàn ca sao không trị liệu cho anh thôi, nhìn anh mệt mỏi như vậy mà." Chứ không phải muốn nói cái gì mà Hàn ca đêm qua giở trò cầm thú, không nương tay nương tình, hành anh đến thảm, thật đáng trách.... này nọ các loại đâu.
Thẩm Quân Lâm buồn bực, hừ lạnh không đáp, nhắm mắt lại đi tìm chu công. Hàn Vân Đào nhẹ nhàng phủ lên người hắn một tấm chăn.
Tiêu Lạc nhăn mặt: "Hỏa thuộc tính mà cũng biết lạnh ư?"
Hàn Vân Đào khinh thường hừ một tiếng: "Đó là lãng mạn, là tình thú có biết không."
Sở Nam Phong một bên phỉ nhổ: "Nếu là tôi, tôi đã leo lên trực tiếp dùng chính mình ủ ấm." Lại sáp tới Tiêu Lạc: "Lão công, trời lạnh rồi, chúng ta cùng đi ngủ đi."
"Cút!!!" - Tiêu Lạc
"Ha ha ha..." - Hàn Vân Đào hớn hở cười trên nỗi đau của người khac. Sở Nam Phong nhẹ nhàng nhìn qua, hắn lập tức sửa miệng: "Ặc...tình thú! Đây chính là tình thú đích thực!"
Tiêu Lạc: Đồng chí Hàn, anh thật thiếu nghị lực.
____________________