Sở Nam Phong nhìn Tiêu Lạc chăm chú, như muốn xuyên qua khuôn mặt này nhìn thẳng vào linh hồn cậu, muốn sở hữu cậu. Rồi tầm nhìn của hắn đọng lại nơi bờ môi của Tiêu Lạc. Con ngựa hoang trong lòng không kìm được nữa, đứt cương nhảy vọt ra ngoài, hóa thành động tác lớn mật cúi xuống cắn vào bờ môi khiến hắn ngày đêm khao khát kia.
Thời gian trong khỏanh khắc đó tựa hồ bất động, không gian xung quanh như nhòe đi, đọng lại trong tâm trí Tiêu Lạc chỉ còn lại cảm giác mềm mại nơi cánh môi ma sát.
Rõ rõ ràng ràng, như một dấu hiệu, hung hăng đánh nát tấm chắn cuối cùng nơi đáy lòng, để cho tình cảm cấm kị tràn trề nhấn chìm cả lý trí.
Cậu chưa bao giờ cảm thấy lòng mình sáng tỏ như lúc này. Sau bao ngày ngộ nhận, chậm hiểu, rốt cục cũng không thể tự lừa dối bản thân mãi được.
Tình cảm trong lòng dưới nụ hôn của Sở Nam Phong như được soi rõ ra, để cho Tiêu Lạc nhận thức được người trước mắt đối với mình quan trọng ra sao.
Cậu khốn khổ nhận ra vốn dĩ từ lâu mình đã thích người này.
Thật sự thích người này.
Bất tri bất giác thích lến sâu đậm.
Đến nỗi hình bóng của hắn luôn hiển hiện trong tâm trí khôn nguôi, chỉ cần không gặp mặt một chút sẽ cảm thấy bồn chồn, hụt hẫng. Chỉ cần nghĩ đến việc hắn có thể sẽ chán ghét mình liền cảm thấy khó chịu, lồng ngực vô thức co thắt lại, đau đớn. Chỉ cần hắn ở đó, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào, cuốn lấy tâm trí không sao dứt ra được.
Luôn mong muốn mỗi ngày được nhìn thấy hắn, mỗi ngày nghe hắn nói cười, mỗi ngày cùng nhau trải qua bình đạm. Chỉ cần như thế tâm cũng thấy đủ.
Sẽ không ai nhung nhớ người mình không thích mỗi ngày cả.
Cậu không dám nghĩ tới nếu mình nhận thức trễ hơn một chút, để Sở Nam Phong cứ như thế lướt qua đời mình, bỏ lỡ hắn, vậy thì cậu phải sống một cuộc sống như thế nào đây. Như một con rối gỗ không có linh hồn chăng?
Xem ra Sở Nam Phong đối với cậu không đơn thuần chỉ là một mái nhà nữa, mà chính là mạng sống rồi..
Nhưng có một vấn đề không thể không để tâm đến. Đó là Sở Nam Phong, hắn cũng thích cậu như cậu thích hắn phải không? Vậy nên hắn mới hôn cậu.
Hẳn là vậy, hy vọng là vậy...
Tiêu Lạc hai mắt nhắm lại, há miệng cắn trả lại Sở Nam Phong, đáp lại cùng tận hưởng nụ hôn ngây ngất.
Trong chớp mắt nụ hôn được đáp lại đó, Sở Nam Phong tận đáy lòng rộn rã, vui sướng muốn phát điên, không gì có thể tả được niềm vui của hắn bây giờ.
Hắn càng ra sức đem nụ hôn này biến sâu hơn, mãnh liệt hơn như tình cảm trong lòng đang bùng cháy dữ dội. Hắn mê luyến mút mát cánh môi Tiêu Lạc, đầu lưỡi không ngừng dây dưa trêu chọc. Khi thì quấn lấy đầu lưỡi ngô nghê của cậu, khi thì khuấy đảo khoang miệng cậu, làm cho Tiêu Lạc hoàn toàn vô lực phản kháng mà dựa sát vào người hắn mới có thể đứng vững được và cũng chỉ có thể dựa dẫm vào hắn mãi như thế.
Tiêu Lạc lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác hôn một người là thế nào, đúng là rung động đến tận tâm can, chẳng qua cậu không có kinh nghiệm gì nên trong chuyện này, cậu thần trí rơi vào cơn mê loạn hoàn toàn bị Sở Nam Phong dẫn dắt.
Hai cánh môi dây dưa hồi lâu mới tách ra, nếu không phải Tiêu Lạc bị thiếu dưỡng khí đến sắp ngất thì có khi nụ hôn này kéo dài tới sáng, hoặc chuyển luôn đến một công đoạn nào đó phi thường cao siêu.
Tiêu Lạc hai bờ môi sưng đỏ, đôi mắt ngập nước cùng hai gò má ửng đỏ không ngừng thở hổn hển. Hơi phiếm tình ái ẩn dưới diện mạo tuyệt mỹ làm cậu toát lên một loại mị lực đủ để làm điên đảo chúng sinh. Như một loại rượu ủ lâu năm khiến người ta vừa ngửi hương nùng đã thấy say đắm. Sở Nam Phong trầm mê ngắm nhìn hồi lâu, ánh mắt dần tối đen lại, hai bàn tay như gọng kìm ôm Tiêu Lạc càng siết chặt hơn như đang giữ báu vậy quý giá nhất đời, lại như muốn khảm cả cậu vào trong người mình, để không ai có thể nhìn thấy cậu nữa, cậu chỉ có thể là của một mình hắn.
Tiêu Lạc bị siết đến đau có hơi chút tỉnh táo lại, nhưng hơi thở vẫn còn chưa ổn định. Cậu xấu hổ úp mặt vào bờ ngực rắn chắc của Sở Nam Phong. Rồi khi ngửi thấy mùi hương đặc trưng trên người hắn, hai gò má có xu hướng càng ngày càng đỏ.
Sở Nam Phong thấy quả đầu trăng trắng của ai đó cứ dụi tới dụi lui trong lòng mình, dụi tới mức khiến hắn sắp kìm chế không nổi nữa mà súng lên nòng. Và thực tế súng cũng đã lên nòng.
Sợ Tiêu Lạc dụi ra lửa nên Sở Nam Phong kịp thời ngăn lại trước khi chuyện kinh thiên động địa gì đó xảy ra. Hắn ôm mặt cậu, từ ngực mình nâng lên, để cậu mặt đối mặt với hắn.
Tiêu Lạc lại có hơi trốn tránh, tình huống xảy ra quá nhanh, lúc này cậu cũng không biết nên dùng trạng thái nào để đối mặt với hắn nữa.
Sở Nam Phong bật cười đắc ý nói: "cậu trốn cái gì? Dù sao cũng chẳng thoát khỏi tôi được."
Tiêu Lạc băn khoăn trong lòng, cậu dằn vặt mãi mới dứt khoát nhìn thẳng Sở Nam Phong, mạnh dạng hỏi hắn: "Sếp, anh như vậy là có ý gì?"
"Tôi có ý gì cậu lẽ nào không rõ? Tôi còn muốn hỏi cậu là có ý gì đấy?" Hắn sắp lại gần bên tai cậu, thổi hơi trêu tức.
Cậu có ý gì khi đáp lại nụ hôn của hắn.
Tiêu lạc thấy hơi nhột nhưng không rụt người lại được, chỉ đành bất đắc dĩ cho hắn từ thổi hơi bắt đầu chuyển sang gặm cắn: "Sếp à, anh là cẩu sao?"
Sở Nam Phong chuyển từ tai sang mặt, hắn hôn vụng khắp nơi trên mặt Tiêu Lạc, mũi, mắt, trán, cằm, hai bên má...nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước nhưng lại cho Tiêu Lạc cảm giác như mình được người này thành kính nâng niu như trân bảo.
Sở Nam Phong thanh âm trầm thấp đầy từ tính: "Đúng vậy, tôi là cẩu đó, bây giờ tôi chỉ muốn lột cậu ra rồi gặm cả người cậu thôi."
Tiêu Lạc rùng mình, cái loại thanh âm đầy từ tính, ma lực này lúc nói loại lời mang hơi thở tình dục như thế này khiến cho người ta như cảm thấy tê dại, mê hoặc. Nhưng may mắn, cậu vẫn còn một chút lý trí, tỉnh táo hỏi: "Anh thật sự thích tôi sao?"
Sở Nam Phong nhìn vào mắt Tiêu Lạc, trong đáy mắt chỉ còn lại sự nghiêm túc. Như người quân nhân đang tuyên thệ trung thành với tổ quốc, Sở Nam Phong từ tốn nói: "Tôi thích em, từ rất lâu rất lâu rồi. Cả đời này em đừng hòng thoát khỏi tôi."
Cái lời thoại đậm chất tổng tài bá đạo này nhất thời đập vào tâm trí Tiêu Lạc, làm cho cậu lâng lâng như đang ở trên mây, hồn lìa khỏi xác, như mơ như thực...
cậu từng nghe người ta nói: thế gian này tìm được người mình yêu đã khó, tìm được người yêu mình càng khó hơn. Tìm được người mình yêu cũng yêu mình chính là duyên tu ba kiếp mà thành, nhất định phải biết trân trọng nó.
Không ngờ cảm giác người mình thích vừa hay cũng thích lại mình lại khiến người ta xúc động đến thế, hạnh phúc đến thế.
Tiêu Lạc vui sướng đến ngỡ ngàng bổ nhào lên người Sở Nam Phong, hai tay ôm chặt cổ hắn, hai chân vòng qua thắt lưng, cả người như treo hẳn lên người của Sở Nam Phong. Cậu chỉ muốn cả đời luôn được như vậy, bất cứ lúc nào, chỉ cần gậu muốn là luôn có một người mở rộng vòng tay đón nhận cậu như thế này, cho cậu cảm giác vững chắc và yên bình khó tả. Dường như mọi lận đận xốn xao ở bên ngoài đều bị đôi tay đang ôm chặt cậu của Sở Nam Phong chặn hết ở ngoài kia.
Sở Nam Phong một tay đỡ mông Tiêu Lạc, một tay vỗ vỗ lưng cậu, tư thế này giống như đang ru em bé ngủ. Nhưng ai thèm quan tâm, Sở Nam Phong càng muốn có thể mãi treo cậu bên người như thế này nữa là.
Tiêu Lạc thân hình đột nhiên thoáng khựng lại. Sở Nam Phong liền nhận ra ngay hỏi: "Sao thế?"
Tiêu Lạc nhìn cái xác của gã đầu trọc nằm cách đó không xa, đột nhiên thấy tụt mood ghê gớm. "Hình như chúng ta vẫn còn chuyện phải làm."
Vừa nói Tiêu Lạc vừa giãy dụa leo xuống. Sở Nam Phong có hơi luyến tiếc nhưng cũng đành thả cậu ra.
Tiêu Lạc lúc này đã lấy lại tâm thế bình thường, không còn xấu hổ nữa. Đối với nam nhân, mấy cái cảm giác ngượng ngùng gì đó so với phụ nữ thì thiếu thốn hơn nhiều. Bây giờ cậu đã có thể bình tĩnh đối mặt với Sở Nam Phong, so với trước đây cũng không khác gì mấy, chỉ là trong ánh mắt có hơi thay đổi một chút đó là khi nhìn vào Sở Nam Phong, bất giác sẽ nảy sinh tình ý trong đó.
Vì một cái gánh nặng trong lòng đã được cởi bỏ, ngay cả Sở Nam Phong và Tiêu Lạc đều cảm thấy trong lòng thư thái, nhẹ nhõm.
Cũng đến lúc đem chuyện bên lề giải quyết rồi. Giải quyết xong xuôi rồi về nhà hôn tiếp.1
Vì bọn họ đứng ở vị trí khá khuất nên đèn đuốc không chiếu được tới chỗ họ, người tuần tra có hơi lơ là nên cũng không phát hiện ra ở đây còn có người. Dù sao càng thuận tiện cho bọn họ đột nhập.
Thần cấp đã có thể đạp không mà đi, nên Tiêu Lạc rất thoải mái vượt qua bức tường chắn cao hai mét có rải mảnh thủy tinh vỡ ở trên. Cậu đứng trên tường thành, dọn ra một vùng an toàn không có vật sắt nhọn, xoay người đưa tay muốn đỡ Sở Nam Phong nhảy lên rồi cùng vượt qua bức tường này mà vào trong. Tay chỉ vươn được một nữa đã cứng ngắt giữa không trung.
Sở Nam Phong vừa mới không tiếng động thủ tiêu hai tên canh cửa, rồi dùng hỏa dị năng nung chảy một lỗ hổng lớn trên cửa đủ cho một người trưởng thành thoải mái đi qua. Xong xuôi hắn toan quay lại dắt Tiêu Lạc cùng đi qua thì không ngờ lại không thấy cậu đâu.
Tiêu Lạc ở trên nhìn thấy Sở Nam Phong giật mình, hoảng hồn liền phì cười. Sở Nam Phong nghe tiếng cười của cậu mạnh ngẩn đầu, thấy cậu đang ngồi xổm trên tường thành liền nhẹ thở ra.
Tiêu Lạc nhẹ nhàng nhảy xuống, đứng trước mặt Sở Nam Phong: "anh sợ em bỏ vào không gian một mình nữa à?"
Sở Nam Phong vừa tức vừa buồn cười, vò tóc cậu: "lần sau nhất định phải ăn ý hơn....nếu em không muốn bị tôi trói lại bên cạnh thì nên thức thời đi, không được cách tôi quá hai mét."
"Hai mét? Gần quá, không được? Đi vệ sinh thì sao? Cũng đi chung hở?"
Sở Nam Phong nở một nụ cười tà ác.
Hai người đi qua cánh cổng sắt bị nung chảy mà vào. Tỉnh T vốn không giàu, việc có được một cái biệt thự ở đây đã chứng tỏ chủ nhân của căn biệt thự này là người khá có tiền ở đây.
Lúc này trong biệt thực vẫn còn một số nơi sáng đèn. Hai người vốn cũng không lo lắng ở đây có thứ gì đó uy hiếp mình nên rất thản nhiên như đi dạo. Thỉnh thỏang gặp được vài tên ra ngoài tuần tra hoặc là thay ca đều nhanh gọn thủ tiêu, không gây ra chút tiếng ồn nào.
Tiêu Lạc nói rõ ràng việc bọn người này muốn bắt cậu và Lục Vân về chơi chơi cho Sở Nam Phong, hắn vừa nghe liền dựng vảy ngược, không khách khí gặp người nào liền giết luôn người đó.
Hiển nhiên giết đúng người đúng tội. Người ở đây không có kẻ nào là không phải phường cặn bã.
Hai người mở cửa một căn phòng, theo đó mùi hoan ái trộn với mùi máu tanh và mồ hôi quyện lại với nhau xốc vào mặt vô cùng khó chịu. Trong phòng là một mảnh hỗn loạn, ba nam nhân trần truồng đang đè một người phụ nữ xuống, không ngừng giở trò bẩn thỉu lên thân thể cô ta. Cả người cô gái chỗ thì bầm tím, chỗ thì tứa máu, hạ thân cùng miệng nhầy nhụa **** **** màu trắng. Thần sắc cô ta lãnh tĩnh vô hồn, có lẽ đã chết lặng đi, vô lực không còn phản kháng nỗi nữa, mặc cho số phận. Sâu thẳm nơi đáy mắt có sự đau thương cùng tuyệt vọng bị chôn vùi dưới màn đêm đen đặc.
Lúc nhìn thấy hai người đứng ở cửa, ba tên nam nhân cặn bã ban đầu là phẫn nộ vì chuyện tốt bị làm phiền. Nhưng sau khi nhìn thấy Tiêu Lạc, liền nở một nụ cười tà quái, ánh mắt không ngừng lướt lên lướt xuống trên người cậu. Miệng còn phát ra thanh âm thô bỉ:
"ai yo, em gái này ngon phết, ngoài mỗi ngực hơi nhỏ thì đôi chân dài kia nhìn ngon thật, nếu nó quấn lên thắt lưng tao thì sao nhỉ?"
"Đương nhiên tiêu hồn, dục tiên dục tử a."
Và mấy tên này đã tự mua một cái vé về chầu ông bà sớm hơn dự tính.
Cô gái nằm tê dại trên sàn không có động tĩnh gì, cũng không cảm thấy kích động hay cảm động, chỉ lẳng lặng nằm đó nhìn Tiêu Lạc và Sở Nam Phong, ánh mắt vô hồn. Có lẽ được cứu hay không đối với cô cũng không còn quan trọng nữa, vì cuộc đời cô đã hoàn toàn bị tàn phá, cho dù có trở về với cuộc sống bình thường cũng không thể nào cứu rỗi linh hồn đã bị chà đạp vô cùng thê thảm kia. Cô được cứu, nhưng bằng một cách thức nào đó cô cũng đã bị giết đi.
Tiêu Lạc và Sở Nam Phong cũng không dừng lại đây quá lâu, bọn hắn thủ tiêu những kẻ cặn bã, còn nạn nhân như thế nào bọn họ không quản nổi. Người bên ngoài có hoàn cảnh tương tự nhiều như vậy, ai bọn họ cũng đều ban phát lòng hảo tâm chẳng phải phiền phức chết sao?
Mà mục tiêu chính của bọn họ là Em trai Lục Vân, thuận tiện diệt đi cái tiểu căn cứ đầy cặn bã này thôi.