Trong lúc ba người Du Lỗi hồi phục bên này thì sáu người bên kia độc đã bắt đầu có tác dụng. Bọn họ vừa cười vừa vội vàng gãi ngứa.
Du Lỗi hiển nhiên kinh hách không nhẹ, đầu tiên là thực lực của cậu, sau đó là thủ đoạn của cậu. Người này ở trong đội ngũ mà không có địa vị gì, hắn chắc chắn không tin.
"Ban nảy cậu nói chúng tôi là thành viên của chiến đội là có ý gì?" Trước đó bọn họ ở trong đội những người sống sót bình thường vì bọn họ chưa thức tỉnh dị năng. Chờ đến khi bọn họ thức tỉnh dị năng và có ý muốn gia nhập thì không may gặp phải lũ cặn bã này. Nếu không có người này tương trợ bọn họ chắc chắn sống không qua đêm nay.
Tiêu Lạc nói: "thì từ hôm nay các anh là thành viên của chiến đội Kình Thiên, tôi nói rất rõ ràng mà nhỉ?"
"Vậy chúng tôi không cần đến ghi danh và điểm sàng lọc sao. Hơn nữa cậu là ai, cậu có quyền quản lí nhân thủ trong đội à?"
Tiêu Lạc cười cười: "tôi đúng là có quyền rất lớn đó. Nhưng để cho chắc anh vẫn nên đến chỗ ghi danh rồi báo tên tôi ra là được rồi. Mà anh không biết tôi là ai sao, nghe giọng không quen hả?"
Du Lỗi từ đầu cũng có cảm giác kì lạ đối với người này, cảm thấy khá quen thuộc. Nhưng về sau khi người này bộc lộ ra thực lực tuyệt đỉnh làm hắn vốn muốn hỏi thăm một chút bỗng không dám nữa. Vì hắn nghĩ trong số những người hắn quen biết có ai cường đại như thế này đâu. Hơn nữa hắn mà tiến lên hỏi thăm như thế không khỏi có cảm giác như thấy sang bắt quàng làm họ, rất là nhục luôn.
Bây giờ chính người này gợi lại cảm giác cho hắn, mà cậu ta nói như vậy lẽ nào hai người thật sự quen biết nhau sao?
Người này nếu đã gặp qua một lần, chắc chắn sẽ không bao giờ quên. Nhưng hắn thật sự không nhớ ra mình từng gặp gỡ qua một thiếu niên xinh đẹp như tinh linh thế này bao giờ.
Tiêu Lạc thấy thần tình rối rắm trên gương mặt đầy thương tích của Du Lỗi, cảm thấy nó thật buồn cười. Cậu đấm nhẹ lên vai hắn, cười nói: "Du đại ca, tôi là Tiêu Lạc đây."
Du Lỗi ngay lập tức đứng hình, hắn trợn mắt há hốc mồm, không thể tin được.
Phải mất một lát sau hắn mới phục hồi tinh thần, lắp bắp nói: "cậu là Tiểu trộm chó?"
Bây giờ hắn đã hiểu vì sao cậu khi đó lại ăn mặc kì quái như thế. Không ngờ tên nhóc này bỏ xuống lớp vải che bên ngoài lại có thể...xinh đẹp đến mức này.
Tiêu Lạc: ".........." (-_-) ấn tượng có cần sâu đậm như vậy không thanh niên, tôi đã trộm được con chó nào đâu.
"Thật không ngờ còn có thể gặp lại cậu a! Mà cũng may lần này nhờ có cậu, nếu không.....haizz." Du Lỗi cảm khái nói.
Hắn nói tiếp: "Lần đó cậu được gia nhập vào đội, chúng tôi cũng mừng thay. Bọn tôi cũng dự định sau này nếu có thức tỉnh dị năng thì cùng gia nhập. Sau khi cậu đi không lâu thì Bạch Hằng thức tỉnh dị năng hệ kim, còn tôi và Đường Gia Trạch chỉ vừa mới thức tỉnh thôi, ngay trong chiến đấu vừa rồi, bây giờ chắc là đủ tư cách vào đội rồi nhỉ."
Tiêu Lạc lại đấm nhẹ một cái lên vai Du Lỗi: "tại sao không tìm tôi sớm hơn. Tôi giúp các anh vào tổ hậu cần, không cần phải vất vả như vậy."
Du Lỗi cười khổ: "như vậy sao được, lúc đó bọn tôi không muốn làm phiền cậu, hơn nữa còn muốn đường đường chính chính mà vào, không muốn đi cửa sau đâu, như vậy quá Low."
"Bây giờ các anh đều có dị năng cả rồi, tôi thu mấy anh vào chắc không tính là đi cửa sau đâu nhỉ?"
"Haha tên nhóc tinh quái nhà cậu." Du lỗi nở nụ cười, một nụ cười đầy bi ai.
Sau chuyện này hắn có lẽ không còn bận tâm đến tôn nghiêm thanh bạch làm gì. Cái gì mà đường đường chính chính, thật sự rất nực cười.
Nếu hắn tìm đến Tiêu Lạc sớm hơn thì ba người không cần phải lận đận đói nhục, bị người khác khinh thường. Đến cả chỗ ở cũng bị người khác dễ dàng đoạt mất mà một chút sức phản kháng cũng không có như chuyện vừa rồi. Tất cả đều sẽ không xảy đến.
Cũng sẽ không bởi vì sự lựa chọn của hắn mà Bạch Hằng và Đường Gia Trạch cũng chịu liên lụy theo. Trong chuyện này trách nhiệm của hắn là lớn nhất. Hắn không xứng với cái vị trí anh cả.
Tiêu Lạc để lại ba người ở lại trong phòng tự hồi phục, còn mình thì đi ra ngoài.
Ở tầng lầu này không phải chỉ có mấy người bọn họ, mà ở mấy phòng khác cũng có người. Chỉ là bọn họ ngại phiền phức, sợ rắc rối, nên khi đánh nhau xảy ra mới bình chân như vại, không phải chuyện của mình nhất định không quan tâm.
Cái loại vô cảm này khiến cho lòng người phát lạnh.
Cậu truyền âm cho Hàn Vân Đào, kể lại toàn bộ sự tình phát sinh ở đây. Chỉ một chốc sau đã có một đội ngũ mười người đi tới.
Đội ngũ áp giải sáu người toàn thân tứa máu, đau đớn mà vẫn cười kia rời đi. Một người dị năng hệ thủy ở lại chữa trị cho ba người Du Lỗi.
Tiêu Lạc khều Hàn Vân Đào một cái: "Hàn đại ca."
"Có chuyện?" - Hàn Vân Đào.
Tiêu Lạc chỉ ba người Du Lỗi, nói: "họ là người quen của em, đã thức tỉnh dị năng rồi, anh cho họ vào đội ngũ nhé."
"Người quen của cậu sao không nói sớm mà đến bây giờ mới nói." Hàn Vân Đào cằn nhằn: "nếu người trong đội mà biết ba người này quen biết với người của tổ nòng cốt thì đâu đến nỗi này. Chậc!"
"Cái này thật sự là lỗi của em rồi." Tiêu Lạc áy náy nhìn mấy người Du Lỗi.
"Mà cái đám kia bị làm sao thế, là cậu làm ra hả?" Nhìn hiện trạng thê thảm hết biết, thủ đoạn của người hạ thủ cũng thật thâm.
Cậu gật gật đầu: "cho ăn một thứ rất thú vị, nếu Hàn đại ca có hứng thú......"
"Không hứng thú, xin cảm ơn!" Hàn Vân Đào ngay lập tức cự tuyệt.
"Em đi ra ngoài tìm tang thi giải sầu đây, chuyện còn lại nhờ anh nhé."
Hàn Vân Đào trợn mắt, tôi là culi của mấy người đó hả. Nhưng mà hôm nay thấy có gì đó hơi là lạ, thiêu thiếu: "đúng rồi, Nam Phong đâu, sao không đi chung với cậu?"
Tiêu Lạc thoáng nhăn mặt, hỏi: "tại sao em lại phải đi chung với sếp?"
"Thì bình thường thấy hai người có khi nào tách ra đâu."
"Anh nghĩ nhiều rồi. Thôi em đi đây."
Hàn Vân Đào nhìn bóng lưng Tiêu Lạc rời đi, hắn đưa tay xoa cằm, trong đầu vang vọng hai chữ: CÓ BIẾN!!!!
Tiêu Lạc buồn bực đi nhanh ra khỏi khách sạn.
Dựa vào đâu Hàn Vân Đào lại nói như vậy nhỉ? Bình thường cậu với Sở Nam Phong có dính nhau như vậy sao? Đến nỗi 'không có khi nào tách ra'?
"Ở thì........"
Hình như đúng như thế thật.
Cậu nhớ lại quãng thời gian trước kia, từ lúc cậu vào đội ngũ đến nay, hầu như lần nào Sở Nam Phong xuất hiện bên ngoài cũng đều có cậu lẽo đẽo theo bên cạnh. Từ đi làm nhiệm vị đến đi họp, thậm chí là ăn cơm cũng đi chung với nhau. Nhiều lần như vậy có lẽ đã hình thành cho mọi người thói quen nhìn thấy hai người cùng nhau xuất hiện. Nếu thiếu đi một người thì sẽ thấy kì quái lắm.
Giống như hai người Sở Lan Hinh và Thẩm Hân Hân vậy. Hai người đó hay đi chung với nhau, nếu có một ngày chỉ nhìn thấy một trong hai người bọn họ, Tiêu Lạc cũng sẽ thấy không quen.
Nhưng cậu và Sở Nam Phong là hai cá thể khác biệt, có cuộc sống riêng của nhau. Như lúc này, hắn muốn tu luyện phần hắn, cậu muốn đánh tang thi phần cậu, hai nhu cầu khác nhau thì hướng đi cũng khác nhau. Và sau này chắc chắn cũng sẽ có nhiều lần tách ra như vậy. Thế nên thói quen này của mọi người hẳn không nên tồn tại thì hơn.
Mà nếu được cậu không muốn lúc nào cũng kè kè bên Sở Nam Phong như vậy. Một mình tự do biết bao a, có thể ra vào không gian thoải mái. Lúc ở chung với Sở Nam Phong, vào không gian mà không thông báo cho hắn thôi hắn cũng dỗi kìa.
Tang thi trong thành phố này còn khá nhiều, nhưng đa phần là tang thi cấp thấp, cấp bốn chỉ có một.
Tiêu Lạc nhắm ngay sào huyệt của tang thi cấp bốn kia mà phóng tới.
Quy mô của cái sào huyệt này không lớn bằng bến tàu thành A, số lượng tang thi chỉ có bốn ngàn hơn.
Nếu là người bình thường khi nghe đến con số này chắc hẳn mao cốt tủng nhiên, kinh hãi tột độ, chứ đừng nói đến chuyện đối mặt trực tiếp. Nhưng Tiêu Lạc thì lại thấy chẳng có vấn đề, thậm chí cậu còn thấy không đủ nữa là.
Với trình độ của cậu hiện tại, một chiêu phóng ra cũng giải quyết được một mớ tang thi rồi.
Cậu miệt mài luyện tập hăng say, đến nỗi quên luôn cả thời gian. Sang ngày mới rồi mà cậu vẫn không biết, vẫn tiếp tục vung kiếm, ném ám khí.
Lần này Tiêu Lạc không chỉ giết tang thi mà cậu còn thu luôn cả tinh hạch của chúng, nên thời gian tốn khá nhiều. Số lượng tinh hạch thu về có hơn trăm. Tỉ lệ tang thi có dị năng ở nơi này cao hơn ở bến tàu thành A.
Điều này cũng thể hiện một điều đó là dị năng dần trở nên đại trà, phổ biến đối với con người lẫn tang thi, và nó cũng trở thành một tiêu chuẩn để đánh giá một người.
Lúc cậu đánh tan sào huyệt tang thi cấp bốn không gây ra động tĩnh quá lớn nên không ai chú ý. Cậu thu thập xong tinh hạch rồi trở về.
Trên đường về Tiêu Lạc vô tình đi ngang qua một cửa tiệm bán đồ trang trí. Cửa tiệm này cũng không thoát khỏi cảnh đổ nát hoang tàn dưới cơn đại dịch tang thi.
Cậu nghĩ ngợi chốc lát rồi đẩy cửa bước vào. Bên trong bày biện rất nhiều đồ trang trí tầm cỡ nhỏ, khá đáng yêu, nữ sinh và trẻ con rất thích. Tiêu Lạc tìm một hồi cũng tìm ra thứ mình cần. Cậu lập tức nhét hết chúng vào không gian rồi trở ra.
Trời buổi sáng lúc này ảm đạm mây mù, không nhìn thấy mặt trời. Những tòa cao ốc in trên nền trời ảm đạm âm u ấy trông có vẻ thê lương, những ngọn gió lạnh lùa qua rít lên thanh âm rùng rợn, mùa thu là khoảng thời gian dễ khiến người ta âu sầu nhất.
Một ngày ra ngoài một mình không hiểu sao Tiêu Lạc cảm thấy có chút trống trải, thiêu thiếu một cái gì đó.1
Quả nhiên thói quen là một thứ khó mà thay đổi được.