• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi không còn ai ở đây, sắc mặt cậu mới thoáng thả ra một ít mệt mõi. Linh khí cậu vẫn chống đỡ được nhưng thân thể đau đớn cùng tinh thần mỏi mệt luôn ghì chặt mọi động tác, không thể linh hoạt như trước.

Khi nhìn đám mây đen được tạo nên bởi vô số chấm đen, ánh mắt Tiêu Lạc không chút e ngại mà mười phần kiên định cùng quật cường, đem những khó chịu trong cơ thể một lần nữa nuốt nhịn xuống.

Hai mắt cậu khẽ nhắm, trong đầu mặc niệm:  "Thiên Hành Hoàng Dực."

Theo đó đằng sau lưng cậu bỗng mọc ra hai cánh màu vàng đỏ sáng, rực rỡ như ánh mặt trời, hai cánh sải dài ra có kích thước lên đến 4 mét, giữa bầu trời ảm đạm có cảm giác như một mặt trời nhỏ, đem cả không gian làm sáng bừng lên. Đây là một loại phi hành kĩ năng cậu mới học được, và cũng là lần đầu tiên đem ra sử dụng.

Cùng lúc đó Thiên tôn thể giải khai, làn da Tiêu Lạc tức khắc ánh lên quang mang thất thải, như một khối kim cương giữa trời mang theo khí thế thần thánh khiến lòng người không khỏi chấn động. Quả thật nhìn một tràn cảnh này, người ngồi trong xe đều cấp tốc dại ra, không dám tin vào mắt mình. Tiêu Lạc lúc này giống như một vị thần từ trời giáng lâm.

Đàn Tang thi diều hâu ngày một tới gần. Người trong xe lúc này mới hiểu rõ vì sao Tiêu Lạc bảo bọn họ rút lên xe.


Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện kinh khiếp, cái sau không thua cái trước đều là đòi mạng mà đến. Lúc này khi nhìn đàn tang thi diều hâu, hầu như chẳng ai cảm thấy hoang mang như lúc đầu nữa, đều tự luyện cho mình khả năng miễn dịch, cho dù lát nữa có lòi ra thêm đàn chó đàn kiến hay đàn gì đó nữa bọn họ cũng không còn sức để kinh ngạc nữa rồi, hoặc quá quen rồi.

Địch chưa tới mà thế đã tới trước, một cơn gió mạnh tiên phong quật tới Tiêu Lạc. Bởi vì chưa quen sử dụng phi hành kĩ năng nên thân thể cậu trên không trung thoáng loạng choạng, sau một lúc mới giữ được thăng bằng.

Nhìn tang thi diều hâu to lớn trước mắt, trán cậu không khỏi rịn ra mồ hôi lạnh, tay cầm kiếm quyết liệt giơ lên, hai cánh dập dờn vỗ phóng về phía đàn tang thi diều hâu.

Khi kiếm của Tiêu Lạc chạm vào bộ lông vũ của chúng, nơi cắt qua lóe lên tia lửa xèn xẹt cùng thanh âm sắt nhọn như cắt qua tai vô cùng khó chịu. Cậu vô cùng kinh ngạc trước độ cứng rắn của bộ lông của chúng, loại này nếu đem đi chế tác thành áo giáp khẳng định sức phòng ngự nâng cao lên một đẳng cấp mới. Nhưng cậu chỉ nghĩ nghĩ vậy thôi chứ làm thì không dám, thứ này sinh trưởng trên người tang thi diều hâu nên phần nào cũng bị nhiễm độc, có ngu ngốc mới đem đi tái chế làm áo giáp mà sử dụng.

Giữa một bầu trời đen kịt tang thi, thân ảnh Tiêu Lạc phá lệ nhỏ bé, giống như một con thuyền nan giữa ngàn cơn sóng lớn, không biết sẽ bị vùi dập lúc nào. Người trong xe nhìn ra chỉ cảm thấy một hồi lo lắng một hồi bất lực, càng thêm tự giận chính mình vô năng. Mà người có cảm giác đó sâu sắc nhất không ai khác chính là Thẩm Quân Lâm, sự kiện ở bến tàu thành A vẫn còn khắc sâu vào tâm trí hắn. Mà lần này có khi càng dữ dội hơn, và hắn vẫn chẳng làm được gì cho cậu.

Đột nhiên 'bụp' một tiếng, nóc xe bị thứ gì đó xuyên thủng. Nhìn lại chính là một đoạn  phần chân của lông vũ, giờ đây nó sắc nhọn như đầu một mũi dùi.

Mọi người đồng tử co rút lại, vội vàng cúi người xuống, úp vào sàn xe, hạ thân cuống thấp nhất có thể. Tiếng bụp bụp vang lên ngày một nhiều, nóc xe yếu ớt dễ dàng bị lông vũ tang thi diều hâu phóng xuyên qua, càng ngày càng dày đặc.

Bên ngoài, Tiêu Lạc hứng trọn cả cơn mưa lông vũ. Cậu đem kiếm chém đứt những mũi tên lông vũ phóng tới trước mặt mình, nhưng thực tế lông vũ bay đầy trời, khắp bốn phương tám hướng, Tiêu Lạc dù có linh hoạt né tránh hay làm mọi cách cũng không thể thoát khỏi cảnh bị chúng cắt qua thân. May mà cậu có thiên tôn thể tự động bài xích độc tố, nếu không cậu sẽ bị nhiễm độc và biến thành tang thi.

Đàn tang thi diều hâu bắt đầu hạ xuống đớp từng thi thể chuột rồi mổ ra nuốt trọn. Sau đó lại vờn quanh Tiêu Lạc. Thỉnh thoảng cũng có một vài con bấu víu thân xe hòng phá hoại nhưng Tiêu Lạc kịp thời thu hút sự chú ý của nó nên xe mới được an toàn.

Người trong xe sợ muốn sùi bọt mép, khẩn thiết niệm kinh.

Đột nhiên một cọng lông vũ màu vàng sáng nhanh như chớp cắt ngang mặt Tiêu Lạc, để lại trên má cậu một đường máu giàn giụa. Một con diều hâu có kích thước lớn gấp đôi đồng loại của nó với bộ lông màu vàng sáng chói, giữa một đám nâu đen rậm rạp phi thường nổi bậc.

Diều hâu vàng lấy phong thái idol nghênh ngang bước lên sân khấu.

Tiêu Lạc trong lòng rap diss cả họ nhà chim chúng nó. Loại này đặc biệt vừa nhìn liền thấy không dễ ăn rồi.

Quả đúng như cậu nghĩ, đây là một bé tang thi diều hâu có dị năng kim hệ. Cả bộ lông của nó đều là kim loại, so với lông vũ của đồng loại bình thường càng cứng rắn sắc nhọn hơn và cả độc tố cũng mạnh hơn.

Kim hệ diều hâu tang thi vừa xuất tràng đã làm mưa làm gió, sợ mình không nổi bậc, cứ giang hai cánh ra, tên vàng rậm rịt phóng xuống.

Tiêu Lạc vốn thương tích đầy mình, linh khí cũng nhanh chóng hao hụt đi, thân pháp của cậu không còn linh hoạt như trước nữa. Không lâu sau trên người bị ghim vài cây lông vũ.

Tiêu Lạc đau đến toàn thân run rẩy, phi hành kĩ năng không duy trì nỗi nữa, hai cánh biến mất, lúc cậu chạm chân xuống đất liền thấy một cỗ vô lực bao trọn hai chân mình, dù có thanh kiếm chống đỡ vẫn chịu không được mà khụy xuống, hai đầu gối đập mạnh xuống đất đau điếng. Trùng hợp nơi đó có một vài mảnh lông vũ đứt đoạn rơi vãi, vừa hay cắt vài lát lên chân cậu, tức thì máu tươi chảy đầm đìa, thốn đến ê răng.

Cậu lúc này chỉ có thể dùng 'thân tàn ma dại' để hình dung.1

Kim hệ diều hâu hai mắt đỏ ngầu sắc lạnh đầy hoang tính, nó quạt cánh vào cái lấy đà, rồi hướng cái mỏ nhọn hoắc đâm thẳng về phía cậu. Cũng may do nó là đại ca của đám này, không con nào dám tranh giành con mồi với nó, nếu không khoảnh khắc Tiêu Lạc vừa hạ cánh xuống đất liền bị một đám nhào tới cấp tốc phân thây, không còn một mẫu, tiễn về Tây phương cực lạc.

Ngay lúc cái mỏ của kim hệ diều hâu sắp mổ nát đầu Tiêu Lạc, một cột sét màu đen từ sau lưng cậu phóng ra kịp thời chặn lại, đồng thời khí thế vô cùng oanh liệt đem toàn thân nó giật đến thất điên bát đảo, cuối cùng tạo thành một cú nổ đem nó quẳng ra xa. Mà cú nổ này một chút cũng không ảnh hưởng đến Tiêu Lạc.

Tiêu Lạc hai tay không bụm hết thương thế trên người, gian nan dịch về sau, hai bả vai vốn gồng lên lúc này nhẹ nhàng rũ xuống, thân thể và linh hồn như tìm thấy chốn yên bình mà theo bản năng thả lỏng ra.

Chưa kịp ngoảnh lại nhìn, lưng đã rơi vào một vòng ôm vững chãi quen thuộc.

Bất tri bất giác bạo động linh khí đã ngừng lúc nào không hay.

"Tôi đến muộn, để em chịu khổ rồi." Sở Nam Phong nhìn thấy thương tích trên người cậu, lòng đau như cắt, thanh âm cũng run rẩy.

Cùng lúc đó tang thi diều hâu ở bốn phương tám hướng phát hiện ra Sở Nam Phong, từng con từng con một phóng tới dồn dâp, đều bị Sở Nam Phong ném ra vài tia lôi điện giật thành than.

Tiêu Lạc nghiên đầu cọ má vào lồng ngực hắn. "Không trễ, vừa kịp lúc. Chút thương tích này chẳng thấm vào đâu cả." Lờ đờ nhìn hắn:  "may mà anh đến kịp."

Sau đó thân thể Tiêu Lạc thoáng khựng lại, vì cậu ngửi thấy mùi máu tươi từ trên người Sở Nam Phong. "Anh bị thương à?"

"Chút thương tích này chẳng thấm vào đâu cả." Hắn qua loa đem lời của Tiêu Lạc trả lại cho cậu.

Nhưng Tiêu Lạc rất sốt ruột:  "sao mà bị thương? Đừng nói với em là anh làm mấy cái điên rồ như cưỡng chế thăng cấp nhé?"

Sở Nam Phong không nói chuyện, coi như mặc nhận, sợ cậu cằn nhằn thêm nữa nên hai tay bế gọn cậu lên, ủng ở trong ngực, hàm ý: "em yên lặng để tôi còn đánh nhau."


Tiêu Lạc rủa thầm trong bụng: 'cái đồ bá đạo, đừng nghĩ thăng cấp rồi là có thể bật lại tôi, lần này tha đó.' Rồi cũng chịu khó yên vị, không lộn xộn.


Ánh mắt Sở Nam Phong chuyển về đám tang thi diều hâu, chứa đựng đầy rẫy giá rét chết chóc như đi ra từ cõi u minh. So với Tiêu Lạc, Sở Nam Phong càng sốt ruột hơn, khi nhìn thấy thương tích trên người cậu càng thêm sôi gan sôi máu, càng muốn giết người.


Cục cưng người ta nâng niu chiều chuộng, đánh một cái cũng không nỡ, nay lại bị đối xử như thế này, tang thi diều hâu lần này xuất môn không coi ngày, gặp phải Sở Nam Phong kích hoạt trạng thái tàn bạo lãnh huyết, có muốn về cũng về không được.


Ánh mắt Sở Nam Phong nổi lên từng gợn từng gợn tia điện màu đen. Tiêu Lạc ở gần nhìn thấy rất rõ, trong lòng thầm nghi hoặc, trước đây dị năng lôi hệ của Sở Nam Phong là màu tím đen, bây giờ chuyển thành đen luôn rồi. Một loại đen đặc âm trầm và khủng bố.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK