Mục lục
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Mai Can Thái Thiếu Bính (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thái Vân Thành trước sau luôn tỏ hết hòa nhã. Đối với một vị tướng quân mà nói, tính cách này khiến ông có được vẻ phong độ, đáng kính bất phàm.

- Đã bố trí xong xuôi đúng như đề nghị của cậu. Cũng có thể coi là có tác dụng. Mặc dù là có hơi muộn một chút, nhưng dù sao cũng cho ra được một kết quả xác thực.

Mọi người xung quanh đều không hiểu ý nghĩa của câu nói này, trừ một người – Lý Mạc Thân.

Mắt Dương Thần bỗng sáng lên:

- Giống với những gì tôi phán đoán chứ?

- Cũng gần thế.

- Vậy còn chần chừ gì nữa, chúng ta mau vào thôi.

Nói rồi Dương Thần làm hiệu vẫy tay với đám người phía sau.

Mặc Phong đứng cạnh Thái Vân Thành tỏ vẻ không hài lòng nói:

- Phó Thủ tướng Lý ở đây mà đến lượt ngươi dẫn đầu sao?

Dương Thần liếc nhìn người đàn ông vận y phục đen, dáng cao gầy vừa lên tiếng. Cân nhắc một chút, anh nói:

- Tôi là anh họ của Tăng Tâm Lâm? Tôi nhớ đã gặp anh một lần ở Trung Hải, hóa ra anh vẫn còn ở đây à?

Mặc phong mặt đỏ tía tai, nói:

- Anh... Dù anh là người của Dương gia cũng phải phân rõ tôn ti lớn nhỏ.

Trước đây Dương Thần không nể nang mà ra tay giết chết Tăng Tâm Lâm. Tăng gia cũng từ đó mà trượt dốc không phanh, suy sụp không cách nào cứu vãn.

Là một trong Bát Bộ Chúng, mặc dù bản thân Mặc Phong không bị ảnh hưởng nhưng y đã mất đi hoàn toàn hậu thuẫn.

Mặc dù người giết chết Tăng Mậu là Thái Ngưng của Thái gia, nhưng Mặc Phong lại trút hết tất cả nỗi uất hận lên người Dương Thần.

Bình thường, y sẽ không dám đứng trước mặt Dương Thần bạo miệng như vậy. Nhưng hiện giờ người nhà họ Lý đều có mặt tại đây, về tình về lý, Lý Mặc Thân cũng là bề trên của Dương Thần, lại là người có vị thế nhất ở đây.

Thấy Dương Thần muốn dẫn đầu đoàn người, y đương nhiên không muốn bỏ qua cơ hội dựa vào uy thế của Lý Mặc Thân dạy cho Dương Thần một bài học.

Đáng tiếc, Mặc Phong chỉ là một tên biết đánh đấm võ vẽ suông, chứ khả năng dùng đầu óc hành sự của gã thì chỉ bằng một con heo. Thái Vân Thành và Lý Mạc Thân đều không khỏi chau mày.

Đương nhiên đương lành lại moi móc sinh sự với cái gã Dương Thần kia, há chẳng phải là muốn tự chui đầu vào chỗ chết hay sao?

Dương Thần liếc nhìn Mặc Phong một lượt từ đầu đến chân, không hề do dự tung ngay một cước cực mạnh vào chính giữa ngực y.

Tốc độ ra đòn khủng khiếp của Dương Thần, đương nhiên một tên trình độ tầm thường trong Bát Bộ Chúng như Mặc Phong không bao giờ tưởng tượng được.


Chỉ nghe một tiếng “Phập” trầm đục vang lên, toàn thân của Mặc Phong liền giống như một viên đạn pháo, bắn xa tới hơn 10 thước mới đập vào một gốc cây hòe trước cổng.

Mọi người xung quanh trợn tròn mắt kinh ngạc, vị thiếu gia này quả thực đúng như thiên hạ đồn thổi, nói đánh là đánh, nói giết là giết, đối phương đến thời gian để phản ứng lại cũng không có.

Thái Vân Thành nhăn trán lắc đầu, dặn dò hai tên thủ hạ đưa Mặc Phong đi trị thương.

Nể mặt nhạc phụ đại nhân, Dương Thần ra tay cũng có chừng mực, chỉ khiến cho tên kia trúng nội thương mà xuất huyết chứ không đến nỗi mất mạng.

- Ta ghét nhất là có kẻ nói ta ỷ vào thân phận thiếu gia nhà họ Dương tác oai tác quái. Xem chừng sau này ta phải đăng quảng cáo trên đài truyền hình Yến Kinh “Dương gia là của tôi, tôi chưa chắc đã là của Dương gia.”

Dương Thần tỏ vẻ chán nản, hờ hững nhún vai rồi tiếp tục tiến vào Đường phủ.

Đám người hầu của Đường gia đang đứng trước cửa vội đứng dẹp hết sang một bên nhường lối cho Dương Thần. Họ bị cảnh tượng vừa rồi làm cho sợ hãi quên mất cả chào hỏi.

Thái Vân Thành quay sang con gái đang đi cạnh, thấy nét mặt cô vẫn bình thản như không, ông không khỏi ngạc nhiên:

- Ngưng nhi, tên tiểu tử này rốt cuộc có điểm gì tốt mà con lại thích hắn đến như vậy? Ta thực sự là không thể hiểu nổi... ai ya...

Thái Ngưng tủm tỉm:

- Ba, ba có phải là phụ nữ đâu.

Thái Vân Thành bất giác sững người, lắc đầu bó tay rồi dẫn theo đám thuộc hạ tiến vào Dương gia.

Hai nhóm người có thế lực như vậy cùng lúc kéo tới, Đường gia đương nhiên đã có sự chuẩn bị ngênh tiếp.

Các thành viên chủ chốt trong Đường gia đã có mặt ở đây, kẻ trên người dưới đứng kín hết cả hành lang. Trừ những người đã ra nước ngoài không về kịp, hầu như tất cả đều vì chuyện của Đường Tâm mà lập tức trở về.

Đường Triết Sâm thân thể không được khỏe, phải ngồi trên xe lăn đi ra. Người đẩy xe cho ông, không ai khác, chính là người vừa từ Trung Hải gấp rút bay về - Đường Uyển.

Tuy vẫn xinh đẹp như ngày nào, nhưng Đường Uyển đã có phần tiều tụy hơn trước. Đứng trước tình cảnh này, khuôn mặt cô không giấu nổi vẻ sầu lo.

Trông thấy Dương Thần và theo sau là đoàn người của Lý gia và Thái gia, lại thấy Đường Tâm cùng Lý Độn trở về, Đường Uyển không khỏi kinh ngạc liếc sang Dương Thần, ánh mắt cô đã thay cho câu hỏi.

Đường Triết Sâm và Lý Mạc Thân là chỗ thân quen, vừa gặp nhau đã bắt đầu hỏi han. Rồi Đường Triết Sâm quay sang đánh tiếng chào hỏi Thái Vân Thành.

Đường Triết Sâm vẻ mặt hết sức bình thản, nói:

- Không biết các vị đây giữa trưa hạ cố tới Đường gia chúng tôi là có điều gì chỉ giáo?

Lý Mạc Thân thẳng thắn nói:

- Đường lão gia, hôm nay tôi tới đây là với thân phận của một người đứng giữa trong vụ việc này. Sau quá trình điều tra vụ án đầu độc của Đường gia đã thu được không ít manh mối, vừa hay tướng quân Thái cũng có tham gia, bởi vậy chúng tôi cùng có mặt tại đây.

Thái Vân Thành tiếp lời:

- Trước đó chúng tôi cũng đã cùng với Dương thiếu gia đây bàn bạc vạch ra kế hoạch điều tra theo dõi, đến giờ đã cho kết quả. Chúng tôi muốn tới đây trước để đưa sự thật ra phơi bày ra ánh sáng.

Nghe thấy vậy, mọi con mắt của Đường gia đều lập tức đổ dồn vào nhân vật chính của vụ án – Đường Tâm.

Một người đàn ông trung tuổi của Đường gia, mặt đầy vẻ khinh bỉ, nói:

- Còn gì để nói nữa, đã tìm thấy độc dược giấu trong phòng của Đường Tâm rồi. Vả lại, cô ta cũng là người có nhiều cơ hội hạ độc nhất. Không sai, nhất định là cô ta!

Một người khác phụ họa:

- Con đàn bà thối tha này, giờ lại còn vác cái bụng không biết của thằng khốn nạn nào về đây, chắc chắn là nó đã dan díu với loại ác ôn côn đồ gì rồi lòi ra cái của nợ này. Đúng là không biết nhục!

Bị một đám người nhà họ Đường xúm vào mắng chửi té tát, Đường Tâm hai mắt rưng rưng, nguầy nguậy lắc đầu:

- Không phải tôi, thực sự không phải tôi...

Nhưng những lời giải thích của cô lúc này chẳng có chút giá trị gì. Bởi những lời thanh minh này của Đường Tâm, họ đã nghe quá nhiều rồi.

Đường Tâm dáng vẻ vô cùng đau khổ, hướng mắt về phía phụ thân Đường lão tam đứng sau lưng Đường Triết Sâm, bộ dạng cũng đang ảo não không kém.

Đường lão tam cũng có nỗi khổ mà không thể nói ra được, thở dài một cái nặng nề rồi lặng lẽ ngoảnh mặt đi. Ông sợ phải đối diện với khuôn mặt như cầu cứu, như van nài của con gái bây giờ.

Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Tâm trắng bệch ra, thờ thẫn như người bị lấy mất hồn.

Thấy vậy, Đường Uyển nghiêm nghị nói:

- Các người mau yên lặng! Đường Tâm rốt cuộc có phải hung thủ hay không, các người căn cứ vào đâu vào dám vội vàng định tội cho cô ấy như thế? Hay là các người tận mắt trông thấy cô ta hạ độc?

- Hôm nay gia chủ của Lý gia và Thái gia đều đã tới đây để giải quyết vụ án này. Vậy chúng ta đợi họ nói hết rồi hãy ra kết luận cũng chưa muộn.

Thấy Đường Uyển nói đỡ cho mình, Đường Tâm cảm động rơi nước mắt, phải cắn chặt lấy môi như sợ sẽ không kìm nén được mà òa lên nức nở.

Nếu Đường Uyển không báo cho Lý Độn kịp thời trở về Yến Kinh, có lẽ Đường Tâm đã bị bắt vào nhà giam từ lâu rồi.

Lý Độn thấy một đám người cùng nhau xông vào ức hiếp Đường Tâm thì vô cùng tức giận, định lên tiếng. Nhưng phụ thân anh Lý Vân Bằng đứng sau đã kịp thời ngăn lại, trừng mắt ra hiệu cho Lý Độn phải kiềm chế.

Đường Triết Sâm cười ha hả nói:

- Dương Thần, không phải cậu và vợ của cậu đã ra nước ngoài tổ chức lại hôn lễ rồi sao? Tại sao giờ lại có mặt ở đây?

Dương Thần lướt nhìn Đường gia một lượt, kẻ trên người dưới vẻ mặt mỗi người bây giờ không ai giống ai. Hắn đáp:

- Tôi cũng đâu có muốn. Cơ mà tên tiểu tử Lý Độn này và Đường Tâm tiểu thư nhà các vị khi nãy bên hồ Thiên Minh suýt nữa bị hại chết, nếu tôi không trở về kịp thời, có phải là đã để cho kẻ gian đắc ý cười thầm rồi không?

- Cái gì? Bị hạ sát ư?

Tất thảy mọi người đều vô cùng kinh hãi, đến Thái Vân Thành và Lý Mạc Thân cũng cảm thấy bất ngờ trước chuyện này.

Lý Mạc Thân ra lệnh:

- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Lý Độn, đầu đuôi sự việc cụ thể là như thế nào, cháu mau kể lại toàn bộ cho mọi người ở đây cùng nghe.

Lý Độn lập tức đem việc bị năm tên sát thủ không rõ lai lịch bất ngờ xông ra truy sát ở hồ Thiên Minh kể lại một cách tỉ mỉ không sót một chi tiết nào, kể cả chuyện Dương Thần vì sao đột nhiên trở về, anh ta cũng tiện mồm tuôn luôn một tràng.

Lý Mạc Thân cười lạnh mấy tiếng, khuôn mặt lão hiện lên vẻ kiêu hùng thâm trầm ít ai có được, nói:

- Lý gia chúng tôi ba đời đơn truyền, giờ chỉ có mỗi một thằng cháu trai này, vậy mà suýt nữa lại bị năm tên quái vật không rõ lai lịch hạ sát không rõ lý do.Chỉ cần tìm ra kẻ nào đã làm chuyện ác ôn tày đình này, Lý Mạc Thân tôi thề sẽ bắt kẻ đó phải trả giá thật đắt!

Lý Độn thấy vậy cũng hồ hởi chêm vào:

- Đúng thế, đúng thế! Ông à, ông xem cháu còn chưa lấy vợ, chưa sinh con. Nếu hôm qua phải bỏ mạng thật ở hồ Thiên Minh, chẳng phải Lý gia nhà ta sẽ tuyệt tự tuyệt tôn từ đây sao?

Lý Vân Bằng vội lên tiếng khiển trách:

- Không cho phép con ăn nói lung tung như vậy!

Lý Độn miệng vẫn chưa thôi lẩm bẩm, đành lùi xuống yên vị một chỗ. Y cố ý đứng sát vào Đường Tâm như muốn che chở bảo vệ cho cô.

Thái Vân Thành cười nói:

- Bây giờ mọi nghi vấn đều hướng về Đường Tâm tiểu thư, có người đã lợi dụng thời điểm này để ra tay ám hại hai vị. Trong đó chắc chắn còn có rất nhiều ẩn tình. Tôi thấy trong việc này còn rất nhiều điểm nghi vấn chưa được làm sáng tỏ, các vị xin đừng vội quy kết cho Đường Tâm tiểu thư, bình tĩnh chờ đợi kết quả điều tra của chúng tôi.

Đường Hoàng đứng sau lưng Đường Triết Sâm nãy giờ chưa nói câu nào, bấy giờ mới lên tiếng:

- Thái tướng quân xin hãy nói thẳng, có phải đã điều tra ra kẻ nào là hung thủ hạ độc rồi không? Đường Tâm tiểu muội có phải là đã bị kẻ gian vu oan giáng họa không?

Sức khỏe của Đường Hoàng cũng không được tốt. Anh là một trong hai người sẽ cạnh tranh ngôi vị kế thừa Đường gia.

Thái Vân Thành gật đầu, nói:

- Mọi người chắc hẳn vẫn còn nhớ, trước đó để điều tra làm rõ trong nội bộ Đường gia có gián điệp hay phản đồ ẩn núp hay không, tôi đã cho bố trí đặt camera theo dõi ở bên ngoài nơi ở của mỗi thành viên trong gia đình này.

Một người lên tiếng:

- Tất nhiên là nhớ rồi, mấy chiếc camera đó vẫn còn đây. Thế nhưng trong phòng lại không lắp camera theo dõi, cho dù Đường Tâm cô ta có lấy độc từ bên ngoài rồi lén lút đem vào cất giấu trong phòng, chúng ta cũng không thể nào biết được.

Thái Vân Thành khẽ mỉm cười:

- Các camera bên ngoài đương nhiên mọi người có thể biết rõ vị trí lắp đặt của chúng. Có điều các vị hẳn đây không ai biết rằng, thực ra chúng tôi còn bí mật lắp thêm 1 loại thiết bị theo dõi khác...

Câu nói này của Thái Vân Thành làm Đường gia trên dưới ai nấy mặt mũi đều biến sắc.


Tiếng một người khác quát:


- Như vậy là ý gì? Lý gia Thái gia các người có quyền gì mà chưa thông qua sự cho phép của Đường gia đã tự ý lắp thiết bị theo dõi trong chúng tôi như vậy? Các người là muốn lợi dùng việc này thám thính tình hình nội bộ của Đường gia đúng không?


Dương Thần nãy giờ chỉ đứng yên nghe ba nhà lời qua tiếng lại, bấy giờ mới lên tiếng cười nói:


- Ấy ấy đừng mắng nhầm người như thế. Đống thiết bị theo dõi bí mật kia, là do tôi lắp đó!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK