Mục lục
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Mai Can Thái Thiếu Bính (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe Lâm Nhược Khê bỗng nhiên nói trắng ra, sắc mặt Dương Thần tái mét, hai tay nắm chặt, xương cốt kêu răng rắc.

Lâm Nhược Khê cũng không nhìn sắc mặt của Dương Thần, quay đầu đi, lạnh lùng nói:

- Em lừa anh mà, sau khi anh giết nhiều người như vậy, em sợ muốn chết đi được, lúc đấy chỉ hận sao anh không mau biến mất luôn đi.

- Anh có biết là anh khủng bố đến mức nào không, anh giống như là một ác ma, toàn thân đầy là máu, em cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể bị anh bóp chết.

Giọng của Lâm Nhược Khê có chút run rẩy, hít một hơi thật sâu.

- Nhưng, em không thể để anh ra đi được, nếu nhưng không có anh ở bên cạnh, vậy thì ai có thể bảo vệ em, nếu như vẫn còn người của băng đảng đến hại em, bên cạnh em không có ai đối phó, như vậy chẳng phải em sẽ chết rất oan uổng sao? Em còn phải quản lý một công ty lớn như này, em còn bao nhiêu chuyện chưa làm xong.

Lâm Nhược Khê nói:

- Vì vậy, em liền nghĩ ra một câu chuyện về con bọ cạp, kể cho anh nghe, nói cho anh biết, em và anh đều là bọ cạp độc, như vậy, em cũng sẽ không cảm thấy em sẽ bị ảnh hưởng của anh, em cũng sẽ không sợ anh.

- Nói như vậy, anh mới có thể ở lại bên cạnh em, bảo vệ em, mặc dù em rất sợ, nhưng chí ít, có anh, thì em sẽ không cần phải lo lắng nhiều đến những kẻ khác, nhưng sau này nếu anh còn làm những chuyện vô cùng ngốc nghếch như nói với em chuyện chấm dứt hợp đồng hôn nhân, thì đến lúc đó hãy ly hôn với em.

Lúc đó em cảm thấy rất mất mát, nếu như cuộc hôn nhân của chúng ta kết thúc, vậy em sẽ lại cô độc một mình, cứ như vậy, bao nhiêu tên đàn ông khác sẽ giống như sâu bọ, lại bay đến gần hơn, chẳng may Lâm Chí Quốc muốn ép em làm chuyện gì đó, có lẽ em cũng không có cách nào mà cự tuyệt, đối với em mà nói, anh vẫn còn vô cùng hữu dụng, sao em lại có thể dễ dàng để anh rời đi như vậy chứ, đặc biệt là anh còn bao nhiêu điều khiến em hoài nghi, bao nhiêu bí mật chưa được khám phá nữa...

- Đủ rồi Lâm Nhược Khê, không cần phải nói nữa,

Dương Thần cảm thấy toàn bộ máu nóng trong người mình đang dâng lên, những lời của người phụ nữ này giống như dao sắc găm vào tim vậy, khiến cho hắn không thể thở được.

Lâm Nhược Khê cũng không có ý muốn dừng lại, tiếng cười khanh khách đột nhiên bật lên lúc đó, tiếp tục nói:

- Tại sao lại không nói, hôm nay em nói những lời như này thì sao, có phải anh không thể tiếp nhận được, không thể tiếp nhận được một người phụ nữ vốn dĩ đã ác độc như em sao?

- Anh kỳ thực đã sớm biết rồi không phải sao, lúc em lên kế hoạch hủy hoại truyền thông Trường Lâm và công ty khoa học Đông Hoa, thời điểm thôn tính, em vì muốn màn kịch đó được diễn không chút sơ hở, liền bảo anh và Thiện Ny đi HongKong, ngày hôm đó không phải anh vẫn còn đang ngồi trong xe, vì em để cho Thiện Ny rơi vào tình huống nguy hiểm nên cảm thấy không thoải mái sao? Thực tế anh cũng nên tỉnh ngộ rồi, em là một phụ nữ để đạt được mục đích mà không từ bỏ bất cứ một thủ đoạn nào.

- Ồ, đúng rồi, còn một lần, lần đó em xuống nhà máy cơ sở kiểm tra, lần đó đúng là em khinh xuất, không ngờ bọn chúng lại to gan đến mức đấy, nhưng cũng vì có anh ở bên cạnh, em mới dám hẹn bọn chúng cùng đi ăn cơm tối, cuối cùng lại gặp phải đám ngu ngốc muốn hại em, vẫn là vì anh ở bên cạnh em, thế nên bọn chúng đều thất bại rồi.

- Lúc ngồi xe quay trở về Trung Hải, anh an ủi em, nói em làm như vậy, có thể giúp đỡ được rất nhiều gia đình, thực tế là làm được việc thiện...

Lâm Nhược Khê cúi đầu, cười có phần hơi tốn sức, rồi lắc đầu thở dài:

- Bây giờ em cũng không sợ mà nói cho anh biết, thực tế người quản đốc đó nói không sai chút nào, em đúng là đứng sau chính phủ và ngân hàng gây áp lực thêm cho bọn họ, mọi thứ của bọn họ dĩ nhiên là bị em thu mua, đều là do một tay em tiến hành, chẳng qua lúc đó có anh ở đấy, em lừa anh, nói chuyện đó không liên quan gì đến em... kỳ thực đều là do em giở trò.

- Anh có nhớ không, em đã nói từ rất lâu rồi, em là một thương nhân, chỉ cần không phạm pháp, không bị bắt, những chuyện có thể đem đến thắng lợi, thì em sẽ làm, cho dù em biết mình độc ác, rất vô tình, nhưng em sẽ đi làm những chuyện như vậy, so với những chuyện này, lừa anh... đối với em mà nói là chuyện đơn giản hơn nhiều.

Dương Thần mặt trầm như nước, hắn đột nhiên cảm thấy, người phụ nữ đứng trước mặt mình sao mà xa lạ đến vậy.

Lâm Nhược Khê còn chưa nói xong:

- Ngày hôm đó kết thúc chuyện công xưởng ở đấy, quay về Trung Hải lúc ăn cơm tối, anh đột nhiên nói với em rất nhiều khuyết điểm của anh, nói đến mức anh trở nên nát bét.

- Lúc đó em cũng đoán ra được, chắc chắn anh muốn mượn chuyện này để thể hiện thái độ với em, nhưng em không biết là anh muốn thể hiện điều gì, lúc đó em rất căng thẳng, điều mà em sợ nhất, đó là đột nhiên anh rời bỏ em, như vậy, em đã quen với việc có anh giúp em giải quyết phiền phức, nếu như anh thực sự ly hôn với em, em sẽ rất đau đầu.

- Tuy nhiên may mắn là, em đã nhỏ vài giọt nước mắt, đổi lấy việc anh đứng trước con phố lớn đông đúc, nói anh thích em...

- Ha ha, anh có biết là anh ngốc như thế nào không, nếu như lúc đấy anh nói anh chia tay với em, ly hôn với em, em chắc chắn không có cách nào biết được thân phận không hề bình thường của anh, anh tuyệt đối không phải là người bán thịt dê xiên nướng dạo mà lúc đầu em gặp, cho nên em không thể bắt anh phải làm như thế nào.

- Nhưng, anh lại cố tình nói anh thích em, thích người phụ nữ vẫn luôn lợi dụng anh, lừa anh như em...

- Câm miệng!

Dương Thần quát lên ngắt lời Lâm Nhược Khê, vẻ mặt vô cùng đáng sợ:

- Lâm Nhược Khê, em có biết là em đang nói cái gì không?


Lâm Nhược Khê thản nhiên xoay người lại, nhìn khuôn mặt hung dữ của Dương Thần không chút sợ hãi nói:

- Đương nhiên là em biết em đang nói cái gì, những chuyện này đều là sự thật, một khi chúng ta đã đi đến bước này, thì em không còn gì muốn giấu anh nữa, dù sao thì sớm muộn gì chúng ta cũng phải tách nhau ra, để người đàn ông ngu xuẩn như anh biết được, rốt cuộc là bị em lợi dụng như thế nào, cũng là để cho anh mất hết hy vọng.

- Ngu xuẩn...hừ..

Dương Thần cười nhạt một tiếng, tiến lên phía trước, đứng ngay trước mặt Lâm Nhược Khê.

Bốn mặt nhìn nhau, Lâm Nhược Khê hầu như không có ý né tránh, khuôn mặt trong veo nhưng tuyệt đối lạnh lùng, không hề có chút khiếp sợ nào.

- Bốp!

Âm thanh của một cái bạt tai vang lên.

Dương Thần trực tiếp tát vào mặt Lâm Nhược Khê.

Lâm Nhược Khê chỉ cảm thấy một cơn choáng váng, theo bản năng giơ ta lên ôm má, nơi đó nóng rát và đau, khiến cô ý thức được, mình thực sự bị Dương Thần tát.

Anh...đánh tôi...

Lâm Nhược Khê như ngây dại.

Dương Thần cười nhạt, nói:

- Đây là cô lừa tôi, là cái giá phải trả cho việc giấu diếm tôi nhiều chuyện như vậy, người phụ nữ có tâm địa rắn độc như cô, thì đương nhiên là tôi phải đánh rồi.

Đôi mắt của Lâm Nhược Khê như được phủ một lớp sương mù, cười đau khổ,

- Đúng... anh nên đánh tôi, đánh rất hay...

- Bốp!

Lại một cái bạt tai nữa, đánh đúng vào bên má phải của Lâm Nhược Khê.

Lâm Nhược Khê bị đánh tới văng tới bên cạnh bàn, cơ thể miễn cưỡng chống đỡ, để không quỵ ngã xuống, một tay ôm chiếc má đang đỏ ửng, Lâm Nhược Khê đột nhiên ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói:

- Anh muốn đánh bao nhiêu, chi bằng đánh một lần cho xong, không thì đánh chết tôi đi.

Thân thể Dương Thần nghiêng về phía trước, bổ nhào lên người Lâm Nhược Khê, hai tay tóm chặt lấy hai tay Lâm Nhược Khê, hai người mặt đối mặt, gần trong gang tấc, từ xa nhìn vào, thậm chí thái độ còn có chút gì đó mờ ám.

- Nói!

Mặt Dương Thần không chút biểu cảm, đè lên người phụ nữ đang dựa vào bàn, nói.

- Nói cái gì?

Lâm Nhược Khê lạnh lùng hỏi lại.

- Nói cô thích tôi!

Dương Thần nói.

- Dựa vào cái gì?

Đôi mặt của Lâm Nhược Khê sáng lấp lánh.

- Dựa vào lời ông đây đã nói, ông đây thích cô.

Dương Thần nói chắc như đinh đóng cột.

Lâm Nhược Khê ngây người ra một lúc lâu, lắc đầu:

- Tôi không thích anh.

- Bốp!

Lại một cái bạt tai nữa, đánh lên khuôn mặt của Lâm Nhược Khê.

- Nói, nói cô thích tôi!

Dương Thần tiếp tục yêu cầu một cách máy móc.

Lâm Nhược Khê giống như bị tâm thần, phản kháng giống hệt như một con báo mẹ, nhưng không cách nào nhích người ra được tấm thân như sư tử đực đang đè lên trên người mình, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, giả vờ như không nghe thấy gì.

Bốp!

Lâm Nhược Khê lại bị người đàn ông này cho một cái bạt tai, rốt cuộc là muốn mình như thế nào đây.

- Nói cô thích tôi, không nói, tôi còn tiếp tục đánh nữa

Dương Thần giống như bị ma làm, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ này nói.

Lâm Nhược Khê rốt cuộc cũng không chịu được nữa, trong hộc mắt trong suốt, nước mắt chảy ra, căn bản là không thể khống chế được, cô gái như cô bị ức hiếp đến bất lực, lại không có ai đến giúp, bởi vì, người vẫn từ trước đến nay luôn giúp cô, lại là người đang đánh cô lúc này.

- Anh... anh là tên khốn khiếp, anh đánh chết tôi, tôi cũng sẽ không nói câu đó.

Lâm Nhược Khê cắn môi, khóc nức nở.

Vẻ mặt Dương Thần thay đổi đến mấy lần, rời khỏi thân thể của Lâm Nhược Khê.

Lâm Nhược Khê được hắn buông tha, nhưng đột nhiên lại nhìn thấy, Dương Thần lấy từ bàn làm việc của mình, một chiếc bút máy đầu bạc.

Ý thức được có chuyện gì đó chẳng lành, khuôn mặt Lâm Nhược Khê tỏ vẻ đau đớn như bị hỏa thiêu, hỏi:

- Anh muốn làm gì?

Dương Thần hững hờ nhìn người phụ nữ này một cái, tự cười giễu mình,

- Cho dù có đánh chết em, em cũng không thích anh, anh đánh em nhiều như vậy, không bằng anh tự đánh mình, anh đương nhiên là phải trả giá cho những điều đó.

Nói rồi, bày tay phải cầm bút của Dương Thần, đâm một phát thật mạnh vào ngực trái của mình.

- Phập!

Chiếc bút, trong nháy mắt đã cắm vào trong lòng ngực.

Khuôn mặt bi thương của Lâm Nhược Khê đã lấy lại được vẻ bình thường, nước mặt rốt cuộc cũng không còn rơi nữa, đôi mắt rưng rưng, cực kỳ bi ai.

- Anh điên rồi sao?

Lâm Nhược Khê kinh hoàng hô lên một tiếng, chạy bổ đến phía trước, túm lấy cánh tay Dương Thần, nhìn thấy ngực Dương Thần, máu tươi chạy dọc theo chiếc bút, Lâm Nhược Khê cảm thấy trời đất quay cuồng, lung lay như sắp đổ.

- Anh... tại sao anh lại phải làm chuyện ngốc nghếch như vậy...

Lâm Nhược Khê lúc này không còn gì đáng nói, khuôn mặt tấy đỏ, hai mắt đẫm lệ sưng đỏ, khóc không thành tiếng.

Dương Thần ra vẻ vô cùng mệt mọi, giống như ngực bị thương rất nặng, nói yếu ớt:

- Anh thích em, nhưng anh đánh em rồi, anh không thể trói buộc được trái tim em, sao anh có thể an tâm được...

- Ai nói em không thích anh?

Lâm Nhược Khê đột nhiên hét thật to.

- Dương Thần khốn nạn, ngốc nghếch, ngu xuẩn, anh là tên vô lại, em thích anh - em thích anh - em thích anh - em thích anh...anh...anh... sao anh lại ngốc như vậy...

Dương Thần thở phì phò một cách khó khăn, cười khổ sở nói:

- Là em thấy anh sắp chết rồi, nên mới an ủi anh đúng không...

Lâm Nhược Khê liều mạng lắc đầu, khóc nức nở, khiến cho cô khó có thể nói được một câu hoàn chỉnh, nói một cách đứt quãng:

- Là em...là em không tốt...em chỉ muốn làm anh tức giận... trái tim em rất đau...sắp vỡ vụn ra rồi... em thực sự thích anh... Dương Thần anh đừng xảy ra chuyện gì, anh... sao anh lại ra nhiều máu như vậy....

- Sao em lại thích anh... không phải anh rất ngốc sao...toàn bị em lừa... lại không đứng đắn.

Dương Thần môi trắng bệch, cố hết sức hỏi.

- Em thích anh là vì em thích anh, em thực sự không biết tại sao lại thích anh mà,.

Lâm Nhược Khê sắp sốt ruột đến phát điên, người đàn ông này lúc nào cũng như vậy, đã đến lúc nào rồi lại còn làm cho vấn đề rối tung lên như vậy chứ.

Đột nhiên, Dương Thần cười ha hả, vẻ mặt đáng khinh, giống như đi trên đường đột nhiên nhặt được cả trăm triệu vậy.

Nhìn bộ dạng Dương Thần giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy, Lâm Nhược Khê cuối cùng cũng ý thức được... chính mình mới bị đem ra lừa.

- Chậc chậc, không biết vì sao thích anh, không biết nguyên nhân vì sao thích, mới thực sự là thích đó... bà xã ngoan, em quả nhiên vẫn rất thích chồng của em mà, ha ha ha ha, không uổng công anh chịu đau một chút.

- Anh... anh dám lừa gạt em, Lâm Nhược Khê lại tức giận, cô đột nhiên ý thức được Dương Thần không phải là người thường, làm sao mà có thể dễ dàng chết như vậy được, mình bị anh ta dọa cho một trận, lập tức đã lo lắng, cái gì cũng quên hết, bây giờ không biết phải làm thế nào đây, mặt đỏ bừng bừng, chính mình cũng không thể nói được lời nào nữa.

Dương Thần chẳng quản nhiều như vậy, trực tiếp rút chiếc bút máy cắm ở ngực ra, tuy rằng có chảy chút máu, nhưng thực tế cũng chỉ là chút máu tươi thôi, Dương Thần coi như chủ động vận nội công, cơ thể khỏe mạnh lại khiến vết thương liền lại như cũ.

Cười hì hì lấy một tay ôm Lâm Nhược Khê đang mềm nhũn vào trong lòng mình, lại bĩu đôi môi đỏ thắm “ sao nào sao nào” hôn mấy cái, đầy một mặt nước miếng.

Lâm Nhược Khê sắp ngất mất thôi, cảm xúc của người đàn ông này thay đổi rất nhanh, giờ phút này còn lấy mình ra làm búp bê đùa giỡn ôm ấp, miệng còn đang cắn đi cắn lại trên khuôn mặt mình.

- Nhược Khê bảo bối ngoan ngoan, những lời mà em vừa nói, sắp làm anh đau lòng đến chết rồi, vậy coi như huề, anh cũng giận em rồi, em cũng khiến anh đau lòng chuyện em gạt anh, lợi dụng anh trước đây, mọi chuyện chúng ta đều xí xóa, coi như ông chồng ngốc này của em cam tâm để cho em sai khiến.

- Nhưng mà, Tiểu Nhược Khê của chúng ta hơn hai mươi tuổi còn nhớ đến bỏng gạo viên, thích xem phim truyền hình Hàn Quốc, sưu tập mèo Hello Kitty, những lời em nói, thực ra không hề có chút đáng tin nào. Dương Thần buồn rầu nháy mắt nói.

Lâm Nhược Khê cứng miệng, thầm nghĩ, hóa ra vừa rồi mình nói nhiều như vậy, anh ấy đều không tin, liền thiết kế một vòng tròn đợi mình nhảy xuống.

Dương Thần nhìn bộ dạng bất mãn căm giận của người phụ nữ này, cảm thấy có chút đáng yêu, dơ hai tay ra định âu yếm hai má của Lâm Nhược Khê.

Lâm Nhược Khê theo bản năng lại cảm thấy Dương Thần muốn đánh cô, sợ hãi co rúm người lại.

Ngày thường người khác nhìn thấy đều né tránh tảng núi băng là nữ chủ tịch, giờ phút này lại giống như con mèo nhỏ bị sợ hãi vậy.

Người phụ nữ này bề ngoài băng giá của, nhưng bên trong lại là sự yếu đuối.

Dương Thần xót xa, cười khổ sở giọng đầy ấm áp nói:

- Cô bé ngốc, đánh em là để cho em tỉnh ra, không nói những lời nói dối đó nữa, bây giờ là anh đang vận công để trị những vết sưng tấy đỏ trên mặt em, không thì sao em có thể ra ngoài được.

- A...

Lâm Nhược Khê lúc này mới lúng túng, gục đầu xuống, để Dương Thần chạm vào khuôn mặt của mình, cảm giác rất ấm áp.


Được một lát, gương mặt sưng đỏ liền biến mất, làn da căng mịn lại được hồi phục như xưa.


Ở cự ly gần như vậy cảm nhận được bản lĩnh thần kỳ của Dương Thần, trong lòng Lâm Nhược Khê ngoài sự kinh ngạc, còn phần nhiều là thứ cảm xúc phức tạp, nhìn khuôn mặt bình thường của Dương Thần, hơi hơi xuất thần.


Dương Thần cẩn thận nhìn xem còn mạch máu nào chưa khai thông không, lại nhìn thấy đôi con ngươi đen nhánh của Lâm Nhược Khê đang nhìn mình, không khỏi chấn động, mặt mày hớn hở nói:


- Vợ à, coi ánh mắt chờ đợi này của em, có phải là muốn cùng chồng em tiến thêm một bước nữa không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK