Mục lục
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Mai Can Thái Thiếu Bính (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Với sự phối hợp của bảy người đó, Dương Thần rất nhanh chóng hỏi ra được vị trí cụ thể của hai cha con Trần Đức Hải. Còn bảy người đó thì nhanh chóng bị đánh ngất ném sang một bên đường. Trước khi Dương Thần hoàn thành những việc cần làm, họ rất khó mà tỉnh lại được.

Chuyện lẻn vào không gây tiếng động là chuyện vô cùng quen thuộc đối với Dương Thần. Cảm quan nhạy bén luôn quan sát tất cả những động tĩnh xung quanh, bước chân nhanh như bay dường như không phát ra bất kỳ âm thanh nào, cơ thể hắn như đi xuyên vào màn đêm, biến mất trong không trung.

Do sơ đồ địa hình cụ thể của Trần Công Quán hắn đã ghi nhớ kỹ rồi, vì thế Dương Thần rất nhanh chóng tìm đúng mục tiêu.

Theo như lời nói của bảy người kia, Trần Phong giờ này hẳn là đang ở bên trong phòng riêng, còn Trần Đức Hải thì bọn họ không xác định được, nếu không phải ở phòng đọc sách thì là ở phòng khách.

Bay qua hai ban công, thuận tay đánh ngất xỉu bốn gã vệ sĩ một cách nhẹ nhàng không gây tiếng động, bóng dáng Dương Thần như bóng quỷ tiến đến một căn phòng rộng của tầng ba. Lúc này đã là mười giờ tối, nhưng trong phòng đèn vẫn sáng.

Bóng cây đu đưa khiến cho cái bóng của Dương Thần dưới ánh trăng càng khó bị phát hiện hơn.Khi gió lạnh thổi qua tấm rèm che cửa sổ, cảnh tượng bên trong cánh cửa thủy tinh trong suốt lọt vào tầm mắt của Dương Thần.

Bên trong căn phòng sa hoa lộng lẫy, quả nhiên có một bóng dáng mà hắn đã quen thuộc - Trần Phong.

Tuy nhiên, lúc này Trần Phong căn bản không chú ý đến vị khách không mời đứng ở ban công cửa sổ. Y đang làm một việc mà người thường nhìn vào cũng phải sôi sục máu lên.

Trên chiếc giường thấp nhưng to trong phòng Trần Phong, một cơ thể trăng trắng của một người phụ nữ đang nằm xạng ra, hai tay và chân của cô ta đều bị cột chặt bởi loại tất đen. Loại sợi vừa có tính đàn hồi vừa có độ co giãn này lúc này đã ghìm cho chân tay của người phụ nữ đó có vết bầm tím.Làn da trắng của cô ta lúc này đã có mẫy chỗ bầm tím, xem ra trước đó đã từng chịu sự đối đãi thê thảm.

Mái tóc nhuộm của người phụ nữ rối tung, vì giãy dụa cùng với mồ hôi khiến cô ta trông rất luộm thuộm, khuôn mặt cũng gọi là xinh đẹp đỏ lên, cái miệng bị nhét bởi một một thứ giống như quần lót của phụ nữ, khiến cho người phụ nữ chỉ có thể kêu lên “u, u” chứ không thể nói ra lời.

Dương Thần nhìn thấy người phụ nữ bị ngược đãi, cảm giác đầu tiên là có chút quen thuộc, nghĩ kỹ lại thì đúng là cảnh ban đầu gặp Lâm Nhược Khê trong quán rượu nhỏ, người phụ nữ đi đến quyến rũ mình, sau đó dẫn theo một nhóm đầu trọc và thanh niên trai tráng đến gây xung đột, dường như là em gái của tên đầu trọc đó, không ngờ lúc này đây lại cùng với Trần Phong.


Rất hiển nhiên, Trần Phong đối với loại gái diêm dúa lẳng lơ này cũng chẳng ra sao. Lúc này toàn thân y trần như nhộng nằm trên giường, dưới chân thả đầy các thứ đồ chơi tình dục cao su, nhỏ thì giống như hạt của tràng hạt, lớn thì giống như miệng bát. Nhưng những dụng cụ đó tiêm nhiễm thứ chất lỏng thối nát khiến cho ga giường bị ẩm ướt.

Trần Phong dáng người hơi gầy, xem ra bình thường là buông thả dục vọng quá độ, phần giữa của cơ thể trần như nhộng đó, cậu nhỏ đã gục xuống, căn bản không có nổi tinh thần để vươn lên nữa nên co lại như một con sâu nhỏ.

-Ha ha, ha ha... cái con lợn sề này...cô khóc đi, cô kêu đi, dám tìm đàn ông sau lưng tôi, xem tôi trị cô như thế nào, cho cô chết.

Trên mặt Trần Phong lộ rõ sự điên cuồng lệch lạc, vừa chửi vừa dùng chân không ngừng đạp mạnh vào má, vào phần ngực mềm và chỗ ẩm ướt ở giữa đùi người phụ nữ kia.

- Chơi cô là để mắt đến cô, đợi đến mai tôi gọi con bé họ Lý kia đến chơi thì tôi sẽ vứt cô cho mấy thằng em tôi, chẳng phải cô “phát xuân” thích trai sao? Một mình tôi cô không thỏa mãn, vậy thì sẽ đến lượt mấy thằng anh em đó, xem cái bộ dạng đồ lẳng lơ nhà cô thế nào. Cứ tưởng thật sự là người phụ nữ của Trần Phong này sao? Cô không biết nhìn cái mặt lợn của mình, đó là do thiếu gia đây buồn chán thôi, chứ không thì ai thèm chơi cô chứ?

Trần Phong kêu gào một hơi lớn, dường như đã bị mê muội vậy:

- Cô muốn chơi thì tôi sẽ dùng đầu ngón chân đâm vào cô cho cô chơi.

Người phụ nữ hiển nhiên đau đớn xấu hổ muốn chết, nhưng cái quần lót hôi thối bịt kín miệng cô ta, cô ta muốn hét lên, muốn khóc lên nhưng cái mùi buồn nôn đó khiến cho cô không ngừng có cảm giác buồn nôn, nước mắt chảy ào ào xuống trên chiếc ga giường. Vì cô ta khóc nên cơ thể không ngừng run rẩy.

Nhìn thấy người phụ nữ trước mắt này sắp bị lăng nhục đến chết, Dương Thần cảm thấy cũng không nên. Có lẽ bản thân người phụ nữ này vốn không đáng để thông cảm nhưng người như Trần Phong dường như phải chết trước mới đúng.

Khi Trần Phong cầm một cây roi da ở trên giường lên, đang định quật thật mạnh thì từ phía sau cửa kính đột nhiên vang lên một tiếng “ầm”.

- Ai đó?

Trần Phong kinh hãi xoay người ra, khi nhìn thấy bóng người xuất hiện ở ban công cửa thì thiếu chút nữa là tè ra quần.

- Làm sao thế, mới mấy ngày không gặp mà đã quên rồi sao?

Khóe miệng Dương Thần cong lên, lôi từ trong túi quần ra một điếu thuốc, chầm chậm châm thuốc.

Mùi hormone nam nữ trong cái phòng này quá nồng. Lại còn có mùi rất mạnh của nước hoa Gucci của nam nữa. Hai cái mùi hoàn toàn khác nhau hỗn hợp xộc lên mũi. Vừa nghĩ đến mùi vị cái thứ chất mà đôi nam nữ này tiết ra, Dương Thần cảm thấy vẫn nên hút thuốc cho thoải mái.

Trần Phong ngay lập tức run rẩy cầm cây roi da làm động tác tự vệ, cẩn thận rút lui nói:

- Dương... Dương Thần? Mày làm thế nào mà lại ở đây?

Người phụ nữ bị trói ở trên giường nhìn thấy Dương Thần cũng ngừng khóc. Cô ta cũng nhận ra người đàn ông này. Người đàn ông hôm nọ cũng khiến cho cô tức giận, cũng là người đàn ông mà anh trai cô không thể giúp cô báo thù.

Nếu như là Dương Thần trước đây thì người phụ nữ này vô cùng ghét. Nhưng xuất hiện đột nhiên trong giờ phút này thì khiến cho người phụ nữ này cảm thấy Dương Thần quả thực chính là Chúa cứu thế.

Dương Thần có chút chế nhạo nhìn cậu nhỏ của Trần Phong, cười nói:

- Tiểu tử, trước đây ở chợ tao hình như đã nói rồi, tao ghét nhất là bị uy hiếp.

- Mày…tao đâu có uy hiếp mày.

- Mày uy hiếp nhà họ Lý. Bọn họ là bạn của tao, như thế tức là mày uy hiếp tao rồi.

Trong mắt Trần Phong hiện lên một tia thâm độc, cười lạnh lùng nói:

- Dương Thần, mày tưởng mày vào rồi thì còn ra được sao? Chỉ cần tao hô lên một tiếng thì thủ hạ của cha tao sẽ đến bắn mày thành như cái tổ ong vò vẽ.

- Mày cứ thử xem.

Dương Thần thả khói thuốc, chầm chậm đi gần đến chỗ Trần Phong.

- Hừ, mày cũng thích Lý Tinh Tinh đó? Mày muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, nằm mơ đi. Lý Tinh Tinh kia tao chắc chắn sẽ phải vào tay tao. Hơn nữa còn phải làm cho nó ễnh bụng lên sau đó lại đến lượt thủ hạ của tao chơi nó.

Trần Phong quát lớn lên một tiếng, sau đó lập tức mở cửa phòng ở phía sau người y, có ý đồ thoát khỏi căn phòng.

Nhưng bóng dáng của Dương Thần trong nháy mắt lại bước qua cự ly năm mét, bàn tay cứng như cốt thép đóng mạnh cánh cửa lớn vào, thuận thế một cái tát mạnh rơi ngay vào má Trần Phong.

Trần Phong bị đánh đến ngây người. Làm sao mà Dương Thần lại đột nhiên xuất hiện ở ngay cạnh mình như thế.Nửa khuôn mặt sưng đỏ lên, đau muốn chết. Y hốt hoảng thất thố nấp vào một góc, chỉ vào Dương Thần rồi hô lên:

- Mày không được qua đây. Người của cha tao rất nhanh sẽ đến đây giết mày.

Dương Thần trực tiếp bôi đầu mẩu thuốc lá và nhổ nước miếng vào mặt Trần Phong, mặt hắn không chút biểu lộ tâm trạng gì đi đến trước mặt y, từ trên cao nhìn xuống dưới, nhìn Trần Phong giống như một con nhím co mình không dám ngẩng đầu.


- Tao vốn là muốn cho mày vui sướng đến chết nhưng lời mày nói làm tao đổi ý. Mày hình như rất thích chơi gái, thế thì tao phải cho mày không còn chơi gái được nữa…


Vừa dứt lời, một chân đá mạnh vào cái phần thịt nhỏ ở giữa hai đùi của Trần Phong…


- Á…


Trền Phong kếu rống lên như con sói đêm, tiếng kêu thê thảm phá tan sự tĩnh lặng của toàn bộ căn nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK