Mục lục
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Mai Can Thái Thiếu Bính (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Chuyện này không thể nào.

Ngọc Lan Đình có chút không vui nói:

- Âm dương Lưỡng Nghi song tu này chỉ có nữ tử Thanh Khâu tộc có huyết thống ở nơi đây mới có thể làm được, Dương công tử muốn cự tuyệt thiếp, thì cũng không cần phải lấy lí do này.

- Ngọc Lan Đình thiếp cho dù là đã quá già quá xấu rồi, không hợp với mắt xanh của Dương công tử, thì cũng không cần sự thông cảm này đâu.

Dương Thần dở khóc dở cười, hồ ly tinh hơn hai nghìn năm tuổi này lại còn có thể hờn dỗi giống như các tiểu cô nương mới hai mươi tuổi, nói:

- Môn chủ, ta nói thật, là một nữ nhân của ta tên là An Tâm.

- Lúc trước có một lần, tôi và cô ấy đang hoan lạc, bỗng nhiên trong cơ thể xuất hiện một lực hút, sinh ra linh khí thuần khiết, cùng nhập vào cả hai cơ thể chúng tôi.

- Sau đó, tu vi của tôi cũng tăng trưởng không ít, mà An Tâm lại đột phá trực tiếp từ Tiên Thiên lên Hóa Thần Kỳ, quả thật là không thể tưởng tượng được!

- Tôi cũng không dùng công pháp gì, nữ nhân của tôi lại càng không thể, hoàn toàn bình thường, không ngờ lại thành công.

Ngọc Lan Đình nhìn thấy Dương Thần không có vẻ gì là nói dối, suy nghĩ một lát hỏi:

- Chỉ dựa vào điều này thì không thể phán đoán được, không biết lúc đó có gì khác thường không?

Dương Thần nhớ lại những tình huống lúc trước, sau đó nói:

- Đúng rồi, lúc đó mắt An Tâm không hiểu sao lại biến thành một màu xanh lục mê hoặc, sau đó một lúc thì trở lại bình thường.

- Màu xanh lục!?

Ngọc Lan Đình bỗng nhiên đứng dậy, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một vẻ kinh hãi.

- Cô làm sao vậy? Cái màu xanh lục đó có ý nghĩa gì sao?

Dương Thần buồn bực hỏi.

Ngọc Lan Đình dường như không chắc chắn hỏi lại lần nữa:

- Dương công tử, anh thật sự nhìn thấy mắt cô ấy có màu xanh lục sao?

Dương Thần gật đầu:

- Chẳng nhẽ tôi lại bị bệnh mù màu sao?


Ngọc Lan Đình hít một hơi thật sâu, đột nhiên chăm chú nhìn vào mắt của Dương Thần!

Dương Thần còn đang không biết hồ ly tinh này có ý gì, nhưng chuyện xảy ra tiếp theo, khiến hắn giật mình há miệng…

- Cô…

Trong đôi mắt của Ngọc Lan Đình, không ngờ lóe lên một ánh sáng màu xanh lục!

Giống hệt với ánh mắt của An Tâm lúc trước!

Sau khi mắt Ngọc Lan Đình trở lại như cũ, cô nghiêm túc nói:

- Dương công tử, chắc anh cũng đã biết, Thanh Khâu tộc lúc trước, dùng thứ gì để đánh giá cấp bậc?

- Cấp bậc sao? Thanh Khâu tộc cũng phân chia các cấp bậc?

- Đúng vậy.

Ngọc Lan Đình nói:

- Thanh Khâu tộc chúng tôi bản chất là tộc hồ li, nhưng tu vi lại không giống nhau, cấp thấp nhất là Hỏa Hồ, thân hình màu đỏ, đôi mắt màu vàng, Hỏa Hồ rất khó có thể biến hóa, tiến tới Hóa Thần kì đã là cực hạn.

- Cao hơn một chút là Tuyết Hồ, thân hình màu xám bạc, đôi mắt màu lam, có thể biến hóa dễ dàng, nhưng Tuyết Hồ rất khó có nhiều hơn 4 đuôi.

- Tiếp đến là tầng quý tộc, Hắc Hồ, đôi mắt màu đen, phần lớn là cao thủ trong Thanh Khâu tộc, trong lịch sử có không ít cao thủ Hắc Hồ…

- Cuối cùng là vương tộc của Thanh Khâu tộc, Thiên Hồ, thân hình toàn một màu trắng, có đôi mắt màu xanh lục, chỉ có Thiên Hồ mới có thể xưng là Cửu Vĩ Thiên Hồ, bởi vì chỉ có vương tộc mới có cơ hội tiến tới chín đuôi!

Dương Thần há hốc mồm trợn mắt, hắn cũng có một chút ít kiến thức về yêu tộc, tuy nhiên cũng không thể tin được là có khả năng này…

An Tâm… chẳng lẽ là vương tộc Thiên Hồ!? Không phải như vậy, An Tâm rõ ràng là con người mà…

Tuy nhiên, nghĩ đi nghĩ lại, An Tâm thật là có một chút sức hấp dẫn mê hoặc của hồ ly tinh, từ lần gặp mặt đầu tiên, chính mình cũng không hiểu tại sao lại bị cô ấy hấp dẫn.

Trước đây còn tưởng rằng ngày thường cô ấy rất biết cách lấy lòng người, hiện giờ xem ra, hóa ra là do huyết mạch của Thiên Hồ, là nguyên tố chính dẫn đến chuyện này.

Ngọc Lan Đình tiếp tục nói:

- Như Dương công tử đã nhìn thấy, ta và Văn Hồng, cả Khởi Vân nữa, đều là vương tộc Thiên Hồ, số lượng không nhiều lắm, mỗi người đều mang trong mình huyết mạch quý giá…

- Đợi chút, ý của cô là, nữ nhân của tôi, An Tâm là người của Thiên Hồ tộc?

Dương Thần cảm thấy không thể tin nổi.

Ngọc Lan Đình cũng không chắc chắn nói:

- Nếu đúng là như vậy, thật có khả năng đó, vị An Tâm tiểu thư kia, trong cơ thể nhất định có huyết mạch của vương tộc Thanh Khâu chúng tôi.

- Bộ tộc Thiên Hồ chúng tôi từ xưa đến nay rất ít khi phát sinh quan hệ với con người, nhưng cũng không phải là không có, hơn nữa một khi đã có quan hệ, vẫn sẽ có huyết mạch kế thừa.

- Sở dĩ trước đây chưa xảy ra chuyện này, bởi vì huyết mạch Thiên Hồ trong cơ thể cô ấy loãng hơn Thiên Hồ bình thường, nếu cả đời không tu luyện thì sẽ không thể xuất hiện đặc tính của huyết mạch này.

- Nhưng bởi vì cô ấy đã tu luyện đến một cảnh giới nhất định, lại có một lượng lớn linh dược hỗ trợ, nên có cơ hội kích hoạt đặc tính của huyết mạch Thiên hồ này, dù sao huyết mạch vương tộc, cũng đúng là phi thường.

Dương Thần lo lắng nói:

- Chuyện đó có ảnh hưởng gì đến cô ấy không?

Ngọc Lan Đình hơi kinh ngạc, dịu dàng cười nói:

- Xem ra Dương công tử quả là người đa tình, đến lúc này vẫn nghĩ tới an nguy của co ấy… trong tu sĩ nhân loại việc này thật hiếm thấy.

- Cô nói như vậy khiến tôi xấu hổ đấy.

Dương Thần lúng túng sờ lên cằm.

- Không có chuyện gì xảy ra đâu.

Ngọc Lan Đình thấy hắn thật sự lo lắng nói:

- Nếu trong cơ thể cô ấy thật sự có huyết mạch vương tộc, đã được kích hoạt rồi, thì sẽ từ từ lớn mạnh, cho đến khi, huyết mạch con người trong cô ấy dần dần suy yếu, sau đó biến mất.

- Trong lịch sử cũng đã từng xảy ra chuyện này, đến lúc đó cô ấy có thể tu luyện được công pháp thiên phú của Thiên Hồ.

- Chuyện này đối với cô ấy mà nói là một sự kiện vô cùng vinh dự, tuy rằng không giống với bộ tộc Thiên hồ chúng tôi đuôi sẽ dài ra, dù sao thân thể vẫn là con người, nhưng tư chất thì cũng không kém chúng tôi nhiều đâu.

Dương Thần nhẹ nhàng thở ra, trong lòng cảm thấy vui sướng cho An Tâm, đây quả thật là hồng phúc trời ban.

Ngọc Lan Đình nghiêm nghị nói:

- Dương công tử có thể dẫn thiếp đi gặp vị hồng nhan tri kỉ đó một lần có được không?

- Hả? Cô muốn làm gì?

Dương Thần nhíu mi, đề phòng hỏi.

- Không cần lo lắng như vậy, thiếp cũng không có ác ý, Thanh Khâu tộc chúng tôi không có văn bản quy định rõ ràng là không được thông hôn với con người, cũng không nói phải diệt trừ hậu dụê để lại.

Ngọc Lan Đình cười nói:

- Thứ nhất là để xác định xem An Tâm có phải người có huyết thống cao quý của huyết tộc hay không.

- Thứ hai, nếu thật là hậu duệ mang dòng dõi vương tộc, cho dù là hậu duệ của con người, cũng có thể gia nhập bộ tộc của chúng tôi, bộ tộc của chúng tôi không phải là không biết tốt xấu…

- Nếu An Tâm tiểu thư đồng ý trở thành một thành viên của bộ tộc Thiên Hồ, thì đương nhiên tôi có thể đem công pháp bí truyền của Thanh Khâu tộc truyền cho cô ấy, có thể sử dụng rất nhiều pháp thuật huyền bí, uy lực vô cùng.

Dương Thần suy nghĩ một hồi, cô gái này cũng không dám lừa gạt mình, việc này đối với An Tâm thật sự là chuyện tốt, chính mình cũng không hiểu Yêu tu tu luyện như thế nào, vì thế gật đầu đồng ý.

- Đa tạ Dương công tử.

Ngọc Lan Đình trong lòng tràn đầy vui sướng, nếu việc này thành công, vậy thì cũng chẳng khác nào có người trong vương tộc của mình làm người yêu của Dương Thần, đây không phải là khiến mối quan hệ càng trở nên gần gũi hay sao?

Dương Thần hỏi:

- Ngọc môn chủ định khi nào thì khởi hành? An Tâm hiện giờ đang ở nước ngoài.

- Có thể mời Dương công tử ở lại cung điện của tôi một ngày được không? Thiếp dù sao cũng là một môn chủ, muốn ra khỏi Hồng Hoang cảnh cũng không phải chuyện nhỏ, phải xử lí mọi chuyện cho thích hợp, nói chuyện với trưởng lão yêu tu, cũng phải mang theo một số người, nên cũng phải chọn lựa một chút.

Ngọc Lan Đình nói.

Dương Thần cũng không có ý kiến gì, về phần mang theo Yêu tu ra nước ngoài, thì hắn không lo lắng, với quan hệ của mình và các chư thần, thì các chư thần cũng sẽ không đụng vào.



Hôm sau, tại Huyễn cảnh, tại một cánh đồng ở phía Nam của Ninh gia.

Hơn trăm tu sĩ tụ tập lại, trong tất cả các tu sĩ, tu vi thấp nhất cũng đạt tới Nghiệp hỏa kỳ.

Trong đó, Lạc gia có ba ông cháu Lạc Thiên Thu, Lạc Bình Triều, Lạc Trường Xuân dẫn đầu, mặt khác còn có tám trưởng lão Nhược Thủy kì cuối, và cả Lạc Thiên Lý nữa.

Cộng lại hơn mười cao thủ Nhược Thủy, hai cao thủ Thái thanh thần lôi kiếp, tuy rằng không phải là toàn bộ cao thủ của Lạc gia, nhưng cũng khiến cho các tu sĩ ở đây cảm thấy có chút áp lực.

Mặt khác, Tiêu gia dưới sự dẫn đầu của Tiêu Mạnh Nhạc, ngoài ra còn có Tiêu Mạnh Vu, Tiêu Mạc Hối, Tiêu Mạc Tranh và sáu vị thái thượng trưởng lão, cùng mười mấy tên tu sĩ Nghiệp hỏa của Tiêu gia, và cao thủ Minh Thủy kì

Tuy rằng khí thế đã bị yếu đi không ít, nhưng cũng không phải là không có sức chiến đấu.

Sau đó một lát, lại có sáu gã cao thủ Nhươc Thủy kì từ xa bay tới, chính là Ninh Chính Phong và năm thái thượng trưởng lão của Ninh gia, và một đám tu sĩ Minh Thủy kì bay tới.


- Ha ha, ngại quá, khiến hai vị gia chủ chờ lâu, chỉ là trong nhà xảy ra chút chuyện, nên chậm trễ.


Ninh Chính Phong chắp tay nói.


Lạc Thiên Thu nhíu mày:


- Nghe nói thiên tài của Ninh gia Ninh Nhược Trúc, không phải vừa mới đột phá Thái thanh thần lôi kiếp sao, sao cô ta không đến để cùng truy sát Dương Thần?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK