Không bao lâu, trong động Phục Ma vang lên tiếng binh khí ra khỏi vỏ, va chạm vào nhau khí thế bừng bừng, tiếng người kêu la gào thét dữ dội, dưới lòng bàn chân cảm nhận được sự rung chuyển ầm ầm, tựa như hung thi gầm gừ, hết đợt này đến đợt khác, càng lúc càng nghiêm trọng. Các tu sĩ canh giữ ở cửa động kinh hoảng, sau khi phản ứng lại, đồng loạt rút kiếm ra lao vào trong động.
Một khắc trôi qua, âm thanh la hét không thể ngăn cản lúc ban đầu dần dần yếu đi và biến mất, thay vào đó, là tiếng kêu thảm thiết thê lương không nỡ nghe, còn có tiếng kêu cứu tuyệt vọng về phía đồng đội ở nơi xa, sau tiếng động rầm rầm của thứ gì đó nặng nề đụng vào hoặc là tiếng xương cốt vỡ vụn giòn giã, đột nhiên im bặt.
Hai khắc trôi qua, ngay cả tiếng kêu thảm thiết thê lương cũng giống như là bị một bánh xe khổng lồ nghiền quá, trở nên ư ử nghẹn ngào, yếu ớt. Bỗng nhiên, sâu trong hang động loé lên một bóng người có màu máu, vẻ mặt kinh hoàng, đi một bước ngã một bước, sau khi lao ra tới cửa động, cả người kiệt sức, cuối cùng ngã xuống đất, ngã rồi không dậy nổi.
Đến lúc này, trận đánh nhau kịch liệt ở trong động dường như đã phân thắng bại, hoặc là cả hai phe đều tiêu tùng, bất kể thế nào, cuối cùng cũng coi như là chấm dứt cuộc chiến, hạ màn.
Trên vách đá lởm chởm thẳng đứng của Phục Ma động, đổ xuống một cái bóng, cái bóng này nhẹ nhàng nhảy, lặng yên không một tiếng động rơi xuống bên cạnh một người đang nằm trên mặt đất. Một đôi mắt sáng ngời đầy sức sống cúi xuống nhìn một lúc, khoé miệng cong lên một nụ cười nhếch mép, lộ ra hai chiếc răng nanh mang tính trẻ con, giờ phút này lại thấy trắng nhởn, giống như nụ cười âm dương quái khí kia, khiến người ta không rét mà run.
Người này đá một cái vào thi thể dưới chân, làm như muốn xác nhận đã ngừng thở chưa, chỉ là y làm động tác này một cách chán chường, so với nói là xác nhận người đã chết chưa, không bằng nói là trực tiếp cho người đó một cước về Tây thiên, ngay cả khâu xác nhận cũng bỏ qua.
Dường như rất hài lòng với kết quả, y giơ một tay lên, lười biếng vung một cái, một làn hơi nóng cháy người thổi qua, mấy chục thân ảnh có gương mặt sạch sẽ vững vàng đứng trước động, nếu không phải có mấy vết rạn nóng chảy lan ra từ trong cổ áo, thì cũng chỉ là hơi tái nhợt so với người sống một chút, hoàn toàn không có gì gọi là gương mặt khó coi mục rữa hơn phân nửa, lăn lộn từ bùn đất để bò lết tới đây của tẩu thi bình thường. Những hoả thi có thể nói là cảnh đẹp ý vui này dưới sự ra hiệu của y nhanh chóng đi sâu vào trong Phục Ma động.
Y thì nhàn nhã đi bộ theo sau, chỉ một cánh tay phải hơi giơ lên, hình như kín đáo dùng lực, lửa trong tay hắn bùng cháy, bên dưới ngọn lửa, ngay cả da và gân cốt đều giống như bị thiêu đốt, một mảng nhầy nhụa nóng chảy, lúc thì ánh đỏ rực lên, lúc thì lại phồng rộp cháy khét nhăn nhúm, luân phiên lặp lại, không đoán trước được, giống như là biến đổi kỳ ảo vô cùng vô tận giữa bị thiêu cháy và tái sinh.
Chưa đi được mấy bước, người này đột nhiên dừng lại, những hoả thi mới vừa rồi nhận lệnh lao đi với khí thế dời non lấp biển vậy mà bị nghịch chuyển, liên tục thối lui, lưng hướng ra ngoài cửa động mà đi!
Sắc mặt Tiết Dương biến đổi, đưa mắt nhìn về các hoả thi ở tuyến đầu, chỉ thấy một đạo quân hung thi làm thành tường đồng vách sắt vững như núi Thái Sơn đang đấm đá về phía trước, cho dù hàng phía trước lục tục bị hoả thi dùng tay chân cực nóng xé toạc, thì hàng phía sau vẫn cuồn cuộn không ngừng bổ sung lên, thấy chết không sờn, khí thế như ngàn quân. Phía sau làn sóng mênh mông như nước triều dâng đó, một người một sáo, áo không chạm đất, bước lên bóng ma, từ từ đi tới.
Nhìn cảnh tượng này, đôi mắt đen như mực của Tiết Dương sáng rực lên, không khỏi bị hấp dẫn. Chỉ trong nháy mắt tình thế đảo ngược, y thu bớt tính ham chơi lại, thân hình di chuyển, nhẹ nhàng nhảy một cái, đang định bỏ chạy ra ngoài, thì một luồng kiếm quang còn nhanh hơn y, quét ngang một trận kình phong, chặn y lại giữa đường.
Một bóng người áo trắng đứng ở trước mặt y.
“Hàm Quang Quân!” Tiết Dương cười tủm tỉm, làm như kinh hỉ khi gặp người quen, “Ngươi và Nguỵ tiền bối thật sự là như hình với bóng, hợp tác khắng khít nha”.
Lam Vong Cơ lạnh lùng nói: “Ngươi là người phương nào?”
Tiết Dương nói: “Quỳ Châu Tiết Dương”.
Lam Vong Cơ cân nhắc một lát, không bị cái tên này gợi lên bất kỳ hồi ức nào.
Tiếng sáo vang lên, không thể ngăn được đám hung thi, đám hoả thi liên tục lui về phía sau Tiết Dương, tay Tiết Dương hướng xuống dưới hơi bấm quyết một cái, cả đám hoả thi đồng loạt rũ chân tay xuống, đứng yên bên cạnh. Gần như là đồng thời, hung thi chia thành nhiều nhóm nhỏ, bao quanh bọn chúng, tiếng sáo cũng đột nhiên im bặt.
Tiết Dương nheo mắt nhìn cây sáo đen với tua rua màu đỏ chót đang tung bay trong gió, tầm mắt di chuyển lên người cầm sáo, đối diện với đôi mắt đen cũng đang mang ý cười nhàn nhạt giống vậy, tiếng hung thi gầm gừ ầm ầm vang lên quanh quẩn bên người hắn.
Chủ nhân cây sáo nói: “Thế là rốt cuộc cũng đã dụ được các hạ xuất hiện”.
Tiết Dương có chút tò mò nhìn những hung thi kia, quần áo hung thi tả tơi rơi rụng, còn tản ra mùi máu cực kỳ tanh nồng khiến người ta sợ hãi, trên người treo mấy mảnh vải lèo tèo ướt đẫm, như là vừa bơi một chuyến qua biển máu trong địa ngục. Bị bắt ngay tại chỗ và bị bao vây kín mít, nhưng làm như chỉ có chút xíu không thoải mái, Tiết Dương quan sát một hồi, rất có hứng thú nói: “Nguỵ tiền bối, những hung thi này cùng với những hung thi bình thường ngươi thao túng, hình như không giống nhau lắm ha”.
Nguỵ Vô Tiện hơi mỉm cười: “Nhãn lực của các hạ rất tốt, những hung thi này được ta nuôi dưỡng trong ao máu ở Phục Ma động, hung tính tà tính nhiều hơn, dùng để đối phó với người cực kỳ hung ác, rất là thích hợp”.
Tiết Dương dường như càng vui vẻ hơn, giảo hoạt cười: “Những tu sĩ Kim gia bị ngươi tàn sát sạch sẽ trong động kia, cũng là người cực kỳ hung ác hay sao?”
“Ồ?” Nguỵ Vô Tiện nhướng một bên lông mày: “Con mắt nào của ngươi thấy ta giết người?”
Ý cười Tiết Dương càng sâu: “Xem ra, bản lĩnh chơi xấu của Nguỵ tiền bối cũng là hàng đầu, chúng ta có không ít điểm chung nhỉ….”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Ta thấy là các hạ chắc nghe thấy tiếng động gì đó, nên sinh ra hiểu lầm chăng, vừa rồi hung thi của ta và tu sĩ Kim gia chỉ là chơi trò chơi gia đình mà thôi”.
Nụ cười của Tiết Dương làm như đông cứng lại, “…. Trò chơi gia đình?”
Nguỵ Vô Tiện nháy mắt một cái: “Chỉ là kiểu chơi bắt chước, nhưng không coi là thật á”.
Vào lúc này, động Phục Ma mở ra con đường núi ở hai bên đối diện nhau, bỗng nhiên xuất hiện một đám người trắng loá, màu sắc chói lọi của áo bào Kim Tinh Tuyết Lãng cho dù trong ánh sáng u ám của Loạn Tán Cương, vẫn lung linh rực rỡ. Tu sĩ Kim gia giơ binh khí của mỗi người lên, vừa hết sức cẩn trọng đi tới, vừa dùng ánh mắt không dám tin tưởng quét qua quét lại trên người Tiết Dương và đám hung thi, cuối cùng đều dừng lại ở ngọn lửa kỳ dị không ngừng bốc cháy trên bàn tay phải của y.
“Thế mà là sự thật ư? Thật sự có người hạ độc thủ sau màn?!”
“Nói như vậy, thật sự không phải Nguỵ Vô Tiện làm?”
“Người này rốt cuộc là ai?…. Tiết Dương? Tiết Dương là người nào?”
Quan sát một lát, chợt có tu sĩ bừng tỉnh nói: “Hắn là… người của Liễm Phương Tôn! Ta, ta đã thấy hắn ra vào bên cạnh Liễm Phương Tôn!”
Lời này vừa nói ra, bốn phía truyền đến một loạt tiếng hít hà, trong tiếng hít hà, có người khiếp sợ chưa yên, kéo người vừa chỉ ra để xác nhận lại, sau một hồi sột sột soạt soạt, lại có thêm mấy người nữa nhận ra, lời vừa rồi được chứng thực, đám người nhốn nháo ồn ào, bắt đầu mắng chửi lên.
“Quả nhiên là Kim Quang Dao! Ta đã nhìn thấy hắn không ổn rồi! Nhìn vẻ mặt nịnh nọt của hắn, có thể là người tốt gì chứ!”
“Đúng đó đúng đó, hắn trước mặt sau lưng là hai gương mặt khác nhau, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, lòng dạ thâm sâu, ai biết sau lưng hắn đang làm cái gì?”
“Chư vị cũng không nghĩ xem hắn xuất thân từ đâu, người mẹ kỹ nữ kia của hắn…”
Người này đang nói hăng say, liền bị người bên cạnh kéo ống tay áo lại, người này cả kinh, nháy mắt nghĩ hết hồn nhìn về phía một người đang im lặng đứng sừng sững trong đám đông.
Hai mắt Kim Quang Thiện nhắm nghiền, khuôn mặt nhăn nhó vặn vẹo, ngực hơi phập phồng, tựa như đang cố gắng kềm nén. Cũng khó trách ông ta thấy khó chịu đến cực điểm, lại không tiện phát tác, đường đường là một gia chủ, náo loạn nửa ngày, đòi đánh đòi giết, đầu sỏ gây tội lại là người trong nhà.
Tiết Dương nhìn mấy cảnh tượng này, ban đầu còn có chút tò mò, nghe xong một nửa, chợt thấy nhàm chán, rõ ràng người bị chửi mắng là y, nhưng y lại giống như chuyện chẳng liên quan gì đến mình, quyết định vẫn là Nguỵ Vô Tiện khá thú vị, “Để dẫn dụ ta hành động, tiền bối diễn một vở kịch thật hay, bị lừa, bị lừa rồi!” Nghe giọng điệu của y, không giống như gặp phải thất bại gì cả, ngược lại còn vui sướng hài lòng hỏi: “Không biết những người này làm thế nào đều biến mất ở trong động, rồi lại bỗng nhiên hiện ra ở chỗ này?”
Người này tuổi rất trẻ, gương mặt không quá tàn ác, điều làm cho người ta thấy ghê sợ hơn, chính là tư thái thoải mái giết người không ngại trong lúc vui đùa kia, một chút khói mù bay phất qua trong lòng Nguỵ Vô Tiện, hơi chăm chú nhìn, “Ngươi sẽ không cho rằng, Phục Ma động to như vậy, chỉ có một cửa ra vào chứ?”
Tiết Dương bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là thế, ngươi để bọn họ lặng lẽ ra khỏi động bằng cửa khác, sau đó lại vòng trở về con đường phía trước, chặn đường ta ở đây, ồ, kỳ diệu! Vậy trong động còn có người không? Những người này toàn bộ là người sống hả?”
Sắc mặt Nguỵ Vô Tiện hơi thay đổi, hai chữ “người sống”, nghe thấy mà khiến người ta ớn lạnh, thân đang trong tình thế xấu, người này nghĩ thế nào mà vẫn muốn tiêu diệt toàn bộ đối phương, với vẻ thong dong tự tại này, khiến người ta có cảm xúc không biết nên nói gì.
Thấy hắn không trả lời, Tiết Dương cũng không thèm để ý, cổ tay khẽ lật một cái.
Ánh mắt Lam Vong Cơ lạnh xuống, nâng tay đâm Tị Trần ra, thấy mũi kiếm sắp sửa đâm thủng cổ họng đối phương, một bàn tay lửa chắn lại bằng lòng bàn tay, chợt, năm ngón tay nắm lại, những ngón tay bốc cháy siết chặt lấy lưỡi kiếm!
Ánh sáng lạnh lẽo mờ ảo bao quanh thân kiếm Tị Trần bị năm ngón tay bốc cháy kia nhiễm lan sang một vệt đỏ sẫm, theo làn khói bốc lên xì xì, một cơn sóng nhiệt từ mũi kiếm bốc cháy, bàn tay nắm chuôi kiếm của Lam Vong Cơ không buông mà siết chặt hơn, linh lực truyền từ trong tay ra, lòng bàn tay Tiết Dương tê rần, cánh tay phải chấn động, cả người bị đẩy lùi mấy bước, sau khi loạng choạng thì đứng vững lại, một dòng máu đỏ tươi chảy ra khỏi khoé miệng.
Tiết Dương hừ nhẹ một tiếng, nhân cơ hội lui về phía sau, Lam Vong Cơ giơ kiếm đuổi theo, lại bị một bóng người màu đen chắn ở phía trước.
Gương mặt của người mặc hắc y này thanh tuấn mà nghiêm nghị, năm ngón tay của tay phải hơi co lại, làm thành tư thế nắm, giống như muốn nắm lấy một thanh bảo kiếm mà không được, còn vì sao không được….
Đương nhiên là vì hắn đã bị biến thành hoả thi.
Sau khi nhìn rõ gương mặt này, Lam Vong Cơ thế nhưng dừng ngay tại chỗ.
Nguỵ Vô Tiện đưa Trần Tình lên môi, thấy Lam Vong Cơ luôn gợn sóng bất kinh phản ứng như thế, tim treo lên cao, âm thanh xuyên qua không khí lao đến.
Không thể tin nổi, Lam Vong Cơ gọi ra một cái tên: “Tống Lam…”
Minh nguyệt thanh phong Hiểu Tinh Trần, Ngạo tuyết lăng sương Tống Tử Sâm, hai người này Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện đều đã gặp qua, giờ phút này thấy hắn vậy mà bị phù chú quấn thân, tròng mắt vẩn đục vô thần, không có ý thức tự kiểm soát, hiển nhiên là thân đã chết, một nhân vật có thân thủ đến bực này, không ngờ lại rơi vào độc thủ của Tiết Dương.
Ít nhiều có điểm may mắn là, hoả thuật của Tiết Dương khác với quỷ đạo điều khiển tử thi của Nguỵ Vô Tiện, dùng lửa điều khiển thi thể nói chung là cách một tầng, giống như giật dây rối gỗ, tính linh hoạt tuy rằng không thấp, nhưng ít nhất không thể đạt tới mức độ khống chế được Tống Lam dùng kiếm, bởi vậy sự tấn công của hoả thi Tống Lam, không khác gì hoả thi bình thường, chỉ có thể dùng thân thể công kích, chẳng qua là chưởng phong ác liệt hơn, thân hình càng linh hoạt hơn, nhưng dù vậy, cộng thêm thân thể cháy hừng hực, cũng đã đủ tính uy hiếp rồi.
Lam Vong Cơ vì chống đỡ Tống Lam, không rảnh để phân thân, Tiết Dương một đường rút lui đến vách núi, nhưng cẩn thận chia ra mấy hoả thi, cùng chiến đấu với Tống Lam, hoàn toàn bao vây Lam Vong Cơ, lúc này mới yên tâm lớn mật mà đọ sức với Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện từ từ thổi hơi ra, nhẹ nhàng ấn mấy ngón tay xuống, còn chưa giằng co với y bao lâu, từ nơi xa đã truyền đến tiếng la hét kêu cứu của đám người.
Phía sau Lan Lăng Kim thị, hoả thi ào ạt lao ra từ trong rừng sâu, bốn phương tám hướng vây quanh, phong toả tất cả các con đường, đồng loạt nhào về phía đám đông, chỉ trong nháy mắt, tu sĩ Kim gia liền rơi vào vòng tử chiến.
Tống Lam gặp độc thủ thê thảm, Nguỵ Vô Tiện còn đang âm thầm lo lắng cho tiểu sư thúc của mình, không ngờ trong nháy mắt, ngay cả chuyện này cũng không rảnh để lo.
Thấy hắn kinh ngạc không nhỏ, Tiết Dương đắc ý nói: “Ngươi giấu bài, ta cũng giấu bài nha”.