Lam Vong Cơ rũ mắt nhìn thoáng qua, Nguỵ Vô Tiện lại ngượng ngùng thu tay về, không giữ tư thế lười nhác nữa, cũng ngồi thẳng người lên.
Lam Vong Cơ thấy hắn ngồi ngay ngắn, bắt đầu nói chính sự: "Ngươi hồi nãy nói là, cảm thấy thấy nơi này và toà nhà bỏ hoang kia rất quen thuộc, còn nhớ được thứ gì khác nữa không? Toà nhà đó, ngươi đã vào rồi?"
Nguỵ Vô Tiện ôm cánh tay nói: "Ta cảm thấy là ta đã đi vào..."
Lam Vong Cơ nói: "Rốt cuộc ngươi nhìn thấy gì ở bên trong?"
Nguỵ Vô Tiện nhắm hai mắt, gian nan nhớ lại: "Giống như... là một mật thất"
Lam Vong Cơ nói: "Trong mật thất có gì?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Trong mật thất tối đen như mực... Chúng ta phải tìm cơ hội lẻn vào, lỡ như để cho con dê kia phát hiện, sợ là sẽ có sự đề phòng, phong bế mật thất lại, đến lúc đó sẽ rất khó thực hiện".
Lam Vong Cơ nhướng một bên lông mày: "Cho nên, mới vừa rồi ngươi định... dụ dỗ gã?"
Nguỵ Vô Tiện nghẹn họng, hắn thuận miệng trêu đùa, không biết vì sao Lam Vong Cơ lại cho là thật, vẫn canh cánh trong lòng, vì vậy nghiêm túc nói: "Đó là ta nói hươu nói vượn. Nhưng nếu chúng ta thật sự đi vào, ngươi cũng đừng đánh nhau với con dê đó nữa, phải tuỳ cơ hành động, làm cho gã buông lỏng cảnh giác."
Sắc mặt Lam Vong Cơ biến đổi, cảnh giác lên: "Làm thế nào để gã buông lỏng cảnh giác?"
Nguỵ Vô Tiện nhìn y vài cái: "Lam Trạm ngươi khẩn trương cái gì, ta cũng không phải là người tuỳ tiện như vậy, sẽ không làm gì khác, chỉ là, ừm... cùng gã trò chuyện, uống chút rượu gì đó".
Vẻ mặt Lam Vong Cơ không thấy thả lỏng: "Không được, ngươi biết gã đối với ngươi, đối với ngươi... nhỡ gã bỏ thuốc trong rượu, hoặc là chuốc cho ngươi say..."
Nguỵ Vô Tiện thề thốt đảm bảo, vỗ vỗ ngực: "Lam Trạm ngươi lo lắng cái gì, ta là ai chứ? Gã bỏ thuốc trong rượu, ta không thể nếm ra chắc? Cho dù gã ra sức chuốc rượu cho ta, danh hiệu tiểu vương tử ngàn ly không say là vô ích hay sao? Không phải ta nói nha, Lam Trạm ngươi bình thường nên cùng ta uống thêm vài chén, để ngươi biết cái gì gọi là càng uống càng hăng".
Nghe hắn thao thao bất tuyệt khua môi múa mép một hồi, Lam Vong Cơ chỉ nhàn nhạt nói: "Đã từng say rồi".
Nguỵ Vô Tiện nhất thời không nghĩ gì, thuận miệng tiếp lời: "Đúng vậy... hả, ủa??"
Lam Vong Cơ rầu rĩ nói: "... Năm đó ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, buổi tối lần đầu tiên chúng ta gặp nhau... Ngươi, ở trong phòng ta, đã uống say".
Nguỵ Vô Tiện lập tức trở thành người câm, Lam Trạm này, chút chuyện vặt vãnh này mà cũng nhớ rõ như vậy. Lúc đó, hắn xác thật là uống say, còn say đến mức nằm trên giường Lam Vong Cơ, qua hôm sau, hai người quần áo xộc xệch ôm nhau, Lam Vong Cơ nổi cơn tức giận thật lớn với hắn, còn trực tiếp xách hắn tới trước từ đường chịu phạt gậy.
Nhớ tới bộ dạng Lam Vong Cơ trong vụ việc năm đó vừa ngại ngùng vừa mắc cỡ, lại vừa gấp gáp vừa tức giận, trong lòng Nguỵ Vô Tiện vui vẻ, nhịn không được nhìn về phía y.
Lam Vong Cơ thấy hắn nhe hàm răng trắng đều tăm tắp, một bộ ra vẻ sắp làm chuyện xấu, biết hắn lại muốn cười nhạo một phen, rõ ràng chính hắn cũng say đến rối tinh rối mù, cùng người khác không rõ ràng, không minh bạch ngủ cả đêm, vậy mà không hề cảm thấy mất mặt một chút nào.
Lam Vong Cơ mặt không đổi sắc nhắc nhở: "Lúc ấy ngươi thật sự rất say".
Nguỵ Vô Tiện hoàn toàn không nhận ra trọng điểm trong câu nói này của y, đắm chìm trong hồi ức nói: "Lần đó khác mà, lần đó chính là Thiên Tử Tiếu nha, còn chưa uống ta đã say rồi... Hơn nữa, ngươi không biết đêm đó ta uống bao nhiêu vò đâu, tất cả rượu dưới giường ngươi ta đều uống hết!... Nhưng Lam Trạm, những vò rượu lúc đó, thật ra không phải ngươi giấu đúng không? Là những tiểu quỷ đó chọc ghẹo ngươi nhỉ? Nè, tại sao lũ quỷ đó không quậy một trận ở chỗ của ta, để ta cũng có Thiên Tử Tiếu dưới gầm giường..."
Nhớ tới Thiên Tử Tiếu nhiều năm chưa được uống, Nguỵ Vô Tiện không khỏi liếm môi, vẻ mặt mê say một hồi.
Lam Vong Cơ im lặng không nói gì nhìn hắn, năm đó Nguỵ Vô Tiện nằm trên người mình, dáng vẻ mắt môi mềm mại vẫn sống động trong tâm trí...
Tiếng nói của Thông Lung bất chợt văng vẳng bên tai.
Khi ngấm men say, thể xác và tinh thần lơi lỏng, là lúc tốt nhất để hành sự...
Bàn tay nắm mạt ngạch của Lam Vong Cơ thoáng cứng đờ, lắc lắc đầu, xua tan tà niệm trong đầu. Bất chợt, chỉnh thân hình ngay ngắn, nghiêm túc buộc mạt ngạch lên, dùng lòng bàn tay cẩn thận đè lên các nếp nhăn một hồi, đợi đến khi nó nằm phẳng phiu trên trán, mới hài lòng.
Thấy Lam Vong Cơ mang mạt ngạch một cách trịnh trọng như thế, Nguỵ Vô Tiện chớp đôi mắt, phụt cười ra tiếng: "Lam Trạm, trên đó có dính nước miếng của ta đó! Vậy mà ngươi còn mang lên!"
Lam Vong Cơ trên mặt xấu hổ, không nói tiếng nào, Nguỵ Vô Tiện phì cười: "Lam Trạm, ngươi không sợ mạt ngạch có mùi thúi sao?"
Nói xong lời này, Nguỵ Vô Tiện thế mà thật sự ghé sát lại, lỗ mũi hít một cái, muốn ngửi. Lam Vong Cơ trừng mắt nhìn hắn, đưa tay lên ngăn hắn ở bên ngoài. Nguỵ Vô Tiện níu lấy cánh tay của y, sau đó nhìn chằm chằm vào mạt ngạch một hồi lâu, làm như muốn tìm ra vết nước miếng ở trên đó.
Lam Vong Cơ bị hắn nhìn đến mất tự nhiên, quay đầu đi, tầm mắt của Nguỵ Vô Tiện cũng bay theo sang, nhìn chăm chú vào mặt Lam Vong Cơ, làm như đang nghiêm túc đánh giá.
Lam Vong Cơ trầm giọng nói: "Thế nào..."
"Lam Trạm..." Vẻ mặt Nguỵ Vô Tiện trở nên nghiêm túc, ánh mắt dừng trên môi Lam Vong Cơ, giống như suy ngẫm đến chuyện đại sự gì đó rất quan trọng.
Lam Vong Cơ mím môi, tim lại đập nhanh hơn.
Đột nhiên, Nguỵ Vô Tiện xoay mặt y đến trước mặt mình, Lam Vong Cơ thở không muốn nổi nữa, nhưng chỉ nghe được Nguỵ Vô Tiện hưng phấn kêu lên một câu: "Không bằng chúng ta dịch dung trà trộn vào đi!"
Bới trong túi càn khôn một hồi lâu, tìm ra một thứ có lông màu hơi đen đen, nói: "Lam Trạm ngươi đừng xem thường thứ này, là ta lấy râu thật của người ta để làm đó!" Nói rồi, đem thứ đó dán lên trên mặt, một bộ râu muối tiêu rậm rạp bao quanh đôi môi.
Lam Vong Cơ: "......."
Nguỵ Vô Tiện đắc ý nháy một con mắt: "Thế nào? Giống Lam lão nhân không?"
Lam Vong Cơ: "......."
Nguỵ Vô Tiện ho nhẹ một tiếng, nhíu mày, vuốt chòm râu dài, đè nặng giọng xuống nói: "Vong Cơ à, tại sao ngươi lại cùng tiểu tử Nguỵ Anh này ở cùng với nhau? Còn không nhanh chóng trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ, sau này không được cùng hắn lui tới, có biết không?"
Lam Vong Cơ không hề có vẻ gì bị chọc cười, ngược lại thở dài một hơi, dường như tâm sự nặng nề.
Nguỵ Vô Tiện kinh ngạc nói: "Sao thế, Lam lão nhân, khụ, Lam lão tiên sinh thật sự nói như vậy với ngươi hả? Ông ta làm sao biết hai chúng ta ở cùng với nhau?"
Lam Vong Cơ nói: "Là tự ta, viết thư báo cáo cho thúc phụ... Ta nói với ông, ngươi vẫn chưa chết, chỉ là tình huống trước mắt không rõ ràng, cần có thời gian điều tra rõ chân tướng". Điều này cũng đúng là sự thật, nghiêm khắc mà nói thì không tính là nói dối.
"Thế à..." Nguỵ Vô Tiện bày ra một tư thế thoải mái, nhẹ nhàng nói: "Vậy không phải tốt sao, ngươi cứ nói Nguỵ Anh cực kỳ giảo hoạt, lần giả chết này, tốn nhiều công sức, dường như không thể cho ai biết mục đích, ta cần phải ẩn núp bên cạnh hắn thời gian lâu dài hơn, tìm hiểu hắn từ trong ra ngoài, sau đó trở về bẩm báo thúc phụ".
Gia huấn Lam gia, không thể nói dối, Lam Vong Cơ lắc lắc đầu, lại nghiêm túc nhìn Nguỵ Vô Tiện, nói: "Qua một thời gian nữa, ta mang ngươi trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ, giải thích mọi việc với thúc phụ. Nếu ông vẫn muốn trừng phạt ta, ta đương nhiên lãnh phạt. Nhưng bất kể ông ngăn cản như thế nào, ta với ngươi, không bao giờ tách ra".
Nguỵ Vô Tiện sửng sốt nhìn Lam Vong Cơ một hồi, khoé miệng cong lên: "Vậy, nếu ta trở về Loạn Tán Cương, ngươi cũng sẽ về cùng với ta? Ngươi không sợ thúc phụ đánh gãy chân ngươi sao?"
Hắn thuận miệng nói, không ngờ Lam Vong Cơ cực kỳ nghiêm túc nói: "Không sợ".
Nguỵ Vô Tiện trầm mặc một trận, tràn ngập cảm nhận tâm ý trịnh trọng của Lam Vong Cơ, trong lòng dâng lên một cảm giác ẩm áp, thong thả nói: "Từ khi đi Loạn Tán Cương đến bây giờ, ta cũng chưa làm ra chuyện xấu gì. Việc chặn giết ở Cùng Kỳ Đạo, làm bị thương một vài người bọn họ, nhưng đó là do bọn họ đánh lén trước, huống chi, ngực ta đã bị xuyên thủng qua, đoán chừng cơn giận của bọn họ cũng coi như giải toả rồi đi, sau này ta cũng không đi chọc bọn họ, hai bên không liên quan. Muốn gặp sư tỷ, thì ta lén đi gặp, thần không biết quỷ không hay. Ta cứ an phận thủ thường như vậy, chắc là Lam lão tiên sinh cũng không nói gì".
Lam Vong Cơ "Ừm" một tiếng.
Nguỵ Vô Tiện cười hì hì, nghĩ thầm, thoát khỏi ông già phiền phức của Lam gia kia, lại có thể tiếp tục cùng Lam Trạm vui chơi, sau đó nói tiếp đại kế hoạch lúc nãy hắn chưa nói xong: "Lam Trạm, như vậy, ngươi cải trang thành một công tử nhà giàu nhé, ta là lão bộc của ngươi, chúng ta đi tới Nghĩa Thành bái tế tổ tiên, nhưng nhiều năm sống ở bên ngoài, không nhớ rõ vị trí mộ tổ tiên, đi được nửa ngày, bị lạc đường! Giữa sườn núi, thấy một toà nhà, nên muốn xin chủ nhân nước uống, hỏi thăm đường".
Lam Vong Cơ không tỏ ý kiến.
Nguỵ Vô Tiện thấy y không có phản ứng, bất mãn nói: "Thế nào, đường đường Di Lăng Lão Tổ Nguỵ mỗ ta, làm người hầu cho ngươi còn không vui à?... Lam nhị công tử, để tiểu nhân hầu hạ ngài được không?" Nói xong, vậy mà nâng một chân Lam Vong Cơ lên, đưa tay muốn cởi giày của y, "Nào, Lam nhị công tử, Lam nhị thiếu gia, tiểu nhân lau giày cho ngài!"
Lam Vong Cơ đột nhiên không kịp phòng ngừa, ngã về phía sau, chống nửa thân người, tức giận nói: "Nguỵ Anh, đừng hồ nháo!"
Nguỵ Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ nửa nằm nửa ngồi trên mặt đất, vạt áo trắng tinh xoè ra bốn phía, một bộ dáng vẻ xấu hổ không thôi vì bị khinh bạc, quả thực muốn cười đau bụng.
Dứt khoát không buông tay, hai người ở nguyên tại chỗ bắt đầu lôi kéo.
Nguỵ Vô Tiện chơi đóng vai nhân vật rất là vui vẻ, hứng chí dạt dào: "Lam nhị công tử, ngươi cứ thoả mãn cho tiểu nhân, để tiểu nhân hầu hạ ngươi một lần đi!"
Nguỵ Vô Tiện cũng không thật sự muốn cởi giày của y, chỉ là cảm thấy dáng vẻ chật vật này của y vô cùng thú vị, một chân giơ lơ lửng trong không trung, lôi lôi kéo kéo, động tác tư thế rất không lịch sự, khiến người ta nhìn mà đỏ mặt tới mang tai.
Lam Vong Cơ giằng co không được, bỗng nhiên cố định trong không trung, bực mình nói: "Ngươi nói thật đúng không?"
Nguỵ Vô Tiện đắc chí nói: "Tiểu nhân sinh ra chính là để hầu hạ công tử!"
Lam Vong Cơ dừng một chút, như suy nghĩ gì đó: "Ngươi thật sự, muốn hầu hạ ta?"
Nguỵ Vô Tiện liên tục gật đầu: "Lam nhị công tử có gì sai bảo, cứ nói thẳng không sao, tiểu nhân nhất định hầu hạ công tử thật thoải mái dễ chịu, ân cần chu đáo, bảo đảm ngài hài lòng!"
Lam Vong Cơ dường như có ý tưởng gì đó, trầm giọng nói: "Ngươi buông ra trước".
Nguỵ Vô Tiện buông y ra, tò mò chờ đợi.
Lam Vong Cơ đưa tay vào trong ngực áo, thong thả ung dung lấy ra một túi càn khôn, lục trong đó ra một cây lược, đưa cho Nguỵ Vô Tiện: "Chải đầu cho ta đi".
Mới vừa rồi hai người vật nhau trên mặt đất một hồi, đầu tóc Lam Vong Cơ đúng là hơi bị rối. Nguỵ Vô Tiện cầm cây lược, quỳ ở phía sau y, quan sát một lát, búi tóc của Lam Vong Cơ được bới rất tỉ mỉ, tuy hơi lỏng một chút, nhưng từng lọn từng lọn được phân chia kỹ càng, quấn rất là có học thức, hắn vừa định rút cây châm của phát quan ra, nhìn thấy tình hình này, lại không ra tay được, "Lam Trạm, tóc này của ngươi, ta không biết búi".
Lam Vong Cơ nói: "Không cần búi, chỉ cần chỉnh sửa sơ qua thôi".
Nguỵ Vô Tiện "Ồ" một tiếng, cẩn thận chải những sợi tóc rơi ra phía ngoài tém vào bên trong, giống như sợ tay chân vụng về của mình làm hư kiểu tóc của Lam Vong Cơ, cũng không dám làm động tác mạnh, chỉ đè vào phía sau tai y, sửa sang tóc mai lại cho tốt, sau đó vén tóc trên cổ ra phía sau, tuỳ ý chải vài cái. Mạt ngạch bị hắn làm méo, giơ tay chỉnh cho ngay. Lam Vong Cơ theo bản năng định ngăn cản, bàn tay đưa đến giữa chừng, từ bỏ, để mặc cho hắn làm.
Nguỵ Vô Tiện hai tay bận bận rộn rộn, thỉnh thoảng chạm vào y, như gần như xa lướt qua trên da thịt y, Lam Vong Cơ nhắm hai mắt, làm như vô cùng mãn nguyện.
Nguỵ Vô Tiện chải xong, đưa lược cho Lam Vong Cơ, nghiêng người nằm bên cạnh y, vừa thưởng thức thành quả sửa sang của chính mình, vừa nói: "Búi tóc này của ngươi cũng thật là lợi hại, hèn chi cả ngày đều có thể chỉnh tề như vậy".
Nguỵ Vô Tiện ngược lại, một sợi dây cột tóc cột qua loa, hắn lại là một người hoạt bát hiếu động, chỉ lăn lộn một hồi, trên đầu đã hỗn độn một mớ, cũng may chất tóc của hắn rất tốt, không rối cũng không khô xơ, những sợi tóc đen loà xoà, lại có một sự tuỳ ý tản mạn khó tả. Lúc duỗi cái eo lười dưới ánh mặt trời, hơi nheo mắt lại, treo một nụ cười biếng nhác như có như không, khiến người ta không dời được ánh mắt.
Lam Vong Cơ nhìn một lát, kéo hắn đến trước mặt, "Ta cũng chỉnh sửa lại cho ngươi".
Tháo dây cột tóc màu đỏ ra, mái tóc đen suôn mượt đổ xoà xuống lòng bàn tay Lam Vong Cơ, y thật chậm rãi, dùng lược chải lên đầu Nguỵ Vô Tiện, lực đạo vừa phải, kỹ thuật hợp lý, Nguỵ Vô Tiện thoải mái cực kỳ, mũi hừ hừ hai tiếng, chỉ một lát, cảm thấy mệt mỏi, mi mắt hơi khép lại.
Lúc Lam Vong Cơ buộc xong tóc cho hắn, Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc chống đỡ không nổi nữa, cả người ngã ra sau, Lam Vong Cơ nhẹ nhàng đón được hắn. Nguỵ Vô Tiện dụi dụi mắt, "Ủa?" một tiếng, nhìn Lam Vong Cơ ở phía trên, ngáp một cái rõ to. Sau đó lăn trên đùi Lam Vong Cơ mấy cái, nhừa nhựa một hồi, mới lưu luyến đứng lên.
Lam Vong Cơ dịu dàng nói: "Nếu ngươi mệt mỏi, thì ngủ một giấc đi".
Nguỵ Vô Tiện lắc đầu, đính râu lên, đứng đắn nói: "Không được, chúng ta vẫn là nhân lúc còn sớm đi thăm dò toà nhà kia đi. Lại đây, Lam Trạm, ngươi thích tạo hình như thế nào?" Giống như dâng lên đồ vật quý giá, lật ngược túi càn khôn, mũi giả, trán trả, vết sẹo, nốt ruồi đen để dịch dung đổ tung toé ra đất.
"......."
Roẹt một tiếng, râu giả bị Lam Vong Cơ không chút lưu tình xé xuống, Nguỵ Vô Tiện bụm miệng, kêu đau, lên án một trận.
Lam Vong Cơ nói: "Lúc trước ta và gã đã đánh nhau trực diện, gã nhận ra ta".
Nguỵ Vô Tiện kinh ngạc: "Trực diện? Ai? Con dê kia?"
Lam Vong Cơ kể lại chuyện lúc trước y theo dõi Thẩm Mạc, thăm dò nhà cũ của Thông Lung, phần ảo giác đương nhiên không nhắc tới. Cuối cùng, ý vị thâm trường nhìn Nguỵ Vô Tiện mấy lần, trầm giọng nói: "Với hứng thú hiện tại của gã đối với ngươi, kết giới này chắc chắn sẽ không ngăn ngươi ở bên ngoài".