Mục lục
Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự là Người Tốt - Vong Tiện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phía sau cánh cửa bí mật, là một hầm mộ nho nhỏ, ở giữa bày một cỗ quan tài.

Kích cỡ quan tài rõ ràng không chứa được một người lớn, nhưng so với quan tài trẻ sơ sinh thì hơi to, ước chừng là quan trài của trẻ em.

Nguỵ Vô Tiện đẩy nắp quan tài ra, lập tức bị một mùi hôi thối xộc lên đầy mặt, hắn bịt mũi lại nhìn vào trong quan tài đen ngòm.

Một thi thể có ngũ quan và thân hình đều bị cháy đen méo mó.

Hiển nhiên lúc còn sống đã gặp cơn đau đớn cùng cực, bị ngọn lửa thiêu chết khi còn sống sờ sờ, thảm trạng đập vào mắt khiến da đầu Nguỵ Vô Tiện tê dại một trận, ánh mắt Thông Lung nhíu lại.

Càng khiến người ta thương tâm hơn chính là, người chết rõ ràng là một đứa nhỏ chưa đến mười tuổi, quan tài không mục rữa bảo tồn tình trạng lúc chết rất tốt, vô cùng sinh động như thật, thậm chí có thể tưởng tượng ra bộ dạng đứa nhỏ kêu gào thảm thiết giãy giụa tuyệt vọng trên mặt đất.

Cẩn thận kiểm tra hình dạng xương chậu, Nguỵ Vô Tiện đoán đây là một bé gái.

Vì sao thi thể của bé gái chết thảm này được đặt ở đây, giữa cô bé và hỏa thi có liên quan gì?

Cách thức để có được đáp án chỉ có một.

Nguỵ Vô Tiện huýt sáo một tiếng, một sợi vong hồn xanh trắng bay lên từ thi thể.

Một bé gái có ngũ quan méo mó giống như thế.

Bé gái trợn trừng hai mắt, đánh giá một vòng hai người mới tới, cuối cùng ánh mắt rơi lên người Nguỵ Vô Tiện, “Ngươi là ai? Là người kia phái ngươi đến hay sao? Tiếp tục chơi trò chơi đốt người với ta đúng không?”

Nguỵ Vô Tiện nghi hoặc nói: “Trò chơi đốt người gì? Người kia….”

Suy nghĩ xoay nhanh, đột nhiên nói, “Người mà ngươi nói đến là Tiết Dương? Trò chơi đốt người, là hoả thi phải không?”

Bé gái thấy hắn cái gì cũng không biết, lắc lắc đầu, làm như không muốn chơi với hắn, âm hồn nhẹ bay, sắp xuyên qua tường đi mất.

Nguỵ Vô Tiện nói: “Khoan đã”.

Bé gái bị buộc phải dừng lại, bên dưới cái trán dồ, tròng mắt lồi ra rất đáng sợ, “Tại sao ta không thể nhúc nhích được?”

Nguỵ Vô Tiện thong thả đi tới vài bước, đáy mắt lưu chuyển ánh sáng nhàn nhạt, nói: “Đốt người là trò chơi gì? Ta chưa từng chơi, không bằng như vầy, ngươi cùng ta nắm tay nhau, ta vào ký ức của ngươi, xem cách chơi trò chơi này ra sao, rồi chơi cùng ngươi, thế nào?”

Trong tròng mắt nhỏ của bé gái hiện ra vài phần khinh thường, giống như không tin hắn có bản lĩnh có thể chơi trò chơi cùng mình, đắn đo suy nghĩ, đơn giản là nhàm chán, cuối cùng nói: “Được thôi”.

***

Trong một mảnh tối đen, Nguỵ Vô Tiện cảm giác được tay chân đều rất cộm, rõ ràng nằm trên một thứ gì đó cứng ngắc để ngủ, còn tệ hơn so với khi hắn nghèo túng ngủ bờ ngủ bụi.

“Thức dậy, lão đại!”

“Lão đại, người đàn ông chơi với lửa kia lại tới nữa!”

“Lão đại a Bích, ngươi nhìn một chút đi, khu rừng hình như lại bị đốt!”

Bé gái có tên gọi “A Bích” dụi dụi đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, đá lung tung vào mấy cái đầu nhỏ đang bu quanh phía trên quan tài của mình.

“Ai da!”

Đám tiểu quỷ liên tục kêu la thảm thiết.

“Câm miệng!”

Nguỵ Vô Tiện theo bé gái ngồi dậy nhìn khắp xung quanh, bọn chúng ở trong một hầm mộ âm u, giữa hầm mộ là hai cỗ quan tài một lớn một nhỏ, cô bé đang ngủ trong cỗ quan tài nhỏ. Hèn chi trải nghiệm mới tồi tệ như vậy, xem ra hồi ức khi cộng tình này, là chuyện sau khi cô bé chết mới xảy ra. Những đứa bé xung quanh đây gọi cô bé, cũng là hồn phách chứ không phải người.

Từ trong cỗ quan tài lớn đang yên tĩnh kia dường như phát ra tiếng sột sột soạt soạt, lộp bộp lách cách nhỏ vụn, đám tiểu quỷ lắc lư cái đầu giống như con thỏ nhỏ, bám xung quanh cỗ quan tài nhỏ, nhưng không ai dám lại gần cỗ quan tài to kia.

Bé gái vươn vai duỗi người, liếc xéo đám tiểu quỷ có cái đầu phồng to giống nhau, một cái tát vung ra, rồi bốp bốp bốp liên tiếp vài cái, Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy mà nhất thời trố mắt, đứa bé nhỏ xíu lại oai phong như vậy, trở thành lão đại trước mặt mấy tiểu quỷ rõ ràng to hơn cô bé một vòng, xuống tay tàn nhẫn và thuần thục, thầm nghĩ, bé gái này may mà không để nó lớn lên, bằng không còn nhỏ đã thành ác bá một phương, lớn lên luyện thành tính nết như Ngu phu nhân, gả cho người khác trở thành gia mẫu của một gia tộc, thì suốt ngày gà chó không yên. Nguỵ Vô Tiện sờ sờ vào khuôn mặt từ nhỏ chịu nhiều cái tát, trong lòng còn sợ hãi.

Đám quỷ nhỏ cũng không khác gì Nguỵ Vô Tiện, đáng thương hề hề ôm mặt, cô bé lạnh giọng quát lớn: “Đốt thì đốt, tốt nhất cái đỉnh núi kia của các ngươi cháy lớn một trận, thiêu cho cái đám tiểu quỷ tạp chủng hôi thối nghèo nàn các ngươi hồn phi phách tán thì ta mới thoải mái!”

Nghe xong câu này, mặt mày đám quỷ nhỏ vốn tái nhợt càng thêm trắng bệch một mảnh, run run rẩy rẩy chen chúc thành một nùi, nước mắt nước mũi tung toé, kêu khóc om sòm nói: “A Bích lão đại mau cứu chúng ta! Chúng ta không muốn lại bị thiêu chết một lần nữa đâu!”

Lại… thiêu chết?

“Không có tiền đồ!” A Bích tiểu đại nhân giống như phỉ nhổ, lát sau, phất phơ nhẹ nhàng bay lên trên đầu.

Trước mắt Nguỵ Vô Tiện đột nhiên ánh sáng chói loà, muốn nhắm mắt lại mà không được, hiện giờ hắn trong hồn phách của a Bích, cái đầu có tầm nhìn rất thấp, ngẩng đầu nhìn lá rụng lượn vòng, rừng cây đầy nắng ấm áp.

Tầm nhìn dần dần lên cao, hắn chợt hiểu ra là linh hồn a Bích từ trong hầm mộ xuyên thẳng lên trên mặt đất.

Bay cách đám tiểu quỷ một đoạn, bao quanh thân thể toàn là những âm thanh rầm rì trầm thấp nhỏ vụn của rừng cây, nghe những âm sắc trầm bổng âm u này, đột nhiên sinh ra một cảm giác quen thuộc, Nguỵ Vô Tiện không cần nhìn cũng biết đây là một nghĩa địa đầy âm linh. Hắn quen thuộc với nghĩa địa, nhưng những gì nhìn thấy, toàn bộ âm linh đều là những đứa bé cỡ a Bích, điều này thật là bất thường, nghĩa địa gì chỉ chôn trẻ em? Và nơi nào có nhiều trẻ em chết non như vậy? Nơi đây rốt cuộc là nơi nào? Có xảy ra bi kịch gì mà không muốn người ta biết không?

Đám tiểu quỷ lác đác treo trên ngọn cây, hiển nhiên cũng là nghe tin tức náo nhiệt tìm đến, có đứa dùng cái chân nhỏ móc trên cành cây, như con khỉ lắc lư, có con như cây nấm nhỏ bùm bùm mọc lên từ dưới mặt đất. Có con vẻ mặt nghiêm túc, trên mặt mang một vẻ nặng nề không hợp với lứa tuổi này, khoé mắt lộ ra nỗi hoảng sợ khiến người ta thương hại. Không biết rốt cuộc tham gia vụ náo nhiệt gì, lần lượt đến trước đến sau bu quanh vùng gần đó một đám, những con mới đến chưa rõ nội tình, còn ríu rít hưng phấn thì thầm, đột nhiên, từ xa bùng lên ánh lửa, đám tiểu quỷ ầm ĩ xôn xao như tổ ong vò vẽ, những con ở trên cây sợ đến mức rơi cái độp xuống đất, còn có vài con trực tiếp thét lên chói tai bỏ chạy, kinh động một đàn quạ bay tứ tán.

Nguỵ Vô Tiện nổi lên một suy đoán, không lẽ đây là khu vực nghĩa địa trẻ em? Ánh lửa trước mắt dần rõ ràng hơn, vẻ mặt các âm hồn càng thêm hoảng sợ, đám quỷ nhỏ đầu phồng to cùng với ngũ quan vặn vẹo khiến người ta không nỡ nhìn……

Tất cả những đứa bé được chôn trong nghĩa địa trẻ em, có phải đều chết vì lửa?

Trong Xạ Nhật Chi Chinh Nguỵ Vô Tiện đào vô số lăng mộ Ôn thị, người luyện hoả thuật trong Ôn thị rất nhiều, bởi vậy hắn cũng từng gặp không ít thi thể chết vì lửa thiêu, có một kiểu thi thể chính là như thế, dường như ngọn lửa bùng cháy từ bên trong cơ thể, khiến cho xương cốt toàn thân căng phồng từ trong ra ngoài, khác với hoả hoạn bình thường, đó chính là dấu vết đặc biệt của cái chết vì hoả thuật. Những người đó bị nướng chín lúc còn sống sờ sờ, cho nên sau khi chết âm linh cũng hiện ra cái đầu phình to, mặt mũi trong tình trạng đáng sợ lúc chết.

Chết vì cái gì đương nhiên sợ cái đó, đối mặt với ánh lửa bùng lên, trong cơ thể Nguỵ Vô Tiện đột nhiên sinh ra một cơn lạnh thấu xương, hắn biết rõ là từ a Bích truyền sang, nhưng lá gan cô bé hiển nhiên khá lớn, mấy con quỷ nhỏ khác đều chạy, nhưng cô bé lại phóng về hướng ngọn lửa, đi đến rất gần chỗ ánh lửa, rốt cuộc thấy rõ ràng vài bóng người.

Trong đám người, có hai bóng người cực kỳ quen thuộc.

Kim Quang Dao ngồi trên chiếc ghế thái sư được chuyển đến tạm thời, hờ hững cầm chén trà, mấy người đàn ông khoẻ mạnh đang đào một địa đạo, giữa đám dụng cụ để đầy đất, Nguỵ Vô Tiện nhận ra mấy cái xẻng Lạc Dương.

Vài thi thể hiển nhiên mới được đào ra nằm la liệt bên cạnh, từ kẽ tay Tiết Dương bay ra một lá bùa, lá bùa xoẹt một tiếng, giống như tiếng bật lửa trong không khí, dán bộp lên ngực của mấy thi thể kia, ngọn lửa đó cháy lên một cỗ tà khí đỏ tươi kỳ lạ, ngọn lửa chui vào da thịt thối nát của thi thể như một vật sống, khoé miệng Tiết Dương hờ hững nhàm chán cong lên, bàn tay lười biếng nắm lại thành quyền, thi thể đột nhiên ngồi dậy, lắc lư lảo đảo đứng lên, nắm tay của Tiết Dương lại chuyển sang xoè ra, bốn ngón tay quơ lên theo cánh tay, mấy thi thể liền thất tha thất thểu chạy hết về một hướng, cho đến khi mấy tiếng rầm rầm vang lên liên tiếp, mặt đập vào thân cây to, hai chân vẫn đá vào thân cây bùm bùm, giống như một tên ngốc, đang ra sức so sức mạnh với cái thứ ngu ngốc dám cản trở mình.

Tiết Dương làm như thiếu kiên nhẫn, hai ngón tay bấm quyết, vẽ ra một đạo bùa rồng bay phượng múa trong không trung, những thi thể đó mới giống như bừng tỉnh đại ngộ mà vòng qua thân cây, tiếp tục chạy về nơi xa. Tiết Dương ánh mắt lạnh lùng nhìn theo, hung quang trong mắt chợt loé lên, tẩu thi dường như được châm dầu, cháy lên hừng hực, những rễ cây lá rụng xung quanh đều bốc cháy, đám lửa lớn rất nhanh lan rộng thành một vùng, âm linh bốn phía lại kinh hãi một lần nữa, vài âm linh lúc này còn chưa chạy đã bị cháy rụi, tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng khắp núi rừng, thấy thế, gã làm như đã xả được một chút tức giận, ra cử chỉ ngăn lại, ngọn lửa biến mất trong không khí, thoáng chốc không còn chút dấu vết nào, chỉ để lại mấy cây rừng khô héo quắt queo, nhăn nhúm đen sì, giống như bị hút đi tất cả sức sống.

Khu rừng khô héo chính là có nguyên nhân từ đây.

“Tại sao không luyện trong căn phòng ta làm cho ngươi, phải chạy đến nơi rừng núi hoang vắng này?” Kim Quang Dao nói.

Tiết Dương cười lạnh: “Căn phòng rách nát đó của ngươi đã bị ta đốt sập từ lâu, cũng không biết bùn trát trộn nước tiểu với cái gì, không chịu nổi bị lửa đốt một chút nào”.

Kim Quang Dao liếc nhìn gã một cái, không cho là đúng: “Ngươi cũng không nghĩ xem ngươi luyện loại lửa gì, cho dù vật liệu tốt đến đâu, cũng chịu không nổi sự giày vò như vậy, huống chi, ngươi rõ ràng có thể nắm giữ sức lửa, có thể dập tắt ngọn lửa từ sớm, thì căn phòng đó vẫn có thể dùng bình thường”.

Tiết Dương cười cười: “Ta không thích hình dạng của toà nhà đó, ngươi xây dựng toà nhà khác đi”.

Kim Quang Dao cũng không ngẩng đầu lên: “Không có tiền”.

Tiết Dương ngồi xuống bên cạnh hắn, nghe vậy dừng lại, nhướng mày nói: “Lan Lăng Kim thị mà không có tiền?”

Kim Quang Dao nói: “Kim Quang Thiện chi tiền vào việc nghiên cứu Âm Hổ phù, không phải để cho ngươi luyện hoả thuật. Tiền đều vào hết những chỗ tu quỷ đạo đó, còn hoả thuật của Ôn thị, ta thuyết phục bao nhiêu lần, ông ta đều coi thường”.

Tiết Dương nói: “Không ngờ ông cha già cả ngày lêu lổng của ngươi cũng không ngốc, quỷ đạo có tiền đồ hơn nhiều, tẩu thi cấp thấp nhất dưới tay Nguỵ Vô Tiện, cũng mạnh hơn mấy con được điều khiển bằng hoả phù này của ta. Hay là, ngươi cũng đẩy ta qua đó cho rồi”.

Kim Quang Dao nói: “Quỷ đạo cho dù mạnh, ngươi có thể mạnh hơn Nguỵ Vô Tiện không? Bắt chước người khác, sao chép hào quang của người khác, có thể làm được cái gì?”

Tiết Dương ghé sát vào hắn, cười tủm tỉm nói: “Ngươi kêu ta học hoả thuật Ôn thị, không phải cũng là bắt chước người khác, phục chế thuật pháp của người khác sao?”

Kim Quang Dao quay đầu, mỉm cười nói: “Hoả thuật của Ôn thị, hiện giờ không còn ai tu luyện, nếu ngươi luyện ra được bản lĩnh, cho dù không phải người trước nay chưa từng có, thì cũng là người sau này không ai vượt qua, trong thời gian ngắn, e là không ai nghĩ ra phương pháp phá giải, đến lúc đó, còn phiền não không thể làm cho thiên hạ kinh sợ, càn quét bát phương hay sao”.

Tiết Dương gần như ngọt ngào đến phát ngấy nói: “…. Thế nào, ngươi cũng muốn có được thiên hạ sao?”

Kim Quang Dao nheo nheo mắt, thong thả ung dung đặt chén trà xuống, “Khi cần thiết”.

Tiết Dương nhíu mày lại, “Có ý gì?”

Kim Quang Dao nói: “Cho dù ta không có dã tâm, sẽ luôn có người nhắc nhở ta, ta không xứng đáng ở Lan Lăng như thế nào, một ngày nào đó, ta muốn nói cho bọn họ biết, không chỉ Lan Lăng, mà toàn bộ thiên hạ, ta đều xứng đáng”.

Tiết Dương cười nhạo, tỏ vẻ không đồng ý, “Nếu có người nói ta không xứng, ta sẽ không chờ lâu như vậy, ta sẽ tự mình chém đứt toàn bộ tay tay chân chân, đầu lưỡi mắt miệng, cả dương v*t gì đó, cho bọn chúng biết cái gì mới gọi là không xứng”.

Kim Quang Dao cười cười, không tiếp lời.

Tiết Dương móc từ trong ngực áo ra một quyển sách nhăn nhúm, ném đến trước mặt hắn: “Nếu ngươi có thời gian rảnh, thì đi tìm cho ta mấy quyển bí tịch thực sự á, thứ tào lao này, mà cũng đòi xưng bá thiên hạ? Uy lực như thế nào, vừa rồi ngươi cũng thấy đó, hoả thuật Ôn thị chỉ ở mức này thôi sao? Ôn Nhược Hàn năm đó không chỉ ngừng lại ở mức này chứ?”

Kim Quang Dao nói: “Ôn Nhược Hàn có thể tạo ra lửa từ không khí, lúc tấn công, linh lực hoá thành lửa truyền vào cơ thể kẻ địch, làm họ nổ tan xác mà chết. Nhưng chính ông ta cũng từng thừa nhận, vẫn chưa nghiên cứu sâu. Ông ta từng đề cập đến hai phái hoả thuật của Ôn thị, một phái lấy thân thể kiểm soát lửa, ông ta là người theo phái này, một phái khác nhắc tới quỷ đạo, dùng thi thể để luyện hoả, thao túng tẩu thi đi tấn công, hiện giờ bí tịch trong tay ta chính là phái này do tổ tiên Ôn thị lưu lại, nhưng theo lời Ôn Nhược Hàn, người thành công theo phái này rất ít, đại khái là người có tài năng quỷ đạo, thiên phú cao siêu không nhiều lắm, người thật sự có thể tu luyện, phần lớn bị tà tuý xâm nhập vào cơ thể, tẩu hoả nhập ma.”

Tiết Dương nghe xong, phẩy tay hất một cái, gạt cuốn sách kia xuống mặt đất, âm u nói: “Vậy ngươi còn kêu ta luyện cái này?”

Kim Quang Dao cúi người nhặt quyển sách kia lên, vỗ vỗ bụi đất, bình thản nói: “Bởi vì hiện tại ta chỉ tìm được cuốn này, ngươi tạm thời luyện trước, cũng không mất miếng thịt nào của ngươi. Hơn nữa không phải ngươi có hứng thú với quỷ đạo sao? Luôn miệng đòi vượt qua Nguỵ Vô Tiện, ta sẽ để cho ngươi thử”.

Tiết Dương cười lạnh một tiếng, gác chéo chân đung đưa mấy cái, sau một hồi lâu mới nói: “Ta không rành âm luật, cho nên ngươi nói để ta luyện bùa. Nguỵ Vô Tiện dùng bùa để thi thuật, cho dù là huyết trận triệu hoán, hay cái gì mà, thuật điểm mắt triệu hoán, khống chế lực sĩ đều mạnh hơn mấy thi thể này của ta!”

Kim Quang Dao nói: “Như thế xem ra, quỷ đạo của ngươi là thật sự không có cách nào. Yên tâm, ta vẫn luôn tìm bí tịch của phái dùng thân thể. Ôn Nhược Hàn đã từng nói, có một vị tổ tiên Ôn thị tên là Ôn Hoán, đã luyện hoả thành công, năm đó chính bà ấy dẫn Ôn gia đánh sập hang ổ Trương gia, còn lật tung lăng mộ của Trương gia, người Ôn gia còn đào lên toàn bộ thi thể tổ tiên của Trương gia chôn trong mộ, dùng để luyện hoả, lúc này mới sinh ra phái dùng quỷ đạo, chỉ là sau này lụn bại”.

Ánh mắt Tiết Dương sáng ngời: “Vậy tìm được rồi à? Mộ của Ôn Hoán gì đó?”

Kim Quang Dao lắc lắc đầu nói: “Trong gia phả của Ôn Môn, tất cả vị trí lăng mộ đều dùng quỹ đạo chiêm tinh học để ghi lại, ta đang nghiên cứu, đợi ta học xong, đương nhiên sẽ tìm được cho ngươi”.

Tiết Dương ngạc nhiên nói: “Không thể trực tiếp tìm ai đó biết rành hay sao?”

Kim Quang Dao nói: “Việc này không nên giao cho người ngoài”.

Tiết Dương hừ nói: “Giết rồi thì câm miệng thôi, người trong người ngoài có gì khác nhau?”

Kim Quang Dao sửa sang lại ống tay áo, nói: “Không đơn giản như ngươi nghĩ, ta đã hỏi thăm rồi, người rành môn này, đa số xuất thân thế gia đại tộc, không dễ giết”

Tiết Dương nói: “Vậy, ta đành chờ tin tốt của ngươi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK