Ánh mắt bay ra ngoài cửa sổ, ngoài cửa tràn ngập một mảng trời đỏ ảm đạm, đúng là lúc hoàng hôn buông xuống.
Thật cẩn thận nhổm người lên, ngồi trên mặt đất.
Cảm giác tê tê đơ đơ lan ra từ miệng vết thương, hắn ôm đầu gối, nhìn bóng của mình trên mặt đất.
"Nguỵ Vô Tiện à Nguỵ Vô Tiện, ngươi xem ngươi kìa, ban đầu ta cảm thấy ngươi đã đủ thê thảm, vạn người phỉ nhổ, gia đình quay lưng, muốn nhìn cháu ngoại trai nhỏ một chút cũng có thể khiến người ta chặn giết. Bây giờ còn tốt hơn nữa, một kiếm đâm lủng ngực, đau đến tê tâm liệt phế, cũng không ai quan tâm. Lần trước trong tình trạng thê thảm như vậy, chính là ba tháng ở Loạn Tán Cương không thấy mặt trời. Sau đó, cho dù trên chiến trường giết địch, khiến cho mỗi ngày đều giống như ôn thần, nhưng khi trở về, có người chăm sóc, hỏi han ân cần, thổi đau xức thuốc, có người làm canh sườn hầm củ sen cho, bị thương nhõng nhẽo là có người đút..."
Nghĩ đến đây, vành mắt nóng lên, nước mắt chợt ứa ra, rồi nhỏ giọt rơi xuống.
"Sư tỷ... ta rất nhớ ngươi á..."
Nguỵ Vô Tiện không thể không thừa nhận, cho dù lớn như vậy, hắn cũng vẫn thích cảm giác có người để có thể làm nũng.
Cho dù ở Loạn Tán Cương, có đau đầu nhức óc đau đớn do bị thương, cũng có Ôn Tình bắt mạch chữa thương cho hắn. Ôn Ninh càng là canh giữ bên người hắn một tấc không rời, đuổi cũng không đi. Hiện giờ thì sao, có nhà không thể về, còn bị người ta một đường đuổi giết. Đuổi giết thì đuổi giết, hắn lại không thể đụng vào, không thể làm bị thương cái người đuổi giết hắn này.
Lam Trạm cái tên ngu xuẩn nhà ngươi...
Thế mà thật sự xuống tay. Tuy rằng tình hình lúc ấy, cũng là do mình sơ ý, không nhận ra y nhẫn nhịn đã lâu, sắp sửa bùng nổ. Ôm Lam Vong Cơ ngủ một đêm, lúc buổi sáng tỉnh lại, ngực mình vẫn tràn đầy ấm áp, lọt vào cái bẫy dịu dàng do chính mình tưởng tượng.
Những cũng không cần phải thật sự ra tay tàn nhẫn như vậy chứ... Rõ ràng, cũng chỉ là định chỉnh sửa bề ngoài cho y một chút thôi. Có lẽ, đây là vì cho rằng mình định tấn công y.
Qua một khắc, Nguỵ Vô Tiện lại hạ quyết tâm căm hận y. Nhặt một cành cây âm thầm chọc chọc đâm vào một góc, tưởng tượng ở đầu nhánh cây kia chính là Lam Vong Cơ.
"Đâm vào mông ngươi, đâm vào nách ngươi, đâm vào rốn ngươi..."
Một phen dùng sức này, lại kéo tới miệng vết thương, Nguỵ Vô Tiện đau kêu thành tiếng, cả người cuộn lại thành một cục, dán trên mặt đất rên hừ hừ ra mồ hôi lạnh. Sau một lúc lâu, cơn đau dịu lại, đầu mơ mơ màng màng, thấy một thứ gì đó bay lơ lửng trong không trung lặng lẽ canh giữ cho hắn, ngực nóng lên.
"Tiền bối, cho ta mượn ôm một chút đi".
"...."
Duỗi tay chụp lấy, ôm đầu lâu khô vào trong lòng, cũng không chê cộm, kiên quyết phải kéo vào trong tay, bọc trong khuỷu tay, cằm gối lên thứ gì đó, thì mới có thể ngủ ngon.
Vết thương ở ngực kia lúc thì đau lúc thì tê, nửa túm nửa kéo, khiến hắn chịu trận một hồi, rốt cuộc ngủ thiếp đi.
***
Trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, đưa tay lên, bẹp một cái trúng con muỗi, trên mặt còn hơi đỏ, thì nghe thấy ở nơi xa truyền đến tiếng bước chân lạo xạo lạo xạo.
Trừng mắt nhìn trong bóng đêm một lúc, Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ: "Không thể nào, thật sự hận ta như vậy? Hơn nửa ngày rồi vẫn rượt đuổi không tha?"
Kiểm tra từng gian phòng đổ nát, lát sau, một người lao vào, đảo mắt qua, quay đầu kêu lên: "Hàm Quang Quân! Tìm được người rồi!"
Nghe vậy một bóng người mặc bạch y vội vàng đi đến, người thông báo hơi chần chừ một chút, khẽ nói: "Hắn... hình như đã chết..."
Bóng người đó trong nháy mắt như là đứng không vững, nhẹ nhàng bước trên mặt đất, gấp gáp đi vào.
Một người làm nghiêng trên mặt đất, da mặt trắng bệch, đầu quay sang một nửa, những mảnh quần áo còn sót lại trên người, vốn đã bị xé rách bươm, cột dính lại với nhau, tuy là áo màu đen nhìn không ra màu đỏ, nhưng đúng là một mảng đen thẫm ở giữa thấm ướt loang rộng ra không thấy đường biên, khiến người ta không thể ước tính được lượng máu chảy ra lúc trước xối xả như thế nào.
Cả ngươi Lam Vong Cơ hơi suy sụp môt chút, không thể tin nổi: "Lúc ta xuất kiếm rõ ràng đã tránh chỗ yếu hại..."
Y giơ tay ra, kiểm tra hơi thở của hắn, sờ mạch của hắn.
Không có âm thanh, không có phản ứng.
Thu tay lại, y bất động tại chỗ thật lâu.
Thế mà thật sự đã chết.
Ban đầu, y chỉ nghĩ diệt trừ người này cho sảng khoái, hiện giờ được rồi, nhìn thi thể lạnh lẽo này, y lại không có một chút khoái cảm đã báo được thù nào. Đối với cái người Mạc Huyền Vũ này, y không hề lưu luyến hay tiếc nuối gì, tuy rằng y không thể khẳng định hắn giết chết Nguỵ Anh rốt cuộc là có ý định hay là nhất thời lỡ tay, những lý do mà hắn từng nói với y, không biết được toàn cục, y không thể nào phán đoán thật giả, cũng không thể thuyết phục chính mình rằng hắn thật sự có chết hoàn toàn cũng không đền hết tội, bởi vậy y vẫn luôn chưa ra tay giết chết. Nhưng nỗi căm hận của y là thật sự, đối với cái chết của hắn, y chỉ là bất ngờ.
Nhưng, giết hắn chết thì thế nào chứ?
Giết hắn, Nguỵ Anh có thể trở lại sao?
Lửa giận báo thù, đã từng bùng cháy hừng hực trong cơ thể y, nâng đỡ chút ý chí cuối cùng của y, chỉ ra cho y một mục tiêu có thể nhìn thấy rõ ràng, một hướng đi cho con đường phía trước mà không cần phải suy nghĩ, không cần suy nghĩ từ đây viện cớ gì để đối mặt với một thế giới không có Nguỵ Anh. Nhưng mà, giờ phút này, sau khi lửa giận đã cháy sạch, nội tâm của y, cũng theo chút ánh sáng cuối cùng dần dần ảm đạm, tắt đi, rốt cuộc không còn lại chút độ ấm nào, không khơi dậy nổi một tia sóng nhiệt, chỉ còn lại một nhúm tro tàn không nơi nào để đi, không có sức để theo.
Nội tâm của y, cũng đã từng không hề gợn sóng như thế. Trước khi gặp được Nguỵ Anh, 3000 điều gia quy khắc trên tảng đá quy huấn, rõ ràng rành mạch, từ nhỏ, y có thể dựa theo từng chữ từng câu trong đó để làm dễ như trở bàn tay, chưa từng cảm thấy có gì khó khăn. Mỗi khi nhìn thấy những bạn đồng trang lứa chịu phạt và chịu nghe răn dạy vì làm trái gia quy ở trước từ đường, y chỉ cảm thấy vô cùng khó hiểu. Đã từng, không có bất kỳ thứ gì ngăn trở giữa y và các thanh quy giới luật đó. Y cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện phải thắc mắc, vì sao các điều đó là như thế này, mà không phải là như thế kia.
Cho đến khi y gặp Nguỵ Anh.
Cái gì gọi là tâm loạn như ma, cái gì gọi là canh cánh trong lòng, cái gì gọi là lo nghĩ trước sau, cái gì gọi là lo được lo mất, từng cái y đều đã hiểu. Từ đó, trong lòng không còn tập trung, tất cả những điều đương nhiên trước kia đều trở nên khó khăn như thế.
Không thể quá vui, không thể quá buồn, không thể tham lam, không thể sân si, không thể suy nghĩ điều xằng bậy, không thể nổi lên tà tâm, không thể... dâm loạn.
Y rốt cuộc đã cảm nhận được sức nặng của những câu chữ này.
3000 điều gia quy, bởi vì một người, mà trở nên sống động.
Y bối rối lưỡng lự giữa những quy tắc trong nội tâm của y cùng với từng cái nhíu mày từng nụ cười, hình dáng diện mạo của người này, nhưng thể xác và tinh thần bị ảnh hưởng, một phát không thể vãn hồi, y giãy giụa rồi lại giãy giụa, cuối cùng đành chỉ có thể từ bỏ, thừa nhận mình hoàn toàn thua cuộc, rốt cuộc không thể quay trở về nơi gợn sóng bất kinh kia.
Rốt cuộc là bất lực, hay là vui vẻ chịu đựng, y còn chưa nghĩ ra rõ ràng, thì có người báo cho y biết, Nguỵ Anh đã chết.
Cái người quậy tung thế giới của mình thành một nùi, thế rồi lặng yên không một tiếng động, không chịu trách nhiệm cứ thế mà đi mất rồi.
Sau cái chết của hắn, trong đầu y chỉ nghĩ đến một việc, đó là báo thù.
Hiện giờ việc này đã xong, y không còn lý do gì để dây dưa ở đây, y không còn lý do gì không buông bỏ người này ra khỏi trái tim mình.
Nhưng mà, sau khi mọi chuyện chấm dứt, y làm thế nào trở về, với cái thế giới trước khi gặp được Nguỵ Anh?
Hắn để lại một lỗ hổng thật lớn trong tim y, làm sao mới có thể lấp đầy lại một lần nữa?
Người đi ta cũng đi, thân này không ở lại trần gian, làm sao để làm được?
Phía sau, bọn tiểu bối gọi y.
Y dường như không nghe thấy.
Bỗng nhiên, một tiếng động nhẹ tới mức không thể nhẹ hơn, lướt qua tai y, y mơ mơ màng màng quay đầu lại.
Một người giấy nhỏ trôi lơ lửng trong không trung, cố gắng bám vào y.
Trái tim Lam Vong Cơ đập lỡ một nhịp.
... Nguỵ Anh?
Đột ngột đưa tay ra, dùng đầu ngón tay túm lấy nó.
Người giấy nhỏ thế mà không ngờ bị bắt tại trận, hoảng sợ, nhất thời khẩn trương vặn vẹo một hồi, muốn thoát ra khỏi tay y.
Trong lòng y rung động không hiểu được, vội vàng buông nó ra.
Người giấy nhỏ lại không ngờ có thể thoát thân dễ dàng như vậy, sau một khoảnh khắc chần chừ, uốn éo thân thể, bay phần phật, cuối cùng đáp lên trán Lam Vong Cơ. Một luồng linh lực rất nhỏ phong bế động tác của y, thân hình y thoáng cứng đờ, người giấy nhỏ quay trở lại chỗ chủ nhân, trước mắt hoa lên, thân hình màu đen vốn nằm trên mặt đất bỗng nhiên dán hai lá bùa lên trước ngực y.
Tị Trần bỗng nhiên ra khỏi vỏ, kề vào cổ Lam Vong Cơ.
Nguỵ Vô Tiện khẽ cười một tiếng, trong mắt ánh lên vẻ tuỳ ý như là hơi say, đắc ý nhấm nháp vẻ kinh ngạc của Lam Vong Cơ một hồi, thong thả ung dung nói: "Thế nào, Hàm Quang Quân, ngươi lại nằm trong tay ta nhé". Công phu tà môn ma đạo hắn học được rất nhiều, trong đó có một phương pháp trầm mạch thở kiểu con rùa, thích hợp dùng để giả chết nhất.
Đám tiểu bối sớm nghe thông báo đã tụ tập trước sân khiếp sợ không thôi, thậm chí quên mất phải phản ứng như thế nào.
Nguỵ Vô Tiện uy phong lẫm liệt nói: "Đúng rồi, các ngươi cứ ngoan ngoãn đứng yên ở đó, bảo đảm Hàm Quang Quân của các ngươi còn nguyên vẹn, một sợi lông tơ cũng không thiếu. Nếu hành động thiếu suy nghĩ, Tị Trần có thể phải xuống tay với chủ nhân của nó".
Đám tiểu bối quả thực không có hành động gì khác thường, nhưng đều không phải là thật sự bình tĩnh như thế, mà là nhìn thấy Tị Trần lại bị Nguỵ Vô Tiện vững vàng nắm chắc trong tay, lại còn chỉ kiếm vào Lam Vong Cơ. Tiểu bối Lam thị khiếp sợ không phải là không có nguyên nhân, kiếm Tị Trần có linh tính rất cao, lúc chủ nhân không khống chế, sẽ có phán đoán và cảm nhận riêng, tính nết này cũng là chịu ảnh hưởng mưa dầm thấm đất từ Lam Vong Cơ, không thích người ngoài đụng vào, đặc biệt là sẽ bài xích người sử dụng nó ngoại trừ Lam Vong Cơ. Trừ rất ít người được Lam Vong Cơ cực kỳ tin tưởng, những người khác nếu vô cớ chạm vào Tị Trần, nhẹ sẽ bị văng ra, nặng sẽ bị kiếm khí gây thương tích. Đã từng có đệ tử mới nhập môn không biết, muốn giúp Lam Vong Cơ lấy kiếm, kết quả bị ngộ thương. Lúc này đây người trước mắt này thế mà có thể bình yên vô sự mà quơ Tị Trần, thậm chí còn dùng để uy hiếp Lam Vong Cơ, vạn phần kinh ngạc không hiểu chút gì.
Lam Vong Cơ rõ ràng cũng rất để ý đến điểm này, nhưng có một việc khác lúc này y càng để ý hơn, thế nên giọng điệu mang theo vài phần nôn nóng: "Ngươi làm sao biết thuật cắt giấy hoá thân?!"
Nguỵ Vô Tiện bĩu môi, thuần thục chuyển đổi sang thân phận Mạc Huyền Vũ, "Thế nào, chẳng lẽ chỉ có Nguỵ Anh có thể dùng, còn ta không thể dùng?"
Sắc mặt Lam Vong Cơ thoạt nhìn càng kém.
Mới vừa rồi người giấy nhỏ bị Lam Vong Cơ phát hiện, Nguỵ Vô Tiện còn nói thôi tiêu rồi, kết quả Lam Vong Cơ thế nhưng lại mơ màng hồ đồ buông tay ra, hiện giờ thấy y quan tâm đến thuật pháp này như vậy, nghĩ đến trong lòng chắc là nhớ mình, mới buông tha cho người giấy.
Nghĩ đến đây, trong lòng Nguỵ Vô Tiện một trận ngơ ngẩn ấm áp, nhịn không được khoé miệng cong lên, không biết xấu hổ nói, "Lam Trạm, kêu ta một tiếng ca ca, ta sẽ buông tha ngươi".
Thấy phản ứng của Lam Vong Cơ, bị mất mặt, bất mãn không vui nói: "Liều chết không theo đúng không, biết ngươi trinh liệt, Lam nhị công tử".
"Ê?" Sau khi giữ thanh kiếm một lúc lâu, rốt cuộc Nguỵ Vô Tiện vẫn phát hiện Tị Trần không thích hợp, "Hàm Quang Quân, kiếm này của ngươi có phải là hỏng rồi không? Tại sao cứ luôn rung lên?" Sợ ngộ thương Lam Vong Cơ, dời kiếm phong ra ngoài một chút.
Nghe vậy, đám tiểu bối trong lòng thở phào, thầm nói vậy là đúng rồi, tuy rằng phản ứng của Tị Trần không khỏi có chút qua loa sơ sài, nhưng cũng có lẽ người quen bàng môn tà đạo này đã dùng ám chiêu gì đó, kiếm của Hàm Quang Quân bị mắc mưu, không thể phản kháng cũng hoàn toàn không phải điều lạ.
Lam Vong Cơ chắc chắn là cũng nghi ngờ như vậy, nghiêm nghị nói: "Rốt cuộc ngươi đã dùng tà thuật gì với nó?"
"Tà thuật? Không có nha". Nguỵ Vô Tiện nổi lòng hiếu kỳ, thế mà thu lại kiếm phong khỏi người Lam Vong Cơ, quan sát một phen, lòng bàn tay vuốt ve cẩn thận từ thân kiếm xuống chuôi kiếm, vẫn cảm nhận được sự rung động rất nhỏ.
Thấy Tị Trần lại ngoan ngoãn như vậy đối với một người xa lạ, mặc cho bị khinh thường mà không hề ra sức chống lại, mọi người không khỏi tức giận bất bình lên.
"Họ Mạc kia! Ngươi dám bất kính như thế đối với bội kiếm của Hàm Quang Quân!"
"Hả?" Nguỵ Vô Tiện nhìn lướt qua mọi người trước cửa, lại nhìn nhìn Lam Vong Cơ, vô tội nói: "Nè, các ngươi tại sao đều có vẻ mặt này? Ta bất quá chỉ là sờ mấy cái, chứ không phải muốn khinh bạc nó".
Lời vừa ra khỏi miệng, lại cười hề hề gian xảo, "Hàm Quang Quân thấy bộ dạng ngươi khẩn trương thế này... Vầy đi, ngươi kêu ta một tiếng ca ca, ta sẽ buông tha kiếm của ngươi, bằng không..."
Một đứa trong đám tiểu bối lòng nóng như lửa đốt nói: "Bằng không thì thế nào?"
"Thật không gọi?" Nguỵ Vô Tiện cầm kiếm lượn lờ vài vòng trước mặt Lam Vong Cơ, còn không hề sợ hãi múa may vài đường kiếm, bộ dạng ra vẻ trong lúc vô ý đâm trúng chỗ hiểm của người khác, vui vẻ đến mức lên tới trời.
Thấy Lam Vong Cơ tức đến nỗi sắp hộc máu, Nguỵ Vô Tiện trong lòng cười đến mức lăn lộn. Dùng ngón út cực kỳ ngả ngớn khều khều lên hoa văn cổ xưa thanh lịch ánh lên màu bạc của Tị Trần, "Vậy đừng trách ta".
Dứt lời, thế mà nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên chuôi kiếm Tị Trần.
Mọi người đầu tiên là trợn mắt há mồm, sau đó truyền đến một loạt tiếng hít hà ớn lạnh.
Nguỵ Vô Tiện còn chưa đủ đắc ý, đang muốn nghĩ ra cách gì đó tiếp tục khinh bạc một phen, thì Tị Trần lại giống như chịu kích thích to lớn, bỗng nhiên thoát ra khỏi tay hắn, mới chỉ kịp "Ơ" một tiếng, thì kiếm quang quét qua nhanh như gió, nhất thời cả phòng bao phủ ánh sáng lạnh.
Nguỵ Vô Tiện sợ tới mức ngã lăn trên mặt đất, cuộn thành hình con tôm, run lẩy bẩy: "Đừng đâm ta! Đừng đâm ta! Ta biết sai rồi! Ta thật sự biết sai rồi! Ta không nên khinh bạc ngươi! Ta cũng không dám nữa hic hic..."
Mọi người thầm nghĩ: Rốt cuộc Tị Trận không chịu nổi sự nhục nhã nữa, phải xoay người đánh trả!
Nhưng đến khi mọi người nhìn kỹ, Tị Trần - linh kiếm cực phẩm nổi danh tiên giới, giờ phút này lại không hề theo chiêu thức nào, điên cuồng thác loạn, đâm chém lung tung, không có nửa điểm khí khái danh gia, phách vận của bảo bối, lại giống như là tiểu cô nương bị người trong lòng vô cớ khinh bạc sau đó thẹn thùng kích động không thể kềm chế, sau khi tán loạn trên dưới một hồi như vậy, thế rồi bịch một tiếng rơi xuống đất, không hề có cốt khí nằm yên như xác chết.
Thật lâu không nghe thấy động tĩnh gì, Nguỵ Vô Tiện ló khuôn mặt nhỏ nhắn ra khỏi hai đầu gối, nhìn đông nhìn tây một hồi, mới dám đứng lên khỏi mặt đất, sờ sờ gương mặt, lắc lắc tay áo, cả người ưỡn ẹo, cẩn thận kiểm tra một phen, "Hả?... He he?... Kiếm này, thật là quá kém".
Lam Vong Cơ: "....."
Mọi người: "....."
Nguỵ Vô Tiện không chỉ không rơi vào hoàn cảnh bị chém thành tám mảnh, mà trong làn kiếm khí dày đặc như bông tuyết ở đây, thậm chí lông tóc cũng không bị gì.
Mọi người lại thở dài khó hiểu.
Hồi phục lại sau cơn kinh hoảng, Nguỵ Vô Tiện rón ra rón rén đi lên, mũi chân thăm dò đá thử hai cái, Tị Trần không chút tôn nghiêm lăn qua hai vòng, hiển nhiên một chút ý định rửa mối nhục cũng không có. Nguỵ Vô Tiện mới dám nhặt Tị Trần lên, lần này, Tị Trần càng là nằm hoàn toàn xụi lơ trong tay hắn, ngoan ngoãn nghe lời, để mặc người vuốt ve, ngay cả lắc cũng cũng không rung rinh.
Nguỵ Vô Tiện cũng cảm thấy ngạc nhiên, cười hắc hắc nói: "Hàm Quang Quân, kiếm này của ngươi cũng thật thú vị, giống như làm xiếc ảo thuật vậy".
Lam Vong Cơ: "....."
Mọi người: "....."
Nguỵ Vô Tiện chỉ kiếm vào Lam Vong Cơ, bày lại tư thế uy hiếp, làm như cái người vừa nãy cuộn tròn dưới đất xin tha không phải là hắn, xua xua tay với đám đông, "Trò hay xem đủ rồi, lui ra lui ra! Lui ra ngoài mười trượng!"
Đợi đến khi nhóm người rút đi, chặt lên sau gáy Lam Vong Cơ một cái.
Nhìn Lam Vong Cơ xụi lơ trong lòng, Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhàng thì thầm: "Lam Trạm... Ta đi nha..."
Miệng vết thương đau nhói lên vì động tác vừa rồi, hắn bụm ngực lại, thành thành thật thật chịu đựng một trận, khoé mắt liếc đến người giấy nhỏ lẻ loi rớt một bên.
Gắng chịu đau nhặt nó lên, như suy nghĩ gì đó.
Lát sau, một thân ảnh mặc hắc y nhảy ra cửa sổ chạy đi, lẩn vào trong ánh trăng giữa rừng núi mù sương, biến mất không thấy đâu nữa.
Dưới mái hiên, bên trong vạt áo trắng như tuyết trước ngực Lam Vong Cơ, một tờ giấy nhỏ ép chặt vào trong lớp vải áo, phập phồng lên xuống theo nhịp thở nhẹ nhàng.