Beta: Cún
Trước đó lúc thiết kế váy cưới thì Kiều Vãn Tình cũng có xem qua bản thiết kế mà người ta đưa tới. Lúc ấy cô đã cảm thấy váy trông rất đẹp rồi, bây giờ mặc lên cô lại cảm thấy nó càng đẹp hơn, một lời không thể tả hết được. Váy cưới bồng bềnh như váy của tiên nữ, chất vải thì nhẹ nhàng mềm mại, đúng là thỏa mãn được ước muốn trở thành tiên nữ của bất kỳ cô gái nào.
Nhớ lại thì tầm này năm ngoái cô vẫn còn ở ngoài vườn rau nhà mình cần cù chăm chỉ trồng rau, khổ não nghĩ xem làm thế nào mới thoát khỏi được cốt truyện vốn có của cuốn tiểu thuyết này, mang theo con mình rời khỏi cuộc chiến của các nhân vật chính.
Một năm sau, cô lại lấy được vị trí mà nguyên chủ trong sách đến chết cũng không có được, trở thành vợ của Cố Yến Khanh.
Mặc váy cưới khá là phiền phức. Nhà thiết kế, Đường Nguyệt Nguyệt cùng trợ lý của nhà thiết kế cùng nhau giúp Kiều Vãn Tình mặc váy cưới. Kiều Vãn Tình nhìn mình đang mặc váy cưới trong gương, dáng người thướt tha, khuôn mặt kiều diễm cứ như chuẩn bị bước ra lễ đường luôn vậy.
Đúng là đẹp thật.
Nhà thiết kế vỗ tay: “Đẹp, quá đẹp! Đúng là chỉ có dáng người cùng nhan sắc này của Cố phu nhân mới có thể “hold” được chiếc váy cưới tôi đã ấp ủ nhiều năm trong lòng.”
“……” Nói vậy cũng hơi quá rồi, Kiều Vãn Tình bị khen đến ngại, “Cô nói quá rồi.”
“Không, tôi khen cô từ tận đáy lòng đó! Mắt tôi cũng cao lắm nha, nếu mà không đẹp thì một chữ tôi cũng chẳng khen đâu.” Nhà thiết kế nói.
“Đẹp thật mà.” Đường Nguyệt Nguyệt lấy điện thoại ra chụp tách tách mấy tấm, sau đó đưa cho Kiều Vãn Tình xem, “Cậu nhìn nè, cậu mặc thế này bước lên thảm đỏ làm minh tinh cũng được luôn rồi đấy.”
Kiều Vãn Tình lại nhìn thêm vài lần, xác nhận lại chiếc váy cưới này rất đẹp, không có chỗ nào phải sửa hết.
Sau khi mặc váy cưới xong lại kvt lại thử thêm hai cái váy nữa. Ngoài việc váy công chúa hơi dài ra, phải sửa lại một chút thì những cái khác đều ổn hết rồi.
Sau khi hai người ra ngoài thì Cố Yến Khanh cùng Kỳ Hình cũng đã “tâm sự” với nhau xong.
“Ngại quá, để hai anh chờ lâu rồi.” Kiều Vãn Tình không ngờ thử váy cưới thôi cũng lâu đến như vậy. Nếu biết trước thế này thì cô đã tới một mình, không rủ Cố Yến Khanh đi cùng.
Cố Yến Khanh mỉm cười: “Không sao, không lâu lắm đâu.”
Nhà thiết kế có quen biết với Cố Yến Khanh nên hai người khách sáo nói với nhau vài câu. Còn Đường Nguyệt Nguyệt thì vừa ra một phát, lực chú ý của cô nàng đã đặt hết lên người Kỳ Hình rồi. Lúc cô ra thì thấy sắc mặt của Kỳ Hình không được tốt lắm. Cô lè lưỡi đi qua, nhỏ giọng nói: “Ngại quá Kỳ tiên sinh, làm lãng phí nhiều thời gian của anh quá!”
Sắc mặt của Kỳ Hình không tốt không phải là do chờ Kiều Vãn Tình cùng Đường Nguyệt Nguyệt lâu mà là do bị Cố Yến Khanh bắt được nên ngồi nói chuyện công việc cả nửa ngày. Đã thế anh còn bị Cố Yến Khanh ép buộc phải ký hiệp ước vô cùng bất lợi cho mình. Khoảng thời gian tiếp theo chắc anh phải tăng ca không có thời gian mà thở.
“Không sao đâu,” Kỳ Hình khôi phục lại bộ dáng lịch sự thường ngày của mình, “Ổn hết rồi chứ?”
“Ổn hết rồi anh ạ,” Đường Nguyệt Nguyệt nhẹ nhàng nói, “Đẹp lắm luôn, tí nữa em cho anh xem.”
Kỳ Hình cũng không tò mò lắm với việc này, anh cũng nhẹ nhàng nói: “Anh không có tế bào thẩm mĩ, em cho anh xem cũng như phí phạm của trời, làm lãng phí vẻ đẹp của Kiều tiểu thư.”
Đường Nguyệt Nguyệt nghe anh nói vậy thì hơi vui vẻ. Nếu mà là mấy nhân viên nam ở công ty cô, thấy người đẹp như Kiều Vãn Tình thì kiểu gì cũng tranh nhau tới xem ảnh.
Đương nhiên cô cũng chẳng có ý kiến gì cho lắm. Dù gì thì ai cũng có quyền được thưởng thức cái đẹp, đó là sở thích riêng của mỗi người.
Nhưng mà lời này là do Kỳ Hình nói nên cô càng cảm thấy vui vẻ hơn.
Sau khi thử đồ xong thì Cố Yến Khanh mời khách cùng ăn cơm trưa. Uyên Uyên cùng Khẩu Khẩu đều ở nhà với Cố Kính Chi cùng Cố phu nhân nên không cần lo lắng.
Thỉnh thoảng dành thời gian riêng cho nhau, không có mấy đứa nhỏ phá đám cũng khá vui.
Bốn người bọn họ đi hai cái xe. Một xe là Đường Nguyệt Nguyệt lái, cái còn lại là Cố Yến Khanh lái. Kiều Vãn Tình ngồi trên xe Đường Nguyệt Nguyệt, để lại Kỳ Hình ngồi lên xe ông chủ của mình.
“Hai cậu thế nào rồi? Vẫn chưa xác định quan hệ hả?”
Tuy rằng hai người bọn họ không nắm tay ôm nhau như người yêu nhưng nhìn trạng thái vừa rồi của họ, Kiều Vãn Tình thấy họ chẳng khác gì là đôi người yêu đang yêu nhau nồng nhiệt cả. Đường Nguyệt Nguyệt thì ngượng ngùng ra mặt, còn ánh mắt Kỳ Hình lại chứa đầy sự cưng chiều.
“Tớ cũng chẳng biết nên nói thế nào nữa. Anh ấy thông minh hơn tớ nhiều, nhiều lúc tớ chẳng hiểu anh ấy đang nghĩ gì trong lòng. Lần này anh ấy tới thành phố X, anh ấy bảo là tiện đường làm việc nên qua đây với tớ. Nhưng nói thật là tớ chẳng biết anh ấy nói thật hay là cố ý tới đây thăm tớ nữa đấy!”
Kiều Vãn Tình rất muốn nói rằng chẳng có gì là tiện đường tới thăm đâu. Lần này Kỳ Hình tới đây với Đường Nguyệt Nguyệt chứng tỏ là đối phương đã xác định tình cảm của mình với cô nàng rồi. Chứ nếu không, thì cùng lắm hai người cũng chỉ gặp nhau rồi ăn một bữa cơm xã giao thôi, làm gì có chuyện đi chơi với nhau lâu như này?
Lại còn tiện đường nữa, làm màu thật đấy!
Nhưng mà mấy cô gái đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt thì sẽ có khá nhiều suy nghĩ mộng mơ trong lòng, lại còn thích nghi ngờ này nọ nữa. Đối phương chỉ cần nói một câu nào đó thôi là có thể suy ra được hàng trăm hàng vạn nghĩa rồi!
Kiều Vãn Tình nói: “Cậu yên tâm đi! Chắc chắn là anh ấy thích cậu. Chứ nếu mà là một người đàn ông không thích cậu thì một ánh mắt dư thừa người ta cũng chẳng muốn cho cậu đâu, chứ đừng nói là lặn lội đường xá xa xôi tới thăm cậu rồi còn cùng cậu ra ngoài chơi nữa.”
“Chắc là vậy rồi. Có trời mới biết tớ muốn xông lên nói cho anh ấy biết tớ thích anh ấy đến nhường nào! Mỗi lần gặp anh ấy tớ đều phải cố hết sức mới nhịn được đó!”
Kiều Vãn Tình bị cô nàng chọc cười: “Nếu không thì cậu cứ tỏ tình với Kỳ Hình đi. Cậu tỏ tình trước cũng có sao đâu!”
“Không được không được! Nhỡ anh ấy cảm thấy tớ táo bạo quá thì sao?”
Kiều Vãn Tình: “……”
Kể cả cậu không tỏ tình trước thì cậu cũng chưa bao giờ là một người rụt rè……
Vì trời rất lạnh, nhìn thời tiết này, khả năng cao sẽ có tuyết rơi nên Đường Nguyệt Nguyệt gợi ý mọi người tới quán lẩu Duyệt Quân nổi tiếng ở thành phố X để ăn. Ban đầu cô nàng định dẫn một mình Kỳ Hình tới đây. Quán lẩu này rất nổi tiếng ở thành phố X, tới đây mà không ăn một lần chính là sự thiếu sót vô cùng lớn.
Đường Nguyệt Nguyệt đỗ xe xong thì xuống xe cùng Kiều Vãn Tình. Chỗ này không dễ để kiếm được chỗ để xe, vì thế hai người cũng không biết Cố Yến Khanh đang lái xe đến tận đâu để tìm chỗ để. Đường Nguyệt Nguyệt đang ở thời kỳ yêu đương nồng nhiệt nên cô nàng vô cùng tranh thủ, nhân dịp Cố Yến Khanh còn đang đi đỗ xe thì lấy gương ra soi lại mặt mình.
Kiều Vãn Tình lấy điện thoại ra gọi cho Cố Yến Khanh thì biết được hai người cũng đã đỗ xe xong rồi. Vì thế bốn người hẹn nhau ở cửa quán lẩu.
“Cô gì ơi, chậm đã, cô đánh rơi đồ rồi này,” Kiều Vãn Tình vừa ngắt điện thoại thì nghe được đằng sau có người gọi. Kiều Vãn Tình cùng Đường Nguyệt Nguyệt dừng bước, quay đầu lại nhìn thì thấy có một người đàn ông trẻ tuổi đuổi theo. Trên tay anh ta cầm hai miếng băng dán cá nhân, “Vừa rồi cô làm rơi từ trong túi ra này.”
“À, chắc nãy tôi lấy đồ ra bị rơi. Cảm ơn anh nhé!”
Đường Nguyệt Nguyệt thường để băng keo cá nhân hay kẹo cao su, khăn giấy gì đó trong túi để phòng trường hợp khẩn cấp. Vì thế túi của cô nàng lúc nào cũng đầy ắp đồ, thỉnh thoảng bị rơi mấy thứ linh tinh cũng là chuyện không quá lạ.
Đường Nguyệt Nguyệt duỗi tay ra nhận, nhưng người đàn ông kia lại không buông tay đưa đồ. Đường Nguyệt Nguyệt khó hiểu nhìn anh ta: “Anh gì ơi?”
“Cái đó,” Anh ta hơi ngượng ngùng, gãi gãi gáy mình, “Tôi có thể xin phương thức liên hệ của cô không?”
“Hả? Tôi á?”
Đường Nguyệt Nguyệt chỉ vào mình, trên mặt cô không giấu nổi hai chữ “ngạc nhiên”. Phải biết rằng bình thường ra ngoài, nếu cô đi cùng Kiều Vãn Tình thì người ta thường chỉ hỏi mỗi phương thức liên hệ của Kiều Vãn Tình thôi, chứ rất hiếm khi có người nào hỏi cô.
“Ừm, có phải là tôi hơi đường đột rồi không?”
“Đúng, đúng là rất đường đột rồi.” Phía sau truyền đến một âm thanh trầm thấp của người đàn ông. Đường Nguyệt Nguyệt sợ hãi quay đầu lại nhìn thì thấy Kỳ Hình cùng Cố Yến Khanh đã đến từ bao giờ.
Đường Nguyệt Nguyệt buông tay nắm lấy băng dán cá nhân như bị điện giật. Đầu tiên cô định giải thích gì đó, nhưng lời đến bên miệng lại không thể thốt ra. Bởi lẽ chẳng có cái gì để giải thích cả, cô cũng chẳng biết lấy thân phận gì để giải thích.
Vì thế Đường Nguyệt Nguyệt cứ đứng ngây ngốc tại chỗ.
Kỳ Hình vươn tay lấy băng dán cá nhân trong tay người kia qua, nói: “Cô ấy là hoa đã có chủ rồi.”
Người đàn ông kia nhìn Kỳ Hình đẹp trai phong độ thì hơi ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không biết. Làm phiền mọi người rồi.”
Nói rồi người kia cũng rất hiểu chuyện, nhanh chóng chạy đi.
Còn Đường Nguyệt Nguyệt cứ đứng im tại chỗ như bị đóng đinh. Trong đầu của cô chạy đầy câu cuối cùng mà Kỳ Hình nói.
Cô ấy là hoa đã có chủ rồi.
Hoa đã có chủ……
Có chủ!!!
Trong lòng Đường Nguyệt Nguyệt như có hàng ngàn, hàng vạn pháo hoa bắn bùm bùm bùm liên tục, cả người thì cứ bay bổng như chìm vào giấc mộng. Cô nàng vui đến nỗi hận không thể chạy ba vòng ngay tại chỗ.
“Tỉnh tỉnh tỉnh tỉnh đi nào.” Kiều Vãn Tình kéo cô nàng về thực tại, “Chúng ta mau đi vào thôi, cậu đứng đây không lạnh à?”
Đường Nguyệt Nguyệt nắm lấy tay Kiều Vãn Tình, dùng sức suýt nữa làm Kiều Vãn Tình phải kêu ra tiếng. Kiều Vãn Tình nhỏ giọng nhắc nhở: “Cậu bình tĩnh lại, tem tém một chút nào!”
“Tớ không bình tĩnh nổi rồi! Bây giờ tớ cảm thấy như mình đang nằm mơ vậy á! Phải làm sao bây giờ?! Nhưng sao anh ấy lại không nói gì nữa, không phải lúc ấy anh ấy nên nhân cơ hội đó tỏ tình tớ luôn ư?”
“Chắc là anh ấy muốn rụt rè một chút.”
Đường Nguyệt Nguyệt: “……”
Người tới quán lẩu Duyệt Quân rất nhiều, bên ngoài còn có vài người đứng xếp hàng. Nhưng bọn họ đã đặt xong chỗ rồi nên có thể vào ngồi luôn.
Bốn người lần lượt gọi nước canh, những món mình thích. Nồi lẩu được bưng lên rất nhanh, mọi người vừa chờ đồ chín vừa ngồi nói chuyện phiếm với nhau.
Kiều Vãn Tình cùng Cố Yến Khanh gọi một nồi nước mặn một nồi nước cay. Hai người ăn chung với nhau, không quan tâm tới hai đôi mắt oán hận vì bị ngập một miệng cơm chó ở đối diện.
“Thịt ngỗng ăn khá ngon em ạ.” Cố Yến Khanh gắp một miếng ngỗng đặt vào trong bát Kiều Vãn Tình, “Em ăn đi, nó còn đang nóng.”
“Em xin.” Kiều Vãn Tình gắp lên chấm nước chấm, cho vào trong miệng. Tuy rằng Cố tổng không biết nấu cơm nhưng vẫn biết thả đồ vào nồi lẩu chế biến. Miếng ngỗng này vừa nóng lại vừa giòn, lại còn thơm nữa, “Ngon quá!”
Cố Yến Khanh trìu mến xoa xoa đầu Kiều Vãn Tình.
Đường Nguyệt Nguyệt cùng Kỳ Hình: “……”
“Khụ khụ!” Đường Nguyệt Nguyệt ho hai cái thật mạnh, “Cơm chó khó ăn thật đấy! Hai người chú ý một chút đi, đối diện còn hai người độc thân đấy!”
Cố Yến Khanh nói: “Đã là hoa có chủ rồi còn tự nhận mình là người độc thân, cô nói vậy chắc có người sắp khóc rồi đấy!”
Khuôn mặt mãi mới bình thường trở lại của Đường Nguyệt Nguyệt lại đỏ au lên.
Kỳ Hình nhẹ giọng cười cười: “Em muốn ăn cái gì anh gắp cho?”
!!!!
Đường Nguyệt Nguyệt nghe được câu này xong thì não cô offline, không còn năng lực để suy xét nữa. Cô thấy trước mặt mình là một đĩa óc heo nên mơ mơ màng màng nói: “Lấy óc heo đi.”
Kỳ Hình – người không dám nhìn thẳng vào đĩa óc heo: “……”
Vẻ bề ngoài của óc heo có chút…… Một lời khó nói hết. Dù sao thì người nào ăn được cũng cảm thấy nó rất ngon, nhưng người nào không dám ăn, nhìn vẻ ngoài dữ tợn của nó đều sợ hãi.
Kiều Vãn Tình nhìn hai người đối diện mà suýt nữa bị chọc cười chết. Có lẽ Đường Nguyệt Nguyệt chính là người yêu vào chỉ số thông minh biến về 0 trong truyền thuyết.
Kỳ Hình đã lỡ nói ra rồi nên không thể thu lại lời nói được nữa. Rõ ràng trong lòng anh không muốn chút nào nhưng vẫn phải làm bộ lịch sự gắp một miếng óc lợn cho Đường Nguyệt Nguyệt.
Hôm nay Kiều Vãn Tình lại đụng phải một vị khách dai hơn đỉa đòi trả hàng. Cô vừa ăn vừa phải xử lý người đó, vô cùng phiền phức.
“Bây giờ shop của cậu làm ăn thế nào rồi?” Nhìn Kiều Vãn Tình đang bận rộn, Đường Nguyệt Nguyệt hỏi.
Tuy rằng yêu đương mụ mị đầu óc nhưng chỉ số thông minh của cô nàng cũng không hoàn toàn offline. Đường Nguyệt Nguyệt cũng định nhân cơ hội ra ngoài chơi cùng Kiều Vãn Tình thì hỏi thăm tình hình shop của Kiều Vãn Tình, sau đó cô cũng mượn cơ hội này tỏ ý mình muốn cùng Kiều Vãn Tình mở shop kinh doanh xem Kỳ Hình có ý kiến gì không.
“Cũng tạm ổn cậu ạ. Dạo gần đây thì doanh số vẫn luôn đi lên, mỗi ngày tớ bán được khoảng 50 đến 60 đơn gì đó.”
“Thế cũng ổn rồi đó, chờ bao giờ cậu rảnh thì chắc chắn có thể phát triển shop hơn nữa.” Nói tới đây, Đường Nguyệt Nguyệt cho Kiều Vãn Tình ngồi đối diện ánh mắt ra hiệu.
Kiều Vãn Tình nhận được tín hiệu của Đường Nguyệt Nguyệt, nói: “Đúng rồi đó. Về sau shop tớ cũng sẽ phát triển hơn, nhưng cũng nhiều việc hơn hiện tại nhiều. Cậu có định tham gia cùng tớ không?”
Kỳ Hình đang vừa ăn vừa nghe hai người nói, thấy hai người nói vậy thì anh dừng lại một chút, tập trung nghe.
“Tớ cũng không biết nữa. Bây giờ công việc ở bên công ty tớ cũng đang khá thuận lợi, nếu mà từ chức thì tớ cũng thấy khá tiếc. Với lại nếu mà làm cùng cậu thì tớ phải một mình sống ở chỗ xa, tớ cũng cảm thấy không ổn lắm.”
“Thật ra thì cũng không xa lắm. Cậu ngồi máy bay gần hai tiếng là đến nơi rồi. Với lại tới làm với tớ cậu cũng có một mình đâu, vẫn còn Kỳ tiên sinh mà……” Kiều Vãn Tình vừa nói vừa nhìn Kỳ Hình đầy thâm ý, “…… nhỉ?”
Kỳ Hình bị gọi tên liền hỏi: “Hai người định cùng nhau kinh doanh shop online?”
Anh cũng biết việc Kiều Vãn Tình mở shop bán rau củ tự làm, trước đó Đường Nguyệt Nguyệt cũng đã kể qua với anh rồi. Với lại lần trước, lúc công ty tổ chức tiệc năm mới anh cũng ăn qua món đó rồi, hương vị cũng rất ngon. Nếu mà hai người cùng nhau kinh doanh mặt hàng đó thì nhất định sẽ rất thành công.
“Là tôi muốn kéo cậu ấy nhập hội, nhưng cậu ấy vẫn cứ suy nghĩ suốt, cứ sợ một thân một mình ở thành phố C. Tôi nói với Nguyệt Nguyệt là về sau cậu cùng Kỳ tiên sinh yêu nhau thì đến thành phố C làm việc cũng tiện hơn. Nhưng mà hiện tại hai người vẫn chưa xác định quan hệ nên cậu ấy mới không dám mạnh dạn tới đây tới tôi. Kỳ tiên sinh, anh phải nỗ lực nhiều hơn đó!”
Kỳ Hình nghe xong vài câu là đã hiểu hai người Kiều Vãn Tình và Đường Nguyệt Nguyệt đang diễn trò để ám chỉ cho mình rồi. Anh thấy Cố tổng nhà mình đang ôm vẻ mặt vui sướng khi thấy người khác gặp họa nhìn mình thì ho khan hai tiếng, nói: “Tôi vẫn đang nỗ lực.”
“Thế bao giờ anh mới cho chúng tôi thấy thành quả vậy?” Kiều Vãn Tình không bỏ qua đề tài này. Cô chỉ hận hôm nay hai người bọn họ không yêu nhau luôn.
Kỳ Hình đang định nói gì đó thì điện thoại của anh vang lên vô cùng đúng lúc. Anh cầm điện thoại, nhìn thoáng qua sau đó nói: “Tôi xin lỗi, tôi đứng lên nhận điện thoại đã.”
Kiều Vãn Tình, Đường Nguyệt Nguyệt: “……”
Tức thật đấy!
“Vừa rồi đúng là cơ hội tốt thật đấy!” Kiều Vãn Tình lắc lắc cổ tay, “Đúng là cuộc gọi đáng ghét, chẳng tới sớm hơn hay muộn hơn chút nào!”
Cố Yến Khanh nhìn hai chị em tốt phía đối diện kẻ xướng người họa thì lắc đầu nói: “Làm việc tốt thường gặp nhiều khó khăn. Tình cảm của lão Kỳ cũng rõ như ban ngày rồi. Hai người cứ chờ đi, cho cậu ấy một cơ hội để tỏ tình, đừng dồn ép cậu ấy như thế, kẻo cậu ấy sợ quá chạy đấy!”
“Đúng đúng đúng, phải bình tĩnh, không được gấp!” Đường Nguyệt Nguyệt nắm chặt tay nói. Tuy rằng hiện tại cô nàng đã gấp đến nỗi hận không thể đè Kỳ Hình ra ép anh nói lời tỏ tình.
Kiều Vãn Tình cũng chỉ có thể giúp Đường Nguyệt Nguyệt được đến mức này. Cô gắp miếng thịt cho Đường Nguyệt Nguyệt: “Chị em à, cố lên nhé! Tranh thủ sang năm đẻ một đứa nhóc!”
Đường Nguyệt Nguyệt: “……”
Không phải năm nào thành phố X cũng có tuyết rơi, nhưng hôm nay lúc Kiều Vãn Tình cùng Cố Yến Khanh trở về lại thấy có lất phất vài bông tuyết lơ lửng trong không khí. Kiều Vãn Tình giơ tay ra chạm vào một bông tuyết, vừa chạm cái bông tuyết liền tan ra ngay.
“Lâu lắm rồi em chưa được thấy tuyết rơi dày.”
Kiều Vãn Tình chạm thêm vài bông nữa, nhưng vừa chạm tất cả đều tan hết.
“Trước kia em…… thường thấy tuyết rơi dày sao?”
“Vâng.” Vì Cố Yến Khanh cũng biết cô không phải là Kiều Vãn Tình trước kia, với cô cũng biết chắc chắn anh cũng có đọc qua mấy vấn đề huyền ảo như xuyên không, trọng sinh gì đó nên cô cũng thẳng thắn nói, “Ngày trước, cứ đến mùa đông là chỗ nhà em trắng xóa tuyết. Đôi khi tuyết rơi hết cả mùa đông, không ngày nào không có tuyết.”
Ở thế giới cũ của mình, Kiều Vãn Tình là người sống ở phương Bắc. Chỗ nhà cô cứ đến tuần giữa tháng 11 là sẽ có tuyết rơi. Có năm tuyết rơi dày, rơi hết cả một mùa đông cơ!
Còn thành phố X lại không phải là một thành phố thường xuyên có tuyết rơi. Tuy rằng thỉnh thoảng ở thành phố C cũng có tuyết rơi nhưng cũng không rơi dày như chỗ ngày trước cô ở. Hơn nữa năm ngoái cũng chỉ rơi một ít tuyết thôi, không thấy được những bông tuyết to.
Cố Yến Khanh duỗi tay nắm lấy tay Kiều Vãn Tình nói: “Sau khi chúng ta kết hôn thì mình sẽ cùng về quê của em xem tuyết nhé!”
“Quê của em à, không có trên bản đồ đâu.” Tuy rằng cô không biết thế giới này và thế giới trước đó của mình có bản đồ địa lí giống nhau hay không, nhưng khả năng quê cô tồn tại trên thế giới này vẫn là khá nhỏ.
Cố Yến Khanh gật gật đầu. Lúc anh định mở miệng an ủi Kiều Vãn Tình vài câu thì Kiều Vãn Tình cười, khẽ ngả người về phía anh nói: “Về sau nơi nào có anh cùng Khẩu Khẩu thì nơi đó chính là nhà của em.”
Năm ngoái, lúc trong nhà rơi tuyết, Khẩu Khẩu còn chưa biết khám phá thế giới xung quanh. Vì thế năm nay, lúc tuyết rơi thì người vui mừng nhất chính là cậu nhóc. Khẩu Khẩu cứ ăn vạ ở ngoài đòi xem tuyết không chịu vào trong nhà. Cố phu nhân sợ Khẩu Khẩu bị lạnh nên mặc cho cậu một đống quần áo, bọc Khẩu Khẩu tròn vo như một cái bánh chưng nhỏ. Uyên Uyên cũng được bọc thành một chiếc bánh chưng lớn hơn, cùng cười ngây ngô với Khẩu Khẩu ở bên ngoài.
“Chờ mai tuyết rơi dày chúng ta có thể đắp người tuyết!” Uyên Uyên nói, “Em thấy người tuyết bao giờ chưa?”
Khẩu Khẩu ngây ngốc lắc lắc đầu.
“Thế anh em mình chờ tuyết rơi dày sau đó cùng nhau đắp người tuyết được không?”
“Được!” Khẩu Khẩu vui vẻ đồng ý, nói, “Khẩu Khẩu thích đắp, đắp người tuyết!”
Tuy rằng Khẩu Khẩu ngốc không biết người tuyết là cái gì nhưng nghe qua chắc là vui lắm!
Lúc Cố Yến Khanh cùng Kiều Vãn Tình về đến nhà thì tuyết đã rơi kha khá, phủ kín cả một mảng nhỏ. Uyên Uyên cùng Khẩu Khẩu cũng chơi bên ngoài chán rồi nên hai cậu nhóc cũng ngoan ngoãn vào trong nhà, dán mặt vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chỉ hận không thể cho tuyết rơi nhanh hơn rồi ra ngoài đắp người tuyết.
“Uyên Uyên, Khẩu Khẩu, chúng ta đi ngủ nào!” Kiều Vãn Tình tắm xong đi ra thấy hai cậu nhóc còn đang ngóng ra ngoài thì nói.
“Đắp, đắp người tuyết ~” Khẩu Khẩu vui vẻ nhìn cô, chỉ vào tuyết bên ngoài nói.
Kiều Vãn Tình bất đắc dĩ sờ sờ đầu nhỏ của cậu: “Bây giờ tuyết vẫn rơi chưa đủ dày, chưa đủ tuyết để đắp người tuyết, mình phải đợi đến mai mới có đủ tuyết chơi được. Vậy hôm nay chúng ta ngủ trước, sau đó mai đắp người tuyết sau có được không?”
Khẩu Khẩu nhìn Uyên Uyên. Cậu bị Kiều Vãn Tình lừa nhiều rồi nên không còn tin tưởng mù quáng vào mẹ mình nữa. Cậu tin anh Uyên Uyên của mình hơn!
Uyên Uyên nhìn tuyết bên ngoài, cậu cũng biết lượng tuyết ấy là chưa đủ để đắp người tuyết nên gật đầu nói: “Vâng ạ!”
Khẩu Khẩu thấy thế cũng nhại theo: “Vâng ạ!”
Buổi tối Uyên Uyên nằm chung một giường với ba người nhà Kiều Vãn Tình. Mùa đông lạnh giá, bốn người nằm trên cùng một cái giường vô cùng ấm áp và thoải mái.
Khẩu Khẩu đang vô cùng hưng phấn, mãi không chịu ngủ. Cậu còn không cho Cố Yến Khanh kéo rèm vào, bởi lẽ cậu cảm thấy nếu kéo rèm tối om, không nhìn thấy bên ngoài thì tuyết sẽ nhân cơ hội đó mà chạy đi mất.
Cố Yến Khanh dỗ cậu: “Con mau ngủ đi, như thế thì mai mới có thể dậy sớm được. Nếu không mai chờ mặt trời mọc lên cao là tuyết tan hết đấy, mà tuyết tan thì làm sao đắp được người tuyết nữa? Đúng không Uyên Uyên?”
Uyên Uyên nằm gọn trong chiếc chăn ấm áp: “Đúng ạ!”
Khẩu Khẩu nghe vậy thì ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ.
Nhưng đến nửa đêm, Kiều Vãn Tình đang ngủ thì bị Khẩu Khẩu đánh thức. Cô còn tưởng Khẩu Khẩu đòi uống nước hay gì, lúc tỉnh hơn một chút thì cô nghe được Khẩu Khẩu nói mơ: “Người tuyết, đắp người tuyết!”
Kiều Vãn Tình: “……”