Đây chỉ là một đoạn nhạc đệm nhỏ thôi. Bầu không khí được khuấy động lên rất nhanh.
Mọi người hát chúc mừng sinh nhật cho Khẩu Khẩu xong thì cậu bắt đầu ước.
Lúc đầu Khẩu Khẩu còn không biết ước là gì. Sau khi được Uyên Uyên giải thích thì cậu mới hiểu. Hiểu xong thì Khẩu Khẩu vô cùng thành tâm ước: “Muốn, muốn mẹ sinh một anh trai ——”
Mọi người: “……”
Tất cả mọi người đều bị nguyện vọng này của Khẩu Khẩu chọc cười.
Cố phu nhân không ngờ cháu mình lại ước một điều ước viển vông như vậy, bà cười đau cả bụng, sau đó nói với cậu: “Khẩu Khẩu à, Khẩu Khẩu ước thêm một điều ước nữa đi.”
Ban đầu mọi người định thực hiện điều ước của Khẩu Khẩu trong ngày hôm nay luôn nếu điều ước của cậu nằm trong phạm vi cho phép. Kết quả Khẩu Khẩu lại làm mọi người ngã ngửa thêm cú nữa.
Khẩu Khẩu nghiêng đầu nghĩ nghĩ rồi nói: “Mỗi ngày, mỗi ngày được ăn bánh kem!”
Nhìn cái bánh sinh nhật to đùng kia Khẩu Khẩu thèm nhỏ dãi luôn rồi. Nhưng mấy người lớn hư cứ bắt cậu phải ước xong mới được ăn bánh kem.
Mọi người lại cạn lời: “……”
Khẩu Khẩu à, con có thể ước cái gì thực tế chút được không?
Ban đầu Kiều Vãn Tình cùng Cố Yến Khanh nghĩ rằng Khẩu Khẩu sẽ ước được ăn nhiều đồ ăn vặt, vì thế hai người đã chuẩn bị một thùng đầy ắp đồ ăn vặt cho cậu nhóc để “thực hiện ước muốn” của cậu, cho Khẩu Khẩu một sinh nhật thật khó quên.
Nhưng hôm nay Khẩu Khẩu lại không ước điều đó. Vì thế nên về sau Khẩu Khẩu có được ăn chỗ đồ ăn vặt này hay không thì chưa ai nói trước được.
Cố phu nhân thấy được tình cảm mãnh liệt với bánh kem của cháu mình thì nói: “Bảo bối à, cháu ước thêm cái nữa nào.”
“……” Khẩu Khẩu không hiểu sao ước thôi mà còn phải ước nhiều như vậy, cậu nhóc từ chối thẳng thừng, nói với Cố phu nhân, “Bà nội, Khẩu Khẩu muốn ăn, ăn bánh kem. Ăn xong, ăn xong thì Khẩu Khẩu ước tiếp!”
Bây giờ Khẩu Khẩu nói chuyện lưu loát hơn trước nhiều rồi, nhưng nói những câu dài thì cậu vẫn còn bị nói lắp.
Mọi người đều bị sự thẳng thắn của Khẩu Khẩu chọc cười. Cố phu nhân cũng không bắt cậu phải ước thêm nữa, nói: “Được rồi. Thế bây giờ Khẩu Khẩu thổi nến nha, thổi xong là có thể ăn bánh kem được rồi.”
Khẩu Khẩu thổi nến ngay lập tức. Kiều Vãn Tình cầm lấy tay cậu nhóc, cả hai cùng nhau cắt bánh.
Là chủ của bữa tiệc sinh nhật hôm nay, đáng ra cắt bánh kem xong, mời hết mọi người thì Khẩu Khẩu mới được ăn bánh. Nhưng ở đây thì cậu nhóc là người nhỏ nhất, hơn nữa cậu cũng là người có tình cảm và niềm mong muốn “mãnh liệt” nhất với bánh kem nên Kiều Vãn Tình đưa miếng bánh đầu tiên cho cậu.
Cuối cùng Khẩu Khẩu cũng nhận được bánh kem mà mình ngày nhớ đêm mong rồi. Cậu nhóc vô cùng vui vẻ, thỏa mãn liếm liếm lớp kem ở bên trên, dính hết cả kem vào chóp mũi. Sau đó Khẩu Khẩu liếm liếm khóe miệng mình, cười tủm tỉm: “Ăn ngon!”
Kiều Vãn Tình thấy Khẩu Khẩu vui vẻ như vậy thì cười, quay ra cắt bánh kem tiếp, chia cho các bạn nhỏ khác đang nhìn chằm chằm vào bánh kem. Chúng đều còn nhỏ nên tham ăn lắm.
Uyên Uyên lớn, lại còn là người nhà mình nên sau khi cắt xong bánh cho các bạn nhỏ kia, Kiều Vãn Tình mới đưa cho cậu. Sau khi nhận bánh thì Uyên Uyên cầm tới trước mặt Cố phu nhân, đưa cho bà: “Cháu mời bà nội ạ.”
Vì cậu nhóc không có ông nội bà nội, lại còn được Cố Yến Khanh nuôi một thời gian dài nên cậu cũng gọi Cố phu nhân cùng Cố Kính Chi là bà nội, ông nội.
Mọi người không ngờ Uyên Uyên lại ngoan đến vậy. Nhìn sang mấy đứa con nhà mình đang mải mê ăn bánh kem thì cảm thấy không nên so sánh người với người.
Cố phu nhân vui sướng sờ đầu Uyên Uyên nói: “Đúng là đứa bé ngoan. Cháu cứ ăn trước đi, bà không đói.”
“Cháu cũng không đói!” Uyên Uyên nói.
Cố phu nhân thấy Uyên Uyên nhất quyết phải đưa bánh cho mình thì nhận lấy lòng tốt của cậu: “Cảm ơn Uyên Uyên nhé! Cháu ngoan thật đấy!”
Uyên Uyên ngại ngùng cười cười.
Cố Yến Khanh trêu Khẩu Khẩu đang mải mê gặm bánh kem dính đầy cả lên mặt, nói: “Anh Uyên Uyên hiếu thảo với người lớn thật đấy, biết mời bà nội ăn trước luôn kìa. Khẩu Khẩu có muốn lấy một miếng bánh mời ông nội ăn không?”
Khẩu Khẩu: “……”
Đây không phải là làm khó cậu rồi sao?
Khẩu Khẩu còn chưa hiểu yêu già kính trẻ là gì, thậm chí có lúc cậu còn chỉ ăn mảnh một mình nữa cơ. Kiều Vãn Tình vẫn luôn dậy cậu nhóc phải biết chia sẻ với người khác, biết chia đồ chơi và đồ ăn của mình cho người khác.
Lúc này, nghe Cố Yến Khanh nói, Khẩu Khẩu bối rối nhìn bánh kem trước mặt mình, lại nhìn qua ông nội đang nhìn mình.
Một lúc lâu sau, dường như Khẩu Khẩu đã hạ quyết tâm, bưng bánh kem của mình qua chạy đến trước mặt Cố Kính Chi. Cậu nhóc hơi đau lòng nhưng vẫn nói với Cố Kính Chi: “Ông nội, cho!”
Cố Yến Khanh dở khóc dở cười nói: “Con ăn rồi làm sao cho ông ăn được nữa?”
Kiều Vãn Tình mang một miếng bánh mới cắt qua, đổi lấy bánh trong tay Khẩu Khẩu nói: “Đây, con đưa cái này cho ông nhé!”
Khẩu Khẩu đang tiếc đứt ruột, thấy mẹ đổi bánh thì vui vẻ lại ngay.
Vì Kiều Vãn Tình luôn theo dõi sát sao việc ăn đồ ăn vặt của Khẩu Khẩu nên Khẩu Khẩu mới nghĩ rằng hôm nay mình chỉ có thể được ăn một miếng bánh sinh nhật. Thế mà ba ba lại muốn cậu mang miếng bánh đó mời ông nội, vì vậy Khẩu Khẩu mới băn khoăn lâu như thế.
Khẩu Khẩu cười rạng rỡ, nói: “Ông nội, ăn, ăn!”
Cố Kính Chi cũng vui vẻ nhận lấy, nói: “Khẩu Khẩu ngoan quá!”
“Khẩu Khẩu ngoan nhất!” Khẩu Khẩu kiêu ngạo ưỡn ngực ra nói.
“Đúng đúng đúng. Khẩu Khẩu ngoan nhất.”
Sau khi ăn bánh kem xong thì các bạn nhỏ sẽ đi chơi đồ chơi. Trong phòng đã chuẩn bị sẵn rất nhiều món đồ chơi nhỏ rồi, các bạn nhỏ có thể vào đó mà tự do chơi đùa. Kiều Vãn Tình đặc biệt chú ý Hân Hân, sợ cô bé bắt nạt Khẩu Khẩu.
Nhưng rõ ràng là cô đã lo hơi quá rồi. Khẩu Khẩu cũng không phải là em bé ngốc mặc kệ người ta bắt nạt như trước nữa. Lên hai tuổi cậu nhóc cũng ghê gớm hơn khá nhiều, hơn nữa Khẩu Khẩu còn có Uyên Uyên là “chỗ dựa” nữa.
Nếu Uyên Uyên mà có em thì chắc chắn sẽ trở thành người cuồng em. Tuy rằng Khẩu Khẩu không phải em ruột của Uyên Uyên nhưng Uyên Uyên vẫn bảo vệ cho Khẩu Khẩu vô điều kiện. Hơn nữa Uyên Uyên vô cùng thông minh, sẽ không để mình cùng Khẩu Khẩu phải chịu thiệt. Tuy vậy, cậu cũng không bắt nạt những bạn nhỏ khác.
Kiều Vãn Tình đứng đó nhìn một lúc, cô cảm thấy con mình vẫn là kẻ ngốc đáng yêu.
Ít nhất là ở trước mặt nam chủ.
Sinh nhật hai tuổi của Khẩu Khẩu cứ như vậy mà vui vẻ trôi qua. Cuộc sống lại trở lại bình thường.
Vì Đinh Nhân đã hạ quyết tâm nghỉ việc, cũng không chịu đổi công việc với trợ lý Hạ một ngày, vẫn cố chấp, giữ nguyên quan điểm như cũ nên Kiều Vãn Tình đành phải để cho cô nàng nghỉ việc, tuyển thêm người mới.
Đồng thời lần tuyển này cô cũng nghiêm chỉnh nói rõ ngay từ đầu không cho mọi người nói chuyện với nhau về tiền lương của mình.
Nếu không lại xảy ra chuyện này thì cô cũng không biết nên giải quyết thế nào cho phải.
Việc làm ăn của shop Giòn Trong Miệng ngày càng tốt hơn. Ngoài những đơn hàng tự đặt tự mua ra thì mỗi ngày shop bán được khoảng mấy trăm đơn. Nhưng đồng thời shop cũng gặp phải một vấn đề lớn —— không đủ nguồn rau củ nướng để mang đi bán.
Nhà Kiều Vãn Tình có ba mảnh đất, còn phải lấy rau để bán ở quán đồ chay nữa, vì thế cô không thể một mình thầu hết được khối lượng rau củ khổng lồ đó.
Sau khi A Tới thông báo cho Kiều Vãn Tình tin tức này thì cô đi tìm Đường Nguyệt Nguyệt ngay để mở một cuộc họp nhỏ.
Cô nói qua với Đường Nguyệt Nguyệt về việc rau nhà cô không đủ cung ứng cho shop. Nhưng cô không nói rằng đất nhà mình là loại đất “đặc biệt” từng được tưới “nước tiểu linh” của Khẩu Khẩu. Cô chỉ nói rằng rau nhà mình rất khác so với những loại rau khác bán dưới nông thôn thôi.
Không phải cô không tin Đường Nguyệt Nguyệt, nhưng chuyện này càng ít người biết càng tốt.
Sau khi nghe Kiều Vãn Tình nói vậy thì Đường Nguyệt Nguyệt ngơ ngác vài giây, sau đó cô nàng chớp chớp mắt nói: “Thế chúng ta không thể dùng giá cao để mua giống tốt trồng hả?”
Kiều Vãn Tình lắc đầu: “Phí tổn quá lớn. Hơn nữa dựng thêm một nhà kính cũng khá là phiền, chi phí lắp đặt cũng không phải làm nhỏ. Sau này chúng ta còn phát triển shop hơn nữa, vì thế sớm muộn gì cũng phải tìm một nhà cung ứng mới.”
Đường Nguyệt Nguyệt cũng biết chỉ dựa vào nguồn rau nhà Kiều Vãn Tình để buôn bán cũng không phải là giải pháp lâu dài. Cô nàng nghĩ một lúc rồi nói: “Nhưng tìm nguồn cung mới tớ lại sợ ăn không ngon bằng nhà cậu, như vậy sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của chúng ta.”
Hiện tại shop Giòn Trong Miệng vẫn còn chưa quá nổi tiếng, nếu mà đột nhiên thay đổi nguyên liệu làm rau củ nướng thì sẽ làm cho khách hàng khó chịu, cảm thấy chất lượng sản phẩm của shop nhà bọn họ đi xuống quá nhanh. Dưới phần bình luận cũng sẽ xuất hiện một số bình luận như: “Ăn không còn ngon như trước”. Như vậy rất dễ đuổi khách đi.
Việc cấp bách trước mắt là phải tìm một nhà cung ứng rau củ có chất lượng, hoặc là phải có được công nghệ chế biến cao hơn mới có thể giữ được chất lượng sản phẩm.
Kiều Vãn Tình nói: “Bên nguồn cung ứng cứ giao cho tớ phụ trách tìm. Bây giờ cậu xem có thiết bị làm rau củ nướng mà giá cả phải chăng, chất lượng tốt không thì đặt giúp tớ mấy cái. Trước mắt chúng ta cứ như vậy đã.”
Đường Nguyệt Nguyệt gật đầu: “Thế để tớ sẽ đi tìm hiểu một chút xem có cái này ổn không. Nhưng bây giờ cậu đang mang thai như này, đi tìm nguồn cung ứng có tiện không?”
Bây giờ bụng của Kiều Vãn Tình cũng lộ rõ, với cả hiện tại trời cũng khá là nóng, Kiều Vãn Tình mặc váy ngắn là có thể thấy rõ bụng của cô rồi.
Để một người đang mang thai đi làm việc, Đường Nguyệt Nguyệt cũng khá là lo lắng. Nhưng cô cũng không đổi được việc cho Kiều Vãn Tình. Mảng tìm đối tác cung ứng Kiều Vãn Tình đã nhận từ trước, bây giờ nếu hai người đổi công việc cho nhau cũng khá tốn thời gian.
“Không sao đâu. Tớ cứ ngồi ở nhà làm chỉ huy, bảo trợ lý đi làm thay là được rồi.”
Đường Nguyệt Nguyệt gật đầu, sau đó đẩy ghế dựa qua chỗ Kiều Vãn Tình, nói: “Tớ hỏi thật cậu, mang thai có cảm giác gì vậy? Vác thêm một đứa nhóc trong bụng như này có mệt lắm hay không? Mà cậu nói xem, đẻ có đau không nhỉ, tớ nghe mọi người bảo đau lắm.”.
Truyện đề cử: Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính
“Cậu hỏi kỹ như thế là định sinh một đứa rồi đấy hả?” Kiều Vãn Tình trêu cô nàng.
“Tớ hỏi một chút thì sao? Sớm muộn gì mà tớ cũng chẳng phải sinh?”
“Đây là bạn nhỏ thứ hai nhà tớ rồi, nên tớ cũng thấy bình thường. Chẳng qua đến lúc sinh xong ở cữ thì hơi mệt tí thôi. Chứ hiện tại nhiều lúc tớ còn quên luôn trong bụng mình đang có một bạn nhỏ cơ đấy. Ngoài việc tay chân không nhanh nhẹn như trước thì gần như tớ vẫn bình thường.”
“Thế sinh có đau không?”
Đau á? Kiều Vãn Tình nhớ lại lúc mình sinh Khẩu Khẩu, nói: “Cũng đau. Nhưng lần trước tớ sinh Khẩu Khẩu rất nhanh, chỉ là lúc chuyển dạ hơi khó chịu một chút thôi. Chứ lúc tớ sinh Khẩu Khẩu ra cảm giác vừa nằm cái thằng bé đã chui ra ngoài luôn rồi.”
Đường Nguyệt Nguyệt: “……”
Cái gì là nằm một cái là chui ra ngoài rồi?
Hai người nói vài câu chuyện bên lề sau đó quay lại làm việc. Hai cô gái trẻ cùng nhau gây dựng sự nghiệp, nhiệt huyết bừng bừng, dám nghĩ dám làm. Có thể chắc chắn rằng kết quả nhất định sẽ không làm người ta thất vọng.
Hồi mới làm thì khá mệt, bán cũng được ít hàng nữa. Nhưng hiện tại, khi shop bắt đầu kiếm được lãi rồi, một ngày bán được khoảng hơn 1000 đơn. Tuy rằng vẫn chưa thể so sánh được với những shop nổi tiếng, những công ty lớn nhưng đối với Kiều Vãn Tình và Đường Nguyệt Nguyệt thì kết quả như vậy đã là vượt mong đợi của hai người rồi.
Kiều Vãn Tình bảo trợ lý đi tìm một số nhà cung ứng rau củ nướng, bảo bọn họ gửi một chút hàng mẫu lại đây để cô nếm thử hương vị.
Đồng thời cô cũng lên trên mạng lướt, tìm một số shop bán rau củ nướng có uy tín mua về ăn thử xem có ngon bằng shop nhà mình hay không.
Giống như làm người, ba phần dựa vào mặt thật, bảy phần dựa vào trang điểm. Kiều Vãn Tình tin rằng với rau củ nướng, muốn làm ra được sản phẩm có chất lượng cao thì không chỉ cần nguyên liệu tốt mà cũng cần cả công nghệ chế biến, đóng gói tốt.
Như quán đồ chay của vợ chồng ông La bà La, dùng cùng một nguyên liệu như nhau nhưng quán của ông bà làm ngon hơn những quán khác ở thành phố C rất nhiều.
Điều đó chứng tỏ nguyên liệu tuy rằng có ảnh hưởng tới chất lượng sản phẩm, nhưng trang thiết bị, dụng cụ chế biến cũng có ảnh hưởng không nhỏ tới hương vị của thành phẩm.
Cố Yến Khanh nhìn Kiều Vãn Tình ru Khẩu Khẩu ngủ, ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách ăn rau củ nướng thì anh ngồi xuống bên cạnh cô, nói: “Em không cần phải làm việc vất vả như vậy đâu. Anh có thể liên hệ với người ta giúp em.”
“Không sao đâu. Trùng hợp dạo này em cũng muốn ăn.”
Qua thời gian ốm nghén kia thì sức ăn của Kiều Vãn Tình tăng vọt, lúc nào cũng trong trạng thái thèm ăn, biến thành một chú mèo tham ăn giống như Khẩu Khẩu vậy. Thỉnh thoảng lướt điện thoại, thấy món gì trông ngon ngon cô còn không nhịn được thèm nhỏ dãi.
Hơn nữa, buổi tối mà không ăn đồ ăn vặt thì cô đói đến không ngủ được.
Cô không muốn ăn nhiều vậy đâu, nhưng bụng cô cứ biểu tình suốt, biết làm sao bây giờ?
Ngày trước, lúc mà cô mang thai Khẩu Khẩu cũng không như vậy. Trong ký ức của nguyên chủ, ngoài mấy tháng đầu, trong giai đoạn ốm nghén, Khẩu Khẩu hơi hành hạ cô ấy một chút thôi, sau đó cậu nhóc vô cùng ngoan ngoãn, nằm yên trong bụng cô ấy lớn lên từng ngày.
Chỉ đến mấy ngày gần sinh thì cậu nhóc mới đạp tới đạp lui. Còn đâu những lúc khác đều vô cùng ngoan ngoãn.
Bây giờ cô còn đang mang thai đã tham ăn như vậy rồi. Kiều Vãn Tình không biết bạn nhỏ trong bụng mình có tham ăn như Khẩu Khẩu hay không.
Nếu mà thật thì khi nhất định bạn nhỏ ấy sẽ cùng Khẩu Khẩu tạo thành tổ hợp “quỷ tham ăn”, ngày nào cũng thèm nhỏ dãi đủ các loại đồ ăn.
Hình ảnh đó quá đẹp, Kiều Vãn Tình không dám tưởng tượng nữa.
Cố Yến Khanh biết Kiều Vãn Tình mang thai rất vất vả, duỗi tay ôm cô: “Em vất vả rồi.”
“Em không vất vả đâu, vẫn còn ổn chán!” Kiều Vãn Tình cười cười nhìn anh, sau đó cầm một miếng khoai cho vào trong miệng, cắn “răng rắc” một cái, ậm ờ nói, “Èo, đồ nhà này khó ăn quá. 1 sao!”
Cố Yến Khanh khẽ cười, bóc một túi khác ra đưa cho Kiều Vãn Tình: “Em ăn thử cái này đi.”
Kiều Vãn Tình ăn một cái sau đó gật đầu nói: “Ừm, cũng được. Anh ăn thử xem.”
Cố Yến Khanh không thích ăn rau củ nướng lắm. Anh cầm một miếng nhai lấy lệ, nói: “Không ngon.”
“……” Kiều Vãn Tình thấy cũng ăn được mà.
Đúng là khẩu vị anh kén chọn quá rồi đấy Cố tổng ạ!
Cố Yến Khanh lại bóc thêm một gói nữa. Kiều Vãn Tình đang định nhận thì kêu “Ui” một tiếng rồi ôm bụng.
“Em sao thế?” Cố Yến Khanh còn tưởng có chuyện gì xảy ra nữa cơ, anh vô cùng căng thẳng, chăm chú nhìn Kiều Vãn Tình hỏi.
“Con, con đạp rồi.” Kiều Vãn Tình vui sướng, “Con đạp rồi!”
Đây là lần đầu tiên bạn nhỏ trong bụng cô đạp. Có lẽ bạn nhỏ này phát triển chậm hơn Khẩu Khẩu một chút, ngày trước Khẩu Khẩu được 17 tuần đã biết đạp rồi, còn bạn nhỏ này đến tận 20 tuần mới đạp cái đầu tiên.
Cả hai người đều vô cùng vui vẻ. Cố Yến Khanh lấy tay đặt lên trên cái bụng tròn tròn của Kiều Vãn Tình: “Cho anh sờ một chút.”
“Cũng chưa rõ lắm đâu anh ạ, có khi sờ không thấy đâu.”
“Ai biết được,” Cố Yến Khanh nói với bụng của Kiều Vãn Tình, “Con ơi, đạp nữa đi.”
Tiếc là bạn nhỏ trong bụng Kiều Vãn Tình vô cùng chảnh. Cố Yến Khanh trêu, dụ dỗ như nào cũng nằm yên một chỗ không động đậy, cứ như vừa rồi là ảo giác của Kiều Vãn Tình.
Chẳng cho ba nó một chút mặt mũi nào cả!