• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Minh An

Beta: Cún

Lúc này Cố Yến Khanh cùng Kiều Vãn Tình lại đều không ở nhà. Cố Kính Chi cùng Cố phu nhân nhìn hành động của Khẩu Khẩu mà giật mình. Cố phu nhân vội đứng dậy đi qua, gõ gõ cửa hỏi: “Bảo bối, sao thế cháu?”

Tiếc là hiệu quả cách âm của cửa quá tốt nên Khẩu Khẩu không nghe được.

Cố phu nhân cùng Cố Kính Chi liếc nhìn nhau một cái, sau đó cả hai cùng vặn lấy tay mở cửa. Kết quả là thằng nhóc Khẩu Khẩu kia đứng sau cửa, dùng hết sức lực giữ cửa lại, không cho cửa mở ra, trong miệng nói: “Không cần không cần, Khẩu Khẩu sợ.”

Có lẽ là do đang bị cảm nên giọng nói trong trẻo ngày thường của Khẩu Khẩu trở nên khàn khàn. Nhưng càng như vậy thì Cố Kính Chi cùng Cố phu nhân càng đau lòng hơn.

Cố phu nhân giống cửa lại, tạo thành một cái khe nhỏ. Bà lách qua khe cửa nhỏ, nói với Khẩu Khẩu: “Đừng sợ đừng sợ, bà là bà nội cháu mà. Khẩu Khẩu sợ cái gì vậy?”

“Khẩu Khẩu không cần, không cần tiêm, tiêm.”

Cố phu nhân cùng Cố Kính Chi bật cười. Hóa ra là Khẩu Khẩu sợ tiêm. Cố Kính Chi bảo quản gia mời bác sĩ Hoàng ra phòng nghỉ ngồi nghỉ một lát.

“Bảo bối, ông nội đã bảo bác sĩ ra chỗ khác rồi. Bây giờ bác sĩ không có trong phòng khách đâu, không tin cháu ra đây xem?”

Khẩu Khẩu nhòm ra ngoài. Một lúc sau, cậu mới cẩn thận, rón ra rón rén mở cửa ra, nhìn xung quanh vài phòng. Quả nhiên bác sĩ Hoàng không ở đây. Lúc này Khẩu Khẩu mới mở cửa ra, giơ tay nhỏ ôm: “Bà nội ôm, ôm.”

Trái tim của Cố phu nhân mềm nhũn. Bà bế Khẩu Khẩu lên, hôn hôn khuôn mặt nhỏ của cậu, nói: “Khẩu Khẩu sợ tiêm đúng không?”

Khẩu Khẩu gật gật đầu: “Đánh, đánh vào mông, người xấu.”

“Đúng rồi, tí nữa bà sẽ bảo ông nội cháu đi đánh vào mông của người xấu nhé!” Cố phu nhân làm bộ.

“Người xấu, người xấu đánh mông, mông…… Khẩu Khẩu.” Khẩu Khẩu lắp bắp, nghiêm túc sửa lại lời Cố phu nhân.

Cố phu nhân bật cười: “Là người xấu tiêm ở mông Khẩu Khẩu đúng không?”

“Vâng.” Khẩu Khẩu gật gật đầu.

“Rất đau hả cháu?”

“Vâng.” Khẩu Khẩu tủi thân bĩu môi, dường như cậu nhóc nhớ lại cái cảm giác bị tiêm vào mông, vuốt vuốt mông mình nói, “Cháu, cháu khóc.”

Bây giờ Khẩu Khẩu còn nhỏ, chưa biết cách dùng đại từ nhân xưng để xưng hô, bình thường cậu toàn gọi mình là Khẩu Khẩu. Đột nhiên hôm nay cậu lại dùng xưng hô làm người ta cảm thấy Khẩu Khẩu đang thật sự vô cùng tủi thân.

Cố Kính Chi cùng Cố phu nhân thấy vậy thì vừa đau lòng vừa buồn cười. Cố Kính Chi duỗi tay xoa xoa đầu Khẩu Khẩu, khuôn mặt nghiêm túc ngày thường của ông lại nở một nụ cười hiếm có: “Khẩu Khẩu không sợ. Bác sĩ sợ ông nên không dám tiêm cho cháu đâu, Khẩu Khẩu không sợ nhé!”

Vốn dĩ Khẩu Khẩu đang vừa tủi thân vừa khó chịu ghé vào trong lòng ngực của Cố phu nhân, nghe Cố Kính Chi nói vậy thì ánh mắt của cậu sáng ngay lên. Vẻ mặt cậu vô cùng sùng bái nhìn qua ông nội mà ngày thường mình khá sợ.

Suy nghĩ của các bạn nhỏ rất đơn giản. Cậu sợ ông nội thì đồng nghĩa với việc người khác cũng sợ ông nội. Vì thế cậu không chút nghi ngờ tin tưởng vào lời Cố Kính Chi nói, thậm chí cậu còn chủ động vươn tay ra: “Ông nội bế.”



Lời này của Khẩu Khẩu làm Cố Kính Chi vui vẻ hỏng rồi. Bình thường, Khẩu Khẩu toàn bảo ba nó, mẹ nó với bà nội nó bế, ông muốn giành một suất để bế nó cũng khó. Vì từ trước đến nay, Khẩu Khẩu đều luôn sợ ông. Chờ mãi thằng cháu nhà mình mới có ấn tượng tốt về mình, cả người của Cố Kính Chi thoải mái hẳn lên. Ông bế Khẩu Khẩu qua, nói: “Khẩu Khẩu ngoan quá! Ông nội sẽ bảo vệ cho Khẩu Khẩu.”

Cố phu nhân: “…… Ông như vậy thì thằng bé khám kiểu gì?”

Vì Khẩu Khẩu sợ bác sĩ Hoàng nên Cố Kính Chi bảo quản gia tiễn bác sĩ Hoàng trở về, mời bác sĩ khác họ Vương tới.

Khẩu Khẩu đã hạ sốt nên không cần tiếp tục tiêm để giảm sốt nữa. Chỉ cần khám qua xem cậu nhóc đã ổn chưa hay thôi. Vì Khẩu Khẩu hơi ho khan, có khả năng sẽ nặng hơn là viêm phổi nên mọi người đều vô cùng cẩn thận.

Ban đầu, khi thấy bác sĩ Vương, Khẩu Khẩu cũng cảnh giác cao độ. Cậu cũng không phải là người ngốc nghếch dễ lừa. Rốt cuộc thì bác sĩ Vương hay bác sĩ Hoàng cũng đều là bác sĩ. Lúc bác sĩ Vương mới vào cậu đã biết ngay đối phương là bác sĩ rồi.

Chỉ là do đối phương không cầm kim tiêm ra nên cậu mới miễn cưỡng để bác sĩ Vương khám cho mình.

Nhưng Khẩu Khẩu ngây thơ không biết rằng nếu như mà đối phương lấy kim tiêm ra thật thì cậu có muốn trốn cũng không trốn được.

Bác sĩ Vương bảo bệnh của Khẩu Khẩu không cần lo nữa, chỉ cần chú ý việc ăn uống một xíu và uống thuốc cảm thường xuyên là được rồi. Để chữa ho khan thì có thể nấu canh lê hấp đường phèn để cậu nhanh khỏi hơn.

Cố phu nhân nghe vậy, lập tức bảo phòng bếp làm lê hấp đường phèn cho Khẩu Khẩu ăn.

Nghe nói bệnh của Khẩu Khẩu không còn đáng lo nữa thì tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Hiện tại, Khẩu Khẩu là bảo bối nhỏ của cả nhà, hơn nữa cậu còn nhỏ nên vô cùng đáng yêu, với cả trời sinh Khẩu Khẩu cũng đã khiến người ta vô cùng yêu thích rồi. Vì thế mọi người đều vô cùng yêu cậu, nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan. Khẩu Khẩu chỉ bị cảm nhẹ thôi mà Cố Kính Chi cùng Cố phu nhân cũng vượt ngàn dặm xa xôi để tới đây thăm cậu.

Lê hấp đường phèn vừa ngọt vừa ngon, Khẩu Khẩu cũng chưa ăn uống gì nữa nên cậu nhóc ăn một phát hết bát canh luôn. Cậu còn ăn thêm nửa quả lê nữa chứ. Sau khi ăn xong thì cậu liền ngủ.

Sau khi Khẩu Khẩu ngủ thì Cố Yến Khanh cùng Kiều Vãn Tình cũng xong việc về đến nhà. Hai người vừa đi lĩnh chứng với nhau. Nhưng mà không phải là đi nhận giấy chứng nhận kết hôn mà là đi nhận giấy chứng nhận an toàn thực phẩm cho shop online của Kiều Vãn Tình.

*Minh An: Úi, tui edit đến đoạn lĩnh chứng tui còn tưởng mình nhìn nhầm cơ.-.

Còn giấy chứng nhận kết hôn thì hai người quyết định sau Tết Nguyên Đán mới đi nhận.

Kiều Vãn Tình vào trong phòng nhìn Khẩu Khẩu xong thì Cố phu nhân kéo cô ra ngoài phòng khách.

“Sao vậy mẹ?”

“Mẹ định hỏi xem nhà con đợt này có việc gì bận không. Ban đầu mẹ cùng Kính Chi định để sau Tết Nguyên Đán mới đi thăm nhà con, nhưng lần này đến đây, mẹ cùng Kính Chi định qua thăm nhà con luôn.”

Kiều Vãn Tình không ngờ lần này Cố phu nhân lại định đến thăm nhà mình luôn. Mà Cố phu nhân thì còn được, bà cũng đã tới nhà cô một lần rồi, nhưng ba chồng cô thì lại chưa đến nhà cô lần nào. Hôm nay cũng là lần đầu tiên ông tới nhà ở thành phố C của Cố Yến Khanh, lúc vừa tới, ông còn chê nhà của anh trang trí không đẹp, không thấy có sức sống.

Kiều Vãn Tình không biết khi đến nhà của mình thì ông sẽ nghĩ thế nào.

Vì nhà của cô…… chính là nhà cấp bốn, mà còn chưa xây lại nữa.

Nhưng mà nếu hai người muốn đi thì Kiều Vãn Tình cũng không thể từ chối được. Cô nói: “Dạ được ạ, thế thì tốt quá. Vậy bao giờ mẹ cùng ba qua đó thì bảo trước với con để con bảo bà nội cùng họ hàng dưới đó chuẩn bị một chút ạ.”

“Để hai ngày nữa đi, chờ Khẩu Khẩu khỏe hơn thì ba mẹ qua. Nhà con không cần chuẩn bị to lắm đâu, ba mẹ chỉ đó đến ngồi một lát, thăm hỏi, gặp mặt họ hàng dưới đó thôi.”

Kiều Vãn Tình biết mục đích chuyến đi của hai người bọn họ. Hẳn là ba mẹ chồng cô muốn xuống dưới đó gặp mặt, ra mắt, chào hỏi họ hàng của cô.

“Vâng ạ.”

“À đúng rồi, sau Tết hai đứa cũng phải lên thành phố X một chuyến để gặp cô, chú, các bác của nhà Yến Khanh nữa đấy nhé! Thêm cả mấy bác ở nhà mẹ đẻ của mẹ nữa. Quà cáp, đồ đạc thì mẹ sẽ chuẩn bị sẵn cho hai đứa, hai đứa chỉ việc trở về là được.”

Kiều Vãn Tình không ngờ kết hôn còn phải làm những việc như vậy. Nhưng nếu Cố phu nhân đã dặn cô thì chắc chắn những việc này là cần thiết. Cô nói: “Thế để lát nữa con nói với Yến Khanh ạ!”

Vì ngày trước kết hôn, không cần phải làm hôn lễ nên mấy người bà nội Kiều cũng không biết phải chuẩn bị cái gì. Bây giờ Kiều Vãn Tình cũng ngây ngốc, tất cả mọi việc cô đều giao cho Cố Yến Khanh, cô chỉ phụ trách đi tìm đoàn phù dâu cho mình thôi.

Mà cô cũng phải mời mọi người dưới quê của của mình nữa, nhưng hơi khó ngỏ lời. Lúc trước, Kiều Vãn Tình nói mình đã từng kết hôn, sau đó chồng cô ngoại tình. Chả lẽ bây giờ lại bảo lại bọn họ, cô cùng Cố Yến Khanh đã tái hợp với nhau rồi, muốn mời bọn họ đi uống rượu chung vui sao?

Vì thế cô thống nhất với Cố Yến Khanh một xíu, hai người sẽ chọn một ngày sau đó mời bạn bè, người thân tới khách sạn mà Cố Yến Khanh đầu tư trên trấn trên để ăn một buổi tiệc đơn giản. Còn những nghi thức khác thì bỏ đi.

Nếu không trong thôn sẽ lại có một số người rảnh mồm rảnh miệng đi nói linh tinh, có khi lại bịa ra một câu chuyện kì quặc nào đó.

Với lại ở dưới thôn Đông Dương, người mà Kiều Vãn Tình thật sự quen cũng không có quá nhiều, vì thế cô không cần phải mời nhiều và làm lớn như những buổi lễ kết hôn thông thường.

Buổi tối, cả nhà cùng ngồi xuống ăn cơm với nhau. Cố phu nhân cầm bát cơm đút cho cháu nội yêu dấu của bà ăn. Còn Kiều Vãn Tình cùng Cố Yến Khanh ăn xong thì bị Cố Kính Chi bắt lại mang ra phòng khách uống trà.

Kiều Vãn Tình phát hiện một tính cách của Cố Kính Chi. Ngoài mặt thì ông trông rất nghiêm túc, ít nói và lạnh lùng, nhưng thực tế ông lại vô cùng giống giáo viên chủ nhiệm ngày trước của cô, rất quan tâm tới những chuyện dù chỉ là nhỏ nhất.

“Vãn Tình mở một quán cơm ở dưới quê à?” Hôm nay, đề tài nói chuyện của Cố Kính Chi trực tiếp dừng trên người Kiều Vãn Tình.



“Dạ vâng ạ. Trong nhà con có một ít rau không bán hết nên con mở quán bán đồ chay.”

Cố Kính Chi gật gật đầu. Ông biết ở dưới đó nhà Kiều Vãn Tình có trồng rau. Lần trước lúc Cố phu nhân xuống dưới đó còn mang thêm rau về, ông cũng ăn rồi, ăn ngon hơn mấy loại rau bình thường ông ăn rất nhiều.

Hiện tại rau dưa nhà ông ăn cũng được mua ở vùng ngoại thành. Nhưng rau đó không ngon bằng rau nhà Kiều Vãn Tình.

“Nhắc đến trồng rau, ngày trước lúc ba còn trẻ cũng từng trồng rau với Nhã Bùi một thời gian.” Nhã Bùi chính là tên của Cố phu nhân, tên đầy đủ của bà là Lục Nhã Bùi.

“Đúng không Nhã Bùi nhỉ?”

Kiều Vãn Tình nghe vậy thì cảm thấy khá bất ngờ. Cô nhớ rõ nhà Cố Yến Khanh cũng là nhà giàu lâu đời rồi, đương nhiên Cố Kính Chi cũng thuộc hàng ngũ phú nhị đại, thừa kế gia sản mà ba mẹ để lại nên chắc chắn là gia cảnh cũng không đến nỗi nào. Mà Cố Kính Chi thì còn được, chứ cô hoàn toàn không ngờ một người như Cố phu nhân cũng từng trồng rau.

Kiều Vãn Tình liếc mắt qua nhìn Cố Yến Khanh, thấy Cố Yến Khanh đang bình tĩnh uống trà, rõ ràng là anh cũng biết việc này.

“Lúc đó còn chưa có Yến Khanh, thân thể của ba lại không khỏe nên ba về nông thôn nghỉ dưỡng. Mà ba kể cho, ở trước cửa còn có một miếng đất, thế nên là ba cùng Nhã Bùi trồng một chút rau và nuôi cá để ăn. Nhưng mà nuôi lớn rồi á, thằng nhóc hàng xóm thấy cá nhà ba ngon quá nên trộm vài con, cuối cùng bị ba và Nhã Bùi bắt được.”

Kiều Vãn Tình: “……”

Gay cấn đến vậy sao?

Nhắc đến chuyện cũ, Cố Kính Chi cứ nói liên tục không ngừng, hoàn toàn quên mất hình tượng vị ba già uy nghiêm ít nói của mình. Lần đầu Kiều Vãn Tình nghe chuyện này nên cô cảm thấy khá là thú vị, ngồi chăm chú nghe ông nói cả nửa ngày.

Cố phu nhân dỗ Khẩu Khẩu ăn cơm xong, mệt phờ đi ra ngoài. Bà nói: “Đúng là cho mấy đứa nhỏ ăn cơm mệt thật, bây giờ cho chúng nó ăn cơm cứ như hầu hạ tổ tông ăn cơm vậy á, thỉnh thoảng nó còn trộm nhổ cơm ra cơ, may là bị mẹ bắt được.”

Khẩu Khẩu bị bà nội vạch trần gian kế thì xấu hổ, rúc vào trong lòng ngực Kiều Vãn Tình.

Kiều Vãn Tình nói: “Con cảm ơn mẹ, mẹ vất vả rồi.”

Gần đây bị ốm nên Khẩu Khẩu ăn cơm rất chán, lại còn vô cùng khó cho ăn nữa chữ. Như ngày thường thì chỉ cần nửa tiếng thôi là Kiều Vãn Tình cũng cho cậu ăn xong rồi.

“Thế này đã là gì, hồi còn nhỏ á, Yến Khanh còn hư hơn cơ, nhưng mẹ vẫn xử được nó như thường.”

Hả?

Kiều Vãn Tình vừa nghe tới chỗ Cố Yến Khanh hồi nhỏ còn hư hơn Khẩu Khẩu, ngay lập tức cô cảm thấy thú vị. Lúc cô đang định mở miệng hỏi thì Cố Yến Khanh lại đi trước một bước, nói: “Mẹ, vừa rồi ba ngồi nói xấu mẹ hồi trẻ đó!”

Cố Kính Chi: “……”

“Hồi trẻ cái gì mẹ chả tốt, làm gì có gì để nói xấu đâu,” Cố phu nhân vô cùng tự tin vào bản thân, sau đó bà lại quay ra nói với Kiều Vãn Tình, “Mẹ nói cho con nghe, lúc còn nhỏ á, Yến Khanh thích ăn đồ ăn vặt cùng sữa bột cực kỳ luôn. Nhưng tự dưng có một hôm nó uống sữa, nó bảo là sữa khó uống, có vị đắng. Lúc mẹ nghe xong thì mẹ hoảng sợ, tưởng là sữa hết hạn cơ.”

Thích ăn đồ ăn vặt lại thích uống sữa bột. Rốt cuộc thì Kiều Vãn Tình cũng biết được Khẩu Khẩu được di truyền cái này từ ai rồi. Cô nhìn vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc của Cố Yến Khanh thì hỏi Cố phu nhân: “Thế cuối cùng là sao vậy mẹ? Sữa bột có vấn đề thật ạ?”

“Mẹ cũng nghĩ vậy đấy, nên là mẹ vội vàng uống thử. Nhưng mà có đắng chỗ nào đâu, vị vẫn như bình thường. Nhưng Yến Khanh cứ một mực nói là đắng, không chịu ăn. Sau đó mẹ mới nhớ ra là thằng nhóc này ăn vụng bánh kem lúc đầu bếp không chú ý. Mẹ bắt được Yến Khanh đang ăn vụng rồi không cho nó ăn nhiều bánh kem như vậy vì ăn thế sẽ không còn bụng để ăn cơm nữa. Vì thế để được ăn bánh kem nên Yến Khanh làm bộ sữa bột đắng, một mực không chịu uống.”

Kiều Vãn Tình cười ra tiếng. Cứ áp hình ảnh của Khẩu Khẩu chính là Cố Yến Khanh lúc nhỏ, nghĩ như vậy cũng khá vui nha.

Không ngờ khi còn nhỏ, Cố tổng cũng diễn giỏi thật đấy!

“Vẫn còn vẫn còn.”

Cố phu nhân nói xấu con mình đến phát nghiện, bà còn lôi kéo Kiều Vãn Tình, định kể thêm vài chuyện nữa thì Cố Yến Khanh đen mặt, nói với Kiều Vãn Tình: “Vừa nãy anh nghe thấy tiếng điện thoại trong phòng em kêu có thông báo, chắc là ai vừa mới nhắn tin hỏi shop em đấy.”

Kiều Vãn Tình: “……”

Tuy rằng cô vẫn muốn ở lại nghe chuyện của Cố phu nhân kể, nhưng mà tin nhắn khách hàng hỏi shop cô không thể không trả lời ngay được, vì thế Kiều Vãn Tình đành phải về phòng trả lời tin nhắn.

Đến lúc cô quay lại thì Cố phu nhân đã bị Cố Yến Khanh “thuyết phục” nên Kiều Vãn Tình không còn được nghe mấy chuyện vui hồi nhỏ của Cố tổng nữa. Cô cảm thấy hơi tiếc nuối.

Cô nghĩ, có lẽ hồi nhỏ Cố Yến Khanh không nghịch ít hơn Khẩu Khẩu là bao đâu, có khi còn nghịch hơn cậu nữa kìa!

Khẩu Khẩu vừa diễn giỏi vừa tham ăn như vậy, tám chín phần là được di truyền từ Cố Yến Khanh rồi.

……

Lần này Khẩu Khẩu bị ốm khá nặng, mà vốn dĩ cậu cũng không quá béo. Nên sau khi bị ốm xong thì Khẩu Khẩu gầy hẳn đi, mặt hóp hẳn lại, hai mắt đã to trông càng to hơn.

Tuy rằng trông tiều tụy hơn nhưng không hiểu sao trông Khẩu Khẩu lại đẹp lên hơn rất nhiều.



Nhưng lời này Kiều Vãn Tình không dám nói ra. Vì hai người Cố phu nhân nhìn Khẩu Khẩu gầy đi sắp đau lòng đến hỏng rồi. Cố phu nhân bảo phòng bếp phải chuẩn bị thật nhiều đồ ăn để tẩm bổ cho Khẩu Khẩu.

Hơn nữa, vấn đề lớn nhất chính là Khẩu Khẩu không chịu uống thuốc. Mỗi lần cho cậu uống thuốc đều là một cuộc đấu trí đấu dũng vô cùng căng thẳng và quyết liệt.

Lần một lần hai còn có thể lừa được Khẩu Khẩu là không uống thuốc sẽ phải tiêm. Lúc đó Khẩu Khẩu sợ tới mất mật, vội vàng uống thuốc. Nhưng đến lần ba là mất tác dụng, thằng nhóc này thông minh lắm, không lừa nổi ba lần.

Kiều Vãn Tình lên mạng tìm xem có cách nào hữu dụng không thì cô thấy có người bảo là cho thuốc vào đồ ăn, đồ uống mà bạn nhỏ thích ăn nhất. Như vậy thì bạn nhỏ sẽ chủ động, tự giác uống thuốc.

Thứ Khẩu Khẩu thích uống nhất chính là sữa. Nhưng Kiều Vãn Tình cũng đã từng thử chiêu này rồi. Sữa có màu trắng, cho thuốc vào là sữa đổi màu ngay. Nhìn vậy là Khẩu Khẩu biết ngay là mẹ mình lừa nên chắc chắn sẽ không chịu uống.

Nhưng mà nhỡ đâu…… Cứ thử xem sao.

Kiều Vãn Tình bảo đầu bếp lấy một hộp chai chua mà Khẩu Khẩu thích uống, sau đó trộn thêm thuốc vào. Vỏ chai sữa chua có màu nên Khẩu Khẩu không nhìn được cái gì bên trong, cắm ống hút lên trên, chắc chắn Khẩu Khẩu sẽ không biết được. Quá tuyệt vời luôn!

“Khẩu Khẩu, ra đây uống sữa chua nào.” Kiều Vãn Tình gọi Khẩu Khẩu đang ngồi chơi với ông nội ra.

Không hiểu tại sao mà dạo gần đây Khẩu Khẩu vô cùng thân thiết với ông nội nó. Bình thường thằng nhóc sợ ông nội lắm, mà đợt này không chỉ thằng nhóc hay chạy ra chơi với ông nội mà đôi khi còn đòi ông nội bế cơ.

Mấy ngày nay Khẩu Khẩu ăn không ngon, ngoài đồ ngọt ra thì cậu không ăn cái gì khác. Đặc biệt là thức ăn, cứ nhìn thấy là vẻ mặt cậu lại nghiêm trọng như nhìn thấy kẻ thù vậy.

Nghe thấy có sữa chua, Khẩu Khẩu lập tức bò từ mặt đất dậy, kéo cái quần sắp tụt của mình lên, chạy nhanh ra chỗ Kiều Vãn Tình. Cứ giống như cậu nhóc bị bỏ đói, 800 năm chưa được uống sữa chua vậy.

Thật ra cậu nhóc chỉ tham ăn, thích ăn nhiều thứ mà thôi. Chứ có lúc thằng nhóc này đòi ăn nhưng ăn được hai miếng đã bỏ ra rồi.

Kiều Vãn Tình ôm cậu vào trong ngực, không cho cậu uống cả hộp sữa chua luôn mà cắm ống hút vào cho cậu uống. Khẩu Khẩu hút liền hai ngụm thì mới cảm thấy có gì đó sai sai. Sữa chua hôm nay uống không ngọt như mọi hôm, lại còn hơi đắng nữa chứ!

Vẻ mặt Khẩu Khẩu đầy dấu chấm hỏi. Có lẽ là do bị cảm nên cung phản xạ của cậu cũng chậm hơn. Cậu đang cân nhắc xem nên tiếp tục uống sữa chua mình yêu thích hay từ bỏ do nó đắng. Cuối cùng cậu nhóc đẩy Kiều Vãn Tình ra, nói: “Bỏ.”

Kiều Vãn Tình nhìn bộ dáng ngốc ngốc của cậu thì nhịn cười, suýt chút nữa không cầm nổi cái chai.

Cố Yến Khanh cũng ngồi một bên, nhìn vậy anh nhịn cười. Anh động viên Khẩu Khẩu: “Con uống đi, uống nhiều mới có thể cao được, cao giống như ba ba nè.”


Nói rồi anh đứng lên. Anh cao hơn mét tám, đứng trước mặt Khẩu Khẩu trông vô cùng cao lớn.


Khẩu Khẩu hơi do dự một chút. Kiều Vãn Tình tiếp tục dỗ cậu: “Đây là sữa chua con thích nhất mà đúng không? Con nhìn nè, trên này còn có một cậu bé, đúng chưa?”


Khẩu Khẩu nhìn lại chai sữa chua, phát hiện đây đúng là sữa chua mà cậu thích uống nhất, vì thế cậu lại cố gắng hút thêm vài ngụm, hút hết chai sữa chua.


Kiều Vãn Tình ném cả chai sữa chua rỗng vào trong thùng rác. Cô nhịn cười sắp chảy cả nước mắt rồi.


Mấy bạn nhỏ này dễ lừa thật đấy! Tuy rằng Khẩu Khẩu vô cùng thông minh và tinh ý, nhưng cậu nhóc cũng không thể ngờ được sữa chua mà mình thích uống nhất đã bị mẹ đánh tráo rồi. Vì thế Khẩu Khẩu vui vẻ uống hết chỗ thuốc mà mình ghét cay ghét đắng.


Cố Yến Khanh lấy kẹo trong túi ra cho Khẩu Khẩu một cái rồi sờ sờ đầu cậu nhóc như an ủi Khẩu Khẩu ngốc nghếch.


Khẩu Khẩu còn không biết mình đã bị lừa, cậu nhóc ăn kẹo ngọt xong lại tung ta tung tăng đi tìm ông bà nội chơi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK