Beta: Cún
Người ở đây cũng không quá ưa chuộng đồ cay, vì thế Kiều Vãn Tình không ngờ là hoành thánh mà mợ hai đưa lại là nhân cay.
Đúng là hố người mà!
Khẩu Khẩu khóc không dừng lại được, còn không cho mẹ ôm cậu nữa. Cậu xoay người nhào vào trong ngực ba ba, gào vô cùng to. Một lúc sau, khi mà đỡ cay rồi thì cậu mới thút thít thút thít.
Cậu ghé vào lòng ngực của Cố Yến Khanh, thút thít nói: “Ma ma hư, xấu, xấu tính.”
“……” Đột nhiên bị chụp cho cái mác xấu tính, Kiều Vãn Tình tỏ vẻ bất lực. Đúng là lần này cô không biết hoành thánh đó nhân cay thật.
Cố Yến Khanh buồn cười dỗ dỗ Khẩu Khẩu rồi cố ý trêu cậu: “Thế ba ba thì sao?”
Khẩu Khẩu ôm cổ anh: “Tốt, ba ba tốt!”
Kiều Vãn Tình: “……”
Có giỏi thì buổi tối anh đừng ôm tôi ngủ nữa!
Cuối cùng, Kiều Vãn Tình đành nấu cơm với rau cho Khẩu Khẩu ăn. Thằng nhóc thúi đó còn không thèm để cho cô xúc, một hai đòi ba ba xúc cho nó ăn. Kiều Vãn Tình nhìn cảnh ấy mà không biết nên khóc hay nên cười.
Cũng mang thù gớm nhỉ?
Chờ sau khi Khẩu Khẩu ăn cơm xong thì cả nhà lái xe qua vườn hồng ở gần đó. Vườn hồng này vô cùng to, quả cũng vô cùng mọng và ngọt, chỉ là giá hơi cao một chút.
Một nhà ba người Kiều Vãn Tình hái được không ít quả hồng. Kiều Vãn Tình để cho ba mẹ Cố Yến Khanh một túi, nhà Uyên Uyên một túi, Đường Nguyệt Nguyệt một túi và cho mợ mình một túi.
Mua hồng nhiều như này thì không thể vác hết được, vì thế Kiều Vãn Tình bảo bên bán đóng gói và sơ chế hộ mình.
Hai ngày sau, nhà của mèo mà cô đặt cũng đã được giao tới. Đây là một cái ổ cho mèo bằng gỗ trông vô cùng xinh đẹp và đồ sộ. Nó có tất cả 4 tầng, cao đến 1 mét 8. Kiều Vãn Tình cùng Cố Yến Khanh xếp ổ lên.
Trong ổ của mèo còn được trang bị cả đệm nằm nữa, nhìn qua trông vô cùng thoải mái. Khẩu Khẩu thấy vậy liền chạy vào trong ngồi, không chịu nhấc mông đứng dậy, một hai đòi làm ổ ở trong này, làm người ta dở khóc dở cười.
“Con à, sao đến cả đồ của mèo con cũng đòi vậy?”
Ban đầu Kiều Vãn Tình chỉ nghĩ là Khẩu Khẩu nghịch thôi, sau đó cô mới phát hiện thằng nhóc này ôm cả đệm nằm của mèo về phòng, còn nhét vào trong ngăn tủ mà nó hay cất giữ các bảo bối hay ho vào đó nữa chứ. Nhìn vậy, cô dở khóc dở cười.
Cái ngăn tủ kia, ngày thường Khẩu Khẩu cũng không cho Kiều Vãn Tình động vào. Cũng không biết là thằng nhóc này giấu cái gì hay ho ở trong.
“Khẩu Khẩu!” Khẩu Khẩu mạnh miệng, thể hiện ý muốn độc chiếm cái đệm này.
“Thế mèo ngủ bằng gì bây giờ?”
Khẩu Khẩu nghĩ nghĩ rồi bò lên giường lấy một cái gối ra. Cậu nhóc ghét nhất là cái gối này, vì thế Khẩu Khẩu không chút do dự đưa cho Kiều Vãn Tình: “Cái này.”
Cả nhà đều bị cậu chọc cười. Thằng nhóc này nghịch thật sự đó! Bà nội Kiều nói: “Nếu Khẩu Khẩu thích thì cứ cho Khẩu Khẩu đi, bà làm một cái đệm bông khác cho mèo, chất lượng hẳn cũng sẽ không thua kém gì cái đệm kia đâu!”
Kiều Vãn Tình cũng không định lấy tấm đệm kia đi. Nếu mà Khẩu Khẩu thích thì đương nhiên cô sẽ thỏa mãn cậu trước. Vốn dĩ cô định đặt thêm cái nữa trên mạng, nhưng bà nội Kiều nói vậy rồi thì cô cũng không cần đặt thêm cái mới nữa.
Đúng lúc này, QQ của Kiều Vãn Tình nhận được thông báo mới. Mấy trăm năm nay cô cũng chẳng dùng QQ, nhưng vì hiện tại đang làm shop online ở bên kia, mọi người dùng QQ để tiện trao đổi và gửi tài liệu cho nhau hơn.
Vì vậy cứ có tin nhắn mới trong QQ chứng tỏ là có việc mới. Kiều Vãn Tình mở điện thoại ra xem thì đọc được tin tức: Khoai lang khô ven sông – sản phẩm bán chạy nhất của quán cô bị khiếu nại.
Kiều Vãn Tình sửng sốt, vội mở tin tức ra đọc. Quả nhiên là có hai người bình luận và đánh giá sản phẩm kém ở phía dưới. Một người thì bảo là sản phẩm không được đóng gói theo đúng mẫu trên mạng, lúc bóc ra khoai còn bị mốc nữa. Một người thì lai bảo là khoai này là khoai lậu, ăn vừa xơ vừa không ngon.
Nhưng rõ ràng là tất cả các sản phẩm ở shop của Kiều Vãn Tình trước khi được đưa đến tay khách hàng đều đã được kiểm tra kỹ lưỡng. Hơn nữa, shop của cô mới bán được có mấy chục đơn, vậy mà lại có đến 2 phản hồi không tốt. Gần như có thể kết luận được rằng đây là họ cố ý bôi đen.
Trên QQ, mọi người trong tổ thảo luận liên tục.
“Chúng ta có thể báo cáo được không? Mà bên ban tổ chức có giải quyết giúp chúng ta không?”
“Tôi báo rồi, nhưng mà đánh giá kém này không thuộc về diện cố ý bôi đen, vì thế có lẽ không xóa được……”
“Sao lại như vậy? Rõ ràng chúng ta đã kiểm tra tốt hàng rồi, hơn nữa các đơn khác cũng có gặp vấn đề gì đâu?”
“Shop của chúng ta còn chưa nổi, lấy đâu ra đối thủ cạnh tranh.”
“Chẳng lẽ là……”
“Chị Hồng?!”
Suy đoán này vừa nảy ra thì tất cả mọi người đều im lặng. Cả tổ bọn họ chưa từng đắc tội ai, mỗi ngày shop của bọn họ cũng chỉ bán được vài đơn thôi. Đối với những shop lớn thì họ cũng lười không thèm cạnh tranh không lành mạnh với shop nho nhỏ này. Hơn nữa, lúc chị Hồng rời đi, chị cũng từng cảnh cáo và đe dọa mọi người.
Vì thế, có thể suy đoán rằng, người cố ý nhằm vào bọn họ……
Trần Du nghĩ đến đấy là nổi giận. Vốn dĩ cô nàng cho rằng mọi người không làm cùng tổ với nhau nữa thì sẽ nước sông không phạm nước giếng. Ai ngờ chị Hồng này lại còn đâm sau lưng bọn họ như thế.
Đâm sau lưng thì đâm sau lưng, lại còn đâm bằng phương thức làm người ta ghê tởm nhất ý chứ. Mỗi một đơn hàng cũng chính là tâm huyết của cả tổ, tiền đóng gói, vận chuyển tổ cũng phải tự trả đến 20, 30 đồng một đơn.
Tuy rằng chính phủ cũng có hỗ trợ một chút về mặt tài chính, nhưng còn tiền công đóng gói, công kiểm tra, công vận chuyển thì ai trả?
Sau việc này, lòng tất cả mọi người đều lạnh.
“Sao vậy em?”
Cố Yến Khanh nhìm Kiều Vãn Tình đen mặt gõ điện thoại thì buồn cười hỏi cô. Rất hiếm khi anh thấy Kiều Vãn Tình tức giận. nhưng không hiểu sao anh cảm thấy lúc cô tức giận rất đáng yêu, đáng yêu hơn cả Khẩu Khẩu nữa.
—— Kiều Vãn Tình thì thấy Khẩu Khẩu giống ba nó, Cố Yến Khanh lại thấy Khẩu Khẩu giống mẹ nó hơn.
“Bọn em bị khiếu nại ác ý.”
Cố Yến Khanh hiểu ra rất nhanh: “Vẫn liên quan đến việc lần trước?”
“Em cũng không chắc nữa. Dù sao cũng không thể dò địa chỉ IP để biết thân phận người kia được. Mà địa chỉ lấy hàng của bọn họ cũng không phải ở bên thành phố C.”
“Shop của em vẫn còn chưa quá phát triển, nếu bị đánh giá kém nhiều chứng tỏ là có người muốn bôi đen em.”
Đương nhiên Kiều Vãn Tình cũng biết việc lần này tám chín phần có liên quan đến người quen. Cô tỏ vẻ bất lực: “Nhưng mà bọn em không có bằng chứng, chị Hồng liều chết không nhận thì bọn em cũng chẳng còn cách nào nữa.”
Đúng là làm người ta đau đầu mà.
Cố Yến Khanh đặt tay lên eo cô, ám chỉ vô cùng rõ ràng, nói: “Nếu em…… Anh sẽ giúp em.”
“Biến ngay!” Kiều Vãn Tình chưa biết vế mà Cố Yến Khanh bỏ trống là gì. Nhưng cô có thể khẳng định rằng đó tuyệt đối không phải là cái gì tốt.
Cố Yến Khanh cũng chỉ định trêu cô mà thôi. Nhưng mà đã không trộm được gà lại còn mất nắm gạo, anh mất tự nhiên nói: “Việc này của các em cũng không quá khó giải quyết, anh có thể tìm người giúp các em.”
“Tạm thời không cần đâu anh,” Kiều Vãn Tình nói, “Để em cùng cả tổ tự giải quyết việc này trước xem thế nào, nếu có gì khó khăn em lại nhờ anh sau.”
Loại chuyện này không sớm thì muộn cũng sẽ có ngày gặp phải, không thể lúc nào cũng nhờ Cố Yến Khanh giải quyết hộ được.
Cố Yến Khanh cũng không ép cô. Chỉ là anh ngồi yên nhìn Kiều Vãn Tình cùng cả tổ gửi voice chat cho nhau cãi cọ nửa ngày để tìm ra cách giải quyết mà lắc lắc đầu.
Những người trẻ tuổi, đúng là nhiệt tình thật!
Sau một hồi tranh luận, cuối cùng cả tổ thống nhất sẽ thông báo tình huống và gửi ý kiến này tới Trịnh tổng, xem nên giải quyết việc này ra sao. Rốt cuộc thì mọi người mới chỉ nghi ngờ là chị Hồng thôi, chứ chưa quy tội này cho chị, tránh cho việc nghi oan cho người tốt.
Sau đó bọn họ định liên hệ với hai vị khách hàng kia, hỏi xem họ có thể gỡ bình luận của mình đi không.
……
Buổi tối, sau khi Kiều Vãn Tình tắm xong thì thấy Khẩu Khẩu đang chơi xếp gỗ cùng Cố Yến Khanh. Ánh mắt cô vô tình chạm phải ngăn tủ giấu đồ của Khẩu Khẩu. Kiều Vãn Tình khá tò mò, không biết Khẩu Khẩu giấu gì trong đó.
Vì thế cô thừa dịp Khẩu Khẩu đang chăm chú chơi xếp gỗ cùng Cố Yến Khanh, không chú ý tới mình thì lặng lẽ mở ngăn tủ bí mật của cậu nhóc ra xem trong đó có giấu cái gì hay không.
Khẩu Khẩu còn chưa biết sắp xếp đồ đạc, cậu thích cái gì là cậu ném hết vào trong tủ. Vì thế phía trên cùng chính là tấm đệm cho mèo cậu vừa mới lấy được. Kiều Vãn Tình bỏ tấm đệm ra thì thấy bên dưới có rất nhiều đồ linh tinh.
Trong đó còn có cả một con lật đật đã hỏng nữa. Con lật đật đó chính là con lật đật mà đợt trước Cố Yến Khanh mua tặng cho Khẩu Khẩu, lúc đó Khẩu Khẩu vô cùng thích chơi món này. Lúc đó cô và Cố Yến Khanh vẫn còn chưa yêu nhau, nên Khẩu Khẩu cũng không được thấy ba ba mỗi ngày. Vì thế mỗi lần nhìn thấy con lật đật này, Khẩu Khẩu đều vô cùng vui vẻ. Có lẽ thằng nhóc cũng biết con lật đật này là ba ba đưa nên lúc chơi lật đật, cậu nhóc cũng cảm thấy như mình được chơi cùng ba ba.
Vì thế tuy rằng con lật đật này bị hỏng nhưng Khẩu Khẩu cũng cất lật đật đi để làm kỷ niệm. Vốn dĩ Kiều Vãn Tình còn nghĩ Khẩu Khẩu còn nhỏ như vậy thì cũng chỉ biết ăn ngủ rồi chơi, không ngờ thằng nhóc này còn biết làm như vậy.
Ngoài con lật đật đó thì vẫn còn rất nhiều đồ khác. Nào là vòng hoa Kiều Vãn Tình kết cho cậu, nào là mấy cái lông ngỗng, nào là mấy món quà nhỏ Uyên Uyên đưa cho Khẩu Khẩu…… Nói chung là ở đây có tất cả những kỷ niệm đẹp của Khẩu Khẩu.
Kiều Vãn Tình vừa xem vừa cười. nghĩ tới thân mình nho nhỏ của Khẩu Khẩu ngồi xổm giấu đồ đi thì cô lại cảm thấy đáng yêu.
Nhưng đến giây tiếp theo, vẻ mặt đang tươi cười của Kiều Vãn Tình bỗng chốc đơ cứng.
Cô thấy có một cái dây chuyền bằng vàng ở trong đó.
“Yến Khanh, anh mau tới đây xem, cái này có phải là vàng không?” Kiều Vãn Tình đưa dây chuyền cho Cố Yến Khanh. Nhà cô cũng chưa mua mấy món như này bao giờ. Nếu thật sự là vàng thì không biết Khẩu Khẩu lấy ở đâu ra nữa.
Cố Yến Khanh nhận lấy nhìn vài lần, sau đó nói: “Hình như là vàng thật đó em.”
Kiều Vãn Tình gọi Khẩu Khẩu đang ngồi chơi xếp gỗ gần đó qua, ôm lấy cậu sau đó đưa dây chuyền cho cậu xem: “Con à, ai đưa cho con cái này vậy?”
Khẩu Khẩu thấy dây chuyền đẹp thì bắt đầu sáng mắt lên với tay muốn lấy chơi. Kiều Vãn Tình né tay cậu nhóc: “Đầu tiên con nói cho mẹ biết, là ai đưa cho con cái này?”
Khẩu Khẩu lắc đầu: “Không, không biết.”
Kiều Vãn Tình: “……”
“Mau nghĩ đi xong nói cho mẹ, ngoan nào.”
“Nhặt, nhặt.” Khẩu Khẩu suy nghĩ nửa ngày xong nói.
“Nhặt ở đâu?”
Khẩu Khẩu nghĩ nghĩ sau đó đi ra chỗ cổng, nói: “Đây, nhặt ở đây.”
“……”
Rõ ràng Khẩu Khẩu đang nói dối. Nếu mà nhặt được ở cửa nhà thật thì người đánh rơi đã tìm rồi, làm sao có chuyện mà không ai biết được?
Nhưng mà có lẽ Khẩu Khẩu cũng không nhớ thật, hoặc là nhớ nhầm việc khác sang việc này, vì thế cũng có thể tin lời nói của cậu.
Kiều Vãn Tình khá gấp gáp, nói: “Không phải là Khẩu Khẩu vào nhà ai chơi, sau đó cầm dây nhà họ nghịch rồi thuận tay mang luôn về nhà đó chứ?”
Nhưng nếu mà là người quen muốn tặng cho Khẩu Khẩu mấy cái này thì chắc chắn sẽ không lén lút đưa mà phải đưa trước mặt cô hoặc Cố Yến Khanh chứ? Bởi lẽ Khẩu Khẩu còn nhỏ như vậy, đã biết cái gì đâu. Nhỡ đâu nó chơi chán xong tiện tay vứt đi đâu thì sao?
Cố Yến Khanh nói: “Chắc là không phải đâu. Nếu nhà ai mà mất dây chuyền như này thật thì chắc đã cuống cuồng đi tìm rồi. chứ không phải không có một chút động tĩnh gì như này đâu.”
Cũng đúng.
“Em đừng vội. Bây giờ chúng ta hãy ngồi suy nghĩ cẩn thận xem nửa năm qua có những ai tới nhà chúng ta chơi. Sau đó hỏi thử người ta một chút?”
Nửa năm trước Khẩu Khẩu còn chưa biết đi, chứ đừng nói là biết giấu đồ.
Đi hỏi một vòng thì mới biết được người đưa cho Khẩu Khẩu chính là Cố phu nhân.
Lúc ấy là lần đầu tiên Cố phu nhân nhìn thấy cháu nội của mình nên vô cùng thích. Với cả lúc đó, trong lòng bà vẫn còn một chút khúc mắc với Kiều Vãn Tình nên không muốn làm trò trước mặt Kiều Vãn Tình đưa dây chuyền cho Khẩu Khẩu mà lén đưa cho cậu. sau đó bà còn dặn cậu phải cất dây cẩn thận, không được ném. Vì thế Khẩu Khẩu liền tung ta tung tăng đi cất cái dây chuyền bằng vàng kia vào tủ.
Kiều Vãn Tình nghe xong: “……”
Đúng là dọa chết cô rồi! Nếu mà Khẩu Khẩu đến nhà người khác xong tiện tay cầm về thật là cô lại mất công dạy bảo cậu thêm một hồi nữa đó!
Nhưng Khẩu Khẩu quay đầu lại thấy ngăn tủ bảo bối của mình bị mẹ mở ra thì ngay lập tức cảm thấy không vui. Cậu cảm thấy lãnh địa của mình bị người khác xâm nhập thì vô cùng tức giận.
—— cậu thừa hưởng được tính chiếm hữu vô cùng lớn với đồ của mình từ Cố Yến Khanh.
“Ba ba, không cho, không cho ma ma ngủ,” Khẩu Khẩu chạy lên trên giường lấy cái gối của mình, sau đó kéo tay Cố Yến Khanh ra ngoài, “Đi, đi.”
Kiều Vãn Tình cùng Cố Yến Khanh: “……”